• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 7: Đã bên nhau từ năm tháng đại học
Tôi đã ở nhà Tiểu Nhu được năm ngày, ngoài hôm đầu tiên gọi điện thông báo cho bố tôi đang ở đâu, thì không còn liên lạc gì nữa.
Mấy hôm trước, Tiểu Nhu còn khăng khăng đòi ở nhà cùng tôi, nói công việc của mình rất tự do, đi sớm về muộn chỉ để ở cạnh tôi, sau đó tôi nói với cô ấy, thực ra ở một mình tôi còn thoải mái hơn, cô ấy mắng tôi là đồ không lương tâm, rồi bắt đầu quay về thói quen hằng ngày của cô ấy.
Sớm đã quen với việc không bị làm phiền, quen với việc khi chán ngấy với việc ở nhà sẽ ra ngoài dạo loanh quanh.
Trước đây Cố Đồng cũng không chịu được, sống chung một khoảng thời gian với nhau, mỗi ngày em ấy đều kéo tôi đi dạo phố, thậm chí còn đi bộ hết nửa vòng thành phố sau khi ăn cơm xong.
Cho đến một ngày tôi về nhà mệt đến nỗi lăn quay ra ngủ, không làm được việc gì, em ấy mới chịu buông tha.
Cố Đồng vẫn...
Cố Đồng, tại sao tôi lại nhớ tới em ấy rồi.
Vỗ vỗ đầu, tôi tắt ipad đi.
Có vẻ năm ngày là giới hạn của tôi rồi, lúc này tôi vô cùng nhớ tới không khí bên ngoài.
Tút tát một chút, tôi cầm ví rời khỏi nhà, nhưng đóng cửa rồi tôi mới nhớ ra, mình không có chìa khóa nhà của Tiểu Nhu, lấy điện thoại ra định gửi tin nhắn, nhưng nghĩ lại, lại cất điện thoại đi.
Mới mấy hôm không ra đường, không khí đón tết càng ngày càng rộn ràng, trên đường là cảnh con cái đang cùng bố mẹ mua quần áo, tôi đến một tiệm khá vắng khách, được nhân viên ở đó giới thiệu, tôi chọn mua một bộ đồ nam và một bộ đồ nữ.
Khi trở về thì trời đã tối, tôi rút điện thoại ra xem giờ, tiện xem có ai gọi nhỡ hay không.
Từ lúc ra khỏi cửa đến giờ, tỉ mỉ tính toán mới được một tiếng rưỡi, mà tôi mất nửa tiếp trên xe bus, nửa tiếng trong tiệm quần áo.
Nửa tiếng còn lại dành để đi bộ.
Gay go nhất là, tôi lại cảm thấy đi cả ngày như vậy, thật là mệt chết người.
Càng gay go hơn chính là, Tiểu Nhu vẫn chưa về nhà.
Người ra nói, một khi đã đen đủi, làm chuyện gì cũng đen đủi, tôi cảm thấy bây giờ mình thật sự rất đen đủi.
Bởi vì tôi nhớ Cố Đồng.
Rất nhớ em ấy.
Loại nhớ nhung này thường xuất hiện trong vài tháng đầu khi tôi đi nước ngoài, sau đó có đỡ hơn, càng ngày càng đỡ hơn, đến mức tôi có dũng khí để về nước.
Nhưng không ngờ mới có mấy ngày, mới vài lần gặp mặt, công sức trước đây đều trở thành công cốc.
Tôi muốn em ấy ở bên cạnh cho tôi dựa vào, muốn nghe giọng em ấy, nói gì cũng được, mắng chửi tôi cũng được.
Giao điểm giữa tôi và em ấy không dài, tuy em ấy và mẹ chuyển tới tầng trên nhà tôi từ khi chúng tôi còn học tiểu học, nhưng khi đó chúng tôi không qua lại, tôi luôn ghét em ấy, sự ghét bỏ ấy khiến tôi luôn lảng tránh em, từ tiểu học cho tới cấp hai.
Sau đó vì sao lại liên lạc, tôi gãi gãi đầu, không nhớ rõ nữa.
Nếu nói cụ thể thì sau trận đánh nhau năm cấp ba, có vài chuyện khiến chúng tôi chạm mặt, nhưng theo kiểu nước sông không phạm nước giếng, không có khả năng thân thiết.
Chỉ nhớ rằng, có một khoảng thời gian, em ấy liên tục xuất hiện quanh tôi.
Tôi thở dài, đột nghiên nghe thấy âm thanh của Tiểu Nhu.
"Hi, mình về rồi."
Vừa bước ra khỏi thang máy, cô ấy đã tiến về phía tôi, bước chân vội vã, bước tới trước mặt tôi, tôi nhìn thấy cô ấy lấy chìa khóaa ra, cúi đầu cười cười nhìn tôi.
Tôi ngẩng lên, tò mò hỏi: "Sao thế?"
Cô ấy phì phì hai tiếng: "Từ góc độ này nhìn cậu thật là..."
Tôi: "Hả?"
Cô ấy đưa tay ra bắt lấy cằm tôi: "Đáng yêu, muốn...."
Tôi biết chữ tiếp theo mà cô ấy muốn nói, liền hất tay rồi đạp vào chân cô ấy, Tiểu Nhu cười ha ha rồi lui sau vài bước, bộ dạng như đang tự vệ.
Tôi thích Tiểu Nhu, cho dù là không gặp cô ấy bao lâu đi nữa, kì thật khoảng thời gian này chúng tôi không hề liên lạc với nhau, nhưng đợi đến khi gặp lại, cô ấy vẫn là một người thân thuộc chờ đợi tôi.
Không ân cần hỏi thăm, chỉ ngổn ngang thương tích.
Tôi không thích tính cách quá tự nhiên này, nhưng nếu đặt trên người Tiểu Nhu thì nó lại hoàn hảo.
Cô ấy đi đến, xoa xoa đầu tôi: "Ngồi bao lâu rồi?"
Tôi lắc đầu: "Không biết nữa."
Lúc đứng lên chân bị tê, đi theo Tiểu Nhu vào nhà, tiện tay treo chìa khóa lên móc treo sau cửa và xếp lại giày mà cô ấy vứt lung tung.
Vừa đến phòng khách, còn chưa ngồi xuống, cô ấy đột nhiên quay đầu nhìn tôi.
"Này, nói nghe này."
Tôi nghi hoặc.
Cô ấy tiếp tục: "Cậu biết mình nghĩ tới cái gì không?" Không đợi tôi trả lời, cô ấy liền cười lớn 'ha ha ha' ba tiếng, "Đương nhiên là cậu không biết rồi."
Tôi: "..."
Cô ấy chớp mắt, cả mặt toàn ý cười: "Mình muốn nói, cái bộ dạng cậu ngồi trước cửa ban nãy mình từng thấy qua ở đâu rồi, mình nghĩ mình sao có thể thấy cậu như vậy chứ, hóa ra là Cố Đồng nói cho mình biết."
Tôi "ừ" một tiếng.
"Hình như mấy tháng trước, cậu ta làm xong một đơn hàng rồi tới tìm mình, chúng mình đi uống rượu, rồi cậu ta bắt đầu nhắc tới cậu, nói cậu thường xuyên quên đem chìa khóa, nhưng không nói cho cậu ta biết, tự mình chịu khổ đáng thương mà ngồi xổm trước cửa."
Tôi ho khụ, cắt đứt lời cô ấy.
Cô ấy tiến lại gần tôi, hỏi: "Cậu muốn biết cậu ta hình dung cậu như thế nào không?"
Tôi vòng qua cô ấy, đáp: "Không muốn."
Cố Đồng hình dung tôi thế nào, tôi quả thật không nghĩ ra, ngày tháng tôi và em ấy bên nhau, tôi chỉ nghĩ tới những lần chiến tranh lạnh, chút chuyện vụn vặt, hay em ấy từ trước tới giờ chưa từng nói những lời mật ngọt có cánh.
Tôi thậm chí còn không nhớ tại sao chúng tôi lại cãi nhau kịch liệt như vậy, ngay cả một chút chuyện vặt vãnh khi xem ti vi cũng khiến chúng tôi giận dỗi tới hai ba ngày.
Em ấy nói, tôi thường xuyên quên đem chìa khóa, chuyện này tôi lại chẳng có ấn tượng gì, nhưng đột nhiên Tiểu Nhu nhắc tới, dường như tôi nhớ tới bộ dạng đứng trước cửa mắng mỏ tôi của em ấy.
Tôi rúc đầu óc rối bời của mình vào trong chăn, nằm trên giường gần một tiếng đồng hồ mà không buồn ngủ chút nào.
Không biết vì thời gian vẫn sớm, hay vì tôi nhớ tới em ấy.
Trong đầu bỗng lóe lên một tia sáng, suy nghĩ vừa nãy bị Tiểu Nhu làm gián đoạn bỗng nhiên hiện về.
Giao điểm của tôi và Cố Đồng hình như là năm lớp 12.
Rất không may, sau khi chia ban tự nhiên và xã hội, chúng tôi được xếp cùng lớp, nhưng dù vậy, tôi vẫn cố gắng tránh xa em ấy, chúng tôi yên ổn hơn một năm, mãi đến lớp 12.
Năm đó mẹ tôi mất, tôi xin nghỉ mấy ngày rồi mới đi học lại bình thường, tinh thần không ổn định cho lắm, tính tình lúc đó cũng thật tệ, cảm giác như cả thế giới đều thiếu nợ mình.
Hôm đó gặp Cố Đồng, em ấy mặc một chiếc váy màu hồng, bộ dạng nhìn tôi đầy châm biếm.
Tiểu Nhu từng nói tôi chanh chua cay nghiệt, tôi nhớ hôm đó mình đã nói với Cố Đồng những lời cay nghiệt tới tận đáy tâm hồn.
