Đại gia đình của Giang Phù ở Thanh Khâu cũng đứng ở hàng lão yêu, trên có ba người anh cùng mười mấy người anh chị em họ, từ nhỏ đã ngâm mình trong mật ngọt sủng ái.
Y có một bộ lông màu đỏ mềm mại bóng loáng, một đôi mắt to trong suốt tròn xoe, còn có một cái đuôi xù siêu to, chóp đuôi còn có một đốm lông trắng lạ mắt.
Dựa vào bộ dáng khả ái có một không hai này, mỗi ngày y đều quấn lấy cha mẹ anh chị trong nhà mà đòi này đòi kia, chính mình cũng không lo tu hành, bảy mươi, tám mươi tuổi mà vẫn còn là một con hồ ly con, chẳng cần trợn mắt mà cứ thế kêu một tiếng, sẽ có người đau lòng đến ôm y.
Dưới loại cưng chiều vô đối này, đừng nói hóa hình thành người, ngay cả thuật phòng thân cơ bản y cũng học không xong.
Không sao hết nha, cha mẹ luôn nói vậy.
A Phù nhà chúng ta đáng yêu thế này, sau này hóa hình chắc chắn sẽ là người đẹp các thôn quanh đây, còn học phòng thân cái gì, đến lúc đó các thần quân sẽ tranh nhau đạp cổng đến cầu thân, ai nhìn thấy con còn chả muốn đem nâng niu trong tay hay sao?
...!Dưới lập trường như vậy, đây chính là điển hình của việc nhận thức sai lệch dẫn đến sự cố trong việc nuôi dạy con.
Nói là sự cố, là bởi vì tiểu hồ ly trong một lần đi du lịch cùng gia đình, không cẩn thận đi lạc mất.
Lúc đó y cũng chỉ là một con vật nhỏ, chạy loạn một hồi lại thấy xung quanh càng trở nên hẻo lánh, càng chạy càng hoang vu, chờ đến khi y phát hiện có gì đó không đúng, bốn phía đã là một cánh đồng hoang vu rộng mênh mông, nơi có thể gửi gắm chút hi vọng chỉ có một toà tháp đen cao lớn mà lạnh lẽo.
Tiểu hồ ly chân mỏi kiệt sức mà ngã xuống mặt đất cách tòa tháp chừng mấy chục dặm.
Âm âm u u, tại nơi giao nhau của hai chốn âm dương, có rất nhiều linh hồn tản mạn không mục đích mà bay tới bay lui, thăm dò nhìn bốn phía, bỗng nhiên có một lực lượng xé mở không gian, ánh nắng từ đâu chiếu vào chốn u ám này.
Y nghe thấy một âm thanh êm tai nghi hoặc vang lên: "Hả?" Lát sau lại có một dòng nước mát, róc rách chảy vào miệng y, nhưng phần lớn đều chảy hết ra ngoài, chỉ có một ít tiến vào cổ họng y, khiến y theo phản xạ mà ho một tiếng.
Âm thanh kia cười rộ lên.
Có một đôi tay dịu dàng mà ấm áp ôm y vào trong lòng, giống như anh trai của y vậy—— là anh tới đón em sao? Hình như cũng không giống lắm, cái ôm này mặc dù ôn nhu, nhưng rất lạnh, tựa như ngay cả trái tim nằm trong lồng ngực kia cũng lạnh.
Phải rất lâu về sau y mới biết được, thiên sư Tần Hoán này là tên người phàm sống lâu nhất tam giới, chỉ là tim đã ngừng đập từ lâu, hắn là một cái xác chết di động.
Nghe đâu hắn đã hơn 300 tuổi.
Lúc hắn còn là người bình thường, từng vì chọc giận hoàng đế nhân gian mà bị tế sống, mổ bụng moi tim; nhưng một thân công đức của hắn cũng từ đó mà tăng đến đầy tràn, được thượng thần triệu đi đại hoang, đến trông coi trăng sáng và muôn ngàn vì sao tại tháp Cực Tinh, vì tam giới lục đạo tính thiên cơ.
Tiểu hồ ly có lúc nằm nhoài trên đùi Tần Hoán mà ngủ, cái đuôi to mềm mại lúc lắc, vén vạt áo Tần Hoán lên, thì sẽ nhìn thấy vết sẹo nơi ngực trái của hắn.
Những lúc như vậy Tần Hoán sẽ cười cười nắm lấy chóp đuôi y, nói y đừng làm rộn, sẽ ngứa đó.
Tiểu hồ ly trừng mắt nhìn.
Y lại bị sắc đẹp của Tần Hoán thu hút sự chú ý —— y nghĩ mình có thể nào đứng trên chóp mũi cao cao kia, nhảy vào trong mắt Tần Hoán? Trong đó tựa như có xuân thủy cùng hoa đào của Thanh Khâu, bay múa rực rỡ đầy trời, vầng trán Tần Hoán mềm mại, khóe mắt hơi cong, môi mỏng mím lại cười —— đây chính là dáng vẻ đẹp nhất của người phàm sao? Vậy sau này y cũng muốn biến thành như thế.
Tiểu hồ ly ở trong lòng âm thầm phát thệ.
Y nhất định sẽ trở nên đẹp hơn cả Tần Hoán.
Y vô cùng tin tưởng vào dáng vẻ hồ ly của mình, y cũng tin rằng Tần Hoán nhất định sẽ thích y, hắn lớn như vậy cũng chưa từng gặp được một ai có thể khống chế bản thân mà không lại sờ y một cái.
Nếu không, sao Tần Hoán lại đối xử tốt với y như vậy?
Lúc còn ở Thanh Khâu y tương đối kén ăn, đến Đại Hoang, lại phi thường lễ phép mà ăn đến không có một hạt cơm thừa, nhưng Tần Hoán lại nắm sau cổ xách y lên nhìn nửa ngày, lại thở dài nói, để ngươi chịu khổ rồi.
Từ đó về sau, Tần Hoán bỗng dưng tìm cách nấu đủ loại thức ăn cho y, mà y sau khi đã biết Đại Hoang không thiếu đồ ăn, liền lộ ra tật xấu kén ăn của mình, hở một chút là rầm rì lắc lư cái mông để bày tỏ sự bất mãn với món ăn.
Có những lúc Tần Hoán sẽ ra ngoài một hai ngày, tiểu hồ ly liền mắt mở thao láo canh giữ ngay cửa tháp Cực Tinh, đợi hắn trở lại liền cắn góc áo hắn kéo người vào nhà bếp, Tần Hoán cười rộ lên, xoa xoa đầu y, đổi bộ quần áo rườm rà trên người thành áo vải thoải mái, ống tay áo xắn lên cánh tay, ngọc thụ lâm phong mà đứng bên kệ bếp bắt đầu xử lý đồ ăn đem về từ bên ngoài.
Hai móng vuốt đầy thịt của tiểu hồ ly gác lên thớt, chớp mắt nhìn theo động tác của hắn.
Nam nhân này, dung mạo anh tuấn sáng sủa, đàm tiếu thanh hòa, ngay cả động tác cầm dao chặt thịt cũng phong độ nhẹ nhàng.
Y bắt đầu chảy nước bọt đầy miệng, cũng không biết là do đói bụng hay chỉ đơn giản là muốn ăn, Tần Hoán nhìn thấy liền bật cười, đem y ôm sang một bên, cho y một cái xương gà để y chậm rãi gặm.
Y thấy Tần Hoán cũng giống một cái xương gà ngon lành, chỉ là không biết hắn cứng cỡ nào, nếu gặm vào có thể gãy răng hay không.
Hiện tại y đã biết, đâu chỉ vỡ răng, quả thực toàn thân đều tan vỡ.
Chuyện khiến Giang Phù hối hận nhất đời hồ ly, chính là tự mình đi thử xem Tần Hoán cứng cỡ nào.
*
Tần Hoán dần dần tỉnh lại trong tiếng ầm ĩ của phố phường.
"Ôi nhường một chút, nhường một chút!" Có vẻ là một chiếc xe gắn máy đi xuyên qua con hẻm nhỏ chật hẹp, "Tu tu" bấm kèn, lập tức tạo nên tiếng chửi bới quát tháo.
Có người giội nước rửa mặt ra ngoài cửa, "Ào" một tiếng vang lên liền nghe thấy có người chửi:"Ui da! Không có mắt à!" Người giội nước cũng không nhường chút nào: "Chậu rửa mặt thì làm đếch gì có mắt!"
Tần Hoán nhắm mắt lại, còn có thể nghe thấy tiếng người mẹ bận bịu sốt ruột thắt khăn quàng đỏ cho con rồi lôi nó ra ngoài chạy bình bịch đuổi theo xe buýt đưa đón của trường, tộc đi làm nỗ lực vòng băng đảng thiếu niên bất lương lại bị người ngồi ở chốt canh truy đuổi, quần áo treo trên dây phơi bên ngoài phất phơ trong gió, còn có đẩy xe đẩy người bán hàng trung niên bắt đầu rao gọi: "Bánh bao súp đây —— bánh bao súp nóng hổi mới ra lò đây —— "
Mùi bánh bao xông vào đầu mũi, Tần Hoán nhẹ nhàng ngửi một cái.
Đây chính là tư vị náo nhiệt của nhân gian sao? Quá lâu rồi, hắn đã không nhớ rõ.
Tiểu hồ ly thích nơi như thế này sao?
Tập tính của hồ tộc Thanh Khâu không tránh khỏi việc thích cuộc sống quần cư, thích đi chơi đây đó, chung quy cũng phải có vô số người vây quanh y thương y cưng chiều y.Tần Hoán sờ thấy bên giường trống không, đột nhiên nhớ tới ngay từ đầu vốn là tiểu hồ ly bỏ rơi hắn ——
Tiếng "Lạch cạch" vang lên, cửa phòng bị đá một cái mở tung, Giang Phù mặc áo sơ mi trắng của Tần Hoán, phía dưới chỉ xỏ một cái quần cộc, cau mày phun kẹo cao su trong miệng ra, vươn tay đưa túi nhựa đến trước mặt hắn.
Bánh bao súp trong túi nhựa giá rẻ tỏa ra mùi hương nồng nàn.
===Hết chương 7===
#Riz: Há, tui có một suy đoán rằng bé Phù bỏ chồng đi hẳn là do thấy mình hóa hình không như ý muốn, thiệt là khờ quá đi aww....
Danh Sách Chương: