Hôn lễ tổ chức rất long trọng, chú rể họ Tiền, là một kế toán, trắng trẻo, thư sinh, đeo một cặp kính cận gọng đen, người rất gầy, trông hơi giống mọt sách. Nhìn anh ta rất dễ liên tưởng ra hàng ngày anh ta làm việc rất cứng nhắc và công thức. Diệt Tuyệt Sư Thái đứng bên cạnh chồng, khuôn mặt rạng ngời hạnh phúc. Trông hai người rất xứng đôi.
©STE.NT
Lúc đến lượt chú rể lên phát biểu, anh Tiền chậm rãi đến trước micro, vẻ mặt ngại ngùng, có thể thấy thường ngày anh ta không mấy khi phát biểu ở chỗ đông người: “Trước tiên, rất cám ơn mọi người hôm nay đã bớt chút thời gian đến tham dự hôn lễ của chúng tôi!”, sau đó anh ta đưa tay nắm lấy tay cô dâu, mười ngón tay đan chặt vào nhau, “Tôi rất vui mừng vì mình đã lấy được một người vợ giỏi giang như cô ấy. Cô ấy xinh đẹp, lương thiện, thông minh, hiền thục, rất giỏi giang, cô ấy có đầy đủ mọi tiêu chuẩn của người phụ nữ trong mộng của tôi. Tôi chỉ là một người đàn ông bình thường, không có nhiều tiền bạc, cũng không có quyền thế, nhưng tôi nguyện dùng tình yêu chân thành của mình để bảo vệ, che chở cho cô ấy, tôi…”. Chú rể có vẻ hơi xúc động, nói năng có hơi lắp bắp. Anh quay người lại, nắm chặt hai tay cô dâu, mặt đối mặt và nói: “Vợ ơi, có một câu này anh vẫn chưa nói với em. Hôm nay, đứng trước mặt mọi người, anh muốn nói ra câu nói từ tận đáy lòng mà bao lâu nay anh vẫn giấu kín: Vợ ơi, anh yêu em!”
Diệt Tuyệt Sư Thái khóc không thành tiếng, thấy một Diệt Tuyệt Sư Thái sắt đá giờ cũng biết rơi lệ, mắt Phương Đường cũng đỏ hoe tự lúc nào.
Rất nhiều phụ nữ có mặt trong buổi hôn lễ đều bị cảm động bởi những lời phát biểu này, liên tục đưa tay lên lau nước mắt, cố nén để nước mắt không lăn ra.
Hôn lễ là một không gian rất có sức lan tỏa, bởi sự lãng mạn và náo nhiệt bao trùm khắp hội trường, nuốt chửng toàn bộ những người có mặt ở đây, lại cộng thêm với những lời bộc bạch hạnh phúc của cô dâu, chú rể có thể khiến cho mọi người cảm thấy hôn nhân là một điều tuyệt vời, nghĩ rằng nếu không nhanh nhanh giống như họ thì thật đáng tiếc!
Còn về chuyện sau hôn lễ, mối quan hệ vợ chồng của đôi bên thành ra như thế nào lại là chuyện của sau này, chẳng có liên quan gì đến hôn lễ cả. Nếu nói hôn nhân giống như một tòa thành khép kín, vậy thì hôn lễ chính là cánh cổng mở đường đi vào tòa thành khép kín ấy.
Phương Đường cảm thấy mình như người đứng ở trước bức tường, cô muốn đi vào bên trong, nhưng những người ở bên ngoài cứ ra sức lôi kéo cô ra.
Diệt Tuyệt Sư Thái và chồng đi nghỉ trăng mật ở Provence (Pháp), Phương Đường ra sân bay tiễn họ. Anh Tiền đi làm thủ tục lên máy bay, hai cô gái đứng nói chuyện với nhau.
- Chồng chị trông có vẻ rất tốt.
Diệt Tuyệt Sư Thái không giấu nổi niềm vui trong lòng: “Đúng thế, mặc dù anh ấy không nhiều tiền, cũng không đẹp trai, miệng lưỡi không ngọt ngào như những lãnh đạo cao cấp của công ty hàng ngày tôi vẫn tiếp xúc, nhưng anh ấy thực lòng yêu thương tôi. Đàn bà phải tìm đến một người đàn ông yêu thương mình. Tiền bạc từ từ kiếm cũng được, quan trọng nhất là người đàn ông trụ cột, gặp phải chuyện gì cũng sẵn sàng đứng ra gánh vác tất cả mọi việc cho mình!”
- Anh ấy đã “cưa đổ” chị bằng cách nào thế? – Phương Đường tò mò hỏi.
- Dạo trước áp lực công việc tương đối lớn, tôi đột nhiên có ý nghĩ muốn nghỉ việc, anh ấy nói với tôi: “Nếu em không muốn đi làm thì đừng đi, anh sẽ nuôi em. Mặc dù không thể đảm bảo ngày ngày có tôm hùm cho em ăn, nhưng ăn nó chắc chắn không thành vấn đề!”. Kế quả là tôi cảm động quá, quyết định lấy anh ấy!
Phương Đường thở dài: “Còn nói chồng chị không dẻo miệng, em thấy những điều anh ấy nói là những lời cảm động nhất trên đời đấy!”
- Anh ấy không thích nói những lời đường mật, cũng không bao giờ nói những câu quan tâm, tất cả mọi thứ đều thể hiện qua hành động thực tế! – Niềm hạnh phúc của Diệt Tuyệt Sư Thái như trào lên, lan sang cả người khác – Anh ấy còn tỉ mỉ liệt kê ra kế hoạch cho cuộc sống hôn nhân rồi lần lượt thực hiện!
- Giám đốc Ngô, đừng nói nữa, em sẽ ghen tị đấy!
- Hèm… không được gọi là Giám đốc Ngô nữa! – Diệt Tuyệt Sư Thái nói.
- Vậy phải gọi thế nào ạ? – Phương Đường ngơ ngác.
Diệt Tuyệt Sư Thái nhắc nhở: “Phụ nữ sau khi kết hôn, thông thường người khác sẽ gọi cô ta như thế nào?”
- À, chị Tiền! – Cuối cùng Phương Đường cũng hiểu ra.
Hôn nhân sẽ khiến cho phụ nữ có thêm một cái họ, chính là họ của chồng, trước đây mọi người đều gọi bạn bằng cái tên khai sinh, hoặc là “cô X”…
Phương Đường đột nhiên nhớ ra mình vẫn chưa bao giờ được người khác gọi là “bà Đỗ”. Phát hiện này khiến cho cô cảm thấy rất hụt hẫng. Điều này có nghĩa cái danh phận “bà Đỗ” của cô vẫn chưa được mọi người thừa nhận.
Danh phận là thứ mà tất cả mọi phụ nữ từ xưa đến nay đều quan tâm đến.
Hết giờ làm, Phương Đường đứng chờ xe ở bến xe buýt, trong lòng thầm nghĩ tối nay sẽ ăn cái gì.
- Chó hoang! – Một người đàn ông đến bên cạnh cô, chính là Đỗ Tư Phàm.
- Sao anh đã về rồi à?
Đỗ Tư Phàm nhướng mày: “Sao? Không muốn anh về sớm à? Vậy anh đi đâu đó nghỉ ngơi vài ngày nữa nhé!” Nói rồi Đỗ Tư Phàm giả bộ định đi.
Phương Đường nắm chặt lấy tay áo anh, cười ngốc ngếch: “Không được!”, cô chăm chú nhìn anh, anh gầy đi nhiều, cũng đen đi nhiều, cô chợt thấy trong lòng xót xa, “Ở đó khổ lắm ư?”
- Chủ yếu là ăn không ngon, ngày nào cũng cơm hộp. Em biết đấy, anh thích ăn cơm nhà hơn!
- Muốn ăn gì, lát nữa em đi siêu thị mua đồ về nhà nấu cho anh ăn! – Phương Đường níu tay áo anh không chịu buông ra, nếu không phải ở đây có quá nhiều người, cô nhất định sẽ ôm chầm lấy anh để thể hiện nỗi nhớ nhung.
- Hôm nay không được, để mai đi. Hôm nay anh hẹn một số bạn bè đi ăn tối, em đi cùng anh nhé!
Đây là lần đầu tiên Đỗ Tư Phàm dẫn cô đi gặp bạn bè của anh. Phương Đường rất căng thẳng, hết sờ lên đầu lại sờ đến bộ quần áo công sở của mình: “Bây giờ á? Bộ dạng em thế này xấu lắm, không tiện đi gặp người khác!”, cô không muốn để lại ấn tượng xấu cho người khác, khiến cho người ta cảm thấy vợ của Đỗ Tư Phàm chẳng có gì nổi bật.
- Yên tâm đi, những người này đều là những người đã gặp nhiều người đẹp, khuôn mặt mộc, dáng vẻ chân chất của em hiện giờ rất phù hợp với khẩu vị của họ!
- Họ là những ai vậy?
Đỗ Tư Phàm trả lời rất hài hước: “Đàn ông và đàn bà!”
Lúc hai người đến nơi, mọi người đã đang ngồi chờ rồi. Ngoài Ricky và Viviene mà Phương Đường đã biết ra còn có hai nam một nữ cô chưa gặp bao giờ.
Đỗ Tư Phàm lần lượt giới thiệu: “Đây là Hải Tử, thiết kế ánh sáng; Tiểu La, nhiếp ảnh gia; Tư Nhan, biên kịch. Còn đây là vợ của em: Phương Đường.”
Cô gái tên Tư Nhan ồ lên: “Chẳng trách cậu ấy thích uống cà phê, hóa ra là vì em! Rất vui được làm quen với em, ‘bà Đỗ’!”
Phương Đường lần đầu nghe thấy có người gọi mình là “bà Đỗ”, xúc động suýt ôm chầm lấy người ta, suốt cả buổi tối tâm trạng cô cứ lâng lâng, miệng cười hớn hở.
Tư Nhan rất giỏi nói chuyện: “Nghe Tư Phàm nói hai người gặp gỡ rất kịch tính, lần đầu tiên gặp mặt đã cầu hôn rồi, có đúng không?”
- Đng ạ! – Phương Đường thừa nhận.
Tư Nhan nói: “Có lẽ chị phải lấy cốt truyện của hai người để viết ra một bộ phim mới!”
Đỗ Tư Phàm không hề phản đối: “Nếu kịch bản của chị bán chạy là em phải thu tiền đấy nhé!”
Tư Nhan nửa đùa nửa thật: “Hay là để cho vợ chồng hai người đóng nam chính, nữ chính luôn đi!”
Đỗ Tư Phàm không đồng ý, Phương Đường cũng chồng xướng vợ tùy.
- Tại sao? Làm ngôi sao không tốt ư?
- Suốt ngày ăn cơm hộp, bi đát qua! – Phương Đường cười ngọt ngào nói.
Cuộc sống là gì? Là vô số những chuyện vụn vặt gộp lại. Bao gồm chuyện tương cà mắm muối, bao gồm chuyện ngày mai uống sữa bò hay uống sữa đậu nành, bữa tối ăn cá hay ăn thịt, nếu ăn cá thì chọn cá biển hay cá nước ngọt, phải mua loại thuốc nào để diệt hết gián trong nhà, quần áo nên mang đến tiệm giặt là hay là tự giặt tay, tất bẩn phải giặt hàng ngày hay vài ngày giặt một lần, tủ lạnh đã vệ sinh hay chưa, mỗi tháng phải tiết kiệm bao nhiêu tiền mới đủ tiền trả tiền điện nước…
Hôn nhân là gì? Là gấp đôi những chuyện vụn vặt mà một người cần phải gánh vác cộng thêm với những chuyện vụn vặt mới mà trước đây bạn chưa từng trải qua. Những chuyện vụn vặt này chẳng hề lãng mạn, cũng chẳng đẹp đẽ chút nào, hơn nữa có một số chuyện cũng rất riêng tư, không thể để người khác biết được.
Ngôi sao là gì? Ngôi sao là nhân vật của công chúng, cuộc sống của họ luôn ở trong trạng thái bị người khác chú ý. Những chuyện riêng tư, bí mật lúc nào cũng có thể bị người khác soi mói và bị đồn ra ngoài.
Nếu bạn là một người bình thường, hôm nay ra ngoài đi dạo phố, để cho thoải mái, bạn đi một đôi dép lê trong nhà, sẽ chẳng có ai chỉ trích bạn. Bạn không trang điểm, đầu bù tóc rối, cũng chẳng có ai dị nghị. Nhưng nếu bạn là một ngôi sao, vậy thì xong rồi, chắc chắn sẽ có không ít những người hiếu kỳ chụp hình của bạn lại, sau đó đưa lên mạng, sau đó nghiên cứu xem bạn đi dép lê của hãng nào, kiểu cách thời trang hay quê mùa, có đẳng cấp hay không, thậm chí sẽ có người phân tích xem hình tượng của bạn khác biệt như thế nào so với thường ngày, chỉ chỉ trỏ trỏ, bàn tán xôn xao, không biết chừng còn cười nhạo bạn cũng nên.
Phương Đường không muốn làm ngôi sao, là vì không muốn cuộc sống riêng tư của mình bị mọi người dòm ngó, như vậy sẽ khiến cô cảm thấy mình là một con ma nơ canh bằng nhựa được mặc quần áo, đặt trong cửa hàng.
Đỗ Tư Phàm rất hài lòng với biểu hiện của Phương Đường, mà trên thực tế thái độ cam phận, bằng lòng với cuộc sống bình dị của cô rất được những người bạn của anh tôn trọng.
Biên kịch Tư Nhan nói: “Nghe nói Niệm Phàm đã lấy vợ, bọn chị cứ tò mò không biết vợ cậu ấy là người như thế nào, một nhà tạo mẫu như cậu ấy chịu giao cuộc đời của mình cho một người như thế nào. Cuối cùng chị cũng hiểu ra tại sao ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy em, cậu ấy đã muốn cưới em về làm vợ rồi!”
Ăn cơm xong, hai vợ chồng chào tạm biệt mọi người, sau đó nắm tay nhau đi trên vỉa hè về nhà. Đôi bên không ai nói câu gì, chỉ tay nắm tay, bước đi trong im lặng, tự cảm nhận hơi ấm truyền đến từ lòng bàn tay đối phương, thậm chí còn có thể nắm bắt được nhịp tim của nhau, hạnh phúc nảy sinh thật đơn giản. Không cần phải sông cạn đá mòn, không cần phải thiên trường địa cửu, chỉ cần dùng trái tim cảm nhận khoảnh khắc này.
Một chiếc xe hơi đỗ lại bên cạnh họ, cánh cửa xe kéo xuống, một khuôn mặt quen thuộc hiện ra: “Đi đâu thế?”, tổng giám đốc Đoàn hỏi.
- Về nhà ạ! – Phương Đường thẳng thắn đáp, mỉm cười nói – Chúng tôi đi bộ về cũng được, không cần phiền ngài đâu ạ!
- Lên xe đi, tôi chở hai người một đoạn. Hơn nữa tôi cũng rất muốn đến khu Triều Tịch tham quan, có được không Tư Phàm?
Đỗ Tư Phàm trầm ngâm giây lát rồi gật đầu: “Được bố ạ!”
Im lặng, cả ba người đều im lặng, Phương Đường không thể nào ngờ tổng giám đốc Đoàn lại chính là người cha mà Đỗ Tư Phàm không ưa. Tại sao Đỗ Tư Phàm không nói cho cô biết chuyện này? Là vì mối quan hệ cha con của hai người quá căng thẳng, vì vậy mới không muốn cô thân thiết với tổng giám đốc Đoàn, hay là vì lo lắng Phương Đường sau khi biết anh là con nhà đại gia sẽ mờ mắt vì tiền? Hồi đầu Đỗ Tư Phàm không thích cô vào làm ở Erna cho lắm, có lẽ cũng là vì mối quan hệ cha con này. Vậy Trình Trình thì sao? Cô ấy có biết tổng giám đốc Đoàn là bố của Đỗ Tư Phàm không? Còn tổng giám đốc Đoàn, ông ấy có biết Trình Trình là bạn gái của con trai mình không? Đỗ Tư Phàm thì sao? Anh có biết người lăng xê cho Trình Trình lúc đầu chính là bố đẻ của mình không?
Trong lòng Phương Đường có quá nhiều thắc mắc, nhưng cô không dám nói, cô sợ nếu nói ra sẽ khiến cho mọi chuyện trở nên ầm ĩ.
Tổng giám đốc Đoàn và Đỗ Tư Phàm nói chuyện rất khách khí, khách khí đến mức xa cách, giữa hai người dường như có một hố sâu ngăn cách, không ai có thể vượt qua cái khoảng cách ấy.
Mối quan hệ giữa người với người tỉ lệ thuận với mức khách sáo trong cư xử của họ. Càng cởi mở, suồng sã, không câu nệ tiểu tiết cho thấy mối quan hệ của họ càng thân mật; càng lịch sự, lễ độ, càng cho thấy mối quan hệ của họ xa cách.
Phương Đường bị kẹt ở giữa hai cha con họ, cô cảm thấy hơi bối rối.
Sau khi tổng giám đốc Đoàn đến nhà họ, ông đưa mắt nhìn quanh một lượt, gật gù nói: “Giữ gìn rất tốt, nơi này vẫn giống hệt như xưa!”
Đỗ Tư Phàm lạnh lùng nói: “Trước đây bố đâu có ở đây, thích ở ngoài hơn!”
Tổng giám đốc Đoàn vô cùng áy náy: “Trước đây bố cũng là vì bất đắc dĩ mà thôi!”
- Cái gì mà bất đắc dĩ? Còn không phải là vì chuyện kinh doanh của bố, vì chuyện kiếm tiền hay sao? Trong mắt bố, chuyện làm ăn mãi mãi quan trọng hơn hai mẹ con con! – Đỗ Tư Phàm có vẻ kích động, cũng rất tổn thương, anh đang oán trách sự lạnh nhạt của bố dành cho mẹ anh trước đây. Mẹ anh đã đi rồi, anh không thể đấu tranh giành lấy thứ gì cho bà, chỉ có thể trút hết những đau buồn của bà năm ấy cho người đàn ông đã gây ra nỗi đau buồn ấy nghe.
- Tư Phàm, con có thể nghe bố giải thích được không?
- Không thể, bởi vì mẹ không bao giờ có thể sống lại! – Đỗ Tư Phàm ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, dường như đang cố nén chặt những giọt nước mắt, không cho chúng trào ra – Chúng ta đừng cãi nhau vì những chuyện quá khứ nữa, bố đến đây không phải là để tưởng nhớ mẹ con sao, thư phòng ở đâu chắc là bố biết rồi, bố vào trong đó đi. Trong đó… trong đó có tranh của mẹ đấy!
Tổng giám đốc Đoàn im lặng đứng dậy, đi vào thư phòng, nhốt mình trong đó rất lâu, người ở bên ngoài không thể nghe thấy bất cứ động tĩnh nào bên trong. Trong khi đó, một người luôn không hút thuốc như Đỗ Tư Phàm không biết lấy đâu ra một bao thuốc lá, đứng ở ngoài ban công, hút hết điếu này đến điếu khác.
Khoảnh khắc này, hai người đàn ông cùng chung huyết thống đang cùng nhớ đến một người phụ nữ.
Ngày hôm sau, tổng giám đốc Đoàn cho gọi Phương Đường vào văn phòng, mời cô ngồi, coi bộ ông có ý tâm sự.
- Phương Đường, có một chuyện bố muốn nhờ con giúp đỡ!
- Chuyện gì ạ?
- Bố muốn nhờ con đả thông tư tưởng cho Đỗ Tư Phàm, để nó không hận bố như vậy nữa! – Tổng giám đốc Đoàn bộc lộ vẻ quan tâm chỉ có ở một người cha, ông rất yêu thương Tư Phàm – Thù hận sẽ khiến cho tình cảm giữa hai cha con ngày càng xa cách, cũng sẽ khiến cho nó không thể mở lòng!
- Con sẽ cố gắng, nhưng con không biết anh ấy có nghe con không nữa!
Tổng giám đốc Đoàn rất tự trách mình: “Trước đây bố vì chuyện làm ăn mà lạnh nhạt với mẹ con nó, thật sự là vì bất đắc dĩ. Khi bố nghe nói mẹ Tư Phàm bệnh nặng, bố chỉ muốn lập tức quay trở lại bên cạnh bà ấy, nhưng đang là thời khắc quan trọng nhất của việc kinh doanh nên bố không thể bỏ đấy. Nếu bố buông tay, điều đó có nghĩa công ty sẽ sụp đổ, biết bao nhiêu nhân viên dưới quyền bố sẽ phải thất nghiệp, gia đình của họ sẽ phải chịu tổn thất. Có một số người thậm chí sẽ phải lang thang đầu đường xó chợ. Công ty là một gia đình lớn, bố không thể không nghĩ cho sự sinh tồn của vài trăm con người, thế nên đã tạm thời từ bỏ gia đình nhỏ của mình. Bố biết bản thân có lỗi với mẹ Tư Phàm, nhưng nếu đổi lại là con, lúc ấy con sẽ lựa chọn thế nào?”, tổng giám đốc Đoàn không nói tiếp được nữa, giọng ông trở nên nghẹn ngào.
Đàn ông ít khi rơi lệ, nhưng một khi rơi lệ có nghĩa anh ta đã không thể hóa giải được sự đau thương trong lòng. Nước mắt một người đàn ông lớn tuổi như tổng giám đốc Đoàn đã giành được sự đồng cảm của Phương Đường. Cô có thể tưởng tượng ra cảnh năm đó khi tổng giám đốc Đoàn ở Đức vừa bàn chuyện làm ăn, vừa nhớ nhung người nhà như thế nào, cô cũng có thể tưởng tượng ra được nỗi đau đớn và tự trách lớn nhường nào khi ông lao về bên cạnh vợ nhưng vẫn không thể gặp bà lần cuối trước khi bà nhắm mắt.
Công ty và người thân, ông đã lựa chọn công ty, lựa chọn này khiến cho các nhân viên tôn kính và cảm kích ông, nhưng lại khiến cho người thân hận ông. Phương Đường đứng trên lập trường của người trung gian, không biết nên ủng hộ hay phản đối.
Cuộc đời là vô số những lựa chọn. Có lựa chọn mà chúng ta đã đưa ra quyết định từ lâu nhưng mãi vẫn không biết được kết quả. Có những lựa chọn chúng ta chưa đưa ra quyết định đã có thể dự đoán được kết quả sau cùng. Chọn A hay chọn B, đây là một việc khiến người ta đau khổ, càng đau khổ hơn là, rõ ràng chúng ta biết chọn A có thể khiến bản thân phải đau đớn, nhưng vẫn không thể không chọn nó.
Phương Đường an ủi tổng giám đốc Đoàn: “Con tin mẹ của Tư Phàm lúc ấy cũng ủng hộ quyết định của bố, bố không cần quá tự trách bản thân!”
- Bà ấy là người phụ nữ tốt nhất mà bố từng gặp! – Mắt tổng giám đốc Đoàn đỏ hoe – Bố thường nghĩ, có lẽ bởi vì bố không có phúc, không xứng đáng có được bà ấy lâu dài nên ông trời mới gọi bà ấy đi sớm như thế!
Phương Đường lại nói: “Chắc chắn mẹ vốn là một thiên sứ, về sau vì thấy bố tốt nên mới lén hạ phàm để làm vợ của bố, nhưng thiên sứ vẫn là thiên sứ, cuối cùng vẫn phải về trời, vì vậy mới đành phải ra đi. Con tin mẹ ở trên trời đang nhìn bố và Tư Phàm đấy!”
Tổng giám đốc Đoàn gật đầu: “Bố cũng tin bà ấy là một thiên sứ hạ phàm. Cám ơn con, con rất biết an ủi người khác!”
Phương Đường quyết định giúp tổng giám đốc Đoàn khuyên nhủ Tư Phàm. Vì tổng giám đốc Đoàn, cũng là vì Tư Phàm. Đỗ Tư Phàm đã mất đi một nửa tình thân rồi, cô không muốn anh đánh mất nốt nửa tình thân còn lại.
Mấy đêm liền Đỗ Tư Phàm ngủngon giấc, thường vô thức ôm Phương Đường rất chặt, dường như đang lo lắng mất đi điều gì. Lần đầu tiên cô cảm thấy một người đàn ông bề ngoài mạnh mẽ như anh cũng có lúc yếu đuối như vậy.
Một đêm nọ, Đỗ Tư Phàm bừng tỉnh, người ướt đẫm mồ hôi, anh bật đèn ngủ đầu giường rồi đánh thức Phương Đường: “Liệu em có rời xa anh không?”
- Hả? – Phương Đường vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn.
- Liệu có một ngày nào đó em bỗng lẳng lặng rời xa anh không?
Phương Đường dụi dụi mắt, nói: “Chỉ cần anh đừng cắm sừng cho em, không đuổi em đi, em sẽ không rời xa anh đâu!”
Đỗ Tư Phàm bỗng cười như đứa trẻ, hài lòng vùi đầu vào ngực Phương Đường, thiêm thiếp chìm vào giấc ngủ. Phương Đường ngửi mùi dầu gội đầu trên tóc anh, bỗng chẳng còn thấy buồn ngủ nữa.
Cuối cùng bộ phim đó cũng được ra mắt. Với tư cách là vợ của Đỗ Tư Phàm, Phương Đường cũng tham gia vào buổi ra mắt phim. Nhìn tạo hình của các nhân vật, nghĩ đến việc đó là kiệt tác của chồng mình, Phương Đường lại cảm thấy vô cùng tự hào.
- Những bộ quần áo đó rất đẹp, rất hợp với tính cách nhân vật! – Trên đường về nhà, Phương Đường luôn miệng khen ngợi Đỗ Tư Phàm.
- Hôm nay chỉ là buổi ra mắt đầu tiên, phải vài ngày nữa mới biết phản ứng của khán giả về bộ phim thế nào. Mọi người thường chú ý nhiều đến tình tiết và diễn xuất của diễn viên, sẽ không mấy ai chú ý đến những chi tiết mà anh làm đâu! – Đỗ Tư Phàm không mấy tự tin.
- Làm gì có chuyện đó? Tạo hình của nhân vật rất quan trọng mà. Anh có nhớ hồi nhỏ lúc chúng ta xem “Bến Thượng Hải” không, cách tạo hình của Châu Nhuận Phát trong vai Hứa Văn Cường không biết đã làm say lòng bao nhiêu con người, lúc ấy rất nhiều con trai trong lớp em đều thích bắt chước anh ấy, người nào cũng có một tấm khăn quàng cổ trắng, trời còn chưa lạnh mấy đã quàng suốt ngày rồi!
- Ha ha ha… – Đỗ Tư Phàm nhớ lại rồi bật cười – Em nói không sai, hồi nhỏ anh cũng từng xem, lại còn lén mặc thử chiếc áo măng tô của bố, sau đó đứng trước gương tự ngắm nghía mình cơ! – Nhắc đến từ “bố”, Tư Phàm ngập ngừng thấy rõ.
- Tư Phàm, anh vẫn hận bố anh à?
Đỗ Tư Phàm mím chặt môi, không muốn nhắc đến chuyện này.
- Nếu hồi đó mà bố anh quay lại ở bên cạnh mẹ cho đến khi mẹ qua đời, còn công ty sẽ sụp đổ, vài trăm con người mất việc, rất nhiều người sẽ lang thang đầu đường xó chợ vì không thể tìm được công việc mới ngay lúc đó, rất nhiều gia đình không có thu nhập lại không có tiết kiệm nên không thể sống tiếp… Nếu là như vậy, anh có thấy nhẹ nhõm hơn không?
Đỗ Tư Phàm vẫn im lặng không nói.
- Tư Phàm…
- Ông ấy đã mua chuộc em rồi thì phải!
- Không phải.
- Em đang nói thay cho ông ấy đấy!
- Không phải, em chỉ là…
- Em đang làm gì? Em muốn làm gì? Đây là chuyện giữa anh và bố mẹ anh, tại sao em lại xen vào? Em dựa vào đâu mà xen vào?
- Em không muốn anh vì hận bố mình mà cảm thấy đau khổ.
- Em có thể đừng tự coi mình là một thiên sứ, suốt ngày từ sáng đến tối chỉ biết đi đả thông người khác, muốn cứu vớt người khác có được không? Trước đây em nói đỡ cho Trình Trình, bây giờ em lại nói đỡ cho bố anh. Em không phải người trong cuộc, toàn bộ sự việc em chỉ nghe người khác nói chứ không đích thân trải nghiệm. Làm sao em biết những gì họ nói là đúng, còn suy nghĩ của anh là sai? Em có biết trong lòng anh nghĩ thế nào không? Em có hiểu không? Em có rõ không? – Đỗ Tư Phàm nói một tràng dài khiến Phương Đường bối rối, bộ dạng tức giận của anh khiến cô sợ hãi.
- Em xin lỗi…
Đỗ Tư Phàm đưa Phương Đường về đến cửa nhà: “Anh muốn ra ngoài đi dạo một chút, em tự lên nhà nhé!”, nói rồi liền đạp ga đi mất.
Đêm đó Đỗ Tư Phàm không về nhà. Phương Đường ôm gối khóc cả đêm, ân hận vì những gì mình đã làm.
Vụ cãi nhau lần này, vốn dĩ là Phương Đường muốn hóa giải sự tổn thương của anh, kết quả lại khiến bản thân cô cũng bị tổn thương.
Đến bữa tối ngày hôm sau Đỗ Tư Phàm mới về nhà, nhưng lúc ăn cơm chẳng ai nói với ai câu nào.
Ngày thứ ba, Đỗ Tư Phàm vẫn như vậy.
Phương Đường cảm thấy mình sắp sụp đổ rồi. Cô quyết định gặp bác sĩ tâm lý xin lời khuyên cho bản thân.
©STE.NT
Trong thực tế, rất nhiều người coi bác sĩ tâm lý như thú dữ, cho rằng những người phải đi gặp bác sĩ tâm lý đều là bệnh nhân tâm thần. Thực chất không phải như vậy, trong cuộc sống hàng ngày bởi đủ mọi áp lực sẽ khiến cho con người có tâm trạng lo lắng hay stress, nếu có thể kịp thời hóa giải những tâm trạng này sẽ khiến cho cuộc sống trở nên tốt đẹp hơn. Nếu những tâm trạng này tích tụ trong thời gian dài sẽ khiến thần kinh của con người ở vào trạng thái căng thẳng, rất dễ sụp đổ, dẫn đến điên loạn.
Thật tình cờ, Phương Đường gặp Trình Trình ở chỗ bác sĩ tâm lý. Cô đeo một cặp kính đen, chỉ sợ người khác nhận ra mình, vừa từ phòng khám đi ra là vội vã lên ngay một chiếc xe hơi và đi mất.
- Ban nãy là ngôi sao điện ảnh Trình Trình ư? Cô ấy cũng đến khám bệnh sao? – Phương Đường hỏi bác sĩ tâm lý.
Bác sĩ tâm lý chỉ cười: “Chúng tôi có trách nhiệm bảo mật thân phận và bệnh tình của bệnh nhân!”
Trình Trình đi khám bác sĩ tâm lý? Tại sao?
Bác sĩ tâm lý kiểm tra cho Phương Đường, cho rằng cô không bị làm sao, khuyên nhủ vài câu rồi dạy cô cách cư xử giữa hai vợ chồng.
Lúc Phương Đường về nhà, Đỗ Tư Phàm vẫn chưa về, cô nhắn cho anh một cái tin: “Xin lỗi anh, em không cố ý muốn xen vào chuyện cũ của anh với người khác. Nhìn thấy anh không được vui vì những chuyện đó nên em mới muốn khuyên nhủ anh vài câu. Mỗi người làm một việc gì đó đều ở một góc độ khác nhau, nếu anh đổi sang góc độ khác để suy nghĩ, có lẽ sẽ khiến cho bản thân có thể gạt đi những chuyện không vui từng xảy ra. Em chưa bao giờ coi mình là thiên sứ, mà chỉ là một con chó lang thang hy vọng thiên sứ được vui vẻ.”
Nửa đêm Đỗ Tư Phàm mới về nhà, Phương Đường nhắm mắt giả bộ ngủ, Đỗ Tư Phàm đi tắm rồi nằm vào trong chăn, ôm lấy cô từ phía sau: “Anh không nên hung dữ với em như vậy, anh xin lỗi!”
Nước mắt Phương Đường ứa ra, nhỏ lên gối.
- Em không phải thiên sứ, anh cũng không phải thiên sứ. Anh cũng chỉ là một con chó hoang, bị bố thờ ơ, bị bạn gái bỏ rơi. Có những chuyện không phải anh không thể bỏ qua mà là những người xung quanh cứ thích hết lần này đến lần khác nhắc lại nó. Anh không hận bố, thật sự không hận, anh chẳng qua chỉ muốn xa rời cuộc sống của ông ấy. Ông ấy là người làm kinh doanh, anh không muốn bản thân hoặc em phải hy sinh vì những chuyện kinh doanh ấy nữa.
Phương Đường quay người lại để tay mình áp chặt vào miệng anh: “Tại sao trước đây anh không nói cho em biết tổng giám đốc Đoàn là bố của anh?”
- Anh muốn hai người vì không biết đối phương mà có thể cư xử như bình thường. Đặc biệt là em, nếu em biết ông ấy là bố anh, em sẽ cảm thấy rất áp lực, không có lợi cho công việc của em.
Hai người chấm dứt chiến tranh lạnh, ôm chặt lấy nhau, giống như hai con chuột nương tựa vào nhau, sưởi ấm cho nhau bằng vòng tay ấm áp trong mùa đông lạnh giá.
Đột nhiên điện thoại của Đỗ Tư Phàm đổ chuông, anh khó chịu lẩm bẩm: “Tắt máy trước khi ngủ đúng là một hành vi sáng suốt!”
Giọng phụ nữ vang lên trong điện thoại, là Trình Trình: “Tư Phàm, em muốn gặp anh!”
- Tôi đi ngủ rồi, có chuyện gì thế? – Giọng Đỗ Tư Phàm lạnh tanh.
- Em chỉ muốn gặp anh thôi! – Giọng nói của Trình Trình như đang khóc lóc.
- Trình Trình, tôi đã nói rất rõ ràng rồi: chuyện của chúng ta đã chấm dứt từ lâu, không thể quay lại được, cô tìm người đàn ông khác tốt hơn đi, tôi không xứng để cô không thể buông tay như vậy!
- Xứng đáng mà, em nói xứng đáng là xứng đáng. Tại sao, tại sao anh không chịu tha thứ cho em? Một lần, em chỉ cần anh cho em một cơ hội là đủ rồi. Nếu anh không thích em làm ngôi sao, ngay ngày mai em sẽ triệu tập họp báo, tuyên bố rút khỏi làng giải trí! – Trình Trình càng lúc càng kích động.
- Tôi đã lấy vợ rồi!
- Em đã nghe nói rồi: anh và Phương Đường chỉ gặp nhau có một hai lần đã kết hôn. Tại sao? Tại sao anh thà lấy một người xa lạ chứ không chịu cho em một cơ hội?
- Cho dù thế nào tôi cũng lấy vợ rồi, hơn nữa tôi và cô không thể ở bên nhau được nữa! – Đỗ Tư Phàm nói rất tuyệt tình.
- Em muốn gặp anh, chỉ gặp thôi cũng được!
- Muộn lắm rồi, muốn gặp thì ngày mai đến phòng làm việc của tôi! Tạm biệt! – nói rồi Đỗ Tư Phàm định cúp máy.
- Không… – Trình Trình kêu lên thảm thiết – Nếu hôm nay anh không chịu gặp em, em sẽ chết cho anh xem!
Đỗ Tư Phàm nghiêm nghị nói: “Người dùng cái chết để uy hiếp đối phương nhằm đạt được mục đích của mình là loại người đê tiện, bỉ ổi!”
- Em yêu anh rất nhiều!
- Xin cô hãy yêu tôi ít đi một chút! – Nói rồi Đỗ Tư Phàm cúp máy và tắt điện thoại.
Phương Đường cảm thấy vừa vui vừa sợ thái độ tuyệt tình của Đỗ Tư Phàm: “Là Trình Trình ư? Cô ấy làm sao thế?”
Đỗ Tư Phàm chán nản nói: “Bởi vì đợt quay phim lần này cô ấy có nhiều cơ hội tiếp xúc với anh trong công việc, lại cộng thêm sự đơm đặt của dư luận, kết quả tình cảm của cô ấy với anh lại sống dậy, cứ hy vọng anh có thể tiếp nhận cô ấy một lần nữa. Anh đã từ chối rất nhiều lần rồi, nhưng cô ấy vẫn không nản lòng. Hôm nay còn vô lý đến mức dùng cái chết để uy hiếp anh!”
Rất nhiều cô gái mù quáng trong tình yêu thường dùng phương pháp tự sát để đạt được mục đích khiến cho đối phương hồi tâm chuyển ý, nhưng họ đâu biết rằng cách này chỉ khiến cho đàn ông càng thêm phản cảm, càng trở nên xa cách.
Phương Đường nhớ lại chuyện gặp Trình Trình ở chỗ bác sĩ tâm lý, trong lòng có hơi lo lắng Trình Trình sẽ làm bậy thật: “Cô ấy không tự sát thật đấy chứ?”
Đỗ Tư Phàm nói với vẻ chắc nịch: “Không đâu, một người đàn bà đã quen với việc chơi đùa đàn ông không thể chết dễ dàng thế đâu!”
Sáng hôm sau, Đỗ Tư Phàm vừa bật máy, điện thoại đã đổ chuông, là trợ lý của Trình Trình gọi đến, nói với anh tối qua Trình Trình tự sát thật, sáng nay mới được phát hiện, hiện đang cấp cứu trong bệnh viện, chưa biết sống chết ra sao.
Nghe được tin này, Đỗ Tư Phàm sững người.
Cổng lớn bệnh viện bị đám phóng viên bao vây kín, bên bệnh viện không thể không nhờ công ty bảo vệ cử người sang giữ trật tự.
Đỗ Tư Phàm và Phương Đường phải vất vả lắm mới tránh được đám phóng viên để vào trong bệnh viện. Phòng phẫu thuật vẫn sáng đèn, trợ lý của Trình Trình đang ở bên ngoài, khóc đến sưng cả mắt. Chính cô ấy đã phát hiện ra Trình Trình tự sát, cắt cổ tay, máu chảy lênh láng, cảnh tượng vô cùng khủng khiếp.
- Em biết dạo này tình trạng tâm lý của cô ấy không được tốt cho lắm, cứ phải đi bác sĩ tâm lý luôn, còn phải uống thuốc. Nhưng em không ngờ cô ấy lại tự sát! – Cô trợ lý ôm chặt lồng ngực, vừa khóc vừa nói.
Đỗ Tư Phàm ngồi trên ghế ngoài hành lang, không nói nửa lời, đầu cúi gằm, mười ngón tay đan chặt vào tóc.
Phương Đường ngồi xuống bên cạnh anh: “Yên tâm đi, cô ấy nhất định không sao!”
- Đều tại anh, anh không biết trạng thái tâm lý của cô ấy không được tốt, lại đi nói những lời thô lỗ như vậy!
- Anh cũng không muốn như vậy mà!
- Đáng ra anh phải kiên nhẫn nói rõ mọi chuyện chứ không phải chỉ biết làm tổn thương cô ấy như thế! – Đỗ Tư Phàm tự trách, Phương Đường cũng không biết nên an ủi ra sao, đành phải ngồi cùng với anh, âm thầm cầu mong bác sĩ có thể cứu Trình Trình khỏi tay tử thần.
Cuối cùng ông trời cũng tha cho Trình Trình, không triệu tập cô về quá sớm. Sau khi tỉnh lại, Trình Trình không nói lời nào, từ chối gặp bất cứ ai, bao gồm cả Đỗ Tư Phàm.
Trên các trang nhất của các tờ báo hai ngày nay đều nói về chuyện Trình Trình tự sát, cuối cùng người ta lôi chuyện cũ của cô và Đỗ Tư Phàm ra, đồng thời chỉ ra cái bóng đàn ông trong bức ảnh mấy tháng trước chính là Đỗ Tư Phàm. Dư luận và người hâm mộ không biết nội tình đều đứng hết về phía Trình Trình, Đỗ Tư Phàm nhanh chóng trở thành đối tượng cho mọi người chửi mắng.
Đỗ Tư Phàm không thể đi làm, chỉ biết ở nhà tránh scandal. Có thể thấy anh rất đau khổ, tinh thần sa sút nghiêm trọng.
Tổng giám đốc Đoàn cũng không đi làm, Phương Đường thầm đoán chắc ông đến thăm Trình Trình.
Cho dù là đến công ty làm việc hay ở nhà, Phương Đường đều cảm thấy không khí vô cùng ngột ngạt, khiến cho cô khó thở.
Ba ngày sau, Phương Đường bất ngờ nhận được điện thoại của trợ lý Trình Trình, nói Trình Trình muốn gặp cô.
Trong phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện, Phương Đường gặp Trình Trình, sắc mặt cô xanh xao đến đáng sợ, ánh mắt chẳng chút thần thái, giống hệt một con búp bê pha lê bị mất đi linh hồn, chỉ cần chạm nhẹ là sẽ vỡ tan. Phương Đường nắm chặt tay Trình Trình, cảm nhận hơi lạnh từ bàn tay cô truyền sang, cái lạnh tê tái: “Tại sao lại nghĩ quẩn như thế? Chị không biết người hâm mộ của chị lo lắng biết nhường nào đâu!”
Trình Trình cố nặn ra một nụ cười: “Anh ấy là của em, chẳng ai có thể cướp được!”
Phương Đường lắc đầu: “Anh ấy chưa bao giờ là của em, anh ấy là của chính anh ấy!”
- Em có hận chị không? Chắc là chị đã gây cho em không ít phiền phức!
- Nếu chị chết đi, em sẽ càng hận chị! – Phương Đường nói.
- Xin lỗi em! – Một giọt nước mắt long lanh lăn dài trên má Trình Trình, nhìn rất tội nghiệp.
- Chị có lỗi với chính bản thân mình. Phụ nữ phải biết cách trân trọng bản thân, nếu chính bản thân chị không biết yêu bản thân mình thì làm sao người khác yêu chị được? – Phương Đường nhớ đến cảnh tượng lúc Chu Lệ Văn rời xa cô, cô đã quỳ xuống năn nỉ anh ta như thế nào, vì vậy cô rất hiểu tâm trạng của Trình Trình ra sao khi bị Đỗ Tư Phàm từ chối. Phương Đường đột nhiên cảm thấy bản thân mình rất xấu xa, có hơi giống như cô gái tên San San đã cướp mất Chu Lệ Văn từ tay cô lúc trước.
- Trước đây chị đã sai rồi, thật sự không thể quay lại được nữa ư?
Phương Đường nhớ lại tình cảm trước đây và cuộc hôn nhân của mình, vô cùng bùi ngùi: “Chị có biết lúc đó vì sao em lấy Đỗ Tư Phàm không?”
- Tại sao? – Đây cũng là điều mà Trình Trình muốn biết.
- Lúc đó em bị người yêu năm năm của mình ruồng bỏ, anh ta nói với em rằng anh ta có con với người khác, hôm đó em còn bị công ty đuổi việc, thật đúng là “song hỉ lâm môn”. Về sau em ngồi khóc ở bên đường, khóc rất thảm hại, cảm thấy cuộc đời mình chỉ một màu xám tro, chẳng nhìn thấy phương hướng. Đúng lúc ấy em gặp Đỗ Tư Phàm, lúc đầu hình như anh ấy nghe theo mệnh lệnh của bố đi tìm một cô gái để cầu hôn, giữa đường gặp em, trong phút bốc đồng đã cầu hôn với em.
- Em đã nhận lời ư?
- Không, bởi vì em không quen anh ấy, cũng không hiểu gì về anh ấy. Về sau em bị những người trong ngành cô lập, không tìm được công việc, vô cùng xúi quẩy. Vì vậy em quyết định đi du lịch, kết quả gặp anh ấy. Hai người cho rằng mình có duyên, cảm thấy đôi bên đều là người có quá khứ, vì vậy mới ghép tạm thành đôi sống qua ngày, không nhất định phải yêu nhau, chỉ cần cố gắng đối xử tử tế với nhau để sống mà thôi!
- Về sau em đem lòng yêu Đỗ Tư Phàm phải không? – Trình Trình hỏi.
- Vâng, em yêu anh ấy, không thể không thừa nhận anh ấy là một người đàn ông dễ khiến người khác động lòng. Nhưng anh ấy nói với em: “Không nên yêu quá nhiều, chỉ một chút là đủ.”
Nước mắt của Trình Trình trào ra: “Anh ấy cũng từng nói như thế với chị. Thế sau khi nghe xong, em làm thế nào?”
- Chẳng làm thế nào cả, vẫn sống như thường!
- Anh ấy đối xử với em như vậy, em không buồn ư?
- Đương nhiên là có. Nhưng em tự nhủ với bản thân: dù gì vẫn còn có anh ấy, cứ tận hưởng điều này đi. Nếu thật sự có một ngày không thể tiếp tục, cho dù em có yêu anh ấy đến đâu, em cũng sẽ ra đi! – Phương Đường nói thật lòng, cô từng tưởng tượng ra cảnh rời xa Đỗ Tư Phàm không chỉ một lần.
- Yêu anh ấy, tại sao lại rời xa anh ấy? – Trình Trình không hiểu nổi.
- Em không muốn tình yêu của mình trở thành gánh nặng cho anh ấy.
Nghe đến đây, Trình Trình như hiểu ra điều gì. Hồi lâu sau cô mới nói: “Cám ơn em Phương Đường, trước đây chị cứ nghĩ mình yêu Đỗ Tư Phàm hơn bất cứ ai, giờ mới biết em còn yêu anh ấy hơn chị!”
Phương Đường đưa tay lên lau nước mắt cho Trình Trình: “Em từng nghe một câu nói này: con người là một động vật có thói quen, nhiều khi chúng ta không thể rời xa một người nào đó là bởi vì chúng ta đã quen với sự tồn tại của người đó. Em với Đỗ Tư Phàm chính là lửa gần rơm lâu ngày cũng bén đấy!”
- Em với anh ấy nhất định sẽ hạnh phúc! – Trình Trình thật lòng chúc phúc Phương Đường.
Nhưng Phương Đường chẳng có chút tự tin: “Trước đây em nghĩ rằng hôn nhân chính là điểm cuối của hạnh phúc, vì vậy khi em biết bạn trai mình phản bội mình, em đã quỳ xuống cầu xin anh ta, hy vọng anh ta có thể kết hôn với em. Về sau em mới phát hiện, hôn nhân là điểm khởi đầu khác của tình cảm, hơn nữa con đường này còn dài hơn tình yêu nhiều, chẳng ai biết điểm tận cùng là ở đâu, cũng chẳng ai biết nó có chấm dứt nửa chừng hay không. Thậm chí nhiều lúc em còn cảm thấy hôn nhân khiến cho người ta đau khổ hơn cả tình yêu!”
- Cám ơn em! Em là một cô gái đáng để cho đàn ông trân trọng!
- Chị cũng vậy. Có biết bao nhiêu fan hâm mộ yêu quý chị, ủng hộ chị, đây cũng là hạnh phúc của chị. Con đường tình yêu rất dài, giữa đường sẽ có rất nhiều lựa chọn, chúng ta không nhất thiết phải đi đến tận cùng một con đường. Quan trọng nhất là phải biết trân trọng những gì mình đang có, quá khứ hãy để nó qua đi. Nếu hồi đó em cứ sống chết không chịu buông tay bạn trai cũ, chị nghĩ bây giờ em có hạnh phúc không?
- Không đâu! – Trình Trình nói.
- Vì vậy nên, nếu chúng ta cứ nhìn về phía người đàn ông trước đây sẽ chẳng bao giờ phát hiện được những người đàn ông tốt khác ở xung quanh! – Phương Đường rất vui mừng vì bản thân đã kịp “cai” cái thói quen mang tên Chu Lệ Văn, mặc dù tình cảm với Đỗ Tư Phàm cũng gặp không ít sóng gió, nhưng cô vẫn cảm thấy mình hạnh húc.
Trình Trình nở nụ cười nhẹ nhõm: “Yên tâm, chị đã chết một lần, sẽ không làm chuyện ngốc nghếch như vậy nữa đâu!”
Phương Đường cũng cười: “Em là fan hâm mộ của chị, em đang đợi được xem càng nhiều phim của chị đấy!”
Ánh mắt Trình Trình lại sáng long lanh: “Chị nhất định không để mọi người thất vọng. Phương Đường, chị có một thỉnh cầu!”
- Chuyện gì thế?
- Chị muốn gặp Đỗ Tư Phàm. Lần cuối cùng, chị muốn nói lời cáo biệt với quá khứ!
Phương Đường ra góc khuất gọi điện cho Đỗ Tư Phàm, nói cho anh biết Trình Trình muốn gặp anh. Đỗ Tư Phàm nhanh chóng nhận lời.
- Tư Phàm!
- Chuyện gì thế?
- Anh có biết đại gia đã nâng đỡ cho Trình Trình trước đây là ai không? – Phương Đường không biết tại sao mình đột nhiên hỏi như vậy, có lẽ cô đang lo lắng Đỗ Tư Phàm vì chuyện Trình Trình tự sát lần này mà tự trách quá mức, do đó nhận lời quay lại với Trình Trình.
Đỗ Tư Phàm khựng người, im lặng hồi lâu trong điện thoại rồi chậm rãi hỏi: “Em biết là ai ư?”
- Không biết! – Phương Đường thay đổi chủ ý, nói – Lúc gặp chị ấy tốt nhất anh đừng nhắc đến chuyện này, hãy để nó qua đi. Vì sai lầm nhất thời mà khiến cho một người phải mang theo nỗi đau khổ cả đời, như thế tàn nhẫn quá!
Cúp điện thoại, Phương Đường mỉm cười nhưng nước mắt lại trào ra. Cô thật sự không thể dùng vết thương của người khác để làm vũ khí tranh cướp tình yêu, cũng không nhẫn tâm chém thêm một đao lên lồng ngực đã đầy những vết thương của hai người này. Tình yêu là ích kỉ nhưng con người không thể vì tình yêu mà trở nên bất lương. Cô không làm được.
Đỗ Tư Phàm đứng ở bên ngoài phòng bệnh, nhìn Phương Đường bằng ánh mắt vô cùng thương cảm, sau đó đi vào trong phòng. Phương Đường dựa lưng vào cửa phòng bệnh, cuộc đối thoại của hai người ở bên trong thỉnh thoảng lại vọng ra, rõ ràng từng chữ:
- Xin lỗi em! – Đỗ Tư Phàm mở miệng trước.
- Người phải nói lời xin lỗi là em mới đúng, đã khiến hai người phải lo lắng rồi! – Giọng Trình Trình trở nên bình thản và nhẹ nhõm.
- Thái độ của anh trong điện thoại đêm đó nên nhẹ nhàng hơn một chút!
- Đấy không phải là lỗi của anh.
Sau đó, hai người lại im lặng rất lâu.
- Xin lỗi anh! – Đến lượt Trình Trình nói lời xin lỗi – Năm đó em không nên vì muốn nổi tiếng mà phản bội anh, anh hận em cũng là đúng thôi!
- Anh không hận em, mỗi người đều có lý tưởng và con đường của mình. Em làm như vậy không sai, thực ra… thôi bỏ đi, tất cả là quá khứ rồi!
- Thực ra cái gì? – Trình Trình nhạy cảm hỏi.
- Thực ra bao nhiêu năm nay, anh luôn kìm chế bản thân để tỏ ra lạnh nhạt với em, không phải vì anh hận em, mà là bởi vì anh không dám lại gần em, bởi vì anh sợ… anh sợ… một khi mình mềm lòng sẽ tạo ra cục diện khó xử cho cả đôi bên.
- Tại sao?
- Đừng hỏi nữa!
- Em luôn có cảm giác: chắc chắn anh có chuyện gì đó giấu em, có thể nói cho em biết là chuyện gì không?
Đỗ Tư Phàm không nói gì, coi bộ anh nhất quyết không chịu nói.
- Yên tâm đi, em đã nghĩ thông suốt rồi, sẽ không nghĩ quẩn nữa đâu. Hôm nay em muốn gặp anh chính là đặt dấu chấm hết cho những chuyện trước đây. Nếu anh cứ giấu không cho em biết như vậy, em nghĩ em càng không thể buông tay!
- Em có biết Đoàn Chấn Hoa là ai không? – Đỗ Tư Phàm hỏi.
- Tổng giám đốc công ty Erna, hồi đó vì ông ấy mà emời xa anh. Em cứ nghĩ anh sẽ không biết người này cụ thể là ai, không ngờ anh lại biết rõ chuyện này!
- Ông ấy là bố anh.
- Cái gì? – Trình Trình vô cùng kinh ngạc, suýt chút nữa không thể chấp nhận sự thật này.
Lại là một sự im lặng rất lâu.
- Ông ấy có biết em là bạn gái của anh không?
- Không biết. Nhưng mấy hôm nay chắc ông ấy đã biết, dư luận đã đào bới chuyện quá khứ của chúng ta lên rồi.
Lại là sự im lặng. Lần này còn lâu hơn cả hai lần trước cộng lại. Ba người ở trong và ngoài phòng bệnh đều chìm đắm trong tâm trạng thê lương và chua xót.
Hóa ra bao nhiêu năm nay, Đỗ Tư Phàm, Trình Trình, tổng giám đốc Đoàn, ba người họ chỉ có một mình Đỗ Tư Phàm biết được chân tướng sự việc. Người cướp đi bạn gái của mình chính là bố đẻ của mình, thật khó tưởng tượng sau khi biết được cái tin này, tâm trạng của Đỗ Tư Phàm đã tồi tệ đến mức nào. Anh biết rõ chân tướng sự việc nhưng không vạch trần nó ra, cũng là vì muốn tác thành cho Trình Trình và tổng giám đốc Đoàn chăng? Nếu không khi ba người gặp nhau sẽ khó xử như thế nào? Vì vậy mấy năm nay, đằng sau vẻ tuyệt tình của Đỗ Tư Phàm thực ra chính là sự bảo vệ lớn lao nhất của anh đối với bố và Trình Trình.
- Chẳng trách anh lại nói chúng ta không thể quay lại. Em sai rồi, em thật sự sai rồi! Xin lỗi anh! – Trình Trình bắt đầu khóc nức nở.
Đỗ Tư Phàm bùi ngùi nói: “Chỉ có thể trách đây là ý trời. Đừng tự làm tổn thương bản thân nữa, nếu không em làm sao xứng đáng với những tổn thương mà bao năm nay anh đã phải gánh chịu!”
Trình Trình càng khóc thảm thiết hơn.
Phương Đường ở bên ngoài cũng nước mắt nhạt nhòa. Cô vừa xót xa cho Đỗ Tư Phàm phải nén chịu đau khổ bao nhiêu năm nay lại vừa ngưỡng mộ tình cảm mà Đỗ Tư Phàm dành cho Trình Trình. Đúng thế, Đỗ Tư Phàm yêu cô ấy, nếu không yêu sao anh sẵn sàng thà để mình bị hiểu lầm là tuyệt tình chứ dứt khoát không chịu nói ra chân tướng sự việc? Có lẽ nếu hồi đó, người lăng xê cho Trình Trình không phải là tổng giám đốc Đoàn mà là người đàn ông khác, Đỗ Tư Phàm có thể đã chấp nhận Trình Trình khi cô ấy quay lại tìm anh.
Khoảnh khắc này, Phương Đường cảm thấy trái tim mình thật chua xót.
Trên đường về, cả Tư Phàm và Phương Đường không nói gì, ai nấy đều có tâm sự riêng. Về đến nhà, hai người lần lượt đi tắm rồi lên giường, nằm quay lưng vào nhau, trằn trọc không sao ngủ được.
- Thực ra em vẫn biết quan hệ của bố anh và Trình Trình đúng không? – Đỗ Tư Phàm đột nhiên hỏi.
- Ừ! – Phương Đường đáp.
- Vậy tại sao em không bao giờ nhắc đến trước mặt anh, lúc anh hỏi em trong điện thoại em cũng không nói. Nếu anh không biết, có phải em định giấu anh luôn không?
- Ừ.
- Tại sao? – Giọng nói của Đỗ Tư Phàm dịu dàng đến lạ kỳ.
Phương Đường nhắm mắt thở dài: “Em không muốn làm anh buồn!”
Đỗ Tư Phàm là thiên sứ, anh bảo vệ trái tim của Trình Trình. Phương Đường cũng muốn trở thành thiên sứ, bảo vệ trái tim của Đỗ Tư Phàm. Chỉ có điều anh đã thành công, còn cô thì không.
©STE.NT
Đỗ Tư Phàm quay người lại, ôm chặt lấy Phương Đường: “Cám ơn em!”
Trình Trình vẫn chưa ra viện, người hâm mộ càng thêm căm ghét Đỗ Tư Phàm, thậm chí còn ghét lây sang Phương Đường, cho rằng nếu không có Phương Đường, Trình Trình và Đỗ Tư Phàm đã là một đôi tiên đồng ngọc nữ. Một số fan hâm mộ quá khích còn lên mạng chửi bới Phương Đường thậm tệ, nói rằng cô chính là kẻ thứ ba chen chân vào cuộc sống tình cảm của người khác, là yêu tinh quyến rũ bạn trai của người khác.
Phương Đường chẳng qua chỉ là một người bình thường, hoàn toàn không có cơ hội để tự biện hộ cho chính mình. Hơn nữa cho dù cô có tự biện hộ cho mình được thì đã sao? Cô có thể phơi bày mối quan hệ phức tạp này ra trước dư luận không? Như thế sẽ khiến Trình Trình, tổng giám đốc Đoàn và cả Đỗ Tư Phàm đều bị tổn thương sâu sắc hơn, đây không phải là mong muốn của cô. Phương Đường chỉ có thể nhẫn nhịn hết, im lặng mà chịu đựng.
Đỗ Tư Phàm có thể thấy hết, anh vô cùng xót xa, nhưng anh cũng chẳng thể giúp gì được. Bản thân anh cũng gặp phải không ít rắc rối, bên “Phòng tạo hình Cô bé Lọ Lem” thường xuyên bị người ta ném trứng, xịt sơn lên mặt kính.
Cuối cùng tổng giám đốc Đoàn cũng xuất hiện, nhưng ông toàn nhốt mình trong văn phòng, không biết cụ thể đang nghĩ cái gì.
Hôm nay, tổng giám đốc Đoàn gọi Phương Đường vào gặp, hai bàn tay căng thẳng xoa xoa vào nhau, khóe môi giật giật vài cái mới cất tiếng nói: “Trình Trình thật sự là bạn gái cũ của Tư Phàm ư?”
- Vâng ạ! – Phương Đường dè dặt trả lời.
- Thế nó có biết bố… – Tổng giám đốc Đoàn ngập ngừng, trong đầu nghĩ ngợi nên nói như thế nào.
- Anh ấy biết chuyện của bố và Trình Trình, biết từ lâu rồi, chỉ có điều anh ấy không nói. Anh ấy không trách hai người, cũng không hận hai người, chỉ nói tất cả là ý trời!
- Bố không biết sự việc sẽ thành ra thế này, nếu hồi đó bố biết Trình Trình là bạn gái của nó, bố sao có thể… sao có thể… – Tổng giám đốc Đoàn không nói tiếp, cúi gằm mặt xuống, lấy cánh tay đánh mạnh vào đầu mình.
Phương Đường rất đồng cảm, cho dù là ai đều có lúc gây ra những chuyện khó mà chấp nhận được: “Tư Phàm nói không sai, tất cả là do ý trời, bố không nên tự trách bản thân. Mọi thứ đã qua hết rồi!”
Tổng giám đốc Đoàn bắt đầu khóc lóc: “Bố cứ nghĩ rằng mặc dù mình không phải là một ông chồng tốt nhưng vẫn có thể coi là một ông bố đạt tiêu chuẩn, nhưng không ngờ bố lại làm ra những chuyện như thế này. Bố có lỗi với Tư Phàm, bố…”
- Những lời này bố nên đích thân nói với Tư Phàm. Con cứ cảm thấy giữa hai bố con nên nói chuyện rõ ràng với nhau. Thực ra chuyện đi đến mức này là do hai bố con luôn không chịu thẳng thắn nói chuyện với nhau. Sai rồi cũng không sao, biết nhận sai và sửa sai là tốt. Hai cha con máu mủ ruột rà, nếu không phải vì hai người, Tư Phàm cũng không cần giấu nhẹm chân tướng sự việc lâu như thế. Anh ấy yêu hai người, anh ấy yêu Trình Trình, càng yêu bố của mình!
Hết giờ làm, lúc Phương Đường ra khỏi công ty, một thanh niên đội mũ lưỡi trai sùm sụp từ trước mặt đi đến. Lúc anh ta đi ngang qua Phương Đường, đột nhiên móc từ trong túi ra một túi gì đó đập vào cô. Phương Đường không kịp tránh nên bị đập trúng. Một chất nhầy nhụa chảy khắp người cô, còn bốc lên mùi hôi tanh, hình như là máu chó.
- Yêu tinh! Để xem sau này mày còn dám quyến rũ đàn ông nữa hay thôi! – Gã thanh niên đội mũ lưỡi trai chửi xong rồi nhanh chóng chạy mất.
Phương Đường toàn thân dính đầy máu ngồi bệt xuống mặt đường, rất nhiều người vây quanh cô. Cô vừa sợ vừa hoảng hốt tìm kiếm có gương mặt quen nào trong đám đông hay không, trông ngóng một bàn tay chìa ra giúp đỡ mình.
- Phương Đường, đúng là cô sao? Sao lại thành ra nông nỗi này? – Cuối cùng cũng có người nhìn thấy cô, là Diệt Tuyệt Sư Thái. Diệt Tuyệt Sư Thái rẽ đám đông đến bên cạnh Phương Đường.
- Giám đốc! – Phương Đường không thể chịu đựng đượcữa, cô ôm choàng lấy cổ Diệt Tuyệt Sư Thái òa khóc.
Diệt Tuyệt Sư Thái đón Phương Đường về nhà mình, tìm cho cô một bộ quần áo sạch bảo cô đi thay.
- Sao lại thành ra nông nỗi này?
Phương Đường mệt mỏi lắc đầu: “Em cũng không biết nữa!”
- Cô định làm thế nào? Tiếp tục để đám người đó hiểu lầm hay sao?
- Hiện giờ em không thể nghĩ được điều gì, mệt mỏi quá! – Phương Đường đổ người ra ghế sô pha, ôm lấy mình. – Đám người đó thật điên khùng!
Diệt Tuyệt Sư Thái phân tích tình hình trước mắt rồi đưa ra đề nghị: “Để cho an toàn, thời gian này cô đừng đi làm nữa. Kẻ đó có thể ném máu chó lên người cô thì cũng có thể mang dao ra chém cô. Chuyện ở công ty cứ giao cho người khác xử lý, tôi giúp cô xin nghỉ với tổng giám đốc Đoàn!”
- Vâng ạ! – Phương Đường nghe theo mọi sự sắp đặt của Diệt Tuyệt Sư Thái.
- Có cần tôi gọi điện cho chồng cô đến đón không?
- Ấy đừng! – Phương Đường hoảng hốt, cô không muốn để anh phải lo lắng vì mình – Em có thể ở lại chỗ chị vài hôm không?
Diệt Tuyệt Sư Thái lập tức nhận lời: “Cũng được, để tôi thu dọn phòng khách, cô nghỉ ngơi một lát đi!”
Phương Đường gọi điện cho Đỗ Tư Phàm, nói với anh mấy ngày tới cô sẽ ở lại nhà bạn, nhưng cô không hề nhắc đến chuyện mình gặp phải, Đỗ Tư Phàm suy nghĩ một lát rồi đồng ý.
- Vợ ơi, có phải em cảm thấy rất mệt mỏi không? – Tiếng “vợ ơi” của Đỗ Tư Phàm khiến cho trái tim Phương Đường xốn xang.
- Hơi hơi anh ạ!
- Anh xin lỗi nhé!
- Anh cũng đâu có hơn gì, anh giữ sức khỏe đấy! – Đỗ Tư Phàm cũng chẳng khá khẩm gì hơn, Phương Đường vốn muốn ở bên cạnh để cùng anh vượt qua khó khăn này, nhưng bây giờ cô thực sự không thể cầm cự được nữa.
Trong lúc yên tĩnh, Phương Đường ngẫm nghĩ rất nhiều về cuộc hôn nhân của mình, cô không làm gì sai gì cả. Đỗ Tư Phàm cũng không làm gì sai, nhưng tại sao hai người lại phải chịu sự trả thù này?
Phương Đường, Đỗ Tư Phàm, Trình Trình, tổng giám đốc Đoàn, cho dù giữa họ có khúc mắc tình cảm gì cũng là chuyện riêng của họ, chẳng phải tất cả những người trong cuộc đều chọn cách cư xử hòa bình hay sao, tại sao những người ngoài ấy lại cứ không chịu buông tha cho họ, nhất quyết không chịu để những chuyện quá khứ lắng xuống?
Diệt Tuyệt Sư Thái nói: “Đây là thời đại điên rồ. Rất nhiều người muốn tìm một cái cớ để trút hết những mất cân bằng trong lòng. Bọn họ thường giương cao lá cờ chính nghĩa để làm những việc bất chính!”
Phương Đường nói: “Những kẻ điên rồ ấy đã ép em phát điên mất rồi!”, không chỉ có Phương Đường, cả ba người còn lại cũng sắp phát điên.
Tổng giám đốc Đoàn hẹn Phương Đường ra ngoài, ngồi trong một quán cà phê khá vắng vẻ.
- Giờ con thấy thế nào? – Tổng giám đốc Đoàn không thêm đường vào cà phê.
- Rất tồi tệ ạ!
Tổng giám đốc Đoàn cười như mếu: “Bố cũng thế. Có đôi lúc thật sự muốn tìm một nơi nào đó để trốn đi, chẳng phải nghĩ đến bất cứ thứ gì nữa. Nhưng không thể được, vì chuyện công ty, có thế nào bố cũng phải cố gắng!”
- Con cũng muốn trốn!
- Chẳng phải con đang trốn đấy sao! – Tổng giám đốc Đoàn nói. Phương Đường đã gần một tuần rồi không đi làm.
Phương Đường lắc đầu: “Không phải con muốn rời xa nơi này, mà là muốn rời xa tất cả mọi người. Một mình yên tĩnh, bắt đầu cuộc sống mới!”
Tổng giám đốc Đoàn giật nảy mình: “Con định bỏ nhà đi sao? Tư Phàm sẽ không đồng ý đâu!”
- Có thể, con rời xa anh ấy có lẽ sẽ tốt cho tất cả mọi người, sự việc cũng có thể lắng xuống. Qua một thời gian, đám fan hâm mộ ấy sẽ quên chuyện này thôi! – Phương Đường uống một ngụm sữa, thở dài, dường như đang trút hết những khó chịu trong lòng – Làm vợ một người nổi tiếng khổ sở quá!
- Sau này con còn phải học làm quản lý của một doanh nghiệp nữa cơ, sẽ vất vả hơn nhiều! – Tổng giám đốc Đoàn nhắc nhở – Tư Phàm không chịu tiếp quản Erna, bố chỉ có thể trông vậy vào con thôi!
Phương Đường càng thêm đau đầu: “Bố biết là con không có khả năng đó mà!”
- Vì vậy bố mới ép con phải học hỏi.
- Nhưng ngay cả học con cũng học không xong. Có lẽ con không thích hợp làm con dâu của nhà họ Đoàn, làm vợ của Tư Phàm.
Tổng giám đốc Đoàn hồi tưởng lại: “Bố từng mong muốn Tư Phàm lấy một người vợ tháo vát để giúp bố quán xuyến Erna, nhưng nó không đồng ý, kết quả còn tức khí lấy con!”
- Thế bố có hận con không?
- Tại sao lại hận? Con đâu có sai. Hơn nữa bố cũng nhận thấy con rất lương thiện, là một người vợ tốt.
- Con không làm vợ anh ấy nữa, có được không ạ?
Tổng giám đốc Đoàn khẽ nhíu mày, không phản bác thỉnh cầu của cô. Tất cả mọi người đều mất phương hướng, không biết rốt cuộc nên xử lý chuyện tình cảm phức tạp này ra sao.
- Con muốn hỏi một chút: lúc đầu người bố muốn Tư Phàm lấy làm vợ là ai? – Phương Đường vô cùng tò mò.
Tổng giám đốc Đoàn do dự một hồi rồi trả lời: “Phạm Gia Ni”.
Phương Đường nghe thấy đáp án này, đột nhiên mỉm cười rất vui.
Trước khi đi ngủ, Phương Đường gọi cho Đỗ Tư Phàm, nói: “Chồng ơi, em yêu anh!”, đây là lần đầu tiên cô gọi “chồng ơi”, và cũng là lần cuối cùng. Trong tay cô đang cầm một tấm chi phiếu, là tổng giám đốc Đoàn đưa cho cô, trên đó có viết con số hai triệu. Đây coi như là tiền bối thường của tổng giám đốc Đoàn để cô rời xa Đỗ Tư Phàm.
- Anh nhớ em lắm! – Đỗ Tư Phàm nói. Phương Đường nghe thấy câu này, trong lòng cảm thấy hơi thất vọng. Cô luôn hy vọng anh có thể nói với cô một câu: “Anh yêu em!”
Đỗ Tư Phàm không hề biết rằng câu trả lời này khiến cho anh mất đi một người vợ.
Tình yêu cần phải có sự giữ gìn, nếu suốt một thời gian dài không có được sự xác nhận của đối phương, cho dù một người có yêu người kia đến thế nào đi chăng nữa, tình yêu sớm muộn gì cũng bị hao mòn hết.
Phương Đường đi rồi, ra đi trong lặng lẽ. Tổng giám đốc Đoàn cho cô hai triệu, cô chỉ cần hai trăm nghìn trong số đó. Cô thậm chí rất muốn không cần đến số tiền hai trăm nghìn này, để cho sự ra đi của mình thanh cao một chút. Nhưng cô không thể. Để mua bức tranh “Dục vọng tình yêu”, cô đã tiêu hết số tiền tiết kiệm của mình. Nếu cô thật sự phải rời xa mọi người, bắt đầu một cuộc sống mới, cô cần có tiền trong tay.
Hai trăm nghìn, là số tiền mà tổng giám đốc Đoàn định bỏ ra để mua lại “Dục vọng tình yêu”. Cô mang tiền đi, để lại bức tranh đó. Cô đã đem bán Đỗ Lạp, tình yêu thần tượng của mình, cô thầm cười nhạo chính bản thân mình.
Chẳng ai có thể làm được như Đỗ Lạp, có thể biến tình yêu trở nên vĩ đại và thuần khiết như vậy.
Phương Đường gửi một tờ đơn ly hôn đã ký sẵn tên cùng với chìa khóa nhà cho Đỗ Tư Phàm, sau đó đổi số điện thoại, chuyển đến một góc nhỏ trong thành phố và ở lại đó.
Một thành phố rất nhỏ, một thành phố cũng rất lớn, vài triệu người sống cùng một nơi nhưng cả đời này chưa chắc đã có thể đi lướt qua nhau.
Phương Đường dùng số tiền bán bức tranh để mở một quán bán chè, đây từng là lời hẹn giữa cô và Đỗ Tư Phàm, cũng là cách mưu sinh tốt nhất đối với cô hiện giờ. Cô bày biện cửa tiệm rất gọn gàng, sạch sẽ, khiến cho cửa tiệm trông có vẻ ấm cúng như ở nhà.
Chè mà Phương Đường bán cũng có hương vị của gia đình, rất nhiều nguyên liệu, mặc dù giá cả có hơi đắt một chút nhưng việc buôn bán cũng tương đối tốt. Từng bát chè được bán đi, cô đều cảm thấy vô cùng tự hào. Ở đây, cô không phải là vợ của một nhà tạo mẫu nổi tiếng, không phải là con dâu của một nhà doanh nghiệp, không phải là tình địch của một ngôi sao, cũng chẳng có ai đến quấy rầy cô, chẳng có ai đến ép cô phải phấn đấu, mặc dù công việc có hơi bận rộn nhưng trong lòng rất vui vẻ.
Cô không còn chủ động quan tâm đến những tin tức trong giới giải trí nữa, bởi vì cô biết những tin tức ấy không chính xác, bạn không phải người trong cuộc, bạn mãi mãi không hiểu được chân tướng của sự việc. Khách đến cửa hàng ăn chè thỉnh thoảng cũng nói chuyện đôi chút, cô chỉ nghe rồi mỉm cười bỏ ngoài tai.
Cô thường nhớ đến những người bạn trước đây của Đỗ Tư Phàm, không biết họ sống có tốt không, nhưng cũng chỉ nghĩ mà thôi, bây giờ cô đã rút ra khỏi cuộc sống của anh, cô không hy vọng mình sẽ lại đưa chân vào.
Hôm nay, trên ti vi đang đưa tin về một liên hoan phim nào đó, Trình Trình và Đỗ Tư Phàm đều có tên trong danh sách đề cử. Trước đêm trao giải, đài truyền hình mời Trình Trình đến phỏng vấn. Trải qua một cuộc sinh tử, cách nói chuyện của Trình Trình trở nên điềm đạm và thư thái hơn nhiều.
- Trình Trình, cô nghĩ mình có thể đạt giải trong liên hoan phim lần này không? – Người dẫn chương trình hỏi.
- Hiện nay trong làng giải trí có rất nhiều người tài, tôi được đề cử nhận giải đã may mắn lắm rồi, còn về chuyện có giành giải hay không đối với tôi không quan trọng lắm! – Trình Trình khẽ nở nụ cười.
Người dẫn chương trình lại hỏi tiếp một số vấn đề có liên quan đến bộ phim, sau đó định kết thúc cuộc phỏng vấn lần này.
- Tôi còn một số điều muốn nói! – Trình Trình chủ động nói.
Người dẫn chương trình vui vẻ nhận lời.
Trình Trình đứng lên,au đó quay về phía ống kính: “Mấy năm gần đây, tôi đóng rất nhiều bộ phim, đa phần là phim tình cảm, sở dĩ rôi có thể diễn tốt những đoạn tình cảm như vậy ở trong phim là do nhận được sự khẳng định của những người yêu điện ảnh. Trong cuộc sống thực tại, tôi cũng giống như những người bình thường khác, cũng biết yêu, biết thất tình, cũng biết đau khổ vì tình yêu. Tôi biết các khán giả hâm mộ quan tâm đến tôi, yêu quý tôi, nhưng tôi hy vọng mọi người có thể nhìn nhận sự trưởng thành của tôi bằng một thái độ bình tĩnh. Thời gian trước, tôi đã tự sát vì bản thân nghĩ quẩn. Chuyện này đã ầm ĩ hết cả lên, lúc ấy bởi vì tôi đang ở trong bệnh viện nên không biết tình hình bên ngoài. Giờ tôi đứng ở đây để nói rõ với mọi người: năm đó, tôi và Niệm Phàm chia tay nhau hoàn toàn là vì tôi không biết cách trân trọng, đã đưa ra lựa chọn sai lầm, chuyện này không liên quan gì đến Niệm Phàm và vợ của anh ấy. Hơn nữa nếu không phải nhờ họ, tôi nghĩ hôm nay tôi đã không thể tiếp tục đứng ở đây và nói chuyện với mọi người. Tôi đứng ở đây, khẩn thiết cầu xin các vị quan tâm đến bạn của tôi, đừng trách nhầm người tốt, cũng đừng vì một chuyện đã qua rất lâu rồi mà làm ầm ĩ lên khiến đôi bên cùng không vui. Ngoài ra, tôi cũng muốn nói với mọi người trải nghiệm của bản thân tôi: Cuộc sống vô cùng tươi đẹp, chúng ta phải biết trân trọng nó, tình yêu cũng rất đẹp, chúng ta cũng cần học cách trân trọng những người đang ở bên chúng ta!”
Người dẫn chương trình khẽ vỗ tay nói: “Nói hay lắm! Minh tinh cũng vậy mà người bình thường cũng thế, mọi người đều biết yêu, thất tình, đau khổ… chẳng có gì ghê gớm cả, điều quan trọng nhất là chúng ta đã trưởng thành hơn sau khi trải qua những điều này…”
Những khách hàng ở trong quán thi nhau bàn tán: “Nghe nói vợ của cái anh Niệm Phàm này bởi vì không chịu nổi sự công kích của các fan hâm mộ nên đã bỏ nhà ra đi, Niệm Phàm đang đi khắp nơi tìm kiếm!”
“Tội nghiệp, báo cảnh sát đi!”
“Người ta tự bỏ đi, không phải là mất tích, cảnh sát nào nhận tìm?”
“Chồng giàu có thế mà không thèm, cô này ngốc thật!”
“Haizzz, mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh mà!”
Phương Đường nghe những lời bàn tán như vậy về cô, cứ như đang nghe nói về một người khác, mọi chuyện đối với cô đã trở nên quá xa rồi.
Trong buổi lễ trao giải điện ảnh, cuối cùng Trình Trình cũng giành được giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, còn Đỗ Tư Phàm giành được giải thưởng Phục trang đẹp nhất.
Anh mặc một bộ quần áo vest, đứng ở trên bục nhận giải, nhưng không hề phấn khởi như mọi người tưởng tượng. Anh phát biểu cảm xúc một cách vô cùng bình thản: “Trước tiên, tôi rất cảm ơn đạo diễn đã dành cho tôi cơ hội thử sức này. Ngoài ra, cảm ơn ban giám khảo đã công nhận tôi. Cuối cùng, tôi đặc biệt gửi lời cám ơn đến một người, nếu hồi đó không phải cô ấy cổ vũ tôi nhận bộ phim này, tôi đã không có cơ hội đứng ở đây để nhận giải thưởng này. Người đó chính là vợ tôi, cô Phương Đường.”
Các khán giả và khách mời bên dưới khán đài vỗ tay rào rào.
Đỗ Tư Phàm tiếp tục nói: “Xin lỗi quý vị, tôi muốn xin một chút thời gian để nói với vợ tôi vài câu. Từ trước đến giờ, người khác đều nghĩ lấy được một người chồng như tôi là phúc lớn của cô ấy. Nhưng tôi muốn nói với mọi người rằng, tôi lấy được một người vợ như cô ấy mới là phúc lớn của tôi. Vào lúc tâm trạng tôi sa sút nhất, muốn buông xuôi hết tất cả, cô ấy đã dùng sự lương thiện, khoan dung và tài nghệ nấu nướng tuyệt vời của mình để an ủi tôi, khiến cho tâm hồn và cuộc sống của tôi bình ổn trở lại, giúp tôi tìm được cảm giác hạnh phúc!”
Hai dòng nước trong veo từ khóe mắt Đỗ Tư Phàm lặng lẽ lăn dài, lấp lánh dưới ánh đèn. Anh dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Vợ ơi, anh yêu em! Thật lòng yêu em, em mau về đi!”
Cuối cùng Phương Đường cũng nghe được câu bộc bạch này của Đỗ Tư Phàm. Ngồi trước màn hình ti vi, mắt cô đã ướt nhòe từ lúc nào chẳng hay.
Đỗ Tư Phàm đang gọi cô quay về, nếu đổi lại là cô trước đây, chắc chắn cô sẽ lập tức gọi cho anh. Nhưng bây giờ, trải qua nhiều chuyện, vị trí của tình yêu trong lòng cô đã có sự thay đổi. Hồi đó cô là một người phụ nữ coi tình yêu là tính mạng, để níu kéo tình cảm với Chu Lệ Văn, cô thà chấp nhận bị phản bội nhục nhã. Sau này cô học được cách yêu một người là phải cho đối phương tự do, còn bản thân mình chấp nhận đau khổ. Cuối cùng khi cô chủ động từ bỏ Đỗ Tư Phàm, cô không còn là người phụ nữ coi tình yêu là quan trọng hơn hết thảy nữa, trong cuộc sống còn có rất nhiều niềm vui, những niềm vui này không liên quan gì đến tình yêu, mà những niềm vui này liệu Đỗ Tư Phàm có thể mang lại cho cô không?
Phương Đường nắm điện thoại trong tay rất lâu, mãi vẫn không thể đưa ra quyết định…
——HẾT——