Tôi đem tất cả sự vô tâm của bố dành cho mình, sự quan tâm của bố dành cho em ấy, đem cả việc mẹ tôi đột nhiên bị bệnh, và những hành động của mẹ em ấy, đem tất cả những chuyện đó, đổ lên đầu em ấy.
Rốt cuộc tôi đã nói những câu khó nghe thế nào, chính tôi cũng không thể tưởng tượng được, chỉ là rất lâu về sau, Cố Đồng trong lòng tôi uất ức nhớ lại, tôi mới thấy mình thật quá đáng.
Thật sự rất quá đáng.
Tôi đem đầu óc hỗn loạn của mình chui ra khỏi chăn, cảm nhận không khí mát lạnh bên ngoài.
Mỗi khi nhớ lại chuyện này, trái tim tôi càng trở nên hỗn loạn.
Qua thêm một lúc, tôi có tinh thần hơn, cầm điện thoại đọc chút tin tức, bỗng nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa.
"Cố Ninh, cậu ngủ chưa?"
Tiểu Nhu mở cửa vào, tiện tay bật đèn, tôi nhíu nhíu mi, cô ấy đã đứng trước mặt, vén chăn tôi lên, rồi ngồi cạnh tôi.
"Ninh Ninh yêu dấu, đi họp lớp cấp 3 không?"
Bộ dạng cô ấy rất hưng phấn, cầm điện thoại đưa cho tôi nhìn một dòng trạng thái: "Lâu như vậy lớp trưởng mới tổ chức cuộc họp lớp, mình muốn đi, cậu đi cùng mình nhé."
Tôi nhướng mày: "Mình nghĩ cậu đã báo danh cho mình rồi."
Cô ấy cười hi hi, giữ lấy vai tôi: "Ninh Ninh nhà mình hiểu mình như vậy, cậu xem cậu về nước cũng hơi nhàm chán, thăm lại đám bạn cấp ba cũng coi như là giải buồn, tối ngày kia, một đêm duy nhất."
Thấy tôi không có phản ứng gì, cô ấy càng giữ chặt vai tôi, nhìn rất vui vẻ.
"Cậu nói xem, mình có xinh đẹp không?"
Tôi thật thà nhìn cô ấy: "Đẹp."
Cô ấy "a ha" một tiếng: "So với ba năm trước thì sao?"
Tôi gật đầu: "Đẹp hơn."
Cô ấy lại hỏi: "So với cấp ba thế nào?"
Tôi đáp: "Hai người."
Cô ấy giơ nắm đấm với tôi.
Câu trả lời của tôi tuy khiến cô ấy tìm thấy sự vui vẻ nhưng không hoàn toàn thỏa mãn, Tiểu Nhu sau dậy thì sau khi tốt nghiệp cấp ba, khuôn mặt bình thường trở nên tinh tế hơn, cộng thêm cách ăn mặc, trang điểm, chỉ cần không nói chuyện, thì toàn thân đều là mùi tiên khí.
Cô ấy nhấc chăn của tôi lên, tự nhiên cho chân mình vào, bộ dạng vui vẻ, chỉ tay nói: "Dù sao mình cũng nghe nói, lần này Liên Ngọc cũng tới, cậu có nhớ cô ta lén lút sau lưng mình nói mình xấu gái xấu nết, nghe nói cô ta đã lấy chồng sinh con đẻ cái, làm kinh doanh, tuần sau mình sẽ trang điểm thật xinh đẹp, dìm chết cô ta."
Tôi lắc đầu, nhìn cơ thể càng ngày càng sáp lại gần, chỉ vào chân cô ấy, nói: "Cậu muốn ngủ cùng mình sao?"
Cô ấy cúi đầu nhìn nhìn: "Làm ấm chân thôi mà, mình không thèm ngủ với cậu, đồ lớn đầu nhà cậu, ngoài Cố Đồng ra, đâu có ngủ với ai khác."
Tôi: "..."
Những lời này...
Tôi bắt bẻ cô ấy đôi câu, đột nhiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại, cô ấy cúi đầu nhìn, rồi đặt trước mặt tôi.
Là tin tức của lớp trưởng, dấu chấm than cuối câu tỏ vẻ cậu ta đang rất gấp.
Cậu ta nói: "Làm sao đây, mình quên mất Cố Ninh cũng đến, mình gọi Cố Đồng rồi."
Tiểu Nhu quay đầu nhìn tôi: "Làm sao đây?"
Tôi ngưng cười: "Biểu tình của cậu xem ra không gấp nhỉ."
Cô ấy cười ha ha: "Không phải chứ, mình cũng muốn làm một biểu tình gấp gáp, nhưng làm sao đây, tâm trạng hưng phấn khó lòng che đậy." Nói xong cô ấy lại cười vài tiếng: "Lần này thì hay rồi, ai cũng biết hồi cấp ba hai người như nước với lửa, nào ngờ đến đại học lại yêu nhau."
Tôi nhún vai.
Cô ấy hỏi: "Cậu vẫn đi chứ?"
Tôi hỏi: "Có thể từ chối sao?"
Cô ấy đáp: "Không thể."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK