• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vừa đi vừa nói chuyện, tám tầng cầu thang tựa hồ cũng không dài, rất nhanh hai người đã về đến cửa nhà mình.

Trần Châu quay lưng về phía cô đi về nhà mình, còn Giang Lộc thì dựa người vào cánh của nhà mà nhìn theo anh. Dù không có ngoảnh đầu lại, anh cũng có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực của cô.

" Cạch " một tiếng, cửa mở ra, đồng thời từ phía sau giọng nói của cô cũng vang lên.

" 812, cháu đến bây giờ vẫn còn chưa biết tên của chú."

Chỉ là vừa rồi cô có nghe người kia gọi anh là Châu ca.

Trần Châu trầm mặc không nói gì, Giang Lộc cũng không nóng vội, cũng không cảm thấy xấu hổ, anh không trả lời, cô liền kiên nhẫn chờ anh trả lời.

Hai người cứ như vậy im lặng một lúc lâu, đến thời điểm mà Giang Lộc cho rằng Trần Châu sẽ không trả lời thì giọng nói của anh vang lên.

"Trần Châu."

Cô cuối cùng cũng chờ được để biết tên của anh.

Giang Lộc nở nụ cười, không thể không thừa nhận, cô rất đẹp, khi cười lên lại càng hấp dẫn ánh nhìn. Đôi môi đỏ thắm cong lên, cặp mắt to tròn giờ phút này cong cong trông giống như vầng trăng khuyết.

" Trần Châu " môi cô mấp máy, theo bản năng lặp lại tên của anh.

Tay Trần Châu đặt trên nắm cửa run lên một chút.

"Giang Lộc, tên của cháu là Giang Lộc."

Gian Lộc hướng về bóng lưng của anh mà nói.

"Ừ."

" Ừm, Trần Châu, chúc chú ngủ ngon."

Trần Châu không có xoay người lại, nhưng từ giọng nói của cô anh có thể biết, hiện tại tâm tình cô rất tốt.

" Ừ."

Anh khẽ gật đầu, đi vào nhà. Ngoài cửa, ánh đèn trong nhà theo cánh cửa đóng lại dần dần bị ngăn cản với bên ngoài. Giang Lộc đứng nhìn cửa nhà anh đóng lại rồi mới móc chìa khóa mở cửa nhà mình đi vào.

Vào nhà, Giang Lộc tắm rửa sạch sẽ, dùng một chiếc khăn lau khô tóc ở trên đầu. Hiện tại, cô cảm thấy trong lòng vô cùng ngọt ngào. Suốt 19 năm qua đây là lần đầu tiên cô xuất hiện cảm giác này.

"Trần Châu, Trần Châu --"

Giang Lộc ở trong miệng lặp đi lặp lại hai chữ này, bộ dáng giống như người thất thần. Tên của anh không có gì quá đặc biệt, chỉ là một cái tên bình thường.

Thế nhưng Giang Lộc rất rõ ràng, từ giờ phút này trở đi cái tên " Trần Châu " này ở trong lòng của cô sẽ trở thành một cái tên không bình thường.

Cô duỗi tay sờ sờ con thú bông hình nai con đặt trên đầu giường.

"Ngủ ngon."

Mấy ngày nay, Trần Châu vẫn là giống như lúc trước đi sớm về khuya, Giang Lộc ban ngày đi học, buổi tối trở về thì Trần Châu vẫn chưa trở lại.

Hôm nay, Giang Lộc cố tình không ngủ mà an vị ở bên cửa sổ, nhìn chằm chằm hẻm nhỏ dưới lầu, đợi thật lâu.

Chờ đến rạng sáng, cũng không có nghe được tiếng xe máy của Trần Châu, cuối cùng cô thật sự không đợi được nữa đành phải đi ngủ.

Hôm nay Giang Lộc lại thức đến khuya, nửa đêm cô mơ mơ màng màng thì dưới lầu vọng lên tiếng động cơ xe máy. Giang Lộc trong nháy mắt liền tỉnh lại, cô xốc chăn lên, chạy nhanh đến bên cửa sổ.

" Bang " Giang Lộc đẩy cửa sổ ra, không hề để ý đến gió lạnh thổi vào mặt, cô duỗi cổ nhìn xuống phía dưới nhưng chỉ nhìn thấy bóng anh cưỡi trên xe máy phóng đi.

Cho đến khi bóng Trần Châu hoàn toàn biến mất ở hẻm nhỏ thì Giang Lộc mới đóng cửa sổ lại.

Sau khi đóng cửa sổ lại, cô lại một lần nữa nằm trên giường, nhưng giờ phút này Giang Lộc đã không còn buồn ngủ nữa.

Anh ấy sớm như vậy đã rời đi là đi đến nơi nào?

Cô không phải là cố ý muốn tìm hiểu, chỉ là hiện nay đầu óc cô chỉ toàn nghĩ đến anh. Nghĩ đến giữa hai người cũng gọi là có chút quan hệ, hơn nữa sáng sớm như vậy anh đã rời đi, trong lòng cô tự nhiên sinh ra chút tò mò.

Trần Châu phóng xe máy đến trước một hẻm nhỏ thì dừng lại, không quá vài phút, từ trong hẻm nhỏ có một bóng người đi ra, theo bước chân càng ngày càng gần, bóng người cũng dần dần rõ ràng lên. Người từ ngõ nhỏ đi ra là Hứa Trung.

Trần Châu đem mũ đưa cho anh ta, Hứa Trung cầm lấy đội lên đầu, nhanh chóng bước đến ngồi phía sau xe. Đợi anh ngồi vững, xe máy liền như bay mà phóng đi.

*

Trần Châu đã mấy ngày không có trở về. Vào buổi chiều khi Giang Lộc vừa mới lấp đầy bụng bằng bát mì gói liền nhận được điện thoại của Kim Quất.

" Alo, làm sao vậy?"

" Cậu chẳng nhẽ đã quên mất hôm nay phải đi lấy xe đạp?". Đầu bên kia truyền đến giọng nói của Kim Quất đầy nghi ngờ.

Giang Lộc nghiêng đầu suy nghĩ, hình như đúng là như vậy.

" Không, cậu chờ mình một lát, mình lập tức tới liền."

Tắt điện thoại, Giang Lộc mặc nhanh áo khoác, cầm theo chìa khóa đi ra cửa.

Đi đến đầu hẻm nhỏ quả nhiên nhìn thấy thân ảnh Kim Quất.

Cả người thoải mái ngồi trên xe đạp, một chân dẫm trên mặt đất.

Giang Lộc nhanh chóng đi tới, nghe được tiếng bước chân, Kim Quất ngẩng đầu nhìn Giang Lộc đang đi về phía mình.

"Phó Tiêu đâu?" Giang Lộc hỏi.

" Không chừng còn đang cùng với mấy con khỉ khác đu cây." Kim Quất nhún nhún vai.

" Cứ mặc kệ bọn họ, bọn mình đi lấy xe đạp trước."

" Được."

Kim Quất chở Giang Lộc rẽ trái rẽ phải, cuối cùng dừng lại ở một tiệm sửa chữa.

Phía trước cửa tiệm có bày rất nhiều xe đạp, trong đó có rất ít xe đạp mới, chủ yếu là xe cũ cùng với một ít xe đã hoàn toàn hỏng.

" Chú Trương." Giang Lộc đứng ở bên ngoài hướng vào bên trong nhà mà hô

" A, Nai con tới."

Chưa thấy người đâu mà đã nghe thấy tiếng trả lời.

Bên trong truyền đến tiếng bước chân, ngay sau đó mành đen che cửa bị xốc lên, môt người đàn ông ước chừng tầm năm mươi tuổi bước ra.

Tóc có chút bạc nhưng tinh thần còn rất khỏe.

" Chú Trương, xe của cháu đâu?"

Chú Trương là bằng hữu của cha Giang Lộc. Sau chuyện của cha cô, trong nhà chỉ còn hai mẹ con Giang Lộc và Lương Thục Ngôn, chú Trương đã giúp đỡ không ít. Ở trong lòng Giang Lộc vẫn luôn cảm kích sự giúp đỡ của chú Trương.

Chú Trương cười cười, " Sao lại vội như vậy, chẳng nhẽ chú có thể bạc đãi xe của cháu sao?"

Giang Lộc sờ sờ đầu, nhe răng cười.

" Đi với chú lại đây xem xe."

Chú Trương cùng với Giang Lộc đi xem xe của cô. Giang Lộc ngồi xổm xuống lấy tay nắn nắn lốp xe.

Đã thay săm và lốp mới, hơi đủ căng.

"Chú Trương, phí sửa chữa hết bao nhiêu? " Giang Lộc đứng dậy, móc ví tiền từ trong túi ra.

Chú Trương hướng về phía cô lắc lắc tay, " Cũng không đáng bao nhiêu tiền, cháu không cần trả."

Giang Lộc không chịu, chú Trương vốn dĩ cuộc sống cũng không dễ dàng, cô sao có thể không trả tiền.

" Không được không được, chú Trương, tiền này chú nhất định phải nhận."

Chú Trương không chịu cầm, cũng không chịu nói hết bao nhiêu tiền, Giang Lộc từ trong ví lấy ra năm mươi đồng tiền giấy nhét vào trong tay chú.

Đưa tiền xong cô nhanh chóng lấy xe dắt ra ngoài, Kim Quất búng tay một cái, hai người mau chóng rời khỏi tiệm sửa xe.

Chú Trương có tuổi không còn nhanh nhẹn như xưa, chú cầm tiền trong tay hướng về bóng dáng Giang Lộc mà hô.

"Nai con, Nai con, tiền này cháu đưa nhiều hơn rồi."

Giang Lộc không để ý chú Trướng ở phía sau gọi, ngược lại dùng sức đạp xe chạy nhanh hơn. Một lát đã không còn nghe thấy tiếng gọi phía sau.

Vòng sang một đường khác hai người liền thả chậm tốc độ.

Kim Quất có chút hổn hển, cô nghiêng đầu nhìn thoáng qua vẻ mặt nhẹ nhàng của Giang Lộc, "Người không biết chắc tưởng chúng ta vừa vào nhà ai ăn trộm."

Giang Lộc cười khúc khích, bộ dáng của các cô vừa rồi thật giống như vừa làm chuyện xấu. Chạy trối chết.

" Ô, là ai đây?"

Phía trước đột nhiên truyền đến giọng nói có chút kiêu ngạo lại mang theo vài phần khiêu khích.

" Két " một tiếng, hai người cơ hồ đồng thời ấn phanh lại.

Trời chiều chạng vạng, sắc trời dần u tối, trước ngõ nhỏ xuất hiện hơn mười nữ sinh.

Người cầm đầu mặc áo da màu đen, tóc nhuộm màu xanh lá mạ, giữa hai ngón tay còn kẹp một điếu thuốc.

Không phải ai xa lạ, là người trước đó không lâu phá hỏng xe của Giang Lộc - Lưu A Mỹ

Đại tỷ tam trung.

" A Mỹ tỷ, chúng ta không nhìn lầm đâu, chính là các nàng." Một cô gái đéo kính đứng bên cạnh nịnh nọt nói.

Lưu A Mỹ vỗ vỗ đầu nàng khen thưởng. " Ừ, bốn mắt của ngươi còn rất hữu dụng."

" Giang Lộc khỏe không, lốp xe sửa được rồi à?" Lưu A Mỹ hướng về phía cô phun ra một ngụm khói.

Khóe miệng Giang Lộc nhếch lên.

Chuyện lần trước cô còn chưa có tìm bọn họ tính sổ, lần này bọn họ lại tự động dâng đến cửa, thật đúng là tự mình tìm xui xẻo.

Nhưng mà như vậy cũng tốt, nợ mới nợ cũ giữa bọn họ tính luôn trong lần này.

Hai người xuống xe, đem xe đạp dựng ở đầu hẻm nhỏ, sau đó đi về phía đám người của Lưu A Mỹ.

" Như thế nào, chúng tôi chưa đi tìm các người, các người lại đã tự dẫn xác đến?" Kim Quất hai tay vòng ở trước ngực, lạnh lùng nhìn Lưu A Mỹ.

Lưu A Mỹ tùy tay đem nửa điếu thuốc hút dở ném xuống đất, " Ai chủ động thì cũng giống nhau cả sao, các người không phải ngày thường rất ngông cuồng sao, à hôm nay như thế nào lại không thấy tiểu lâu la hay đi cùng các người đâu, hôm nay sao lại không hộ tống các người?"

" Mày cho rằng bọn tao cũng giống như mày sao, Lưu A Mỹ, mày còn dám mở miệng nói, mày thật sự quá bỉ ổi, ra ngoài còn phải mang theo nhiều người như vậy để làm gì. Hay mày chính là một kẻ không có can đảm, những người kia đi theo là để cho mày có thêm can đảm sao. Mẹ nó, mày đúng là một kẻ vô dụng." Giang Lộc ngẩng đầu liếc mắt nhin nàng một cái, trong giọng nói đầy vẻ châm chọc.

Lưu A Mỹ " phi " một tiếng, " Giang Lộc đừng sử dụng phép khích tướng với tao. Nói cho mày biết, vô dụng thôi. Hôm nay hai đứa bọn mày chắp cánh khó chạy khỏi đây."

Chắp cánh khó chạy?

Khóe miệng Giang Lộc giật giật, vào những lúc như này, cô thật sự không nghĩ nên nói những lời này, nhưng rốt cuộc không nhin được.

" Chuyện này, tuy rằng đây không phải lúc thích hợp để nói nhưng tao có hảo tâm nhắc nhở mày một chút, đừng nên dùng thành ngữ lung tung như vậy, phải là chắp cánh khó thoát, OK, chắp cánh khó chạy là cái quỷ gì, Kim Quất, cậu biết không?" Giang Lộc quay sang hỏi Kim Quất. Kim Quất nghẹn cười, vẻ mặt vô tội nói.

" Mình không biết a, chỉ biết chắp cánh khó thoát còn có một câu có nghĩa gần như vậy là có chạy đằng trời, chưa từng nghe qua chắp cánh khó chạy bao giờ."

Đối mặt với sự trào phúng trần trụi của hai người, mặt Lưu A Mỹ lập tức đỏ lên, cô ta thẹn quá hóa giận.

Tất cả mọi người đều biết, Lưu A Mỹ ở trường học có thành tích rất kém, cơ hồ mỗi môn thi điểm chỉ từ 10 đến 20, gần như xếp bét bảng, Lưu A Mỹ luôn nằm trong số những người có nguy cơ không tốt nghiệp được.

"Cười cái gì mà cười, các người cười ta, lát nữa lão nương sẽ khiến cho hai người bọn ngươi khóc đủ."

Cô nàng đổi tư thế, mười mấy nữ sinh lập tức vây quanh, đem Giang Lộc cùng Kim Quất bao vây lại.

Giang Lộc thu lại nụ cười, cùng với Kim Quất đưa lưng về phía nhau.

Ở phía xa chân trời, mặt trời dần lặn xuống, bóng tối đang dần bao trùm không gian, đèn đường bên đường bỗng nhiên bật sáng, một chút ánh sáng mỏng manh chiếu vào, đem bóng bọn họ in trên mặt đất kéo dài rất dài.

" Xem ra lần này chúng ta không tránh được rồi." Giang Lộc tự giễu nói.

" Sợ gì, dù sao cũng phải đối mặt, hai chúng ta cùng nhau đánh, một người lên đánh một người, hai người lên đánh hai người." Kim Quất trên mặt không hề sợ hãi mà cười nói.

"Đứng đó làm gì, đánh hai đứa nó cho tao!" Lưu A Mỹ thét to.

Chỉ vài giây sau, hẻm nhỏ tĩnh lặng trong nháy mắt trở nên hỗn loạn, trong ngõ tràn ngập tiếng đánh nhau, tiếng kinh hô, tiếng thét chói tai.

Hai bên đánh nhau khó phân biệt được, Giang Lộc buộc lại mái tóc dài lúc này đã trở lên hỗn độn, trên má và khóe miệng có vài vết máu.

Kim Quất so với cô thì tốt hơn một chút, cô ấy từ nhỏ đều là ở ngoài lăn lộn, khả năng đánh nhau so với Giang Lộc thì mạnh hơn nhiều. Hơn nữa mỗi lần Kim Quất ra tay đều rất liều mạng, mấy nữ sinh kia mặt mũi bây giờ đều trông giống như quả hồng mềm. Lúc này số người vây quanh Giang Lộc còn tương đối nhiều.

Vào lúc này, Giang Lộc bỗng nhiên nghe được âm thanh tiếng động cơ xe máy quen thuộc, cô theo bản năng quay đầu nhìn xem, chỉ thấy một chiếc xe máy từ đầu hẻm phóng như bay lướt qua bọn họ.

Ở thời điểm Giang Lộc phân tâm liền bị Lưu Á Mỹ túm chặt tóc đẩy người vào tường mà đánh.

"Nai con!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK