Chỉ hài lòng với một?Nếu tôi cần hai cái thì sao?
Con cáo đợi chờ hoàng tử nhỏ… vẫn đang đứng trên cánh đồng lúa vàng như màu tóc cậu.Khi cậu hoàng tử lớn lên… và không còn là cậu hoàng nhỏ nữa.Khi thời gian trôi… và cậu hoàng tử không còn có mái tóc vàng.Con cáo không có sự chọn lựa nào ngoài việc đứng đó bám víu vào thiên thu.Cậu hoàng tử nhỏ, người được con cáo chờ, có hạnh phúc không?Con cáo, kẻ đứng chờ mãi mãi, có hạnh phúc không?
Cậu không hề biết… Có thể cậu không hề cố tình tìm hiểu.Lần đầu tiên tôi ghét cậu.
Tôi ghét mái tóc vàng của cậu.
#9
|| Seung Ho và… ||
Quãng đường về phòng xa diệu vợi.Những bậc thang không có đoạn kết… Hành lang qua tòa nhà chính ngột ngạt sương.Muốn tới cái hốc đơn độc này…Lại phải đi xa đến vậy ư?
“Tôi đến chơi thường được không?Tôi cũng không có bạn cùng phòng.”
Anh nói rất tỉnh nhiên. Làm như khoảng cách từ phòng anh đến đây không là gì hết.Làm như việc đi rong lúc nửa đêm là rất đỗi thường tình.Cầu thang tối âm u. Mùi không khí ẩm ướt đậu trên da thịt.Mỗi đêm, anh đã băng qua những thứ đó để đến với tôi?
“Hyunie là ai vậy?”
Giọng nói thấp, và khô khan.Giọng của tôi cũng đã từng như thế. Khô khan, lạnh lẽo. Dễ làm người ta khóc.Như giọng của một người chỉ thấy thỏa mãn khi thấy nước đọng trong đôi mắt kia.
“Hyunie là ai vậy?”
Xem nào. Tôi không biết đâu. Ai là Hyunie?Ai có thể là Hyunie?Không nhớ.Tôi không nhớ nữa.
————————–
“Anh này. Em ngủ ở đây có được không?”Ghét ngủ một mình lắm.Hở?Được không?”
Bước trên hành lang dài thật dài… Rón rén…Em đến với tôi.Tôi nhớ… khi tôi nói đùa với em rằng có một con quái vật sống trong chỗ tối đằng kia.Em khi ấy… mắt ứ nước. Đẫm mặn.Bất kỳ nỗi nghi ngờ nào cũng bị phủ định bằng đôi mắt chứa đựng niềm tin tuyệt đối ấy.Em đã tin tôi.
“Hyun, nghe cho kỹ nhé. Chỗ đó, thấy nó tối không? Có một con quái vật ở cuối hành lang đó. Ban ngày nó đi ngủ mất và ban ̣đêm, nó thức dậy để ăn thịt những nhỏ dễ thương như em nhé. Bởi vậy, ban đêm em chớ có đi đâu…”
“Còn anh thì sao? Anh có bị gì không?Anh cũng dễ thương mà. Vậy… anh cũng không được một mình. Em sẽ bảo vệ anh.”
Bảo vệ.
Tôi đã bỏ lại em… ở cái chỗ tối và lạnh lẽo đó.Cái chỗ hệt như ma trận mà một khi lạc lối em sẽ không bao giờ tìm được đường ra.Cái chỗ u mê làm người ta dợm bước đó, con quái vật có còn nấp không?Có còn giấu người rình chờ, với hai mắt long lên?Con quái vật tóc nâu, nuốt chửng điều bí mật trong hai tròng mắt không có cảm xúc.An Seung Ho. Tôi ghê tởm con quái vật đã giống y như cậu ta vậy.
—————
|| Seung Ho và Woo Hyuk ||
“Cậu định làm ngơ tôi sao? Vậy có quá tàn nhẫn không?”
Liệu ý nghĩ đi nhanh qua một người đang được chúng bạn vây quanh có quá tàn nhẫn không?Không thể đua trên một đoạn đường dài, tôi bị tay anh bắt lại và bị chất vấn ngang nhiên… Tôi có quá tàn nhẫn không?Ánh mắt hút hồn…Cái cười khó dò…Sự tự tin toát ra trắng lóa.Ai là người đang quá tàn nhẫn đây?
“….”
“Đừng làm thế. Nếu cậu làm thế, tôi sẽ không vui.”
“….”
Hai con ngươi màu nâu trong suốt vẻ đùa rỡn…Hai tròng mắt nghiêm trang, như có vẻ bị tổn thương…Đâu là giả?
Có một điều tôi vẫn chưa nói với anh.
“Hyunie là ai vậy?”
Anh biểt được bao nhiêu?Tôi có nên đề phòng? Anh đã nắm được yếu điểm của tôi chưa?Tôi không có nhã hứng làm một trò đùa cho anh đỡ chán đâu.Thật không vui tí nào.
—————————-
Vết sẹo.
“An Seung Ho. Đến phòng giáo viên một lát…”
“Seung Ho, em đang ở một mình một phòng đúng không? Hôm nay có một học sinh mới chuyển đến.Tiện nhất là hai đứa ở chung. Nó là học sinh năm nhất, nên thầy thấy không có vấn đề gì.”
Cái không gian anh đã tự tiện dựng nên…Tôi cũng tùy hứng mà quen với nó.Anh đạp đổ nó.Tôi quay về điểm khởi đầu.Không có thay đổi gì, dù căn phòng lạnh sẽ được xẻ làm hai.
“Đừng làm thế. Nếu cậu làm thế, tôi sẽ không vui.”
Một bên là mắt nâu nhạt lẫn với vẻ đùa vui.Một bên là ngươi thẫm đen được đóng khung bằng sự nghiêm túc.Bên nào là giả?
“Seung Ho, ý em thế nào?”
“Ồ! Vâng. Sao cũng được ạ.”