Sau tay lái, Lana Marshall tập trung cao độ vào giao thông trên đường. Cô nghĩ người bản xứ nói mưa giông đột ngột có thể gây ngập úng. Nhưng cô không tin. Tất cả khô cằn và bụi bặm tới mức không thể tưởng tượng được nổi có thể có mưa lớn đến vậy. Bây giờ thì cô biết rõ hơn.
Nếu kéo kính cửa sổ xuống thì nước mưa sẽ xối vào. Đây không phải là lần đầu tiên cô muốn có hệ thống điều hòa trong xe. Ở thành phố Denver trang bị như vậy thật là xa xỉ, nhưng ở đây, ở Arizona cô đã thấy nhiều cái cần thiết đến đơn giản. Cô cởi bớt hai cái nút áo trên của bộ y phục trắng và bật quạt máy. Còn năm dặm nữa mới tới lối rẽ. Sau đó cô còn phải đi vài dặm nữa mới về tới nhà.
Trên đường, phía tay phải cô nhấp nháy đèn báo hiệu tai nạn của một chiếc xe đỗ ở đó. Giây lát sau, đèn pha ô tô của cô chiếu sáng một chiếc xe tải màu vàng đỗ bên lề đường. Khi cô chuẩn bị vượt lên, người lái xe chiếc xe vàng bước xuống xe. Lana nhìn ra đó là một người đàn ông vạm vỡ, vai rộng, mặc áo khoác nâu, tóc bạc uốn cong nhô ra dưới chiếc mũ cao bồi. Bên thành xe tải ghi dòng chữ Falcon Constructions và dấu hiệu của công ty là hình một con chim. Người đàn ông đi ngược chiều mưa.
Lana ngần ngừ chốc lát. Khi đi ngang tới ông, cô dừng lại quay kính cửa sổ xuống và hỏi:
- Bác có cần tôi cho đi cùng không?
Người đàn ông ngạc nhiên dừng lại, cúi xuống cửa xe, nước mưa chảy xuống từ mũ ông. Dưới đôi mi xám cô nhận ra đôi mắt xanh biếc. Thời gian và năm tháng đã để lại trên gương mặt sạm nắng mặt trời của ông những nếp nhăn nhỏ sâu.
- Bác lên xe đi – Cô vui vẻ mỉm cười mời ông.
Ông ngần ngừ trong chốc lát và mở cửa xe bước lên.
- Cảm ơn cô – Giọng nói lịch sự hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài của ông.
- Ở ngoài mưa to lắm, bác bị ướt thấm tận da còn gì – Lana nói. Có cái gì ở người đàn ông này làm cô nghĩ tới ông già Noel tốt bụng.
Ông quay về phía cô:
- Bố mẹ cô không dạy cô đừng cho ai đi nhờ dọc đường à? Đó là điều nguy hiểm đối với một cô gái trẻ.
Lana cười:
- Có chứ, bố mẹ cháu bảo đề phòng những người xin đi nhờ và đàn ông lạ - Cô nói – Nhưng cũng kể cho cháu nghe câu chuyện về những cứu nhân tốt bụng. Cháu thích câu chuyện đó hơn. Xe bác làm sao vậy?
- Bác nghĩ bugi bị ướt.
Lana nhìn đèn đường màu xanh báo hiệu lối rẽ tới:
- Cháu không biết ở đây có trạm xăng không, nhưng ở lối rẽ thì có – Đó là lối rẽ về nhà nên cô biết rõ – Cháu đưa bác tới đó, ở đó người ta sẽ giúp bác.
Ông nhìn đồng hồ:
- Gần đây có một văn phòng xây dựng. Cô có thể đưa tôi tới đó được không? Ở đấy tôi sẽ tìm được người xem giúp chiếc xe.
- Có phải công trình đang được xây dựng là trung tâm y học mới phải không bác? – Lana hỏi
- Đúng thế - Ông gật đầu
- Cháu đưa bác tới đó, đằng nào cháu cũng qua đó về nhà.
Cô liếc nhìn ông. Áo quần, tuổi tác và việc sau giờ làm còn phải đến công trường xây dựng khiến cô tin rằng ông là người gác đêm.
- Nếu trời cứ mưa thế này, đêm nay bác chẳng phải làm gì đâu.
- Cô nói gì cơ? – Ông nhăn trán hỏi lại.
- Thời tiết như thế này mọi người đều ở nhà, không ai đi lấy trộm vật liệu ở một công trường xây dựng, do đó bác sẽ không vất vả.
Ông quay đi, một nụ cười thích thú thoáng trên môi khi ông hiểu ra cô gái tưởng mình là người gác đêm.
- Đúng thế, đúng thế! – Ông nói
- Bao giờ công trình xây dựng xong hả bác?
- Vào ngày một tháng mười, nếu không gì trở ngại và không bị trì hoãn nữa.
- Ước gì cháu được nhận vào làm việc ở đó, như vậy cháu không cần phải đi làm xa như thế này nữa – Lana thở dài
- Cô làm việc ở một phòng khám bệnh à? – Đôi mắt xanh của ông quan sát bộ y phục của cô.
- Vâng, trong phòng khám bệnh trẻ em của bác sĩ Faichild – Cô trả lời – Tùy thuộc vào thời tiết và giao thông, cháu thường phải đi xe 30 đến 40 phút mới về tới nhà.
- Cô có gia đình chưa? – Ánh mắt ông nhìn xuống bàn tay cô gái. Nhưng cô gái không hề đeo đồ trang sức.
- Chưa bác ạ, cháu chưa lấy chồng – Cô gái nói giọng buồn buồn – Cháu chưa có ý định kết hôn với ai.
- Như vậy đã sao đâu. Đấy chưa phải là quyết định cuối cùng trong việc này – Ông đáp lại, làm như không nhận thấy gì – Khối đàn ông xếp hàng quanh một người phụ nữ xinh đẹp như cô.
- Trong suốt 25 năm đến nay của cháu, cháu đã nhận được vô số lời cầu hôn nhưng không có lời cầu hôn nào nghiêm chỉnh – Cô thú nhận, giọng hơi châm biếm – Có cái gì đấy ở cháu hấp dẫn những anh chàng chỉ thích trăng gió.
- Nghe cô nói tôi có cảm giác như nghe người vừa tan một giấc mộng – Người đàn ông mỉm cười – Điều đó thường nghĩa là một cuộc tình vừa mới chấm dứt.
Cô gái cười, ngạc nhiên thấy ông để ý chính xác tới âm điệu trong giọng nói của mình.
- Chuyện gì vậy cô gái? – Ông hỏi – Anh ta bỏ rơi cô vì người đàn bà khác hay sao?
- Có thể coi như vậy được bác ạ! – Lana công nhận – Nhưng người đàn bà kia là vợ anh ấy. Cháu đã đợi anh ấy ly hôn hai năm và cuối cùng cháu hiểu ra anh ta chẳng hề muốn ly hôn. Tại sao phải ly hôn khi có thể được cả hai?
Người đàn ông trông có vẻ buồn rầu.
- Cháu đã nói điều gì sai chăng? – Cô gái nhíu mày hỏi
- Sao cơ? – Ông hỏi, như không hiểu ý cô gái – Không đâu! – Ông tiếp lời – Lối rẽ đây rồi.
Ông lái câu chuyện sang đề tài khác:
- Cách đây vài năm ở đây chỉ toàn cỏ dại và xương rồng. Bây giờ cô hãy nhìn xung quanh mà xem
Lana hỏi:
- Bác sinh trưởng ở Phoenix à?
- Không, tôi sinh ra ở miền bắc Arizona. Thế còn cô?
- Cháu quê ở Colorado, thành phố Denver – Cô lượn chiếc xe vào lối rẽ
- Cô ở đây lâu chưa? Tên cô là gì?
Cô gái ngập ngừng, nhưng sau tất cả những gì cô đã kể cho ông nghe thì cô cũng có thể cho ông biết tên cô:
- Tên cháu là Lana Marshall. Cháu đã ở đây sáu tháng rồi.
- Cô thích ở đây không?
- Ở đây nóng bức lắm – Lana thở dài thừa nhận
- Nóng bức gần bằng trong địa ngục – Người đàn ông cười
- Cháu nhớ núi đồi, tuyết và rừng cây – Cô thú nhận khi nghĩ về việc này.
- Cô đã tìm được bạn bè chưa?
- Có mấy người bác ạ - Thực ra không được bao, nhưng Lana không muốn nói về việc này. Bạn thường cô làm quen rất nhanh, nhưng ở thành phố này cô chưa ở đủ lâu để làm quen với nhiều người khác.
Công trường xây dựng hiện ra phía bên phải. Lana đi xe chậm lại.
- Cô cho tôi xuống cạnh túp lều kia.
Ánh sáng chiếu hắt qua cửa sổ. Dưới dòng chữ “văn phòng” lại hiện ra dòng chữ Falcon Construction Company với dấu hiệu con chim. Hai chiếc xe màu vàng và một xe Cadillac đen đậu ở đó. Lana dừng lại bên cạnh văn phòng công trường
- Chúng ta đến nơi rồi – Cô gái mỉm cười với người đàn ông
Tay ông đặt vào chốt mở cửa, ông đáp lại nụ cười của cô gái và nỗi buồn biến mất khỏi đôi mắt ông:
- Cảm ơn cô đã cho đi cùng, nhưng lần sau để cho người khác đóng vai kẻ cứu nhân tốt bụng nhé!
- Cháu sẽ cố nhớ điều đó! – Cô gái hứa – Bác không đem áo mưa à? Bác sẽ ướt hết lúc đi tuần canh phòng đêm nay.
Ông khẽ cười:
- Nếu bị cảm lạnh, tôi biết có người sẽ chăm sóc tôi bình phục – Rồi ông xuống xe – Cô đi cẩn thận nhé – Ông nói lúc đóng sập cửa xe lại.
Lana đợi tới khi ông mở cửa văn phòng công trường và biến mất sau cánh cửa.