• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 7: Anh ta là giám đốc mới

Phòng làm việc nhiệt tình giống như cắn thuốc lắc liều cực cao không hạ được.

Mỗi người mỗi vẻ mặt khác nhau nhìn chằm chằm cửa chính của bộ phận nhân sự, đang mong đợi chuyện sẽ xảy ra.

“Ken két” Cửa mở ra, không ngờ quản lý nhân sự tự mình đưa anh ta ra ngoài, nói: “Các đồng nghiệp, anh ấy sau này sẽ là giám đốc của mọi người, hi vọng mọi người về sau có thể cùng làm việc vui vẻ.”

“Ba ba” Phòng làm việc lập tức vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, tiểu Vi khinh thường gật đầu với Chu Hoan Hoan một cái, ánh mắt khiêu khích.

“Chào mọi người, tôi tên là Lục Minh Hạo, về sau chúng ta là đồng nghiệp, hi vọng sau này có làm gì không đúng mong mọi người bỏ qua cho.” Anh ta gập người thật sâu, cười dịu dàng.

“Thật tốt!” Một nữ hoa si* hít hít nước miếng, nhoẻn miệng cười nhìn chằm chằm người đàn ông.

*Nữ hoa si: gái mê trai ( từ “gái mê trai” hơi bị trần tục nên mình giữ nguyên Hán ngữ cho nó văn vẻ tí…hjhj)

“Đúng vậy, đúng vậy. . . . . .” Một nữ hoa si khác cũng không ngừng gật đầu.

Chợt một người giơ tay, ý bảo cô ấy có vấn đề cần hỏi, Lục Minh Hạo cười lễ phép: “Cô có vấn đề gì không?”

“Giám đốc Lục có bạn gái chưa?” Vấn đề lộ liễu như vậy cũng hỏi ra được, nếu là trước kia nhất định sẽ gặp phải ánh mắt khi dễ của mọi người, nhưng hôm nay có chút không giống, mọi người dĩ nhiên trừ Đồng Lôi, đều là một dáng vẻ mong đợi.

Đáng tiếc, Lục đại soái ca của chúng ta chỉ là cười cười, không trả lời.

. . . . . .

Lúc tan việc.

Đồng nghiệp trong phòng làm việc trên cơ bản đều đã về hết, Đồng Lôi ngồi ở nơi đó không có dấu hiệu đi về, tiểu Vi cầm túi xách không khỏi cảm thấy kỳ quái.

“Lôi Lôi đã tan việc, sao cô còn không về?” Vỗ vỗ bả vai của cô, giống như là thân mật.

Đồng Lôi mỉm cười, hơi bối rối sắp xếp bàn làm việc: “Tôi lập tức về, cô đi trước đi.”

“Được, vậy cô nghỉ sớm một chút.” Tiểu Vi gật đầu một cái, cầm lấy túi xách đi ra.

Đồng Lôi thoải mái hít một hơi, chậm rì thu dọn đồ đạc, nhíu nhíu mày, chân hơi đau một chút, lát nữa nhất định phải thuê xe đi, không biết anh ta có ở nhà không, còn . . . . . .

“Phiền chết rồi.” Xoa xoa đầu, trong lòng có loại cảm giác nói không ra lời, nằm ở trên bàn, ổn định tâm trạng phiền não của mình.

“Đồng Lôi. . . . . .” Đồng Lôi nghe được có người gọi mình, không khỏi sững sờ, mọi người không phải đều đi rồi sao? Như thế nào còn có người?

Cô nhanh chóng ngẩng đầu, một người đàn ông anh tuấn đứng trước mặt cô, mỉm cười nhìn cô.

“Giám đốc Lục?” Đồng Lôi kinh ngạc mở miệng, “Cũng đã tan việc, sao anh vẫn chưa về?”

Lục Minh Hạo cười ha hả nhìn cô, âm thanh dịu dàng đầy từ tính: “Cô không phải cũng chưa về sao?”

“Tôi. . . . . .” Xấu hổ cười cười, rụt chân xuống dưới mặt ghế.

Con ngươi dịu dàng càn rỡ quan sát cô, chân cô gái này rõ ràng bị thương, lại ở chỗ này che giấu, nhìn dáng vẻ này làm cho người khác đau lòng.

Lục Minh Hạo từ từ đến gần cô.

Đồng Lôi cảnh giác xê dịch thân thể, bởi vì hơi thở đặc biệt của người đàn ông này đang kích thích thần kinh của cô.

“Anh muốn làm gì?” Cô hơi sợ nhìn anh ta.

Nhìn dáng vẻ sợ hãi của cô, y hệt đà điểu nhắm mắt lại, Lục Minh Hạo cười cười, lắc đầu một cái, xem ra cô bé này nghĩ sai rồi.

Qua hồi lâu, cũng không có cảm nhận được cái gì khác thường, ngược lại trên chân truyền tới một chút lạnh lẽo, cô liền mở hai mắt ra, kinh ngạc phát hiện anh ta đứng ở trước mặt của mình, tay dịu dàng xoa nắn trên chân của mình.

“Anh. . . . . .” Giùng giằng muốn rút chân của mình về, cũng không ngờ sức của anh ta quá lớn, chân còn bị anh ta giữ thật chặt trong lòng bàn tay.

Anh ta dịu dàng, làm cô mắc cở đỏ bừng mặt, thân mật như vậy làm cô không tự nhiên giãy dụa.

“Đừng động, chân của cô bị thương, không thoa thuốc sẽ nghiêm trọng.” Âm thanh dịu dàng, khiến sự khẩn trương trong lòng Đồng Lôi nhất thời bình tĩnh lại, đời này trừ ba của cô ra, không có người đàn ông nào đối với cô tốt như vậy, dù là chồng của mình cũng vậy.

Thuốc tốt, Lục Minh Hạo đứng dậy, bóng dáng cao lớn bao phủ thân thể Đồng Lôi nhỏ yếu mềm mại.

“Cô đang nghĩ gì?” Anh ta có thể thấy rõ ràng sự cô đơn trong mắt cô.

Đồng Lôi lắc đầu một cái, “Tại sao anh đối với tôi tốt như vậy?” Đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt đẹp lóe ra ánh sáng cảm kích, anh ta ấm áp làm cô ứng phó không kịp, “Không cần nói với tôi, đơn giản vì là đồng nghiệp, mới đến giúp tôi?”

Lời của cô khiến lông mày Lục Minh Hạo hơi cau lại, anh ta tại sao lại muốn đối tốt với một cô gái không quen biết như vậy! Anh ta cũng không biết, chỉ rất muốn trêu chọc cô.

“Nếu như tôi nói tôi yêu cô, cô sẽ như thế nào?” Ngón tay thon dài, dần dần đến gần gò má của cô, ở thời điểm nó sắp chạm vào, cô khẽ quay đầu tránh ra.

“Anh không cần nói giỡn, một chút cũng không buồn cười.” Đồng Lôi khẽ cúi đầu đỏ mặt.

“Ha ha. . . . . .” Lục Minh Hạo phóng khoáng cười một tiếng, phản ứng của cô ấy hình như giống với trong tưởng tượng của anh, mới vừa tới đã phát hiện cô khác biệt.

“Tôi chỉ là muốn lương tâm an ổn một chút.” Không ngoài dự đoán nhìn thấy được ánh mắt nghi hoặc của cô, cười dịu dàng: “Chân của cô là do tôi đụng phải, tôi chỉ muốn chịu trách nhiệm mà thôi.”

Đồng Lôi lúc này mới sáng tỏ, “Thì ra chiếc xe thiếu chút nữa đụng tôi vào buổi sáng là của anh.”

Lục Minh Hạo khẽ gật đầu tỏ vẻ xác định.

“Thật ra thì cũng không có gì, do tôi không cẩn thận thôi.” Khoát khoát tay, thoải mái cười, đứng lên, cô phải về nhà rồi.

Nhìn dáng vẻ khập khễnh của cô, ánh mắt Lục Minh Hạo chợt u ám, cô như vậy anh cũng có một nửa trách nhiệm, nhanh chóng bắt được cổ tay của cô: “Tôi đưa cô về.”

“Không cần, tự tôi. . . . . .” Còn chưa nói hết, một hồi chuông điện thoại di động liền cắt đứt, Đồng Lôi tò mò, lúc này ai sẽ gọi điện thoại cho cô.

