• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 7: Nam nhân u buồn

Trong đầu Diệp Vũ đã hình thành một kế hoạch hoàn hảo, chỉ cần đợi để thực thi mà thôi.

Sáng ngày hôm sau, Lăng Vô Hương theo lời ma ma, tìm đến nàng.

Diệp Vũ đi thẳng vào vấn đề hỏi, “Cô có muốn kiếm tiền không? Muốn nổi tiếng không? Có muốn tự lập tự cường không? Có muốn nửa đời sau giàu có không? Hay là có muốn tìm được một vị hôn phu tốt không?”

Lăng Vô Hương bị những câu hỏi liên tiếp này làm cho cứng họng không trả lời được, ai mà không muốn chứ? Chỉ là, nghĩ lại có thể đạt được sao?

”Nếu cô muốn thu được công danh lợi lộc, có thể dự đoán được, hãy nghe lời ta, ta sẽ biến giấc mộng của cô trở thành sự thật” Khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Vũ hiện lên thần thái kiên định, “Đương nhiên, ta cũng không ép buộc cô”

“Thật sự có thể chứ?” Nàng ta hưng phấn tới mức không thể tin nổi.

“Ta sẽ không lừa cô đâu, nhưng cô phải nghe lời của ta mới được”

“Được, ta nghe lời cô, cô bảo ta làm gì, ta sẽ làm cái đó”

Đàn ông trên thế gian này đều có mới nới cũ, hai ba năm nay, khách của Lăng Vô Hương đều ít đi hẳn một nửa, cảm thấy bản thân mình so với cô gái mười bảy mười tám tuổi thì kém hẳn, giờ thì không hề có ai đến, hoa tàn thì bướm ít, chẳng có chút hy vọng nào, tự ti trở nên mẫn cảm, tính tình cũng thay đổi hẳn, người tiếp khách không thể tài giỏi được, lại chọc vào lông tóc khách, làm khách đến càng ngày càng ít.

Diệp Vũ bảo nàng ta hát hai câu, nàng ta liền hát, bảo nàng ta nhảy một điệu múa, nàng ta liền nhảy, cố sức thể hiện tài nghệ chính mình ra.

Trong lòng hy vọng, Diệp Vũ bảo nàng về trước, đến lúc đó lại gọi nàng luyện múa.

Nàng vừa đi thì có một người tiến vào, Diệp Vũ ngơ ngác nhìn hắn đến ngây ngốc.

Nam tử này rất đẹp trai, đó là vẻ đẹp trai u buồn, ánh mắt u buồn, u buồn ánh mắt, cả người tạo cho người ta có cảm giác rất u buồn.

Hắn mặc bộ quần áo màu xám trắng, thân hình gầy, làm cho chiếc áo choàng có vẻ rộng thùng thình, lại càng tôn lên khí chất u buồn của hắn. Sắc mặt hắn trắng nõn, mắt đen sâu thẳm, thánh khiết tú dật, chậm rãi đi tới, tựa như giọt nước bay lên vậy.

“Cô là Diệp cô nương rồi, ta là nhạc công, tên Lâm Trí Viễn” Hắn nói ôn hoà.

“A vâng, xin chào” Nàng kịp hoàn hồn trở lại, ngượng ngùng chào.

“Tiêu Tương tỷ bảo cô định tìm một nhạc công tinh thông các loại nhạc khí, bảo ta toàn lực giúp cô” Giọng Lâm Trí Viễn nhẹ như gió thoảng mây bay vậy.

“Ta gẩy một bài cho anh, anh nhớ giúp ta ghi lại khúc nhạc, có thể được chứ?”

“Được” Hắn ngồi xuống, chuẩn bị tốt giấy bút.

Diệp Vũ ngồi xuống trước đàn tranh, mười ngón vuốt lạnh xuống huyền cầm, không dám xuống tay.

Tuy Diệp đại tiểu thư tinh thông đàn cổ, đàn tranh, đàn tỳ bà… nhưng mà nàng vẫn có điểm chột dạ.

Nàng nhìn về phía Lâm Trí Viễn, nhưng thấy hắn hơi cười cười, giống như đang cổ vũ nàng, vì thế nàng hít một hơi thật sâu, dựa theo khúc nhạc trong trí nhớ, mười ngón tay bắt đầu múa, giai điệu trong trẻo mềm mại theo mười đầu ngón tay vang lên.

Tiếng nhạc róc rách trong trẻo, tựa như dòng suối đập vào tảng đá, lại tựa như tiếng ngọc va vào nhau lanh canh rất dễ nghe.

Ngón tay ngọc tung bay, nàng càng đàn càng thuận, chìm đắm trong khúc nhạc, quên đi hết mọi thứ.

Tiếng vỗ tay làm nàng bừng tỉnh, nàng mới biết được, một khúc “Thanh Hoa từ” đã đàn xong.

“Ta chưa bao giờ nghe được một khúc nào duyên dáng êm tai đến vậy, tài nghệ của Diệp cô nương thật trác tuyệt, lời đồn đại không hề giả” Lâm Trí Viễn khen, bội phục người trước mặt.

“Lâm công tử chê cười rồi” Nàng khiêm tốn đáp.

Bài “Thanh hoa từ” rập khuân, đã biến thành của chính nàng, đây có phải là thực sự là vô sỉ quá hay không?

Nhưng mà nàng vô tâm rập khuôn, mà chỉ mượn chút thôi.

 

Chương 8: Sảng khoái hợp tác.

Hắn cười bảo, “Vừa rồi chỉ lo thưởng thức khúc nhạc, lại quên ghi lại khúc phổ, xin làm phiền Diệp cô nương đàn lại một lần nữa”

Diệp Vũ đàn lần hai, hắn đã ghi lại khúc phổ đầy đủ, hỏi lại, “Khúc này được gọi là gì?”

“Bài “Thanh Hoa từ”

“Tên khúc thật là đặc biệt”

“Dùng đàn tranh để đàn, tương đối đơn bạc, ta muốn lấy các nhạc khí khác cùng đệm vào, ví dụ như đàn tỳ bà, đàn nguyệt, đàn cổ gì gì đó, làm cho tiết tấu của khúc nhạc đó tăng mạnh thêm chút, làm cho cả khúc nhạc thêm phong phú hơn, huynh có thể giúp ta hoàn thiện khúc này được không?” Nàng ngượng ngùng nói, “Về mặt này ta không am hiểu cho lắm”

“Cô tin ta sao?” Lâm Trí Viễn cười khẽ như nước, khí chất u buồn trên khuôn mặt hắn bỗng trở nên đỡ hơn.

“Đương nhiên rồi, dì Lãnh nói huynh là nhạc công giỏi nhất ở thành Kim Lăng này mà”

Hắn lắc đầu bật cười, “Tiêu Tương tỷ ấy thích nhất là được người ta tung lên tận trời, cô nhớ kỹ một chút nhé, lời của nàng ấy, mười câu thì chỉ có thể tin ba câu thôi”

Diệp Vũ mím môi cười, ngồi xuống, ở trên tờ giấy trắng viết xuống lời của bài “Thanh Hoa từ”

Viết mỗi một câu, hắn liền thầm đọc ra, càng đọc lại càng thấy sợ: đây là thơ gì, từ gì thế nhỉ? Rất kỳ lạ!

Tài nghệ của Diệp đại tiểu thư thật chẳng giống người thường chút nào, khiến người ta không ngờ nổi.

Nàng dừng nét bút cuối cùng, hắn cầm lấy tờ giấy trắng, đọc diễn cảm từ đầu tới cuối một lần, sau đó hỏi, “Lời khúc này có một phong cách rất riêng, trong nhạc có thơ tình, lại có ý hoạ, kết hợp tinh tế xâu xa, rất dễ đọc thuộc lòng, tài nghệ của Diệp cô nương, Lâm mỗ xin bái phục”

Nàng cười không nói gì, hắn khó nén thứ tình cảm hưng phấn, “Hay là ta đàn còn cô hát nhé”

Nàng không kháng nghị gì, lúc hắn tấu đàn tranh vang lên, cũng bắt đầu cất tiếng hát.

Diệp Vũ của thế kỷ thứ hai mươi mốt vốn rất thích ca hát, một là biên đạo múa, thuộc rất nhiều phong cách âm nhạc cũng như các bài hát thịnh hành, trong đầu chứa rất nhiều ca khúc; Diệp đại tiểu thư ở cổ đại tinh thông các loại nhạc khí, kết hợp chặt chẽ, có thể nói là hoàn mỹ vô cùng.

Tiếng nói của Diệp đại tiểu thư rất thánh thót tinh tế, mềm mại hiền hoà, nhưng thật ra lúc hát bài này lại rất hợp, lúc cất tiếng hát lại có một phong vị khác.

Một khúc hát xong, Lâm Trí Viễn vỗ tay cười bảo, “Dễ nghe quá! Dễ nghe quá! Cứ như là nghe thấy âm trời vậy, giống như được nghe khúc nhạc tiên đó”

“Lâm công tử quá khen” Diệp Vũ cười nhẹ, “Vậy xin làm phiền huynh giúp ta hoàn thiện khúc này”

“Ta nhất định sẽ không phụ lòng mong mỏi của cô” Khuôn mặt u buồn của hắn hiện lên tia cười mỉm, khiến cho con người ta cảm thấy mây che đầy trời bỗng mặt trời lại ló ra.

“Hợp tác vui vẻ”

Hắn ngạc nhiên, hợp tác vui vẻ sao?

Có người vào phòng, họ không hẹn mà cùng xoay người, lại thấy Lãnh Tiêu Tương đang cười mủm mỉm đi tới, “Ta đã tìm được hơn mười mấy người biết khiêu vũ đến, đang ở dưới lầu, hiện giờ đi nhìn một cái xem”

Diệp Vũ gật đầu mỉm cười với hắn, sau đó cùng nhau xuống lầu

****

Lâm Trí Viễn trở về phòng phối khúc, Diệp Vũ thì đi gặp mười mấy nam nữ, nghe Lãnh Tiêu Tương giới thiệu.

Mười người đàn ông này là đến từ phường Xuân Ý Vũ, còn sáu cô gái là vũ kỹ của lầu Tiêu Tương, bà nói trước mắt chỉ có thể tìm được mười sáu người, nhóm nam này vẫn phải dùng tiền mời từ phường vũ đến.

Diệp Vũ bảo họ múa thử, nhìn bản lãnh của chính họ.

Độ mềm mại thì đều đúng, cũng không rõ có thể đáp ứng được yêu cầu của nàng hay không.

“Mấy người này có dùng được không?” Lãnh Tiêu Tương làm dựa theo lời nàng nói, lại khó tránh khỏi băn khoăn trong lòng.

“Tạm thời có thể dùng mười sáu người này vậy” Diệp Vũ nhìn ra được những người này đang hoài nghi bản lĩnh của nàng, “Chiều sẽ dạy họ khiêu vũ, đúng rồi, phòng múa đã chuẩn bị ổn chưa?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK