Tôi nằm viện suốt hai tháng. Bác sĩ nói tôi hồi phục rất nhanh, các chức năng cơ thể không hề có dấu hiệu đào thải.
Tôi hỏi họ, liệu trong bệnh viện có bác sĩ nào tên là "Thời Cố" không. Nhưng tất cả đều nói chưa từng nghe qua cái tên đó.
Tôi lại hỏi, trái tim trong lồng n.g.ự.c tôi rốt cuộc đến từ đâu. Họ nói là do một tổ chức từ thiện cung cấp, thông tin cụ thể không rõ.
Tôi là một cô nhi mắc bệnh tim bẩm sinh, cha mẹ tôi qua đời trong một vụ tai nạn giao thông khi đang đi làm kiếm tiền chữa bệnh cho tôi. Sau khi nhận được tin, tôi lên cơn đau tim rồi được đưa vào bệnh viện. Nhờ sự giúp đỡ của một tổ chức từ thiện, ca ghép tim đã thành công.
Câu chuyện nghe có vẻ hoàn chỉnh, nhưng tại sao lại không có sự tồn tại của Thời Cố?
Không ai quen biết anh ấy, thậm chí chưa từng nghe qua cái tên này.
Trong sự mơ hồ, tôi không còn phân biệt được cuộc sống trăm năm làm quỷ sai của mình là thật hay giả nữa...
Ngày tháng dần trôi qua. Một ngày nọ, khi tôi đến hiệu sách mua sách, bỗng nghe thấy ai đó gọi: "Mộng Tam?"
Cái tên khiến n.g.ự.c tôi thắt lại, tôi vô thức quay đầu. Một chàng trai mặc áo thun đen, quần đen, đội mũ lưỡi trai vẫy tay với tôi.
Một ký ức nào đó chợt được kích hoạt, tôi có chút không dám tin: "Lão Lưu?"
"Đúng rồi, em không quên anh nhỉ." Lão Lưu phấn khích chạy tới: "Không ngờ đứa không tim không phổi như em thật sự thoát khỏi địa phủ rồi."
Thì ra tất cả không phải là mơ.
Lão Lưu nhìn tôi đầy kinh ngạc: "Cơ thể sống của em ở nhân gian, thật sự giống hệt em ngoài đời." Nói xong, anh ấy gãi đầu: "Haiz, xem anh nói kìa. Nếu không giống thì em cũng chẳng thể hoàn dương được, đúng không?"
Ý này là sao?
Thấy biểu cảm của tôi, Lão Lưu hỏi thêm: "Sao thế, em không biết à? Cứ mỗi trăm năm sẽ có hai người giống nhau xuất hiện, nếu tìm được người phù hợp có thể hoán đổi linh hồn đấy."
Tôi không biết.
Chợt, tôi nhớ lại lời Thời Cố từng nói... anh ấy đã tìm kiếm người này suốt trăm năm.
Lúc đó anh ấy tìm cô ấy, hay là tìm... tôi?
Có gì đó nghẹn lại trong ngực, câu trả lời gần ngay trước mắt. Chưa kịp suy nghĩ thấu đáo, tôi hỏi Lão Lưu: "Sao anh ăn mặc thế này?"
Trước đây chúng tôi đều mặc áo choàng dài đen, quê mùa vô cùng.
"Lãnh đạo mới lên thay đổi quy định đấy." Lão Lưu cười toe toét: "Đây là trang phục mùa hè, phong cách giản dị. Mùa đông mới ngầu, còn có áo choàng kiểu ma cà rồng, đi trên phố nổi bật lắm."
"Anh nói giống cái gì cơ?"
"Ma cà rồng..."
Tim tôi bắt đầu đập thình thịch: "Lãnh đạo mới của các anh tên là gì?"
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe:333
"Ồ, em cũng quen đấy." Lão Lưu tiến lại gần: "Thời Cố, chính là bác sĩ năm xưa đó. Anh đã nói rồi mà, người ta không phải dạng vừa đâu. Em hành anh ta chết, quay đầu anh ta xuống địa phủ làm lãnh đạo luôn..."
Những lời sau đó tôi không còn nghe rõ.
Thời Cố.
Anh ấy nói Thời Cố.
"Tôi muốn gặp anh ấy." Tôi nắm lấy Lão Lưu, nhưng chỉ chạm vào khoảng không.
Tôi cuống đến mức dậm chân.
"Em tìm anh ấy làm gì, định mách tội anh à?" Có lẽ Lão Lưu nhớ lại mấy chuyện xấu lúc trước khi còn ở âm phủ, lùi lại nửa bước, cảnh giác: "Người và ma khác biệt, anh khuyên cô nương nên tự trọng, đừng dính dáng tới quỷ sai bọn tôi."
Sau đó anh ta cười ranh mãnh: "Em cứ sống yên ổn ở dương gian, anh làm xong nhiệm vụ có khi cũng đầu thai. Đến lúc đó, gặp lại phải gọi em là cô nhỏ đấy."
Lão Lưu không trò chuyện thêm nữa, lặng lẽ biến mất giữa phố xá.