*****
Giang Vân Thiều được đẩy vào phòng CT để chụp não. Tra Thanh Nhạc đi theo y tá đi làm thủ tục nhập viện. Đầu tiên hắn gọi điện cho Trịnh Tử Du, kể qua loa sự việc, nghĩ một chút lại báo cho Tra Khách Tỉnh và người đại diện của Điện ảnh Thiên Hà. Tai nạn giao thông trên đường quốc lộ, vụ việc nguy hiểm như thế, hẳn là tài xế xe tải đã báo công an, chắc chắn cảnh sát sẽ tiến hành điều tra. Chuyện này không bưng bít được, phải đảm bảo Tra thị và Điện ảnh Thiên Hà có thể đối phó chu toàn. Nhưng hắn cũng dặn Tra Khách Tỉnh giấu không để Tra Ngọc Châu biết, tránh để ông phải lo lắng.
Làm xong thủ tục, trở lại phòng cấp cứu, Tra Thanh Nhạc liền được chứng kiến một trận nhốn nháo, không ngờ Diệp Dung cũng đưa Phùng Cát đến bệnh viện này.
Hai mắt Tra Thanh Nhạc tối sầm lại, có cảm giác kích động muốn lôi Phùng Cát đang nằm trên giường xuống đánh cho đến khi kêu cha gọi mẹ. Diệp Dung nhìn thấy hắn, vội vàng che chắn bên giường.
Có vẻ Phùng Cát bị thương nghiêm trọng hơn Giang Vân Thiều. Mặt hắn sưng như đầu heo, trên người nhiều chỗ xước xát, trước ngực tụ máu tím bầm. Bác sĩ ấn nhẹ một cái, cánh tay trái của hắn liền cong vẹo một cách mất tự nhiên, có khả năng xương sườn và xương cẳng tay bị gãy. Nhưng đây đều là ngoại thương, Tra Thanh Nhạc lo lắng nhất vẫn là chấn động ở não của Giang Vân Thiều.
Đợi thêm một lát, rốt cuộc Giang Vân Thiều cũng chụp CT não xong. Lúc được đẩy ra, ý thức của hắn đã rất mơ hồ, hai mắt nhắm chặt, từ mí mắt mỏng manh có thể nhìn ra con ngươi đang di động. Theo chẩn đoán ban đầu, Giang Vân Thiều bị chấn thương sợi trục não khuếch tán mức độ trung bình, sẽ có hiện tượng choáng váng và ngủ li bì, ngoài ra còn có khả năng tụ máu trong não, cần phải nằm viện theo dõi ít nhất ba ngày.
Trong phòng bệnh đơn, Tra Thanh Nhạc ngồi bên giường, nắm chặt tay Giang Vân Thiều, sờ nhẹ cái trán quấn đầy băng gạc của đối phương. Hắn muốn suy nghĩ thật rõ ràng, nhưng đầu óc lại vô cùng hỗn loạn, khoảnh khắc va chạm kia liên tục bị tua đi tua lại trong não bộ. Từ kính chiếu hậu, xe của Giang Vân Thiều lao như bay tới, bất chấp tất cả đâm thẳng vào xe Phùng Cát, tạo cho Tra Thanh Nhạc – vốn sẽ thành bánh thịt – một lối thoát. Nhưng cái giá của sự bất chấp ấy cũng thật đắt đỏ.
Lúc này đây, Giang Vân Thiều toàn vẹn nằm trên giường bệnh, tuy chẳng biết cái “chấn thương sợi trục não khuếch tán mức độ trung bình” kia rốt cuộc có thể dẫn đến tụ máu trong não không, nhưng cũng đã xem như may mắn lắm rồi. Va chạm với tốc độ cao như thế, đến xe cũng hoàn toàn biến dạng, khả năng người lái xe bị kẹp bên trong tử vong ngay tại chỗ là rất lớn. Có thể nói, cú đâm của Giang Vân Thiều chính là dùng suy nghĩ mạng đổi mạng để đặt cược.
Vì tôi, cược cả tính mạng mình, thế mà anh lại không hề do dự sao?
Không lâu sau, Trịnh Tử Du đã chạy tới đây, đi cùng hắn còn có người đại diện của Điện ảnh Thiên Hà và Kỷ Lam. Người đại diện lao vào phòng bệnh, lập tức bắt đầu hô to gọi nhỏ. “Sao lại xảy ra tai nạn, toàn bị thương trên mặt, không ổn rồi, sẽ không hủy dung đấy chứ?!”
“Im đi, đừng quấy rầy giấc ngủ hắn!” Tra Thanh Nhạc trừng mắt nhìn người đại diện: “Chuyện này không bưng bít được, nhưng người bên công ty các anh đừng có ăn nói lung tung, tạm thời đừng phát biểu cái gì hết, chờ tôi xử lý xong sẽ nói kết quả cho anh.”
Người đại diện liên tục gật đầu: “Được được.”
“Chúng tôi đi tìm tên đầu sỏ gây tội!” Tra Thanh Nhạc cúi người, hôn lên mặt Giang Vân Thiều một cái, gọi Trịnh Tử Du ra ngoài, đi tới phòng bệnh của Phùng Cát. Phùng Cát chỉ bị ngoại thương, đang nằm ở khoa chấn thương chỉnh hình, không cùng tầng với Giang Vân Thiều. Tra Thanh Nhạc và Trịnh Tử Du không đi thang máy mà chậm rãi đi thang bộ xuống lầu, vừa đi vừa thảo luận về vụ tai nạn. Lúc nói đến chuyện Giang Vân Thiều bất chấp đâm tới, Tra Thanh Nhạc chợt dừng bước chân, nắm chặt tay vịn cầu thang, cố gắng chống đỡ thân thể đang run rẩy kịch liệt. Trịnh Tử Du nhanh chóng đỡ lấy hắn, sợ hắn ngã nhào xuống dưới.
“Vì sao chứ?” Tra Thanh Nhạc nhắm hai mắt lại, không nhịn được mà lên tiếng hỏi: “Ba hắn cũng chết vì tai nạn giao thông, hắn biết hậu quả nghiêm trọng cỡ nào, tại sao hắn lại muốn làm như vậy?”
Trịnh Tử Du đáp: “Chẳng phải cậu nói hắn yêu cậu đó à?”
“Yêu… Yêu thì có thể liều mình cứu tôi sao?” Tra Thanh Nhạc cảm thấy không thể tin được: “Không có thứ gì quan trong hơn sinh mệnh! Tình yêu… Cái thứ như tình yêu, chính là ăn no uống đủ mới theo đuổi, một mối tình kết thúc có thể tìm được mối tình tiếp theo, cả đời có thể tìm được rất nhiều, nhưng sinh mệnh chỉ có một, chết là hết, cái gì cũng không bù lại được!”
Trịnh Tử Du gật gật đầu: “Đạo lý này hẳn là Giang Vân Thiều hiểu.”
“Đúng vậy, hắn đã hai mươi tám, không phải thiếu nữ si tình mười tám đôi mươi, hắn đã trải qua sinh ly tử biệt, hắn đã trải qua cảm giác giấc mộng tiêu tan, hắn lăn lộn không biết bao năm trong xã hội, sao lại không hiểu sinh mệnh đáng quý nhường nào? Vì yêu mà đánh cược cả tính mạng? Có đáng hay không?”
“Có lẽ, với hắn mà nói, vì cậu thì đáng!”
“Vì tôi…” Trong đầu Tra Thanh Nhạc chợt vang lên lời Giang Vân Thiều đã nói vào lúc Tra Ngọc Châu nguy kịch.
“Chết là một phần của kiếp người, chúng ta có cố gắng cỡ nào cũng không thể tránh thoát được, cái mà chúng ta có thể làm, đó là trước khi ra đi đừng khiến bản thân sợ hãi và hối hận.”
Vân Thiều, đối với anh mà nói, cứu tôi là lựa chọn có thể khiến anh thản nhiên đối mặt với tử vong, hoàn toàn không còn sợ hãi và hối hận sao?
“Được rồi, tôi không sao, chờ Vân Thiều thoát khỏi nguy hiểm lại nói!” Xoa xoa mặt, Tra Thanh Nhạc hơi tỉnh lại một chút, tiếp tục đi xuống lầu.
Ngoài cửa phòng bệnh của Phùng Cát có hai vệ sĩ. Nhìn thấy Tra Thanh Nhạc, bọn họ làm động tác chặn người. Nhưng tiếng nói chuyện trong phòng lại đột nhiên phóng đại. “Đời này em đừng nghĩ đến chuyện bỏ chạy, cho dù em chết, thi thể cũng là của tôi!”
“Phùng Cát, tôi từ mười tám tuổi đã theo anh, hơn mười năm rồi, coi như anh thương xót mà cho tôi một con đường sống đi!”
“Cho em một con đường sống… chính là cho em ở bên thằng khốn họ Tra kia? Cái loại bất tài vô dụng như thằng ba nhà họ Tra tôi đã thấy nhiều rồi, Tra gia không phải do hắn quyết, hắn có thể cho em cái gì?! Em xem hắn bao Giang Vân Thiều thành bộ dạng gì đi, em xem em đang có địa vị gì, hắn có thể nâng đỡ em như tôi đã làm không?”
“Ít nhất, hắn sẽ tôn trọng và bảo vệ Giang Vân Thiều, anh thì sao? Anh chỉ biết giày xéo tôi!”
“Bảo vệ cái rắm! Tôi nói cho em biết, họ Tra chính là cái loại nhát gan nhũn trứng, mẹ kiếp em trở lại cho tôi!”
Diệp Dung lao ra khỏi phòng bệnh, nhìn thấy Tra Thanh Nhạc đang đứng ngoài cửa liền bật khóc: “Thật xin lỗi… Thật sự thực xin lỗi… Ngài Tra, tôi đã mang tới phiền toái lớn như vậy… Thật xin lỗi…”
Nếu là bình thường, chứng kiến dáng vẻ khóc không thành tiếng này của Diệp Dung, Tra Thanh Nhạc sẽ an ủi một chút. Nhưng hiện giờ Giang Vân Thiều vẫn còn nằm trên giường bệnh, hắn thật sự không nói nên lời. Vệ sĩ đi vào xin chỉ thị một chút rồi trở ra, Tra Thanh Nhạc và Trịnh Tử Du bước vào phòng bệnh, chỉ thấy Phùng Cát nằm trên giường, một tay và một chân được bọc thạch cao, mặt mũi sưng vù.
Nhìn thấy Tra Thanh Nhạc, Phùng Cát liền chửi ầm lên. “Thằng ba nhà họ Tra, mạng mày lớn thật đấy! Vụ này hai ta chưa xong đâu…”
“Đương nhiên là chưa xong!” Tra Thanh Nhạc tiến lên một bước, xách cổ áo Phùng Cát lên: “Mày lái xe tốc độ cao, ác ý đâm người, đã phạm vào tội cố ý gây thương tích và vi phạm luật giao thông công cộng, mày cho là mày sẽ thoát được dễ dàng sao?”
Vệ sĩ của Phùng Cát nhanh chóng xông lên đẩy Tra Thanh Nhạc ra. Phùng Cát vừa ho khan vừa kiêu ngạo nói: “Đừng nghĩ lôi pháp luật ra là tao sợ, mày là cái thứ nhát gan vô dụng…”
“Tao là người lương thiện, đương nhiên phải dùng pháp luật để đối phó với loại cặn bã như mày, chờ ngồi tù đi!” Trong lúc nói chuyện, Tra Thanh Nhạc đột nhiên nhấc cái ghế dựa ở đầu giường lên, ném mạnh về phía Phùng Cát. Một tiếng “rầm” vang lên, chiếc ghế tan thành mấy mảnh. Phùng Cát hét lên thảm thiết, ngã từ trên giường bệnh xuống đất, cánh tay bó bột bị va đập mạnh, vết thương hiển nhiên là nặng hơn.
Tra Thanh Nhạc còn chưa hết giận, nhấc chân định đá người. Vệ sĩ vội vàng xông tới cản hắn lại.
Ngực nghẹn một trời lửa giận, Tra Thanh Nhạc bày ra tư thế sẵn sàng đánh nhau với vệ sĩ. Dưới sự trợ giúp của Trịnh Tử Du, hắn tranh thủ thời cơ đá cho Phùng Cát thêm mấy cú nữa. Nếu không phải bác sỹ và điều dưỡng tới kịp, hắn sẽ đánh Phùng Cát tới tàn phế luôn cũng không chừng!
“Thằng ba nhà họ Tra… tao sẽ không tha cho mày… tao muốn mày phải chết thảm…”
“Mày cứ chờ đi, xem ai là người chết trước!”
Tra Thanh Nhạc đạp cửa rời đi. Sau trận hỗn chiến vừa rồi, hắn và Trịnh Tử Du đều dính thêm chút màu(1). Trịnh Tử Du khá là hưng phấn, song Tra Thanh Nhạc thì chưa hề nguôi giận. Đối với kẻ đã khiến Giang Vân Thiều bị thương, hắn căm hận đến tận xương tuỷ, nhưng mà hắn lại hận mình nhiều hơn. Ai bảo hắn chõ mõm vào chuyện người khác rồi tự rước họa vào thân, cuối cùng lại hại đến Giang Vân Thiều!
(1) Dính thêm chút màu: chắc là màu bầm tím -_-
Có lẽ hắn phải tát vào mặt mình mấy cái thật mạnh, như thế mới có thể cảm thấy dễ chịu hơn.
Đi đến cửa cầu thang, Trịnh Tử Du hỏi: “Thanh Nhạc, cậu định làm thế nào? Thật muốn kiện gã sao? Nếu chuyện này bị phơi bày ra, tuy cậu là bên bị hại, nhưng tình tiết thiếu gia nhà giàu tranh giành nam ngôi sao đến mức tông xe lẫn nhau hay là quan hệ bốn người, đều là chủ đề nóng để người ta giật title!”
Tra Thanh Nhạc hừ lạnh: “Yên tâm, so với tôi, nhà họ Phùng càng sợ mất mặt hơn. Tôi lười đôi co với loại người như Phùng Cát nên sẽ tính sổ trực tiếp với Phùng gia!”
Trong phòng bệnh của Giang Vân Thiều, Kỷ Lam đang đưa chìa khóa cho người đại diện để hắn đi lấy quần áo tới đây.
“Đồ lót của anh Giang đặt ở ngăn kéo bên trong tủ quần áo…” Nhìn thấy Tra Thanh Nhạc và Trịnh Tử Du bước vào, Kỷ Lam lập tức ngậm miệng, còn trừng mắt nhìn Tra Thanh Nhạc một cái đầy hung dữ.
Tra Thanh Nhạc căn bản không thèm để ý đến Kỷ Lam, đặt mông ngồi xuống bên giường, sờ mặt Giang Vân Thiều, lại vươn tay nắm chặt tay hắn.
Mau tỉnh lại đi… Tỉnh lại mỉm cười với tôi, hoặc là đánh tôi cũng được!
Một đêm này, Tra Thanh Nhạc vẫn luôn túc trực bên cạnh Giang Vân Thiều. Rạng sáng, lúc ghé vào giường ngủ thiếp đi, không hiểu sao hắn lại mơ thấy cảnh tượng khi còn nhỏ. Hồi ấy, hắn vừa sang Mĩ, ngôn ngữ cùng hoàn cảnh xa lạ khiến hắn vô cùng bất an, không muốn đến trường, cứ co lại trong thế giới của riêng mình không chịu bước ra. Ngày đó hắn có một gia sư, người kia dùng sự kiên nhẫn để ở bên hắn, dắt hắn bước ra khỏi thế giới riêng từng chút từng chút một.
“Em xem, trên lưng chú chó nhỏ này có vết dao cắt và vết bỏng, nhất định nó đã phải chịu rất nhiều tổn thương, nhưng nó vẫn nhận em làm chủ, ngoài kia mặt trời rực rỡ biết bao, em không muốn dắt nó ra sân đi dạo à?”
“Tường nhà cao như vậy, nhưng nó chỉ bảo vệ em an toàn chứ không trói buộc sự tự do của em. Ngược lại nó còn hy vọng em có thể ra ngoài nhìn ngắm một bầu trời rộng lớn hơn. Chỉ có như thế, lúc em trở về, cuộn mình ẩn náu dưới đôi cánh của nó, mới có thể cảm nhận được nhà là nơi ấm áp biết bao nhiêu.”
“Chuyển nhà là một chuyện tốt, em có thể quen được nhiều bạn mới hơn, đừng luyến tiếc, bởi vì thứ em không mang theo được chỉ là một tòa kiến trúc không có sinh mệnh, tất cả những ký ức tốt đẹp, đều lưu lại trong trí nhớ của em.”
…
Lúc Tra Thanh Nhạc mở mắt, trời đã sáng. Giang Vân Thiều vẫn còn đang ngủ, lông mày giãn ra, hô hấp cũng rất vững vàng. Tra Thanh Nhạc hôn lên má hắn, đứng dậy vươn vai một cái. Trịnh Tử Du cũng ở lại bệnh viện một đêm, nghe thấy tiếng động liền tỉnh dậy, há miệng ngáp dài.
Hai người bọn hắn, một thì gục mặt xuống bàn cả đêm, một thì ngồi hết nửa đêm, đều cảm thấy sống lưng đau nhức. Thấy vẫn còn sớm, bọn hắn liền đánh thức Kỷ Lam cũng ở lại trực đêm, bảo đối phương trông Giang Vân Thiều để bọn hắn ra ngoài mua đồ ăn sáng.
Khi trở về, hai người bắt gặp người đại diện đang ôm một bọc đồ đi tới. Thấy sắc mặt Tra Thanh Nhạc không tốt, người đại diện vội vàng an ủi: “Tam thiếu gia, ngài yên tâm đi, tiểu Giang gặp được quý nhân như ngài, chắc chắn có phúc lớn, nhất định sẽ không có chuyện gì!”
Tôi là quý nhân của hắn sao?
Tra Thanh Nhạc cười khổ một chút. Trước kia hắn cũng từng nghĩ vậy, nhưng sự thật chứng minh, Giang Vân Thiều mới là quý nhân của hắn đi. Không có Giang Vân Thiều, người nằm ở trên giường bệnh hiện giờ phải là hắn. Hơn nữa va chạm ba xe chắc chắn sẽ càng nghiêm trọng, có khi hắn đã được đưa vào nhà xác rồi cũng nên.
“Nào… Nhìn sang bên này…”
Trở lại phòng bệnh, mấy người liền nghe có tiếng nói ở bên trong. Đẩy cửa ra mới biết, hóa ra Giang Vân Thiều đã tỉnh rồi, bác sĩ đang kiểm tra cho hắn.
Tra Thanh Nhạc kích động xông lên, nắm chặt tay Giang Vân Thiều. Bác sĩ lật mí mắt, nghe nhịp tim, cuối cùng kết luận mọi thứ đều ổn.
“Vân Thiều!” Tra Thanh Nhạc không để ý trong phòng còn có người ngoài, ôm lấy Giang Vân Thiều, vùi đầu vào cổ hắn, hít sâu một hơi: “Anh không sao là tốt rồi!” Đúng vậy, không sao là tốt rồi, yêu hay không yêu, bỏ hay không bỏ, so ra đều thua kém sự bình an. Chỉ có còn sống, mới có thể hướng tới tương lai!
“Ngài Tra…” Bên tai vang lên giọng nói của Giang Vân Thiều, ngực cảm nhận được hai tay đối phương áp tới, hắn bị Giang Vân Thiều đẩy ra. Người nọ lộ vẻ hoang mang, hỏi: “Ngài Tra, ngài làm sao vậy?”
Tra Thanh Nhạc ngẩn người, chạy ra ngoài cửa tóm lấy bác sĩ, lo lắng nói: “Hắn mất trí nhớ!”
“Va chạm mạnh như thế, đúng là rất có khả năng bệnh nhân sẽ bị rối loạn ký ức, nhưng vừa rồi tôi đã kiểm tra, trạng thái tinh thần của anh ta rất bình thường…”
Bác sĩ còn chưa nói hết lời, Giang Vân Thiều đã vẫy tay với người đại diện đang đứng chờ ngoài cửa: “Anh Lý, anh có lấy áo ngủ cho em không? Đồ bệnh viện có mùi thuốc khử trùng, em mặc thấy khó chịu lắm. Ngài Tra, tôi phải thay quần áo, ngài có thể ra ngoài trước không?”
Tra Thanh Nhạc mở to hai mắt, không thể tin được gầm nhẹ: “Anh bảo tôi đi ra ngoài… Anh bảo tôi ra ngoài?!”
Giang Vân Thiều nói như một lẽ đương nhiên: “Chúng ta… đã chia tay!”
Chia tay?!
Tra Thanh Nhạc bị hai tiếng kia đả kích mạnh mẽ, ngơ ngác hỏi: “Đúng… Chúng ta đã chia tay, vậy vì sao anh lại cứu tôi?!”
“À…” Giang Vân Thiều nhíu nhíu mày, động não một chút đã lập tức đau đầu: “Lúc ấy tôi không nghĩ nhiều như thế, có thể là tự tin mù quáng với chiếc xe của mình thôi!”
“Anh nói bậy!”
Lúc này, di động của Tra Thanh Nhạc vang lên. Lấy ra xem thử, thì ra là điện thoại của Tra Khách Tỉnh, Tra Thanh Nhạc hít sâu một hơi để bình ổn tâm tình rồi nghe máy.
“Anh hai, anh tới bệnh viện… Dưới lầu đều là phóng viên?”
Nghe vậy, người đại diện vội vàng chạy ra cửa sổ, ríu rít nói: “Nhiều xe phỏng vấn lắm, đúng là có rất nhiều phóng viên đã đến đây!”
Trịnh Tử Du lên tiếng: “Thanh Nhạc, tuy chưa chắc phóng viên có thể tìm tới chỗ này, nhưng chúng ta vẫn nên tránh mặt chút đi.”
Dập máy, Tra Thanh Nhạc lại nhìn Giang Vân Thiều bằng ánh mắt hết sức thâm trầm. Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh không có gì để nói với tôi sao?”
“Ngài Tra…” Giang Vân Thiều dùng một tay đỡ trán, chậm rãi mở miệng: “Chuyện tối qua, anh không cần bận tâm. Tôi cũng chẳng có ý đồ gì cả, có lẽ chỉ là phản ứng bản năng, tôi không muốn dùng chuyện này để kể lể tranh công. Tôi hy vọng nó sẽ không ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa hai ta.”
“Ảnh hưởng?” Tra Thanh Nhạc thật sự giận đến điên lên: “Anh cũng cảm thấy giữa chúng ta chẳng có gì, thế thì còn ảnh hưởng cái quái gì nữa hả?”
Giang Vân Thiều mỉm cười, gật đầu: “Đúng vậy.”
Tối qua hắn luôn cầu nguyện cho Giang Vân Thiều mau tỉnh lại, hắn tình nguyện để Giang Vân Thiều tát mấy bạt tai, hắn muốn nhìn thấy Giang Vân Thiều nở nụ cười… Nhưng hiện giờ, khi giấc mơ trở thành sự thật, cái bạt tai bằng lời nói này lại vả hắn đến đầu váng mắt hoa, nụ cười ôn hòa vô hại này lại kích thích hắn đến mức muốn rơi lệ. Đóng sầm cửa lại, rời khỏi phòng bệnh, Tra Thanh Nhạc bước đi vô cùng nhanh. Trịnh Tử Du đành phải chạy đuổi theo hắn, còn không quên hóng hớt: “Sao tôi lại cảm thấy người bị vứt bỏ là cậu nhỉ… Chẳng lẽ là hắn đá cậu à?!”
Tra Thanh Nhạc lườm đối phương một cái, ra khỏi bệnh viện bằng cửa phụ, sau đó lên một chiếc xe con màu đen.
Tra Khách Tỉnh khởi động xe, lúc vòng qua cửa chính liền thấy một đám phóng viên đang tụ tập.
“Trên mạng đã có tin xe của Phùng Cát và Giang Vân Thiều va chạm, tạm thời vẫn được coi là tai nạn giao thông đơn thuần, nhưng cảnh sát đã bắt đầu điều tra. Loại tin tức kiểu như cậu ấm nhà giàu phóng xe đâm người vô cùng kích thích, lại còn liên quan đến giới giải trí, chắc hẳn sẽ lên trang nhất. Sáng sớm hôm nay, mẹ của Phùng Cát đã gọi điện cho mẹ tôi, ý tứ là bọn nhỏ chỉ vui đùa một chút. Song ba tôi nói chuyện này không thể xử lý qua loa, nhà họ Phùng muốn yên chuyện, nhất định phải bỏ ra không ít máu!”
“Anh hai, vậy xin kính nhờ anh.”
Tra Khách Tỉnh làm bên truyền thông, không ai giỏi lợi dụng sức mạnh dư luận hơn hắn cả.
“Người một nhà khách sáo làm gì.” Tra Khách Tỉnh quay đầu lại nhìn Tra Thanh Nhạc một cái, thân thiết bảo: “Tình trạng của cậu không tốt lắm, nghỉ ngơi một chút đi, việc này chúng ta không vội, đúng lúc có thể kéo chân nhà họ Phùng một phen.”
“Ừm…” Tra Thanh Nhạc tựa lưng vào ghế ngồi, trong những tiếng bàn luận nho nhỏ của Trịnh Tử Du và Tra Khách Tỉnh, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Cậu mới là người bị vứt bỏ… Không chỉ Trịnh Tử Du có cảm giác này, mà ngay cả bản thân hắn cũng thấy vậy.
Trong mối quan hệ bao nuôi của hai người bọn họ, ban đầu Tra Thanh Nhạc luôn cho rằng mình chiếm thế chủ động. Nhưng dần dần hắn phát hiện, Giang Vân Thiều không có nhiều ham muốn với tiền tài và danh tiếng. Cho nên khi đó, cái địa vị đại gia bao nuôi của hắn vốn đã là hư danh. Thứ hắn mang ra bao, căn bản là cái người ta không thèm để ý. Mối quan hệ cứ duy trì như thế, hiển nhiên quyền chủ động chuyển sang phía Giang Vân Thiều. Nói theo một cách khác, là Giang Vân Thiều dùng tình cảm của mình để bao nuôi Tra Thanh Nhạc. Nhưng Tra Thanh Nhạc lại không thể tiếp nhận phần tình cảm ấy, cũng không muốn kéo mối quan hệ xuống vực sâu, nên đã lựa chọn vung đao sắc chặt đay rối. Song hắn có thể chặt đứt cái gì? Tiền ư? Thứ mà Giang Vân Thiều chưa từng để trong lòng?
Hắn vung đao chém vào không khí, còn người thực sự buông tay lại là Giang Vân Thiều. Trịnh Tử Du phân tích đây là lấy lui làm tiến, nhưng vừa rồi là sao, lạnh mặt nói chúng ta đã chia tay, cũng là lấy lui làm tiến à? Anh có thể liều mình cứu tôi, lại nói hành động đó không có ý đồ gì, một bước lui này có phải là lui quá trớn rồi không?
Rốt cuộc anh đang nghĩ gì?
Bởi vì bên bị hại yêu cầu được đảm bảo riêng tư, nên cảnh sát không công bố toàn bộ sự thật về vụ tai nạn. Giới truyền thông cũng đưa ra nhiều phỏng đoán, song đều xoay quanh người bị nạn trực tiếp là Phùng Cát và Giang Vân Thiều. Cái tên Tra Thanh Nhạc và Diệp Dung được che đậy vô cùng cẩn thận. Ban đầu nhà họ Phùng còn chạy khắp nơi, ý đồ tìm người gánh tội thay, kết quả Tra Khách Tỉnh lợi dụng tài nguyên truyền thông trong tay, dẫn dắt sự việc chuyển hướng thành công khai lên án cậu ấm nhà giàu cố ý lái xe tông người. Chuyện bị làm lớn lên, nhà họ Phùng đành phải chịu thua, quay sang cầu xin Tra Thanh Nhạc. Tuy nhiên, Tra Thanh Nhạc không hề lộ diện, giao hết mọi chuyện cho Tra Khách Tỉnh và Trịnh Tử Du xử lý. Nhà họ Tra cũng nhân cơ hội này, cắn một miếng thịt trên người nhà họ Phùng. Cuối cùng, hai gia đình thống nhất Tra Thanh Nhạc sẽ không đâm đơn kiện, còn Phùng Cát phải đăng báo công khai xin lỗi Giang Vân Thiều, đồng thời bồi thường toàn bộ phí tổn tinh thần cũng như vật chất cho đối phương. Về phần tài xế xe tải, nhà họ Phùng cũng phải tự bỏ tiền ra bịt miệng. Phùng gia mất tiền lại mất mặt, nhưng kết quả như thế bọn họ chỉ đành chấp nhận. Dù sao việc lái xe quá tốc độ rồi gây tai nạn cũng nhẹ hơn tội danh cố ý mưu sát rất nhiều.
Trịnh Tử Du xử lý xong mọi việc còn không quên hóng hớt: “Lần này ông Phùng rất giận, Phùng Cát còn đang bó bột đã bị đưa ra nước ngoài, nghe nói đi hai, ba năm cũng không được về đâu. Xem ra Diệp Dung có thể được giải thoát rồi.”
Tra Thanh Nhạc đang xem bình luận về vụ tai nạn, lạnh mặt nói: “Chẳng qua là thay đổi địa điểm tác oai tác quái thôi, hắn có thể bị dạy dỗ thế nào, chờ đến lúc ông Phùng nghỉ hưu, chẳng phải cũng sẽ đón hắn về để kế thừa gia nghiệp à.”
“Chưa chắc, trên danh nghĩa, hắn là con trai duy nhất của ông Phùng, cũng là người thừa kế duy nhất của Phùng, nhưng trên thực tế…” Trịnh Tử Du chớp mắt mấy cái, ra vẻ “cậu cũng hiểu mà”.
“Đừng nói với tôi rằng vì cha có con riêng nên hắn mới biến thành chó điên nhé, chẳng lẽ trước đó hắn còn là một thanh niên xán lạn một lòng hướng về tương lai à.” Tra Thanh Nhạc di chuột máy tính, mở một bài báo viết về Giang Vân Thiều.
“Chẳng biết chuyện hắn biến thành chó điên có liên quan đến việc cha hắn có con riêng hay không, nhưng chắc chắn có liên quan đến một sự kiện khác!” Trịnh Tử Du nở một nụ cười thật đáng khinh: “Theo một nguồn tin bí mật… Bốn năm trước, Phùng Cát gặp tai nạn bất ngờ lúc đang leo núi, “chỗ đó” bị thương, khả năng sinh lý chắc chắn bị ảnh hưởng, còn năng lực sinh con có bị ảnh hưởng hay không thì chịu…”
“Đệt! Thì ra là một thằng thái giám!” Lý do Phùng Cát dùng thủ đoạn biến thái để tra tấn Diệp Dung, lại bắt cóc Giang Vân Thiều và Kỷ Lam nhưng chẳng làm gì, coi như đã rõ.
Trịnh Tử Du chỉ vào tin tức trên mạng, nói: “Cậu lợi dụng chuyện này giúp Giang Vân Thiều tạo thế được lắm. Hiện giờ sức hút của hắn rất lớn, đứng ở top đầu đã nửa tháng mà chưa hề bị đẩy xuống!”
Tra Thanh Nhạc đỏ mặt, mạnh miệng nói: “Tôi nào có giúp hắn tạo thế! Lại nói, lên top có tác dụng gì đâu, chỉ khi hắn có sản phẩm được công chiếu mới là nổi tiếng thật sự.”
“Chẳng phải “Hoa hướng dương” sẽ công chiếu vào tháng mười sao? Hai ngày nữa còn được tham gia Liên hoan phim Venice. Nếu có thể ôm giải thưởng về, chẳng phải mọi sự đều ngon nghẻ sao.”
Tra Thanh Nhạc hừ một tiếng: “Giải thưởng không dễ hốt thế đâu…”
“Bộ phim này là do công ty chúng ta đầu tư, bộ phận sản xuất có kế hoạch tổ chức một buổi lễ ra mắt, cậu có tham dự không?”
“Ừm… Đến lúc đó rồi nói sau!”
Thừa dịp Trịnh Tử Du không để ý, Tra Thanh Nhạc lưu hình ảnh đăng kèm bài báo lại. Đây là ảnh phóng viên chụp khi Giang Vân Thiều xuất viện, hắn ôm hoa tươi, vui vẻ tươi cười, sắc mặt hơi tái, khí chất thư sinh, nhưng lại có vẻ gợi cảm mong manh yếu đuối. Thực ra trong ba ngày Giang Vân Thiều nằm viện theo dõi, Tra Thanh Nhạc có tới thăm hắn một lần. Khi đó, tên âm hồn bất tán Kỷ Lam cũng có mặt, hai người đang cầm kịch bản tập thoại, anh một câu tôi một câu, vẻ mặt và giọng điệu vô cùng ăn nhập. Tra Thanh Nhạc đứng ngoài cửa trong chốc lát, cuối cùng vẫn không đi vào.
Đúng là hắn muốn nói chuyện với Giang Vân Thiều, ở một nơi không có người ngoài quấy rầy, nói chuyện tử tế.
Cuối tháng tám, Liên hoan phim Venice khai mạc. “Hoa hướng dương” là phim nhựa Trung Quốc duy nhất được tham gia khi còn đang trong giai đoạn dàn dựng nên rất được truyền thông trong nước chú ý. Trước đó, Điện ảnh Tra thị tổ chức một tiệc rượu nho nhỏ để tiễn đoàn làm phim lên đường. Giám đốc các bộ phận đều có mặt đầy đủ, phóng viên được mời đến rất nhiều, thậm chí còn có sự hiện diện của hai lãnh đạo trong Tổng cục Điện ảnh. Có thể thấy được mọi người kỳ vọng vào bộ phim này biết bao nhiêu.
Giang Vân Thiều là diễn viên chính, đương nhiên được nhiều người để ý. Sau khi ổn định chỗ ngồi, tùy tiện ăn vài miếng, hắn lập tức viện cớ chuồn đi, trốn ra cầu thang hút thuốc lá. Hắn không nghiện thuốc lắm, một gói thuốc có thể hút trong nửa tháng, nhưng những lúc căng thẳng hoặc gặp phải chuyện trọng đại, hắn liền thích ngậm thuốc trong miệng, cũng như nhiều người thích quay bút lúc suy nghĩ mà thôi. Mới rít được mấy hơi, Giang Vân Thiều liền nghe thấy tiếng bước chân như trong dự đoán. Hắn rít mạnh một hơi nữa, xoay người lễ phép nở nụ cười đầy xa cách: “Ngài Tra, hút một điếu không?”
Tra Thanh Nhạc trừng hắn: “Tôi đã nói tôi không hút thuốc! Lời của tôi, anh đều không để trong lòng đúng không?”
Giang Vân Thiều nhíu mày, tỏ vẻ vô tội: “Đâu chỉ những lời ngài Tra đã nói, ngay cả con người ngài đây, tôi cũng muốn cất trong lòng, nhưng mà ngài đâu có muốn?”
Những lời này khiến Tra Thanh Nhạc hưng phấn lên, hệt như một nhóc xử nam mới biết yêu, ngơ ngác hỏi: “Anh thích tôi, đúng không?”
Giang Vân Thiều gật đầu hết sức tự nhiên: “Ừ.”
Tra Thanh Nhạc hiếm thấy mà đỏ mặt, tiến lên một bước nói: “Ngày đó… Vì sao anh lại nói quan hệ của chúng ta sẽ không phải chịu bất cứ ảnh hưởng gì, anh đã quyết tâm cắt đứt với tôi rồi phải không?!”
“Đây là sự thật…” Giang Vân Thiều tựa vào tường, chăm chú nhìn Tra Thanh Nhạc, nói rất chân thành: “Tôi nói đó là “phản ứng bản năng” không phải là giận lẫy. Khi ấy tôi thực sự không có suy nghĩ “xả thân cứu người” đâu, tôi chỉ không muốn anh bị tổn thương mà thôi. Anh không cần tự tạo áp lực cho mình. Loại chuyện anh hùng cứu mỹ nhân rồi được đối phương lấy thân báo đáp ấy à, đã là cổ tích rồi, cũng không được pháp luật bảo hộ đâu… Đừng coi tôi là nàng tiên cá, không có được tình yêu của hoàng tử, tôi sẽ không biến thành bọt biển, tôi sẽ sống rất rất tốt.”
Tra Thanh Nhạc gian nan hỏi: “Ý của anh là, anh định thu lại tình cảm dành cho tôi?”
“Tính rồi lại tính, nhưng cũng không có cách nào, cần gì phải phức tạp như vậy chứ. Mọi chuyện cứ theo cảm xúc đi… Thích vốn là một loại cảm xúc mà.” Giang Vân Thiều chủ động tiến lên, hơi ngượng ngùng nói: “Hiện giờ tôi vẫn rất thích anh, cũng không cần phải tự nói với mình rằng không được thích anh. Kiếp người ngắn ngủi như thế, không nên tự làm khó bản thân mình. Huống hồ, không chừng một ngày nào đó tôi đột nhiên nghĩ thông, buông bỏ và yêu một người khác.”
Tra Thanh Nhạc giận dữ: “Anh… anh nghĩ thoáng thật đấy nhỉ!”
“Thế gian này, ngoài sống chết ra, còn có chuyện gì có thể khiến tôi luẩn quẩn trong lòng?” Nói xong, Giang Vân Thiều rít một hơi cuối cùng, vòng qua người Tra Thanh Nhạc, vừa đi vào phòng tiệc vừa cảm thán: ” Venice à… Nghe nói đàn ông nước Ý rất tình cảm, không chừng tôi có thể có được một cuộc gặp gỡ định mệnh nữa kìa!”
Tra Thanh Nhạc nhíu chặt lông mày.
Nhìn bóng dáng Giang Vân Thiều, hắn chợt nhớ tới cảnh tượng ngày hôm đó, Giang Vân Thiều vừa chơi dương cầm vừa cười nói “Hiện giờ, rốt cuộc tôi đã có thể buông xuống rồi”. Hôm ấy người kia nói buông là thật sự buông, còn hôm nay thì thế nào đây?
Lúc tiệc sắp tàn, nhân viên đoàn phim nâng ly mời rượu nhà đầu tư. Đạo diễn Phí luôn không hứng thú với tình huống kiểu này, chẳng nói chẳng rằng, chỉ dứt khoát cạn một ly rượu. Đến lượt Giang Vân Thiều, hắn cười nói đôi câu rồi quay sang nâng chén với Tra Thanh Nhạc. “Ngài Tra, cảm ơn ngài đã chăm sóc và ủng hộ.”
“Không cần khách sáo!” Tra Thanh Nhạc trả lời một cách cứng nhắc, rất không lịch sự mà đút hai tay vào túi, hoàn toàn không nâng ly.
Hắn cứ cảm thấy ly rượu này có ý tuyệt tình, nếu hắn uống vào thì từ nay về sau hai người hoàn toàn không quen biết.
Tra Thanh Nhạc luôn đợi đến khi tàn cuộc, muốn tìm một cơ hội để nói chuyện thêm với Giang Vân Thiều. Nhưng người kia bị phóng viên vây quanh, hỏi han về vụ tai nạn lúc trước, về hy vọng khi tham dự liên hoan phim, lại hỏi về cách nhìn của hắn đối với đạo diễn Phí… Tra Thanh Nhạc trợn mắt nhìn Giang Vân Thiều bị phóng viên vây quanh đến khi ra khỏi hội trường, rồi được người đại diện hộ tống lên xe và rời đi.
“Đừng coi tôi là nàng tiên cá, không có được tình yêu của hoàng tử, tôi sẽ không biến thành bọt biển, tôi sẽ sống rất rất tốt.”
Nhưng vấn đề là, hiện giờ hoàng tử sống không được tốt kìa!