Trong đầu Trương Hạo chỉ vang vọng có mấy chữ đó. Y càng nhìn Lâm Phàm lại càng cảm thấy sợ hãi. Y cố gắng né tránh tầm mắt mình ra khỏi đôi bàn tay vẫn đang nhỏ giọt máu tươi của đối phương, chẳng biết tại sao nhưng y thấy choáng váng khủng khiếp, tựa như người đang bị mất máu đó là chính y vậy.
Bí bo! Bí bo! Bí bo!
Tiếng còi xe cảnh sát truyền đến, theo sát phía sau là một chiếc xe cứu thương.
Rất nhanh cảnh sát liền khống chế tình hình trên chuyến xe buýt xui xẻo nọ. Khi một anh cảnh sát bẻ ngoặc cổ tay của gã đàn ông kia ra sau rồi đè sấp gã xuống sàn xe buýt thì tình cờ làm rơi một tấm thẻ bằng sắt được nhét trong túi quần của gã, trên đó chỉ ghi có mấy chữ: Bệnh nhân tâm thần.
"Vị bạn học này, cám ơn ngươi đã hăng hái làm việc nghĩa. Nhờ có ngươi mà mọi người trên xe mới bình an vô sự. Gia hỏa kia là một kẻ điên, gia thuộc không trông coi tốt, để gã chạy ra ngoài gây họa như thế, đợi trở về ta chắc chắn sẽ làm việc lại với bọn họ rõ ràng."
Cảnh sát cảm kích nói, sau đó nhìn thấy bàn tay Lâm Phàm chảy đầy máu tươi thì lập tức gọi bác sĩ tới băng bó cho hắn.
Lâm Phàm ý vị thâm trường nhìn thoáng qua nam tử bị ấn xuống đất kia, khẽ nói: "Gã không phải là bệnh nhân tâm thần."
Anh chàng cảnh sát nghe nói thế, nhãn tình liền sáng lên, vội hỏi hắn: "Đồng học, hẳn là ngươi phát hiện ra chuyện gì à? Sao lại khẳng định như thế?"
"Không có, bởi vì hắn không xứng làm người bị bệnh tâm thần thôi." Lâm Phàm thản nhiên đáp.
Anh chàng cảnh sát nghe mà có chút mơ hồ, không hiểu được ý của đối phương là gì.
Thôi được rồi, bây giờ truy cứu những việc này cũng chưa vội, trở về sẽ cho người điều tra lại xem gã kia có thật sự là bệnh nhân tâm thần hay không.
Y tá vừa băng bó cho Lâm Phàm vừa bội phục nói: "Đồng học, ngươi thật kiên cường, chảy nhiều máu như vậy mà vẫn không tỏ ra đau đớn gì hết."
Lâm Phàm bình tĩnh nói: "Ý chí của ta rất mạnh, đau đớn chỉ là một phần của việc tu luyện, ta đã sớm tạo thành thói quen rồi."
Y tá ngây người nhìn đối phương, không rõ tại sao nhưng cô luôn có cảm giác chàng trai trẻ này có chỗ quái quái như thế nào đó.
"Đồng học, ngươi nhìn xem ta băng bó cho ngươi thế nào, ta trông thấy dây giày dưới chân ngươi thắt nơ hình con bướm, chắc hẳn là ngươi thích nơ con bướm lắm phải không? Ta đã băng bó cho ngươi theo sở thích của ngươi nè."
Anh chàng y tá nọ rất có hảo cảm đối với Lâm Phàm, đây là cậu bạn nhỏ dũng cảm cỡ nào a.
Lâm Phàm nghiêng đầu nhìn xuống, nét mặt không chút biểu cảm nhận xét: "Nhìn rất đẹp."
Y tá mỉm cười vui vẻ, may mà lúc còn trẻ, vì muốn lấy lòng mấy bạn gái nên anh ta đã tự tập thắt nơ cầu kỳ như này.
Cảnh sát cầm biên bản tới hỏi Lâm Phàm vài câu.
"Đồng học, ngươi tên là gì vậy? Bọn ta muốn lấy thông tin của ngươi, hành động mới rồi của ngươi là thấy việc nghĩa hăng hái làm, bọn ta rất cảm kích, ta định liên lạc với trường học để biểu dương ngươi một phen."
Gặp được chuyện như vậy, bên cảnh sát rất muốn tuyên truyền thật tốt, sao có thể để cho tiểu anh hùng của chúng ta thất vọng được, nhất định phải để bên phía trường học biết được phẩm chất tốt đẹp của tiểu anh hùng này, như vậy thì cậu ta sẽ được các lão sư ưu ái chiếu cố hơn. Nhỡ đâu có điểm số môn nào hơi kém thì còn có thể kịp thời giúp cậu ta bổ túc một chút, cố gắng nâng cao thành tích để đậu vào một trường đại học mà người ta mong muốn.
"Ta trễ giờ đến trường rồi." Lâm Phàm đơn giản đáp.
Cảnh sát vui vẻ trấn an: "Cậu bạn nhỏ, cứ yên tâm đi, chúng ta sẽ đưa ngươi đến trường học, huống hồ ngươi đang bị thương, có thể về nhà nghỉ ngơi thật tốt cũng được mà, chúng ta sẽ xin phép nghỉ cho ngươi."
Hảo cảm trong lòng ông chú cảnh sát cùng anh chàng y tá lại càng dâng cao, đây quả nhiên là tiểu anh hùng cực kỳ ưu tú mà, mặc dù đã bị thương không nhẹ nhưng vẫn muốn đi đến trường học. Nếu như là người khác thì sợ là nãy giờ đã giãy đành đạch ra mặt đất không dậy nổi, kiên quyết phải nhân cơ hội này ở nhà lười biếng mấy ngày rồi.
Cả hai không hẹn mà đồng loạt nghĩ đến hài tử nhà mình, có lẽ tối nay trở về phải làm công tác tư tưởng lại với bọn nhỏ một chút, cố gắng học hỏi tinh thần chăm học của tiểu anh hùng trước mắt đây.
"Gặp lại sau, ta đi học đây." Lâm Phàm đeo cặp sách lên lưng rồi quay người chạy mất.
"Uy! Đồng học, chờ một chút. . ."
"Tiểu anh hùng, ngươi còn chưa tháo băng mà."
Tốc độ chạy của Lâm Phàm khá nhanh, mới nháy mắt một cái mà thân hình hắn liền biến mất vô tung vô ảnh.
Cảnh sát cùng y ta hai mặt nhìn nhau, trong ánh mắt đôi bên đều lộ ra vẻ kính nể.
"Đồng chí cảnh sát, vị tiểu anh hùng này thật sự là quá dũng cảm, nếu như người trẻ tuổi thời nay đều có thể thấy bất bình liền ra tay tương trợ, hơn nữa còn chăm chỉ không lười học, vậy thì lo gì quốc gia chúng ta sẽ không cường đại." Anh chàng y tá cảm thán.
Ông chú cảnh sát gật đầu, "Ừm, may mà mới rồi ta có nhìn thấy bảng tên của tiểu huynh đệ đó, cậu ta tên là Trần Dương, là học sinh của trường cấp ba Sáng Duy. Chờ ta xử lý tốt chuyện ở đây xong sẽ tới thông báo cho trường của bạn nhỏ để cậu ta được khích lệ một phen."
...
Trương Hạo đang ngồi liệt tại vỉa hè một bên đường, đến tận bây giờ y vẫn chưa hoàn hồn lại được, y cúi đầu nhìn bàn tay đầy vết máu dính dấp trên tay mình, trong đầu không hiểu sao cứ hiện lên hình ảnh Trần Dương lúc hắn từ trên cao cúi xuống nhìn mình.
"Đồng học, ngươi ổn không?"
Ánh mắt của Trần Dương khi đó quá đỗi lạnh nhạt, sắc mặt cũng cực kỳ lạnh lùng.
Một vài hình ảnh trước đây thoáng lướt qua trí nhớ của Trương Hạo, rõ ràng Trần Dương mà sáng nay y gặp và Trần Dương mà bình thường y nhận biết dường như không phải là cùng một người.
...
Trường cấp ba Sáng Duy.
Lâm Phàm nhàn nhã đi lại ở trong sân trường, ngửi được mùi sạch sẽ tinh khôi của sách vở và bút viết mà trong lòng không khỏi nghĩ đến Trương lão đầu, nếu như ông ta có thể tới đây thì ắt hẳn ông ta sẽ trở thành một vị lão sư châm cứu rất ưu tú đi.
Lớp 12 - (2).
Bạn cùng bàn với Trần Dương là một cô nàng tên Lý Tuyết. Nàng ta để tóc dài, tóc mái cắt ngang chỉnh tề che khuất trán, làn da rất trắng, dáng dấp cũng tương đối xinh đẹp, có điều tính cách lại không được tốt lắm, mối quan hệ với Trần Dương cũng không mấy hữu hảo.
Trên bàn học có một đường kẻ “phân chia ranh giới” giữa hai người.
Lâm Phàm vẫn chưa quen được với bầu không khí nơi này, các học sinh khác hoặc là đang đùa giỡn, hoặc là đang ôm lấy sách vở cắm cúi làm bài, mà hắn thì chỉ ngơ ngác ngẩng đầu nhìn bảng đen.
"Nơ con bướm của ngươi hôm nay trông tinh xảo đấy." Lý Tuyết nhìn thoáng qua dây giày và vết băng bó trong lòng bàn tay của Lâm Phàm, thuận miệng nhận xét.
Dĩ vãng Trần Dương mà nghe nàng khen thì đều sẽ thẹn thùng đỏ mặt, phát ra âm thanh “cám ơn” lí nhí giống như tiếng muỗi kêu.
Thế nhưng hôm nay hắn lại không giống mọi ngày.
"Ừm." Lâm Phàm ngắn gọn đáp.
"Haiz, chán chết."
Lý Tuyết quẹt miệng, cảm thấy mất đi hứng thú trêu chọc kẻ cùng bàn lập dị này, nhưng đúng lúc đó nàng đột nhiên phát hiện cánh tay Lâm Phàm đã vượt qua ranh giới mà nàng quy định, lập tức hai mắt Lý Tuyết phát sáng, mau chóng lôi từ trong hộp bút ra một cây bút bi rồi thừa dịp Lâm Phàm không chú ý mà mạnh mẽ đâm xuống tay hắn.
Nàng đang chờ mong Trần Dương sẽ kinh hoảng nhảy dựng lên, sau đó phát ra một tiếng hét õng ẹo: “Tại sao ngươi lại đâm ta? Thật là đau quá đi.”
Có điều một màn huyễn tưởng mà nàng mong ngóng lại không hề phát sinh.
Lâm Phàm như thể chẳng có chút cảm giác gì, chỉ là hờ hững quay đầu qua nhìn thoáng qua, sau đó lại ngẩn người nhìn chằm chằm lên bảng đen.
Hắn phát hiện trong lớp này có rất nhiều người giống với các hộ lý trong bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, thích cắm mặt vào điện thoại để chơi game.
"Tại sao có thể như vậy?"
Lý Tuyết trừng trừng mắt nhìn Lâm Phàm, sắc mặt lộ ra tia mờ mịt.
Cô nàng cho rằng mới rồi là mình đâm quá nhẹ, thế nên liền dùng sức đâm mạnh thêm lần nữa, lần này ngòi bút cắm sâu vào tận trong da thịt, thế nhưng Trần Dương vẫn chẳng chút nể mặt mà cho nàng một chút xíu phản ứng, ngay cả lông mày cũng chẳng buồn nhếch lên một cái.
"Không thể nào."
Lý Tuyết hoang mang rút cây bút bi ra, nàng muốn xem thử xem rốt cuộc có phải là đầu nhọn cây bút có vấn đề gì hay không mà tên Trần Dương yếu nhớt ấy lại chẳng bị đau đớn chút gì.
Thế nhưng ngay khi nàng vừa rút tay ra… “Phụt!” máu tươi trên cánh tay Lâm Phàm tức khắc văng đầy mặt mũi Lý Tuyết.
Lý Tuyết cảm giác trên mặt mình có dòng chảy gì đó ấm nóng, nàng run run đưa tay lên sờ mặt, phát hiện chất lỏng trên tay có màu đỏ tươi rồi lại nhìn xuống cánh tay Lâm Phàm đang có một lỗ thủng rõ rệt, con ngươi của nàng đột ngột co rút lại.
"A a a a a!"
Lý Tuyết bụm mặt, sợ hãi nhảy dựng lên khỏi chỗ ngồi, gào khóc một tiếng rồi vội vã xô ghế bỏ chạy ra ngoài.
"Cứu mạng."
"Cứu mạng aaaaa."
Các học sinh trong lớp đều ngạc nhiên nhìn Lý Tuyết, phảng phất như thể gặp quỷ.
Lâm Phàm khẽ lắc đầu.
Năng lực chịu đựng của phàm nhân thật sự là quá kém, huyết dịch vốn luôn chảy xuôi trong thể nội, nó đã đồng hành cùng chúng ta từ lúc mới sinh ra tới giờ, thế mà ngay cả đồng bạn thân mật nhất của mình mà bọn họ nhìn thấy cũng sợ hãi, cho nên mới nói phản bội quả nhiên là bản tính bẩm sinh của con người.
Kết luận này không phải do hắn nghĩ ra, mà là do một ông lão trong bệnh viện tâm thần Thanh Sơn từng nói.
Thể chất của Lâm Phàm không tệ, máu tươi chảy một lát liền đình chỉ.
...
Trương Hạo từ bên ngoài đi vào, trạng thái tinh thần vẫn rất tệ, nhất là khi nhìn thấy Lâm Phàm thì lại càng cúi thấp đầu, không dám đối mặt với hắn.
Đám hồ bằng cẩu hữu của Trương Hạo trong lớp đều là học sinh cá biệt, cho nên lão sư đã an bài bọn họ ngồi ở những dãy bàn phía sau cùng.
Bạn cùng bàn của Trương Hạo cũng là kẻ thường xuyên khi dễ Trần Dương, nhìn thấy Trương Hạo xuất hiện liền bắt đầu đâm thọc, "Ê, biết chuyện gì không? Cô nàng Lý Tuyết mà ngươi thích mới bị Trần Dương chọc ghẹo gì tới phát khóc luôn kìa, đợi lát nữa tan học, chúng ta kéo tên ẻo lả đó vào nhà vệ sinh đánh một trận đi, có được không?"
Người vừa lên tiếng là Dương Tử Thiên, dáng dấp không tệ, để đầu đinh ngắn sát, trên tai còn xỏ khuyên, khí chất lưu manh vô lại thể hiện ra rất rõ ràng. Nhưng ở lứa tuổi này thì hình tượng bad boy đó của gã lại rất được các cô gái ngốc nghếch sùng bái, bạn gái cũng đã thay qua mấy người rồi.
"Đừng, đừng đi." Trương Hạo chưa tỉnh hồn nhưng đã theo bản năng ngăn cản, "Đừng làm như vậy, ta phát hiện hôm nay Trần Dương cứ là lạ thế nào đó, giống như có chút tà môn ấy."
"Tà môn? Tên ẻo lả đó thì có thể làm được gì? Người không ra người, ngợm không ra ngợm." Dương Tử Thiên khinh thường nói, sau đó quay sang nhìn Trương Hạo, đến tận lúc này gã mới phát hiện tình huống của Trương Hạo có chút gì đấy không đúng, "Làm sao mà mới ngủ qua một đêm liền biến thành dạng này? Không phải là ngươi bị Trần Dương bỏ tiền ra tìm mấy gã lưu manh bên ngoài trường đánh cho một trận đấy chứ?"
"Cút đi! Ai mà dám đánh ta?" Trương Hạo hừ lạnh.
...
Lâm Phàm ngồi ngẩn người hồi lâu, hắn vẫn đang lục lọi lại trong ký ức xem thử rốt cuộc có những ai đã từng bắt nạt Trần Dương, cuối cùng không khỏi thở dài một hơi, bởi vì hắn phát hiện trên cơ bản bạn bè xung quanh đều đã từng công khai hoặc lén lút bắt nạt cái khối thân thể này.
Hắn bèn đứng dậy, đi đến trước mặt mỗi người trong lớp, cố gắng nặn ra dáng vẻ tươi cười rồi vươn tay, nói: "Xin chào đồng học, chúng ta làm quen lại từ đầu nhé."
Các bạn học đều bị kinh ngạc bởi hành động khó hiểu của Trần Dương, ai cũng cảm thấy đầu óc tiểu tử họ Trần này dường như có vấn đề rồi.
"Xin chào đồng học, chúng ta làm quen lại từ đầu nhé." Lâm Phàm đã đi đến trước bàn của Dương Tử Thiên, bình tĩnh giơ tay ra trước mặt gã.
Dương Tử Thiên liếc nhìn Lâm Phàm, "Ngu xuẩn."
Lâm Phàm không buồn để ý, chỉ tiếp tục giơ tay ra trước mặt Trương Hạo, thản nhiên mỉm cười, nói: "Xin chào đồng học, chúng ta làm quen lại từ đầu nhé. À, ta đã gặp ngươi trên xe buýt một lần rồi."
Soạt!
Trương Hạo bối rối đứng dậy, y đứng vội tới nỗi đầu gối đập cái bốp lên bàn học, nhưng y không còn tâm trạng nào xuýt xoa cái chân đau, y chỉ đang thấy rất khẩn trương.
"Xin… xin chào."Chương 8 Dòng Điện Kích Thích... Toàn Quân Bị Diệt
"Trương Hạo, ngươi điên à?"
Dương Tử Thiên phát hiện thái độ của Trương Hạo dường như rất sợ sệt khi y phải đối diện với Trần Dương khiến gã không thể nào tin được. Một tên mặt trắng ẻo lả mà thôi, làm sao phải sợ?
Khóe miệng Lâm Phàm nhếch lên, lộ ra dáng vẻ tươi cười, hắn vỗ nhè nhẹ lên bả vai Trương Hạo mấy cái, sau đó mới quay trở lại chỗ ngồi của mình.
"Trương Hạo, giữa ngươi và Trần Dương rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Dương Tử Thiên gặng hỏi.
Trương Hạo không muốn nói, y không muốn kể lại cái chuyện mất mặt hồi sáng, con mẹ nó quá khủng bố có được hay không, đây là Trần Dương mà bọn họ quen biết sao?
Không lẽ cậu ta bị người ngoài hành tinh chiếm đoạt thân thể rồi?
...
Tiết đầu của buổi học hôm nay là tiết Ngữ Văn.
Lão sư môn này cũng là chủ nhiệm lớp của bọn họ, là một người phụ nữ trung niên nhìn rất già dặn nhưng kỳ thật lá gan lại rất nhỏ, thường thường cô hay cố gắng bày ra bộ dáng nghiêm khắc để cố hết sức lập uy với học sinh.
Nhưng chỉ có đám học sinh ngồi ở phía sau mới biết được, chủ nhiệm lớp chính là miệng cọp gan thỏ, kỳ thật tính cách tương đối yếu ớt, thường thường cô vẫn hay lớn giọng bắt bọn họ tới văn phòng sau giờ học, nhưng tới đó rồi thì chẳng la lối, trừng phạt hay làm được gì, mà hầu hết thời gian đều chỉ tận tình khuyên bảo, thậm chí còn xuống nước nói thẳng: ‘Ta không yêu cầu các ngươi học tập, chỉ cầu các ngươi lên lớp đừng quấy rối là đủ.’
Lý Tuyết đã sớm quay lại lớp học. Nàng rụt rè ngồi xuống bên cạnh Lâm Phàm, chưa bao giờ nàng thấy đường phân ranh tuyến mà trước đó mình bắt cậu bạn cùng bàn phải tuân thủ theo lại quan trọng như bây giờ. Lý Tuyết hiện tại hệt như một con đà điểu, ngay cả thở mạnh một tiếng cũng không dám, chỉ bo bo nép sát về phía ranh giới chỗ ngồi bên mình.
Thế nhưng thỉnh thoảng Lâm Phàm lại quay sang mỉm cười với nàng một cái. Trời biết hắn chỉ đơn thuần là muốn biểu đạt thiện ý, nhưng nụ cười đó lại hù Lý Tuyết sợ đến run lẩy bẩy, sắc mặt tái nhợt, không có chút huyết khí nào.
Chủ nhiệm lớp đứng trên bục giảng, một tay cầm sách, một tay nhấc gọng kính mắt khá dày, đoạn nói: "Trần Dương, ngươi đọc thuộc lòng đoạn thơ trong trang 36 cho cả lớp nghe đi."
Lâm Phàm đứng lên, nói: "Xin lỗi lão sư, nhưng ta chưa học bài này."
Chủ nhiệm lớp kinh ngạc nhìn Trần Dương, trong ấn tượng của cô, Trần Dương là một học sinh rất ngoan ngoãn, ngoại trừ tính cách có chút yếu đuối thì những biểu hiện còn lại đều hoàn mỹ.
Có lẽ là lần đầu tiên nghe được học sinh gương mẫu trong lòng mình trả lời như vậy nên ngoại trừ ngây người thì cô hoàn toàn không có ý trách cứ.
"Được rồi, ngồi xuống đi."
"Cám ơn lão sư." Lâm Phàm bình tĩnh đáp rồi ngồi xuống, tiếp tục nhìn chằm chằm vào chủ nhiệm lớp.
Ánh mắt hắn không có bất kỳ tia ba động nào nhưng lại thừa sức khiến người ta không rét mà run.
Chủ nhiệm lớp đứng trên bục giảng, đã sớm tập thành thói quen bị các học sinh chăm chú nhìn, thế nhưng chẳng biết tại sao hiện tại cô cũng cảm giác toàn thân run lên.
Không còn cách nào khác, chỉ đành phải kiên trì gồng mình đến khi tiếng chuông tan học vang lên.
"Cả lớp về nhà nhớ ôn bài."
Chủ nhiệm lớp vội vàng thu dọn đồ đạc rồi nhanh chóng bước ra khỏi phòng học, đây là lần đầu tiên cô bị ánh mắt của một học sinh nhìn tới nỗi toàn thân không được tự nhiên.
Lâm Phàm vẫn ngồi yên tại chỗ, tâm trạng không khỏi lâm vào trầm tư.
Hắn rất nhớ bầu không khí thoải mái trong bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, nơi đó có người trò chuyện với hắn, còn ở chỗ này, hắn chẳng tìm ra nổi dù chỉ một người mà hắn muốn bắt chuyện.
Lâm Phàm nhìn một vòng các bạn cùng lớp đang chạy tới chạy lui, bọn họ nhắc tới những chủ đề rất kỳ quái, hắn không hiểu và cũng chẳng muốn tìm hiểu, chỉ cảm giác những thứ bọn họ đang quan tâm thật là vớ vẩn, lãng phí thời gian.
Lâm Phàm nhìn thoáng ra phía sau phòng học, phát hiện ra một thứ quen thuộc liền đứng dậy đi đến gần. Thứ thu hút tầm mắt hắn chính là ổ điện được khảm vào phía dưới vách tường. Cái ổ điện này giống với với những ổ điện ở trong bệnh viện tâm thần Thanh Sơn như đúc.
Đều có hai cái lỗ đen kịt khiến hắn không thể nhìn thấy tận cùng bên trong nó rốt cuộc có cái gì.
"Trần Dương, ngươi bị điên à? Ta thấy ngươi nhìn chằm chằm cái ổ điện này lâu lắm rồi đấy, ổ điện thì có gì đáng xem, hay ngươi đang muốn thử chơi lớn thọc ngón tay vào đó, ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi dám làm thì chắc chắn sẽ chết ngay tại chỗ." Một vị đồng học tốt bụng nhắc nhở.
Lâm Phàm bình tĩnh đáp: "Dòng điện có thể kích thích năng lượng trong thân thể của ngươi, khi mà cơ thể ngươi đã quen thuộc với cường độ của dòng điện thì nghĩa là ngươi đã trở nên mạnh mẽ hơn, hơn nữa ta muốn đính chính lời ngươi vừa nói, nhiêu đấy điện sẽ không làm chết người."
Đồng học cười lạnh: "Đồ điên, ngươi đang lảm nhảm cái gì vậy, có gan thì ngươi cứ làm thử xem."
"Được thôi." Lâm Phàm lấy chùm chìa khóa ra, trực tiếp đâm thẳng vào trong lỗ.
Cậu trai kia không chớp mắt đứng nhìn, đúng lúc này có người tiến tới trò chuyện đôi câu với cậu ta, nói chuyện xong cậu ta liền quay lại nhìn Lâm Phàm, trông thấy đối phương vẫn ngồi xổm ở nơi đó như cũ, cậu ta liền mất hứng thú, nói: "Thôi được rồi, ngươi cứ từ từ chơi tiếp đi, đồ khùng."
Vừa nói cậu ta vừa tiện tay vỗ vào bả vai Lâm Phàm, nào ngờ vừa chạm vào một cái liền giật nảy mình.
Xì xì xì...
Dòng điện truyền thẳng vào người khiến da đầu cậu ta tê rần, tay chân không tự giác múa may quay cuồng.
"Má nó, Cố Tuấn Kiệt, ngươi đang làm gì thế, vũ đạo này trông cũng đẹp mắt phết."
"Ngươi biết nhảy hồi nào mà không nói ta nghe."
Một vị đồng học khác cười giỡn đưa tay đẩy Cố Tuấn Kiệt.
Và cũng hệt như đối phương, tay y vừa chạm vào người bạn học Cố liền tê rần lên tận da đầu.
Xẹt xẹt xẹt...
Y le lưỡi, hai mắt trợn trắng.
Không một ai trong lớp cho rằng hai người có vấn đề, bọn họ chỉ nghĩ là hai người đó đang đùa giỡn pha trò, vì thế liền phá ra cười ha ha, thậm chí còn có một số người cũng hùa nhau đứng lên lắc lư thân thể, phô bày ra vũ đạo đẹp mắt của mình.
Một nữ sinh có gương mặt tròn trịa cũng xung phong đứng lên nhảy một vũ điệu dân tộc, nàng ta linh hoạt đung đưa hông qua trái rồi lại qua phải, trong lúc tình cờ vô ý chạm vào người Cố Tuấn Kiệt, lập tức cũng nối bước hai người bạn ‘xấu số’, bị điện giật đến nỗi nảy tưng người lên.
Xì xì xì...
Ô ô ô...
Toàn thân nữ sinh có gương mặt tròn trịa kia đều bị co quắp, đầu nàng ta lắc lư qua lại đầy lợi hại.
. ..
Lâm Phàm hoàn toàn không để ý đến tình huống diễn ra sau lưng, trong đầu hắn lúc này không có bất kỳ suy nghĩ nào khác ngoại trừ việc nghiên cứu hiệu quả kích thích nhục thân mà dòng điện mang lại.
"Thật là kỳ quái, cảm giác tê dại yếu bớt đi nhiều rồi thì phải."
"Chẳng lẽ là do mình thường xuyên làm thí nghiệm dẫn tới hiệu quả kích thích bởi dòng điện đã bão hòa rồi sao?"
Lâm Phàm lộ ra vẻ ngưng trọng. Xem ra lý luận của hắn và Trương lão đầu đã được chứng minh rồi, những gì bọn họ suy nghĩ đều không sai, lý luận khoa học dưới sự kiên trì của hai người rốt cục cũng có hiệu quả.
Chưa bao giờ hắn bức thiết muốn gặp Trương lão đầu như vậy, hắn rất muốn chia thành quả nghiên cứu này cho ông ta biết.
Nhưng nghĩ tới việc bản thân mình còn phải lưu lại địa phương chán ngắt này không biết tới bao giờ, Lâm Phàm liền cảm thấy cô đơn tịch mịch kinh khủng…
“Ta muốn trở về, lúc nào mới có thể cho ta trở về vậy?” Lâm Phàm rất muốn ngửa đầu lên trời hét lớn.
...
Lâm Phàm rút chìa khoá ra rồi cất vào trong túi, sau đó hắn lắp tốt lại tấm chắn ổ điện rồi mới phủi tay đứng dậy.
"Ồ!"
Lúc này hắn mới phát hiện ra rất nhiều bạn học đều đang ngã sấp dưới mặt đất, có kẻ thì tóc cháy khét lẹt, có kẻ thì miệng sùi bọt mép, có kẻ lại càng kỳ quái hơn, tay chân không hiểu sao co quắp lại.
"Có chuyện gì vậy?"
Lâm Phàm day day trán, hắn không thể nào hiểu được những gia hỏa luôn tự xưng mình là người bình thường kia đang làm trò gì. Ngay cả những bệnh tâm thần mà các bác sĩ luôn hô hào là bệnh nặng nhất ở bệnh viện Thanh Sơn chỗ hắn còn biết là muốn đi ngủ thì phải lên giường nằm nữa là.
Thế mà những học sinh ở đây lại bạ đâu ngủ đấy ngay dưới mặt đất.
"Học tập quả nhiên là một chuyện phải tiêu hao rất nhiều năng lượng đầu óc."
Lâm Phàm rất muốn nhập gia tùy tục chứ không muốn mình trở nên lạc loài ở đây, thế nhưng bàng quang của hắn đã biểu tình rồi, không đi không được.
“Phải tranh thủ đi vệ sinh trước khi lão sư tới thôi.” Lâm Phàm ngẫm nghĩ.
Tiết tiếp theo là lớp số học.
Lão sư số học là một nam nhân trẻ tuổi có mái tóc luôn được chải chuốt rất cẩn thận. Nhắc về người này thì chỉ có duy nhất một từ ngữ để hình dung: Soái!
Trong các cuộc bình chọn âm thầm lẫn công khai của các học sinh trong trường thì anh ta luôn luôn dẫn đầu ngôi vị “lão sư đẹp trai nhất trường”.
Phàm là nữ nhân từ 15 tuổi đến 60 tuổi, không một ai có thể chống đỡ được mị lực của anh ta.
Cộc cộc!
Tiếng bước chân chậm rãi truyền đến.
Ngoài cửa phòng học xuất hiện một bóng người.
"Các bạn học sinh thân yêu, tiếp theo chính là giờ số học mà các ngươi yêu thích nhất..." Lão sư số học giơ tay lên vuốt tóc, bày ra tư thế mà anh ta tự cho rằng là đẹp trai nhất, nhưng rất nhanh giọng nói hồ hởi của anh ta liền biến thành tiếng rú như thể con heo bị chọc tiết.
"A a a a a a. . ."
"Có án mạng, có án mạng, người đâu, mau tới đây, chết người rồi..."
Chỉ chốc lát sau, vốn hành lang lớp học đang an tĩnh bỗng nhiên trở nên ồn ào hỗn loạn kinh khủng.
...
Lâm Phàm sờ sờ ấn ấn lên bụng, không chỉ xả sạch nước mà ngay cả tạp vật trong đại tràng cũng đều được hắn thanh lý sạch sẽ ra ngoài.
Tinh thần sảng khoái, thân thể nhẹ nhõm.
Xem ra mới rồi sử dụng chiêu dùng dòng điện để kích thích thân thể quả nhiên rất có hữu dụng đối với việc bài xuất tạp chất.
Lâm Phàm đứng dậy xả trôi nước, vừa nhìn dòng nước xoáy vừa hài lòng gật đầu.
Trên đường trở về phòng học, bên tai hắn bỗng truyền đến một thanh âm cực kỳ quen thuộc.
"Bí bo! Bí bo! Bí bo!"
Rất nhiều chiếc xe cứu thương ào ào chạy ra khỏi cổng trường Sáng Duy.
Lâm Phàm lẳng lặng đứng trên lầu bốn nhìn xuống cảnh tượng bên dưới sân trường.
Trường học này quả thật đáng sợ!
Lớp 12 ban (2) phát sinh đại sự, dẫn tới rất nhiều thầy cô và học sinh tò mò vây xem.
Thật ra gọi xe cứu thương là gọi vậy chứ đến tận bây giờ mọi người vẫn chưa hình dung chuyện gì mới vừa xảy ra.
Đang yên đang lành, tự dưng tập thể học sinh trong một lớp đồng loạt đột ngột ngã ngửa xuống đất, thật sự là kỳ lạ.
"Các ngươi nói xem, có phải đám người ban 2 bị người ngoài hành tinh bắt cóc đi nghiên cứu hay không? Mới rồi ta có lén nhìn thấy một bạn học nằm trên băng ca được y tá khiêng ra xe, trông tay chân cậu ta co quắp ghê lắm kìa."
"Ừm, rất có khả năng này."
"Không đâu, ta nghĩ là giống trong tiểu thuyết hay viết ấy, bộ dáng này của bọn họ chính là độ kiếp thất bại."
"Ngươi im đi, ngươi toàn xem mấy truyện tu tiên gì đâu không."
Thời điểm Lâm Phàm đi đến cửa lớp học thì phát hiện có rất nhiều bạn học đều trố mắt nhìn hắn. Tuy hắn chẳng quen mặt ai trong số này, nhưng vẫn rất lịch sự mỉm cười chào hỏi bọn họ một phen: “Xin chào, khỏe không? Ngày mới vui vẻ!”
Reng reng reng!
Đúng lúc đó, chuông vào tiết vang lên.
Người cũng đã được đưa đi bệnh viện rồi, ở lại đây cũng không còn ý nghĩa gì. Hiện tại chuông vừa vang, tất cả học sinh các lớp lân cận đều ăn ý giải tán.
Trong phòng học vắng vẻ chỉ còn lại có một mình Lâm Phàm lẳng lặng ngồi ở đó.
Bầu không khí an tĩnh đến nỗi hắn gần như đã nghĩ mình được quay lại Thanh Sơn rồi.
Lâm Phàm nhìn chằm chằm bảng đen rồi chậm rãi nhắm mắt lại.
Hắn cảm giác trong cơ thể có một luồng khí tức nào đó đang thong thả chảy xuôi khắp thể nội, luồng khí tức ấy đi đến đâu thì thân thể hắn liền dễ chịu theo tới đó.
Thiên Chùy Bách Luyện Pháp.
Đúng như hắn nghĩ, việc tu hành là có thật! Mặc dù không biết công pháp Thiên Chùy Bách Luyện Pháp này từ đâu xuất hiện, nhưng thân thể hắn hiện tại xác thực ngày càng tốt hơn, càng lúc hắn lại càng trở nên mạnh mẽ hơn. Chương 9 Xin Lỗi Đồng Học Vì Đã Làm Tổn Thương Lòng Tự Trọng Của Ngươi
Cộc cộc!
Có tiếng giày cao gót vội vã truyền đến.
"Trần Dương, tại sao ngươi lại ngồi một mình ở chỗ này?" Lão sư vừa nghe tin lớp mình chủ nhiệm xảy ra chuyện thì giật nảy cả mình, sốt ruột chạy tới phụ giúp bên y tế đưa các học sinh đến bệnh viện, xong xuôi cô liền quay lại lớp học, định bụng kiểm tra một chút xem xem rốt cuộc là có nguyên nhân gì lại khiến học sinh ngất xỉu tập thể.
Không nghĩ tới lại thấy Trần Dương đang một mình ngồi nghiêm chỉnh ở bàn của hắn.
Lâm Phàm lạnh nhạt đáp: "Lão sư, ta đang đợi tới giờ lên lớp."
Chủ nhiệm lớp: ". . ."
Cô phát hiện Trần Dương hôm nay có điểm gì đó là lạ, cụ thể lạ ở chỗ nào thì cô không nói rõ được, nhưng thật sự là cảm thấy hắn cứ có gì đó quai quái.
"Trần Dương, ngươi có biết vì sao bọn họ lại ngất xỉu tập thể không?" Chủ nhiệm lớp hỏi.
Lâm Phàm nghĩ nghĩ, sau đó bình tĩnh đáp: "Ta cũng không biết, trước đó ta ra ngoài đi vệ sinh, đợi tới khi quay lại thì thấy bọn họ đều nằm dưới đất cả rồi, không nghĩ tới bình thường học tập lại vất vả tới như vậy, hại bọn họ mệt mỏi đến độ bạ đâu ngủ đấy luôn rồi."
"Ta hiểu rồi. Vậy ngươi cứ ở lại đây tự học trước đi. Ta còn có việc phải ra ngoài." Chủ nhiệm lớp thở dài một phen. Bây giờ cô phải nhanh chóng tới bệnh viện xem thử tình huống bên đó ra sao. Thân là chủ nhiệm lớp, xảy ra chuyện như vậy thì khó mà tránh thoát trách nhiệm. Hiện tại nếu xử lý mọi chuyện sau đó không ổn thì chắc chắn cô sẽ bị nhà trường phê bình và khiển trách, thậm chí có khi bị loại khỏi danh sách đề cử chức giáo sư ưu tú cũng không chừng.
"Vâng." Lâm Phàm gật đầu, cầm cuốn sách lên bắt đầu xem thử.
….
Trong bệnh viện.
Các bác sĩ nhìn thấy cùng một lúc đưa tới nhiều học sinh như vậy thì cực kỳ bất ngờ. Nghe nhân viên phụ trách nói, đây là trường hợp “toàn quân bị diệt”. Đúng vậy, chính là cả một lớp học! Thật không hiểu nổi những học sinh này, chăm chỉ đọc sách cho tốt thì không làm, lại bày ra cái trò gì khiến bản thân lâm vào tình cảnh như vậy không biết.
"Y tá, cắt bỏ quần áo của bệnh nhân này cho tôi.” Bác sĩ phân phó.
Dương Tử Thiên mơ mơ hồ hồ tỉnh lại vừa đúng lúc nghe nói có người muốn cắt y phục của mình thì lập tức thều thào hô lên: "Đừng, đây là đồ Armani. . . Rất đắt a."
Dường như Dương Tử Thiên đã dùng hết sức để nói xong câu đó, vừa dứt lời gã liền gục xuống hôn mê lần nữa.
Bác sĩ xém chút đã gầm lên. Hay, hay lắm, lại còn Armani, cứ tiếp tục chậm trễ cứu chữa, coi chừng ta đốt một xấp áo giấy Armani xuống suối vàng cho ngươi bây giờ.
Trường trung học Sáng Duy.
Reng reng reng!
Tiếng chuông tan học vang lên.
Lâm Phàm buông cuốn sách giáo khoa xuống, chậm rãi rời khỏi phòng học. Từ sáng đến giờ hắn đã tự đọc vài cuốn sách, phát hiện nội dung trong sách nói rất có đạo lý. Hắn tự đúc kết ra một kinh nghiệm cho mình, ấy là muốn tu hành được thì nhất định cần phải tiếp xúc với đủ các loại tri thức khác nhau.
Tuy rằng nghe qua thì hai việc đó dường như không có bất cứ liên hệ nào, nhưng vạn vật trong thế gian này thật ra đều có mối liên hệ với nhau.
Ngay khi Lâm Phàm sắp sửa đi ra tới cổng trường học thì bỗng có một tiểu nữ sinh tóc thắt bím hai bên, tướng mạo cực kỳ đáng yêu, thở hồng hộc chạy đến trước mặt hắn.
"Cho ngươi."
Cô bé nọ kín đáo đưa cho Lâm Phàm một kiện đồ vật, sắc mặt thoáng chốc đã đỏ bừng, đưa xong liền vội vã bỏ chạy.
Lâm Phàm nhìn lá thư màu hồng phấn tương đối đẹp mắt trong tay, sau đó trực tiếp mở ra xem nội dung bên trong.
« Bạn học Trần Dương, có ai từng nói với ngươi rằng ngươi cực kỳ đẹp trai chưa? Ta đã để ý ngươi từ rất lâu rồi. Có thể người khác chưa bao giờ phát hiện ngươi vô cùng đẹp trai, nhưng ta thì biết. Ta rất thích ngươi, hi vọng ngươi có thể làm bạn trai của ta. »
« Nếu như ngươi đồng ý trở thành bạn trai của ta, về sau mỗi ngày ta đều có thể mua đồ ăn ngon cho ngươi. »
« Chờ mong ngươi sẽ sớm phúc đáp, moaz moaz. »
Lâm Phàm nhìn một lượt nội dung, trong lòng thoáng có chút bối rối, "Đã từng có người nói rằng bệnh nhân tâm thần không xứng có được tình yêu, không nghĩ vậy mà lại có người đưa thư tình cho ta, xem ra ta chính là trường hợp ngoại lệ trong vô số người ngoài kia rồi. Chỉ là đành phải xin lỗi cô nương ban nãy, ta đã quyết định sẽ dâng hiến cả cuộc đời mình cho việc tu hành."
Hắn cất kỹ lá thư tình màu hồng nọ vào trong cặp, sau đó chậm rãi cất bước về phía cổng trường.
Nhưng đúng vào lúc này.
Có người cố ý đụng vào bả vai của Lâm Phàm một cái thật mạnh, "Trần Dương, định đi đâu vậy, đi theo bọn này một lúc nào."
Lâm Phàm theo bản năng giơ tay lên che chắn cái mũi, bởi vì hắn ngửi được một mùi chua chua khó chịu từ trên người đối phương. Đó là mùi vị hỗn hợp giữa mồ hôi lẫn bụi bẩn, là kết quả của việc lâu ngày không tắm rửa.
Hắn quay sang nhìn người vừa cất tiếng nói. Trong đầu thì đang cố gắng nhớ lại xem xem rốt cuộc người bạn học trước mặt đây là ai.
Mái tóc dài bết trông khô héo, dáng người cao ráo nhưng lại gầy teo, ánh mắt lộ ra quang mang kiệt ngạo bất tuân.
Lâm Phàm thả tay xuống, áy náy nói: "Xin lỗi ngươi, lẽ ra ta không nên che mũi. Hương vị khó ngửi trên người ngươi vẫn là mùi của nhân loại, chẳng qua chỉ là do ngươi lâu ngày chưa tắm rửa thì phải. Dù sao thì cũng không có độc, không có lực sát thương, thế mà ta lại làm ra động tác bất lịch sự này, làm tổn thương lòng tự trọng của ngươi rồi, là lỗi của ta."
Cậu trai cao cao gầy gầy đó tên là Đường Kiệt. Gã nghe Lâm Phàm luôn miệng nói một tràng như thế thì sắc mặt tối sầm xuống, trong mắt tràn ngập lửa giận, gã rất muốn lập tức cho Trần Dương một quyền, nhưng nghĩ tới nơi này dù sao cũng vẫn thuộc khuôn viên nhà trường cho nên mới cố gắng nén lại lửa giận trong lòng.
"Ta thấy ngươi là thiếu đòn quá nên cả người ngứa ngáy rồi, có phải không? Đợi đó, chờ lát nữa đi ra bên ngoài rồi xem ta có đánh chết ngươi hay không..."
Đám học sinh cá biệt đi cùng Đường Kiệt theo bản năng ôm bụng ha ha ha cười lớn.
Bọn họ không nghĩ tới tên nhóc Trần Dương vậy mà phát ngôn được một câu ‘sắc lẹm’ như thế.
Thật là tức cười.