Số lạ, vốn không muốn nhận, thế nhưng điện thoại lại tiếp tục vang, đành phải ấn nút tiếp nghe “Alô”

“Cô đang ở đâu?” Bên đầu kia điện thoại là một tiếng nói lạnh lẽo không chút cảm tình nào truyền đến, trong nội tâm Đồng Lôi hạ xuống hồi hộp, là anh ta——

Lục Tử Hiên

“Làm sao anh biết số điện thoại của tôi?”

“Cô đang ở đâu?” Lục Tử Hiên không nhịn được lặp lại lời nói.

“Tôi đang ở Cao ốc Kim Tọa, có. . . . . .” Không đợi cô nói xong, bên kia đã cúp.

“Sao không đợi người ta nói xong.” Đồng Lôi trề môi nói khẽ liếc nhìn điện thoại di động, xác định đã cúp.

“Có chuyện gì không? Tôi đưa cô đi qua?”

Lúng túng liếc mắt nhìn Lục Minh Hạo bên cạnh, “Thật xin lỗi, làm phiền anh!” Dù sao bọn họ mới là đồng nghiệp một ngày, nên sẽ cảm thấy hơi ngượng ngùng.

“Không sao!” Lục Minh Hạo dứt khoát trả lời, anh vốn là muốn đưa cô về.

Trong xe, Lục Minh Hạo vẫn quan sát cô, cô lại là dáng vẻ u sầu, Lục Tử Hiên có chuyện gì không? Nếu không anh ta sẽ không gọi điện thoại cho mình.

 

Chương 8: Cảm giác không giống nhau.

Khi Đồng Lôi đang ngồi trên xe rời đi, một chiếc xe thể thao vội vã từ Cao ốc bên kia chạy như bay đến, cứ như vậy lẳng lặng đậu ở chỗ đó, bên trong xe ngón tay người đàn ông nắm thật chặt tay lái, ánh mắt âm u chăm chú nhìn chằm chằm Cao ốc, chỉ sợ một khi không chú ý sẽ bỏ lỡ.

Nếu không phải hôm nay mẹ hạ lệnh, bắt anh nhất định phải đưa cô gái kia về nhà, anh sẽ không quản cô đang ở đâu? Giương mắt nhìn một chút cả tòa cao ốc này, anh nghĩ Đồng thị kinh doanh khách sạn, chỗ này không giống như có sản nghiệp gì, vậy cô ấy tới nơi này làm gì? Đã hai mươi phút rồi, vẫn không nhìn thấy bóng dáng cô, xem ra cả Cao ốc cũng đã không còn ai rồi.

Bảo vệ của cao ốc, nhìn xe thể thao vừa tới mà cảm thán, bây giờ người có tiền có phải rất nhiều hay không vậy, một chiếc xe thể thao mới vừa đi, hiện tại lại tới một chiếc khác, nhưng bây giờ các công ty trong tòa nhà đều tan ca rồi, xe này như thế nào còn không lái đi, lúc này mới lấy dũng khí tiến lên.

“Tiên sinh xin hỏi anh có chuyện gì không?”

Lục Tử Hiên nhíu nhíu mày, thuận thế tháo kính mát, nhìn người trước mặt một cái, không nhịn được mở miệng: “Tôi ở nơi này chờ người.”

“Chờ người? Nhưng bây giờ cả Cao ốc đều tan ca rồi.” Nhìn mặt người đàn ông càng ngày càng đen, bảo vệ nuốt một ngụm nước bọt, người đàn ông này xem ra không dễ chọc, phải tránh đi sớm một chút.

“Chết tiệt, cô ta dám đùa với mình.”

Chỉ nghe được tiếng động cơ xe, xe thể thao đã sớm biến mất ở phía xa, bên trong xe Lục Tử Hiên nắm thật chặt tay lái, ánh mắt âm u nhìn chằm chằm phía trước.

“Chết tiệt” Tức giận móc điện thoại từ trong túi ra, nhanh chóng bấm một dãy số.

“Alo” Bên đầu kia điện thoại truyền đến tiếng nói dịu dàng.

“Cô rốt cuộc ở nơi nào?” Có lẽ chính anh cũng không chú ý, trong giọng nói của anh mang theo sốt ruột, mang theo trách cứ, hơn nữa là lo lắng.

“Tôi đang ở nhà.” Cùng một âm thanh, nhưng có chút cô đơn lại ít đi vài phần dịu dàng vừa rồi, còn có chút lạnh lùng.

“Cái gì?” Lục Tử Hiên khẽ cau mày, sau đó cái gì cũng không nghĩ, nói với bên kia điện thoại: “Ngoan ngoãn ở nhà chờ, tôi lập tức sẽ trở lại.” Nhanh chóng cúp điện thoại, gia tăng tốc độ, liên tục vượt nhiều cái đèn đỏ cũng không biết.

Trong căn biệt thự hiện đại sáng ngời, Đồng Lôi vùi trên sô pha, cầm hộp điều khiển ti vi, càng không ngừng đổi lại đài, người kia vừa gọi điện thoại cho cô, nói cô ở nhà chờ anh.

Trong sân truyền đến tiếng động cơ xe, Đồng Lôi thuận tay tắt TV, thân thể ngồi ngay ngắn, ánh mắt liếc qua cửa chính, một bóng dáng cao lớn xuất hiện trong phòng khách, ánh mắt nóng bỏng nhìn quanh phòng khách, khi thấy cô thì ngừng lại.

“Anh đã về rồi!” Đồng Lôi nở nụ cười cứng ngắc, lên tiếng chào hỏi với anh, trời mới biết trái tim của cô, đang nhảy thình thịch không ngừng.

“Chuẩn bị một chút, sau đó trở về Lục gia.” Để lại một câu nói, lướt qua cô, trực tiếp lên lầu.

Đồng Lôi nhẹ nhàng thở dài, đứng lên, trở lại phòng ngủ, mấy ngày nay cứ có cảm giác rất không chân thật, tựa như ở trong mơ, thế nào cũng vẫn chưa tỉnh lại, nhưng trong lòng cô rõ ràng, tất cả đều là sự thật.

Da của cô vốn rất tốt, căn bản không cần trang điểm, chỉ là sắc mặt trắng bệch nhìn rất kém, chỉnh sửa qua một chút, thay quần áo khác, mới cảm thấy ổn thỏa.

Đẩy cửa ra, Lục Tử Hiên đã sớm ngồi ở trong xe rồi, hơi lo lắng kéo kéo vạt áo, hôm nay cô mặc một cái váy màu trắng dài đến gối, lộ ra bắp chân thon dài, giày cao gót màu trắng nổi bật càng làm cho cô thêm cao gầy.

Đối với những thứ này, Lục Tử Hiên giống như không nhìn thấy, đưa tay cầm lên trên tay lái, ánh mắt âm u nhìn phía trước, Đồng Lôi nhẹ nhàng mở cửa xe, cài dây an toàn, tựa vào đệm dựa, nhắm mắt lại.

Xe nhanh chóng chạy nhanh lên đường cái, không biết vì nguyên nhân gì, trên đường rất ít xe qua lại.

Ban đêm mùa hè vẫn còn hơi lạnh, chiếc xe như mũi tên xuyên qua đêm đen, Đồng Lôi giữ lấy quần áo trên người, dọc theo đường đi, cô đều vô cùng yên lặng, chỉ vì giữa bọn họ thật sự không có gì để nói.

Lục Tử Hiên cũng mím chặt môi mỏng, ánh mắt thỉnh thoảng sẽ nhìn một chút Đồng Lôi ở bên cạnh, không thể phủ nhận, hôm nay cô rất đẹp, làn da trong suốt, hình dáng tỉ mỉ sạch sẽ, tóc bên tai rơi tung bay theo gió, dây váy màu trắng làm cô nổi bật giống như tiên nữ không dính khói bụi trần gian.

Phát hiện cô đang ôm chặt quần áo, quỷ thần xui khiến anh nhấn nút khép lại mui xe, trần xe từ từ khép lại, gió không hề thổi tới nữa, Đồng Lôi nghiêng người nhìn sang, không hiểu nhìn anh.

“Không cần cảm ơn tôi, chẳng qua là cảm thấy hơi lạnh.” Lúc nói ra lời này, Lục Tử Hiên cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, anh thế nhưng lại giải thích với cô.

Lời nói bất thình lình này hiển nhiên cũng làm cho Đồng Lôi ngẩn người ra, cô thật không thể nào tin nổi, người đàn ông lạnh lẽo khinh thường cùng mình nói hơn một câu, lại có thể biết quan tâm mình.

Bên trong xe lại khôi phục yên tĩnh, thật lâu Đồng Lôi mới thu hồi tầm mắt lần nữa nhìn ngoài cửa sổ, vừa rồi khẳng định anh chẳng hề làm gì cả, đó nhất định là ảo giác của mình, nhưng bốn phía ấm áp, lại đang tỏ rõ vừa rồi không phải là ảo giác.

Lục Tử Hiên lạnh lùng lái xe, con ngươi đen như mực chăm chú nhìn chằm chằm phía trước, ngón tay nắm chặt tay lái tiết lộ anh lúc này đang chột dạ, vừa rồi mình làm sao vậy chứ? Anh không phải rất ghét cô sao? Anh không phải muốn hung hăng nhục nhã cô sao? Vừa rồi làm sao sẽ quan tâm cô, tại sao có thể như vậy?

Đột nhiên một hồi chuông điện thoại phá vỡ yên tĩnh bên trong xe, cô gái bên cạnh hình như không hề cử động, mày kiếm khẽ cau lại hạ xuống, quay đầu nhìn qua cô, cô hình như đang đắm chìm trong mạch suy nghĩ của mình.

“Điện thoại?” Âm thanh không có một báo hiệu nào, Đồng Lôi bị sợ nhanh chóng quay đầu.

“Cái gì?” Thẹn thùng phát hiện là chuông điện thoại của mình, hốt hoảng lấy điện thoại ở trong túi ra, gương mặt hơi nóng một chút, ánh mắt nhìn sang người đàn ông bên cạnh, mày kiếm nhíu chặt cho thấy anh ta không vui.

“Alo. . . . . .” Nhanh chóng ấn nút nghe, nghiêng người sang nhỏ giọng nói.

“Có phải làm phiền cô hay không?” Bên đầu kia điện thoại truyền đến một giọng nam dễ nghe, Đồng Lôi hơi kinh ngạc, cô gần như không có bạn là nam giới, không phải là anh gọi nhầm rồi chứ, cầm điện thoại lên liếc mắt nhìn, quả thật không biết: “Thật xin lỗi, anh có thể gọi nhầm rồi.” Nói qua định cúp điện thoại.

“Sẽ không quên tôi nhanh như vậy chứ?” Bên đầu kia điện thoại truyền đến một tiếng cười hài hước, chú ý lắng nghe cảm thấy quen tai, “Giám đốc Lục” khóe miệng dâng lên một nụ cười, đoán chừng chính Đồng Lôi cũng không biết, cô cười rất tự nhiên.

Lục Tử Hiên mặc dù thoạt nhìn đang nghiêm túc lái xe, nhưng trên thực tế lại lắng tai nghe cô ấy điện thoại, là một người đàn ông, trong lòng không hiểu sao lại bực bội, anh không thích cảm giác bị cô xem nhẹ, nhìn cô cười đến vui vẻ như vậy, không khỏi nổi giận, cô tại sao có thể đối với một người đàn ông khác cười vui vẻ như vậy, chẳng lẽ không biết chồng của mình đang ở bên cạnh sao? (Ed: cũng biết mình là chồng người ta sao…haiz)

Đạp chân ga dưới chân, đột nhiên tăng tốc độ khiến Đồng Lôi bị sợ thiếu chút nữa vứt điện thoại đang cầm trong tay, lúc này cô mới nhớ tới, bên cạnh còn có một người ở đây?

“Giám đốc Lục, tôi còn có chuyện, cúp trước.”

Cẩn thận cúp điện thoại, len lén nhìn anh một cái, anh tức giận sao? Tại sao phải tức giận? Chẳng lẽ bởi vì mình cùng người khác nói điện thoại không để mắt đến anh?

Không đúng, bất kỳ một người đàn ông bình thường nào đều không thể chịu được vợ của mình cùng người đàn ông khác không rõ ràng.

Hay anh ta tức giận bởi vì mặt mũi của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK