Buổi tối trước một ngày gia đình Tống Thọ Thành chuyển đến khu biệt thự ngô đồng, Cố Phán vừa mới kết thúc một cuộc tranh luận gay gắt với bố.
Sau khi cãi vã cô thao thức tới rạng sáng mới đi ngủ, ấy vậy mà sáng sớm hôm sau cô lại bị tiếng ồn ào bên ngoài truyền đến đánh thức.
Cô vô cùng bực bội, vì bị đánh thức nên bắt đầu giở thói cáu kỉnh, cô đập phá đồ trong phòng, còn vác ghế ném vỡ cửa kính sát đất.
Tiếng thủy tinh vỡ khiến mọi người trong gia đình nhà hàng xóm đang bận rộn chuyển nhà đều sửng sốt.
Tống Thọ Thành đứng trước xe tải lớn của công ty vận chuyển, trong lòng ngực đang ôm mấy quyển sách, tiếng thủy tinh vỡ tan tành to đến mức làm anh hoảng sợ.
Anh ôm sách trong lòng, ngơ ngác nhìn lên tầng ba nhà hàng xóm, ngoài cửa sổ chăng lưới chống trộm vô cùng chắc chắn, phong cách không hề hợp với cả căn nhà.
Trong phòng còn truyền ra tiếng con gái la hét điên cuồng.
Tống Thọ Thành sững người, giúp việc trong nhà vội chạy ra xin lỗi gia đình họ, Tống Thọ Thành tò mò hỏi thêm một câu.
“Trên tầng ba làm sao vậy ạ, cô gái nhỏ ầm ĩ hả dì?”
Giúp việc thở dài một tiếng, nói: “Đó là tiểu thư nhà tôi, cô ấy vốn rất tốt, nhưng cách đây một năm gặp tai nạn xe cộ mà bị mù, tính cách trở nên như vậy.”
Tống Thọ Thành à một tiếng, bà Tống cũng tò mò kéo giúp việc sang một bên hỏi thăm tình hình.
Tống Thọ Thành đứng yên tại chỗ, ngẩng đầu nhìn căn phòng bị lưới sắt bọc kín như nhà tù kia, tự dưng cảm thấy cô gái đã mù còn bị nhốt trong nhà đó thật đáng thương.
Cố Phán vẫn luôn la hét cho đến khi gia đình Tống Thọ Thành chuyển nhà xong, cô la hét mệt rồi thì lăn ra ngủ, dù sao cũng mù, chẳng làm được gì cả, mỗi ngày vô tri vô giác trôi qua chẳng khác nào đồ ăn hại.
Đợi đến khi cô tỉnh, giúp việc mới tới giải thích rằng có hàng xóm mới chuyển đến.
Cố Phán chẳng mấy quan tâm, có hàng xóm hay không có hàng xóm thì liên quan gì đến cô chứ.
Cái tên Cố Phán là do mẹ cô đặt, ý nghĩa ngay trong tên, bà mong muốn sau khi cô khôn lớn sẽ mắt ngọc mày ngài, tương lai rạng rỡ.
Mẹ cô là một họa sĩ vô cùng tài hoa, tên bà được nhiều người biết đến, gen của bố mẹ cô rất mạnh, trước 16 tuổi Cố Phán đã mang vẻ đẹp mà mọi người mong đợi.
Sau 16 tuổi, dù cô có mắt ngọc mày ngài thì cũng chỉ là thừa thãi.
Bởi vì cô bị mù.
Nguyên nhân bị mù thật sự trớ trêu, người mẹ mang tâm hồn nghệ sĩ lại hướng tới tự do của cô không chịu nổi việc bố cô ngoại tình, vào năm cô 16 tuổi thì đòi ly hôn. Có lẽ bị chèn ép đến phát điên, mẹ cô chở cô đi đua xe, thế rồi vì kỹ thuật không tốt mà đâm vào tảng đá to bên đường.
Không ngăn được vận đen tới, sau cú va chạm đó, một người chết một người bị mù, Cố Phán từ nàng công chúa được chiều chuộng biến thành cô bé mù đáng thương.
Bố ngoại tình, mẹ muốn kéo mình chết theo, sau khi Cố Phán bị mù, cô đột nhiên cảm thấy bản thân như bị cả thế giới vứt bỏ.
Bóng tối đã kích thích rất nhiều mặt tối tăm trong tính cách của cô, cô đã từng là một người kiêu ngạo, hiện tại lại rơi vào tình trạng đến cả đi vệ sinh cũng phải có giúp việc hỗ trợ.
Lúc mới bị mù, bố xin nghỉ học giúp cô rồi mời gia sư tới để cô học tại nhà, tuy nhiên sau rất nhiều lần cô tự tử và có hành vi cực đoan, dường như bố không còn kiên nhẫn nữa, để cô tự sa ngã.
Bố ngoại tình, mẹ muốn kéo mình chết theo, Cố Phán đã không còn muốn sống nữa, tự tử rất nhiều lần, tiếc rằng lần nào cũng được cứu.
Dù sao chẳng có ai hy vọng cô sống.
Ấy vậy mà bố lại sắp xếp thêm hai người vệ sĩ cùng mấy người giúp việc để giám thị cô, dưới sự giám thị của họ, đừng nói là chết, ngay cả việc Cố Phán đi thêm mấy bước cũng khó.
Cuộc sống như thế, quả thực muốn sống không được muốn chết không xong.
……
“Tôi viết bốn dòng thơ về nước, uống cạn ba dòng, còn một dòng kết thành băng trong cơ thể người. Tôi viết năm dòng thơ về lửa, hai dòng pha trà, hai dòng giữ ấm mùa đông, còn một dòng tặng người thắp đèn đọc sách……”
Cố Phán có thói quen ngủ chiều, ba bốn giờ đi ngủ đến sáu bảy giờ khi mặt trời ngả về tây mới tỉnh, bụng đói cồn cào, xung quanh yên tĩnh lạ thường, tiếng ve sầu râm ran không dứt.
Trước đây Cố Phán luôn bị tiếng ve đánh thức, nhưng sau khi hàng xóm chuyển đến, trong lúc Cố Phán ngủ mơ lại nghe thấy tiếng ngâm thơ của một chàng trai, giọng anh trầm ấm như mang năng lượng an ủi vỗ về lòng người khiến tính cáu bẳn mỗi khi thức dậy của cô dịu đi.
Cố Phán nằm trên giường, đôi mắt không có tiêu cự nhìn trần nhà.
Chẳng mấy khi trong lòng bình yên, cô cảm thấy hàng xóm mới cũng không đến nỗi nào.
Cố Phán nghĩ vậy, vừa định thở dài một hơi thì phòng bên cạnh lại vang tiếng, lần này là giọng phát thanh trong trẻo, vẫn ngâm bài thơ khi nãy.
Mười phút sau, căn phòng hàng xóm sát với phòng Cố Phán truyền đến rất nhiều loại giọng kỳ lạ, giọng phát thanh, giọng shota, giọng người già, giọng thanh niên, thậm chí còn có giọng ngốc nghếch, thực sự là kịch truyền thanh.
Cố Phán kiên bị mài mòn hết cả kiên nhẫn, dứt khoát xoay người xuống giường, mò mẫm tới bên cửa sổ, hô: “Anh đọc đủ chưa vậy?”
Phòng của Cố Phán ở tầng ba, lần đầu tiên tự sát cô nhảy từ tầng ba xuống, do tìm sai vị trí mà ngã xuống bụi cây bên dưới, chỉ bị gãy chân rồi được đưa đi cứu. Sau đó, bố cô đã cho người lắp lưới sắt vào cửa sổ phòng cô.
Sau khi nghe cô nói thì bên hàng xóm không còn tiếng gì nữa, Cố Phán đoán, từ hướng bên chàng trai đó nhìn sang chắc chắn trông cô như tội phạm bị nhốt trong. Nghĩ vậy, cô lại càng tức giận, đập lưới sắt, giọng to hơn: “Ồn ào thế, làm như quanh đây chỉ có mỗi nhà anh chắc?”
Người đối diện không nói lời nào, thế nhưng kể từ khi bị mù, các giác quan khác của cô hết sức nhạy cảm, cho dù chẳng thấy gì, Cố Phán vẫn cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của đối phương.
“Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy người mù bao giờ à?!”
Cố Phán quát một tiếng, bấy giờ chàng trai mới đáp lời, giọng nói chính là giọng ngâm thơ lần đầu tiên, anh khẽ cười: “Chuyện này chẳng liên quan gì đến việc cô có bị mù hay không, chẳng qua tôi chỉ cảm thấy một cô gái xinh đẹp như cô sao tính tình lại thế này? Ngày nhà tôi chuyển đồ đến, cô là người đập vỡ thủy tinh đúng không?”
Hiện tại Cố Phán thấy cái gì cũng không vừa lòng, nghe anh nói vậy, lập tức hừ lạnh một tiếng, hất cằm trả lời: “Tôi đập thủy tinh là còn nhẹ đấy, nếu anh còn làm phiền đến tôi là thì lần sau tôi sẽ đập cả nhà anh.”
Tống Thọ Thành tức cười, nói thế ai nói lại được nữa, cô nhóc nhà hàng xóm này khó đối phó ghê!
Phòng Cố Phán cách phòng anh bảy tám mét, còn chăng lưới sắt, Cố Phán mặc một chiếc váy lụa màu xanh nhạt, một tay kéo màn, ra vẻ hung dữ nhìn sang phòng anh, chỉ tiếc đôi mắt to vốn long lanh nay lại vô hồn.
Hôm qua, khi gia đình anh mới chuyển đến, giúp việc nhà cô đã mang quà đến tạ lỗi rằng tiểu thư là một cô gái mù, tính tình nóng nảy, nếu có gì không đúng mong họ bỏ qua cho.
Tống Thọ Thành thở dài, thôi, đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, anh không chấp nhặt cô nhóc này nữa.
2
Tống Thọ Thành là sinh viên năm nhất khoa phát thanh, lần chuyển nhà này vừa khéo cách trường không xa, thỉnh thoảng anh sẽ trọ ở trường, lúc nào ít tiết sẽ về nhà.
Hôm đó là một ngày thứ sáu, khi về nhà, từ rất xa anh đã nghe thấy tiếng ồn ào, đợi đến khi lại gần mới nhận ra cô nhóc hàng xóm lại đang cáu kỉnh.
Giúp việc nhà anh đứng hóng một lúc, thấy anh trở về thì lắm miệng nói vài câu, bấy giờ anh mới biết được bố của Cố Phán muốn mang người phụ nữ bên ngoài về nhà, Cố Phán trực tiếp hất tung bàn, sờ đến con dao gọt hoa quả đòi liều mạng với bố và người phụ nữ kia.
Song Cố Phán chỉ là một cô gái mù, sao có thể đấu lại với bọn họ, cuối cùng chính mình bị thương, bị mọi người đè ra trói chặt, la hét thảm thiết.
Đến khi Tống Thọ Thành rửa mặt xong xuôi chuẩn bị nghỉ ngơi thì nhà đối diện mới yên tĩnh.
Dù rèm che kín nhưng đèn vẫn sáng, Tống Thọ Thành nhớ tới bộ dạng điên cuồng của Cố Phán lúc chiều, trong lòng tự dưng quặn đau, cảm thấy cô gái này thật đáng thương.
Anh đi ra ban công, suy nghĩ một lúc mới mở miệng nói: “Này, cô vẫn ổn chứ?”
Thật ra Tống Thọ Thành chỉ thuận miệng hỏi để bản thân yên lòng, vốn không nghĩ là cô sẽ trả lời, không ngờ anh vừa dứt lời cô đã nói.
“Tôi không hề ổn, tôi muốn chết, mà bọn họ lại kiên quyết không cho tôi chết.”
Giọng cô nghẹn ngào, hẳn là vừa rồi đã khóc đến khản tiếng.
Trải qua mấy ngày, Tống Thọ Thành cũng biết được phần nào về gia đình Cố Phán. Anh giơ tay chống cằm, nhìn cửa sổ phía đối diện nói: “Chết dễ lắm, nghe nói cô đã từng thử nhảy lầu, cắt cổ tay, uống thuốc, tuyệt thực gì đó nhưng đều không thành công, thế thì sao cô không thử cắn lưỡi xem?”
Cố Phán không nói gì, lâu sau cô mới khóc thành tiếng: “Cắn lưỡi rất đau, tôi từng thử rồi, tôi không hạ miệng được.”
Cô khóc nức nở, trong đó còn mang theo chút tủi thân, nghe ngoan hơn nhiều so với lúc cáu kỉnh bình thường.
“Nếu đã sợ đau thì cô phải sống cho tốt.”
“Nhưng mà tôi sống chẳng khác gì đồ ăn hại, hơn nữa chẳng có ai hy vọng tôi sống cả.”
Tống Thọ Thành từng nghe thấy dì giúp việc và mẹ bàn tán với nhau về chuyện mẹ của Cố Phán, lúc ấy anh cảm thấy thật khó tin, tại sao lại có một người mẹ muốn kéo con gái mình chết theo như thế?
Mặc dù Tống Thọ Thành không thể đồng cảm với hoàn cảnh của Cố Phán như bản thân mình cũng bị, nhưng anh hiểu tại sao cô lại trở thành bộ dạng này.
Một đứa trẻ có cảm giác bản thân như bị cả thế giới ruồng bỏ sẽ rất dễ mất đi động lực sống, thế nên cho dù có thể thử trị liệu bằng cách ghép giác mạc song đối với một người đã không muốn sống như Cố Phán sao có thể quan tâm đến việc chữa trị cho mắt chứ.
Cả lại trạng thái bây giờ của cô không thích hợp phẫu thuật, vì vậy mọi thứ luôn bị kéo dài.
Trong lòng anh đắn đo cân nhắc rất nhiều lời an ủi, nghĩ rồi lại nghĩ, cảm thấy nếu an ủi có tác dụng với Cố Phán thì cần gì đến lượt anh.
“Này, anh còn ở đó chứ?”
Sau khi yên tĩnh thật lâu, Cố Phán mở miệng trước.
Tống Thọ Thành ừ một tiếng, Cố Phán tiếp tục nói: “Bài thơ anh ngâm hôm đó bây giờ có thể ngâm lại lần nữa không?”
Giọng cô dịu đi nhiều, trong đó thoáng mang theo tiếng nức nở, Tống Thọ Thành nhất thời sửng sốt, không trả lời lại, Cố Phán cứ tưởng anh từ chối bèn nói thêm một câu: “Mắt không nhìn được nên tôi không thể đọc, ngày nào tâm trạng cũng khó chịu, hiện giờ hiếm khi tôi muốn nghe người khác ngâm thơ, anh sẽ không nhẫn tâm từ chối tôi chứ?”
Trước đây Tống Thọ Thành từng tham gia hoạt động tình nguyện ghi âm, có một số người mắc bệnh trầm cảm sau khi nghe ghi âm sẽ đỡ bệnh, thế nên Tống Thọ Thành vẫn luôn tin rằng văn thơ và âm thanh có thể xoa dịu lòng người.
Chẳng mấy khi cô nhóc này không cáu kỉnh, hơn nữa Tống Thọ Thành có thói quen đọc sách mỗi tối, lần này có thêm một người cùng chia sẻ, anh thẳng thắn đồng ý.
Sau đó anh vào phòng tìm cuốn thơ đang đọc dở, kéo ghế ra ban công, ngâm cho Cố Phán nghe.
Gió hè mát mẻ thoảng qua, Cố Phán nằm trên giường, tiếng côn trùng kêu cùng với tiếng trầm lắng mát lạnh của anh từ ngoài cửa sổ truyền vào, tâm trạng bực bội dần bình tĩnh lại.
Cô ầm ĩ cả chiều, vừa khóc vừa điên cuồng la hét, cơ thể sớm mệt lả, chỉ có tinh thần luôn rơi vào trạng thái căng thẳng nên mới không hề thấy buồn ngủ.
Trong tiếng ngâm thơ của Tống Thọ Thành, cơ thể dần dần thả lỏng, mí mắt cũng càng ngày càng nặng, cuối cùng ngủ thật say.
Khi Tống Thọ Thành ngâm hết bài thơ thứ năm, anh không kìm được ngáp một cái, vừa định hỏi bà cô đối diện xem có muốn nghe anh ngâm nữa hay không thì phát hiện ra phía đối diện đã sớm yên lặng.
Cô quái vật nhỏ ầm ĩ cả một ngày cuối cùng cũng yên tĩnh.
3
Cuối tuần Tống Thọ Thành rủ bạn đến nhà chơi, cả nhóm bạn ồn ào cười đùa trong căn phòng nhỏ, Tống Thọ Thành sợ bọn họ to tiếng ảnh hưởng đến bà cô nhỏ hàng xóm bèn nhắc mọi người nói bé chút, nhưng mà đang chơi hăng say ai có thể kiềm chế nổi.
Song có lẽ Tống Thọ Thành đã lo lắng thừa, hôm nay Cố Phán rất yên tĩnh, chẳng để ý anh, Tống Thọ Thành còn tưởng rằng hôm nay cô không ở nhà.
Sau khi ăn tối xong, Tống Thọ Thành tiễn bạn đi rồi trở về phòng, bâng quơ liếc sang nhà hàng xóm một cái, chợt giật mình hoảng sợ.
Cố Phán mặc váy trắng, tóc dài xõa tung, ánh mắt vô hồn, đứng sau rèm cửa, nhìn thoáng qua còn tưởng rằng đang quay phim kinh dị.
Khi Tống Thọ Thành vào phòng kéo ghế lấy đồ phát ra tiếng đã để Cố Phán nghe thấy.
“Bạn bè anh về hết rồi à?”
Tống Thọ Thành ừ một tiếng, ngẫm nghĩ một lúc rồi lại hỏi: “Trông tâm trạng cô hôm nay có vẻ khá tốt nhỉ?”
“Tại sao anh lại cảm thấy vậy?”
Tống Thọ Thành khẽ cười: “Hôm nay chúng tôi ồn ào đến thế mà cô lại không có phản ứng gì, tôi còn sợ bạn tôi làm ảnh hưởng đến cô cơ.”
Cố Phán chậc một tiếng: “Tôi là người hẹp hòi như thế hả? Hơn nữa, trước đây tôi cũng từng mời bạn đến nhà, còn ồn hơn anh nhiều……”
Chỉ có điều bây giờ không có một người bạn nào đến chơi với cô, lúc mới bị mù, bạn cùng lớp còn tới thăm, sau này do tính tình cô càng ngày càng tệ, quan hệ với bố càng ngày càng căng thẳng, dần dà chẳng còn ai đến thăm cô nữa.
Cô đột nhiên im bặt, Tống Thọ Thành loáng thoáng hiểu được cô định nói gì sau đó.
Vẻ mặt Cố Phán vô cùng cô đơn.
Đây là dấu hiệu báo trước khi bão táp ập đến!
Tống Thọ Thành sợ cô lại nổi nóng, vội vàng cầm cuốn thơ trên kệ sách, kéo ghế ra ban công ngồi: “Quý khách, tối nay cô muốn nghe gì?”
Cố Phán nhếch môi, không hề che giấu vẻ chê trách của mình: “Giọng điệu này của anh làm tôi có cảm giác mình như khách làng chơi đi dạo lầu xanh vậy.”
Tống Thọ Thành trả lời: “Được chơi miễn phí mà cô còn không thích à?”
Cố Phán không nhịn được khẽ cười ra tiếng, mò mẫm kéo ghế ngồi bên cửa sổ: “Được rồi, tiểu nương tử, bắt đầu biểu diễn đi!”
Tống Thọ Thành ngâm một lúc, Cố Phán bắt đầu mệt rã rời, cô vừa ngáp vừa quay về phòng, đột nhiên nhớ ra gì đó, lại quay trở lại.
“Này, anh tên là gì?”
Lúc này Tống Thọ Thành mới nhớ ra bản thân nghe được tên của cô từ dì giúp việc, còn anh chưa từng giới thiệu tên mình cho cô biết.
“Tống Thọ Thành, tôi tên là Tống Thọ Thành.”
Cố Phán như đang suy nghĩ gì đó ồ một tiếng, sau đó nhướng mày cười khẽ: “Thế thì, Tống Thọ Thành, ngủ ngon nhé.”
Cố Phán thật sự rất đẹp, chẳng qua bình thường luôn điên cuồng như người điên làm mất đi vẻ đẹp vốn có, hiện tại cô ngoái đầu lại nhìn anh cười, tự dưng có cảm giác năm tháng vô cùng yên bình ấm áp.
Một thời gian dài sau đó, mỗi tối Tống Thọ Thành đều sẽ ngâm thơ cho Cố Phán nghe.
Cô quái vật nhỏ cô đơn lâu nay tìm được người có thể chia sẻ, tính tình Cố Phán dần trở nên dịu dàng, dù rằng thỉnh thoảng vẫn sẽ cãi vã với bố nhưng không đến mức điên cuồng đập phá đồ đạc như trước.
Giúp việc trong nhà biết Tống Thọ Thành hay nói chuyện với Cố Phán, bà cũng đoán được tính cách Cố Phán thay đổi phần lớn là nhờ Tống Thọ Thành, nhân lúc tâm trạng Cố Phán đang tốt bà chưng cầu ý kiến cô xem có muốn mang chút bánh ngọt cho nhà hàng xóm hay không.
Lúc đó Cố Phán đang ăn cơm, nghe vậy, cô đặt đũa xuống, giúp việc tưởng cô lại nổi giận, lập tức đổi lời.
“Tiểu thư, tôi chỉ thuận miệng nhắc tới……”
“Dì có thể mời anh ấy sang nhà mình ăn cơm không ạ?” Cố Phán đột nhiên nói: “Chỉ mời Tống Thọ Thành thôi.”
Dì giúp việc làm cho nhà họ Cố mười năm, gần như theo dõi toàn bộ quá trình trưởng thành của Cố Phán, kể từ khi bị mù, tính cách Cố Phán thay đổi, bà nhìn mà đau lòng, bây giờ khó khăn lắm Cố Phán mới tốt lên, tất nhiên bà rất vui vẻ.
Vui vẻ liền đi làm chút đồ ngọt mang cho gia đình Tống Thọ Thành, sau đó mời Tống Thọ Thành sang nhà ăn cơm.
Ban đầu Tống Thọ Thành khá do dự, dù trước đó hay nói chuyện với Cố Phán, dần trở nên thân thiết nhưng ăn cơm với nhau lại cứ kỳ lạ thế nào ấy.
Giúp việc lại nói: “Từ lúc bị mù đến giờ, tiểu thư luôn ăn cơm một mình, trước đây còn vì tuyệt thực mà mắc bệnh kén ăn, chẳng mấy khi cô ấy có tâm trạng ăn cơm với cậu. Cậu làm ơn làm phước, cho dù không ăn được thì ngồi tâm sự với cô ấy cũng được mà.”
Bà Tống được nghe kể những chuyện Cố Phán gặp phải, trong lòng luôn cảm thấy cô bé này thật đáng thương, hơn nữa trông Cố Phán thật sự khiến người khác phải tiếc thương, cứ như vậy, mẹ đẩy, giúp việc nhà họ Cố kéo, Tống Thọ Thành đành ỡm ờ sang nhà họ Cố.
Vừa rồi Cố Phán đã ăn được một nửa, thấy giúp việc qua nhà hàng xóm mời Tống Thọ Thành sang, cô dứt khoát gác đũa chờ Tống Thọ Thành.
Sau khi mù, thính giác của cô trở nên vô cùng nhạy bén, nghe được tiếng Tống Thọ Thành đi vào, cô không khỏi hồi hộp, vẫy tay gọi vệ sĩ canh giữ bên ngoài hỏi: “Chú ơi, hôm nay cháu mặc đồ có đẹp không?”
Vệ sĩ đó là một người thẳng thắn chính trực, không thực sự hiểu đẹp trong mắt con gái là thế nào, nhưng ông nhìn thấy Tống Thọ Thành đi vào trong sân, hiểu được tâm tư trong lòng Cố Phán bèn khẳng định gật đầu: “Đẹp.”
Lúc này Cố Phán mới hài lòng, cả người cũng dần thả lỏng.
Tống Thọ Thành vừa đi vào cửa, Cố Phán vội nói: “Chẳng qua là mời anh sang ăn một bữa thôi mà cũng dùng dằng mất nhiều thời gian đến vậy ư? Nếu anh không muốn tới thì cứ nói thẳng.”
Cố Phán chưa nhận ra rằng trong lời nói của mình mang theo vẻ hờn dỗi.
Tống Thọ Thành sớm đã quen với mấy lời độc miệng của Cố Phán, trước đây cô còn dùng rất nhiều lời chua ngoa hơn nữa, Tống Thọ Thành chỉ coi như cô nhóc này đang cáu kỉnh, lần này cũng vậy, anh không để ý đến lời nói đó, đi thẳng tới vị trí đối diện cô rồi ngồi xuống.
Bầu không khí trên bàn ăn khá hài hòa, đã rất lâu rồi giúp việc và vệ sĩ mới lại được trông thấy bộ dáng ngoan ngoãn dịu dàng của Cố Phán, cả hai nhìn nhau đầy vui mừng.
Đã lâu không có người ngồi ăn cùng, kèm với thính giác nhạy bén, Cố Phán vô cùng hứng thú trước âm thanh bát đũa va vào nhau cùng với tiếng nhai nuốt nhỏ nhẹ của Tống Thọ Thành.
Ban đầu cô cố gắng để động tác của bản thân nhẹ nhàng hơn, sau dứt khoát ngừng đũa, tay chống cằm, nhắm mắt lại, dùng tiếng động phát ra để đoán xem Tống Thọ Thành đang làm gì.
“Tư dưng tôi lại tò mò không biết trông anh như thế nào.” Cố Phán đột nhiên nói.
Không chỉ Tống Thọ Thành, ngay cả giúp việc và vệ sĩ nghe vậy đều sửng sốt.
Mấy năm nay, bố của Cố Phán đã tìm rất nhiều bác sĩ cho cô, song mỗi khi nhắc tới việc phẫu thuật là cảm xúc của cô lại vô cùng kích động.
Có lẽ cô không muốn đối mặt với việc hai mắt bị mù là chứng cứ mà người mẹ cô từng yếu nhất gây ra, cô không thể quên được, cũng không tự đối mặt được, cứ vậy mà tự sa ngã.
Bấy giờ cô lại chủ động nhắc tới chuyện này, có thể là bởi tâm tình của cô đã thay đổi.
Giúp việc và vệ sĩ hết sức vui mừng, chỉ có Tống Thọ Thành cho rằng đây là đề tài đau thương, trong đầu anh hiện lên rất nhiều lời an ủi, song vào những giây phút thế này con người ta luôn mất đi khả năng sử dụng ngôn ngữ.
Cố Phán cũng nhận ra bọn họ chợt yên tĩnh, cô đoán được phần nào nguyên nhân họ im lặng, phì cười thành tiếng.
“Cơ mà trước đây tôi từng nghe nói rằng những người giọng hay lại thường không mấy đẹp trai.”
Nếu câu trước của Cố Phán làm Tống Thọ Thành căng thẳng thì câu sau đã lấy lại được sự độc mồm độc miệng vốn có của cô.
Tống Thọ Thành thở phào nhẹ nhõm một hơi, anh hừ một tiếng: “Tôi đây khôi ngô tuấn tú, số nữ sinh theo đuổi tôi phải xếp hàng từ cổng phía đông đến cổng phía tây của trường đấy.”
“Nếu thế thì trường của anh cũng nhỏ thật đấy.”
Nhìn hai người vui vẻ cười đùa, nỗi niềm canh cánh trong lòng của giúp việc và vệ sĩ cuối cùng cũng tiêu tan.
Trước đây Cố Phán rất nhạy cảm, tình tình của cung Thiên Bình không cho phép cô để lộ vẻ yếu ớt của mình trước mặt người khác, cô vốn kiêu ngạo như vậy, sao có thể chịu được việc bản thân xuất hiện thảm hại trước người khác chứ?
Cô muốn chết, lại canh cánh trong lòng chuyện bị mù, thế nên chỉ cần người khác nhắc tới chuyện đó thì cảm xúc của cô sẽ mất kiểm soát.
Cô thà giương nanh múa vuốt làm quái vật cũng không muốn cất giấu nanh vuốt làm phế vật.
Và rồi Tống Thọ Thành xuất hiện, tựa như trời cao ban cho quái vật vốn cô độc nhiều năm một người bạn, cuối cùng giúp quái vật bộc lộ nội tâm.
4
Khi Tống Thọ Thành từ trường về nhà, vừa tới cổng chợt nghe thấy nhà họ Cố vang lên tiếng piano, mới đầu anh còn tưởng nhà cô bật nhạc, đến lúc lên phòng mới phát hiện ra là Cố Phán đánh piano.
Có thể đã lâu không đánh nên ngượng tay, cũng có thể do không nhìn thấy, cô đàn còn nhiều chỗ vấp, nhưng anh vẫn có thể nghe ra khúc cô đàn là 《 Fur Elise 》.
Lưới sắt chăng ngoài phòng cô không biết đã được gỡ ra từ bao giờ, chiếc piano màu trắng được đặt ngay trước cửa sổ, tấm rèm màu ấm khép hờ bị gió thổi tung bay, loáng thoáng có thể trông thấy người con gái mặc váy trắng ngồi trước piano.
Cả căn phòng cô đều mang màu trắng, cộng với tiếng piano đứt quãng, Tống Thọ Thành tự dưng cảm thấy trong lòng như có gì đó đang sinh sôi nảy nở.
Anh thú nhận, trước đây mới gặp Cố Phán anh chỉ thấy cô thật đáng thương, một cô gái tốt như vậy lại bị người thân dồn ép biến thành quái vật điên cuồng, song bấy giờ khi nhìn thấy khung cảnh này, trong lòng anh đột nhiên nảy sinh một thứ cảm xúc khác.
Một thứ cảm xúc phức tạp, khó mà miêu tả.
Sau khi về phòng, Tống Thọ Thành đứng trước cửa sổ nhìn cô thật lâu, không tạo ra bất cứ động tĩnh gì, còn Cố Phán lại tập trung đánh đàn, không để ý đến xung quanh.
Cô đàn lặp đi lặp lại mười mấy lần, cho dù cố gắng kiềm chế song Tống Thọ Thành cũng đã nhận ra, cô càng ngày càng nóng lòng, vì thế số nốt sai càng ngày càng nhiều.
Cuối cùng, cô không kiềm chế nổi nữa, hai tay đập mạnh xuống mặt đàn piano.
Piano bị đập mạnh phát ra tiếng chói tai, tựa như mặt hồ vốn đang yên bình chợt bị kích thích cuộn sóng, không thể bĩnh tĩnh nữa.
Cảm xúc của Cố Phán lại bị mất kiểm soát, cô nhảy ra khỏi ghế, vừa nôn nóng vừa tuyệt vọng ôm đầu.
“Tại sao, tại sao lại không đàn được, trước đây tôi có thế này đâu?”
Cô học piano từ bé, lúc còn nhỏ đã từng biểu diễn độc tấu, ngay cả nghệ sĩ piano nổi tiếng cũng phải khen rằng tương lai của cô rất có triển vọng, vậy mà sao bây giờ cô lại trở nên như thế này?
Giúp việc nghe thấy tiếng động thì vào, chợt thấy Tống Thọ Thành đứng ngoài ban công phía đối diện.
Tống Thọ Thành ra dấu im lặng với giúp việc, giúp việc hiểu ý, nhẹ nhàng ra ngoài.
Kể từ khi bị mù, Cố Phán không còn chạm vào piano nữa, đến bây giờ đã gần hai năm, cho dù học từ bé mà bỏ một năm thì đến lúc tiếp tục trở lại cũng sẽ rất khó khăn.
Cô tự sa ngã, tự đắm mình trong trụy lạc, biết trách ai được đây?
“Cô thử lại một lần nữa đi?” Tống Thọ Thành đột nhiên mở miệng: “Thử lại vài lần biết đâu lại được.”
Cố Phán nghe vậy thì sửng sốt, lập tức lau nước mắt, khôi phục bộ dáng hung dữ mọi khi: “Anh đứng đó từ bao giờ vậy?”
“Từ rất lâu rồi.” Tống Thọ Thành thành thật trả lời.
“Vậy thì tại sao anh không lên tiếng, anh cũng ức hiếp tôi bị mù có phải không?”
“Tôi thấy cô đàn khá hay nên đứng im nghe, ai ngờ tự dưng cô lại không đàn nữa.”
Cố Phán biết anh đang an ủi mình bèn ngồi ôm đầu gối, gác cằm lên đầu gối, giọng điệu dịu đi: “Anh đừng an ủi tôi, tôi đàn ra sao bản thân tôi tự biết, gần hai năm không động đến, khả năng cảm nhạc đã kém đi nhiều.”
“Cho dù cô có kém đi thì vẫn còn tốt hơn người khác nhiều, cô đã từng nổi bật như thế, tại sao bây giờ cô lại dễ dàng thỏa hiệp đến vậy?”
Tống Thọ Thành vừa dứt lời thì bỗng nhận ra bản thân nói khá nặng nề, bèn thay đổi cách diễn đạt: “Cho dù cô có sã ngã thì vẫn còn hiếu thắng hơn rất nhiều người, tôi biết cô không thích người thân của mình, chính vì không thích nên mới nỗ lực, mà không phải theo cuộc sống mà họ đã sắp đặt, sống như kẻ vô dụng……”
Tống Thọ Thành thật sự nghiêm túc an ủi cô, chẳng qua một mình anh lải nhải hồi lâu mà Cố Phán lại chẳng có một tí phản ứng gì cả.
Anh đành dừng lại: “Tôi nói nhiều thế cô có nghe không đấy?”
Cố Phán gật đầu: “Tôi đang nghe đây, chẳng qua tôi không nghe nội dung mà là đang nghe giọng của anh.”
Cố Phán ngồi dưới đất lâu, chân cũng đã tê rần, cô khụt khịt mũi rồi mò mẫm ngồi dậy, hít sâu một hơi: “Thật ra những lúc thế này cho dù người khác có nói gì cũng chẳng sao, chỉ cần có người bên cạnh lắng nghe là được. Nếu tôi đã có thể cho người mang đàn vào thì cũng có nghĩa sau này tôi sẽ tiếp tục học piano, chỉ có điều suy sụp tinh thần bao lâu nay không thể nhanh chóng hồi phục được, nhưng tôi sẽ vừa buồn vừa cố gắng.”
Tống Thọ Thành yên lặng nghe xong, không nhịn được đệch một tiếng: “Hoá ra vừa rồi tôi an ủi cô cũng uổng công thôi đúng không?!”
Khóe mắt Cố Phán vẫn còn rưng rưng, miệng lại bật cười ra tiếng: “Không hề uổng công, những lời an ủi đó cộng với giọng của anh có thể coi như một bộ phim độc thoại xuất sắc rồi.”
Tống Thọ Thành nhìn cô, cũng mỉm cưởi.
“Vậy thì cô gái u sầu, hãy tiếp tục cố gắng nhé.”
Năm 16 tuổi, Cố Phán bị mù từng cho rằng bi thương rất tàn khốc, một người trốn đi, nói những lời quyết tuyệt, điên cuồng làm loạn, sợ thoạt nhìn mình không có cảm xúc, giống như làm vậy có thể khiến bản thân trông không quá thảm hại, bây giờ nghĩ đến mới thấy cô đã quá lo lắng.
Những khó khăn trong cuộc sống đang chờ sẵn ở tương lai phía trước, chuyện thế này có rất nhiều, cô trốn không được, nhưng những niềm vui trong cuộc sống cũng sẽ theo đó mà đến, niềm vui và khó khăn, không cái nào nhiều hơn cái nào.
Cô thích giọng của Tống Thọ Thành, song cô không chắc là mình có thích anh hay không.
Ít nhất hiện tại cô vẫn chưa thể khẳng định.
5
Kể từ ngày hôm đó, dường như Cố Phán đã dần chấp nhận hiện thực, tuy rằng thỉnh thoảng vẫn sẽ chán chường nhưng đã không đến mức điên cuồng đập phá đồ đạc, bày tỏ sự bất mãn của mình như một người điên.
Cô không nhìn thấy nên không thể đọc được nhạc phổ, chỉ có thể nhờ người khác đọc nhạc phổ, còn cô ghi nhớ từng ký hiệu.
Đúng như lời Tống Thọ Thành từng nói, cho dù cô có sa ngã thì vẫn hiếu thắng hơn rất nhiều người, bởi cô đã từng đạt được nên bắt đầu lại cũng dễ dàng hơn nhiều.
Dù rằng trình độ không thể đạt được như trước đây nhưng đã có thể đàn trôi chảy hết một bản nhạc.
Con người một khi đã tiến về phía trước thì sẽ không còn để tâm đến đau khổ, nếu nói trước đây quan hệ giữa Cố Phán và bố là đối chọi gay gắt thì hiện tại chỉ có thể xem như chiến tranh lạnh.
Thậm chí có một hôm bố Cố Phán từ công ty trở về, Cố Phán còn đang ăn ở dưới nhà, nếu là trước đây Cố Phán sẽ trốn trong phòng không ra, bố cô thấy vậy thì vô cùng vui sướng.
Ông luôn áy náy chuyện mẹ của Cố Phán, hôn nhân của người lớn thất bại lại để con trẻ gánh chịu tổn thương.
Ban đầu ông chỉ định nhìn cô từ xa, thế nhưng Cố Phán lại nghe thấy tiếng bước chân vào cửa của ông.
Cô vẫn đang cầm đũa, do dự một lúc, có lẽ đã lâu không gọi ông là bố nên chẳng biết mở lời thế nào, cũng may giúp việc đã nhìn ra vẻ lung túng của cô.
“Cố tiên sinh cũng tới ăn cơm đi ạ, tiểu thư ăn cơm một mình sẽ rất buồn tẻ.”
Cố Phán không lên tiếng, coi như là cam chịu.
Bố Cố Phán cẩn thận quan sát phản ứng của cô, lúc này mới đi tới, hai người ngồi đối diện trên bàn cơm chẳng nói gì, dù sao có thể hòa thuận ngồi ăn cùng nhau một bữa cơm đã là quá tốt.
Ăn được một nửa, Cố Phán bỗng nhiên ngừng đũa, nói: “Bây giờ bố còn có thể sắp xếp lịch phẫu thuật cho con không ạ?”
Cô đã từng đánh mất khát vọng sống nên không chịu phẫu thuật, mà hiện tại cô không muốn chết, cô muốn sống thật tốt, cô còn muốn nhìn xem cái người có giọng nói hay kia trông như thế nào.
Thỉnh thoảng sau giờ trưa Tống Thọ Thành sẽ ngồi trong sân nhà họ Cố, tay ôm một tuyển tập thơ ngâm cho Cố Phán nghe, Cố Phán ngồi trên xích đu, yên lặng nghe anh ngâm.
Tống Thọ Thành luôn tỉ mỉ lựa chọn xem hôm nay sẽ đọc gì cho cô nghe, từ Shakespeare đến Băng Tâm, ngâm những khúc tràn ngập ý thơ lại không quá mỹ miều cao siêu.
Thật ra phần lớn thời gian Cố Phán không nghe rõ Tống Thọ Thành đang đọc cái gì, cô chỉ muốn nghe giọng của anh, chỉ cần anh nói chuyện là được.
Hôm đó, bố của Cố Phán để quên tài liệu ở nhà, lúc trở về lấy tài liệu thì nhìn thấy khung cảnh này —— thiếu nữ mặc váy trắng ngồi trên xích đu, thiếu niên mặc đồ trắng khép tập thơ trong tay lại, khẽ khàng tới gần người con gái, động tác rất chậm, gần như dùng hết sức lực của anh.
Anh biết Cố Phán không nhìn thấy, thế nhưng khi ánh mắt Cố Phán liếc qua lại làm anh chột dạ.
Anh dừng lại, cách khuôn mặt của người còn gái chưa đến hai mươi centimet.
Chàng trai có mưu đồ bất chính, lại không muốn lợi dụng cô lúc này.
Mặc dù bố của Cố Phán không hài lòng khi thấy anh có hành động thiếu đứng đắn với con gái mình, song nghĩ đến những thay đổi mấy ngày nay của Cố Phán đành mắt nhắm mắt mở cho qua.
Bố của Cố Phán lấy được tài liệu thì ra ngoài luôn, Tống Thọ Thành đưa lưng về phía ông, không phát hiện ra hành động vừa rồi của mình đã bị người khác thấy.
Sau giờ trưa, nằm dưới bóng cây râm mát luôn khiến con người ta buồn ngủ, Cố Phán ngáp một cái, hỏi Tống Thọ Thành tự dưng ngừng ngâm thơ: “Sao anh không ngâm thơ nữa thế?”
Tống Thọ Thành đỏ mặt gãi đầu: “À thì, do tôi ngâm mệt quá.”
Anh ngập ngừng đôi chút, bỗng nhiên nói: “Nếu không chúng ta không ngâm thơ nữa mà ra ngoài chơi đi.”
Ra ngoài chơi?
Cố Phán khẽ nhíu mày, từ khi bị mù đến giờ cô rất ít khi ra ngoài, thứ nhất là không tiện, thứ hai là người mù ra ngoài dạo phố rất dễ thu hút ánh nhìn của người khác.
Vì vậy cô thà làm kẻ vô dụng ngồi trong nhà cũng không muốn đi ra ngoài.
Nhận thấy Cố Phán do dự, Tống Thọ Thành đặt cuốn sách trong tay xuống, ghé sát vào cô, lần đầu tiên nắm lấy tay cô nói: “Hôm nay không phải cuối tuần, chúng ta chọn nơi ít người, chỉ cần cô không buông tay thì tôi sẽ đưa cô trở về an toàn.”
Có lẽ bàn tay của Tống Thọ Thành quá đỗi ấm áp, có lẽ thế giới bên ngoài quá hấp dẫn, giây phút này, cô mềm lòng.
Quái vật nhỏ tự bẻ gãy cánh nhốt mình trong ngục tù cuối cùng cùng chấp nhận mở cửa tù, phá vỡ gông cùm xiềng xích tự mình đeo vào.
Cố Phán không nhìn thấy gì, Tống Thọ Thành sợ cô đi tới nơi lạ lẫm sẽ không thấy an toàn nên tìm một cái vòng lò xo hai đầu, một đầu đeo trên cổ tay Cố Phán, một đầu đeo trên cổ tay anh.
Cố Phán chê cái vòng này, lắc tay nói: “Vừa rồi trước khi ra cửa, chẳng biết ai đã nói rằng sẽ không buông tay tôi, bây giờ lại lấy dây trói tôi……”
Cố Phán còn chưa dứt lời thì tay đã bị người nắm lấy.
“Thế này đã được chưa?”
Cố Phán khẽ cong môi, mặc dù đã cố kìm nén nhưng trong ánh mắt lại ngập nét cười.
Cô có một đôi mắt long lanh đào hoa, nếu không bị mù thì chắc chắn sẽ là một đôi mắt đong đầy tình cảm.
Cố Phán, rực rỡ tươi đẹp, mắt ngọc mày ngài, thật là động lòng người!
Cố Phán không nhìn thấy nỗi cô đơn trong ánh mắt của Tống Thọ Thành, chẳng mấy khi được ra ngoài nên cô vô cùng hào hứng, chẳng biết con đường phía trước thế nào, cả đường tung tăng chạy nhảy.
Tống Thọ Thành không dám đưa Cố Phán tới nơi đông người, sau khi đi dạo phố một vòng, anh dẫn cô đi mua vé phim.
Cố Phán vừa nghe thấy anh bảo đi xem phim thì nổi giận, kéo vòng lò xo để Tống Thọ Thành đến bên người mình, cả giận nói: “Có phải anh bắt nạt tôi không nhìn được không? Dẫn một người mù đi xem phim, hừ, sao anh không dẫn một người điếc đi nghe nhạc đi?”
“Đi xem phim chủ yếu là hưởng thụ bầu không khí ở đó thôi…… Cô cứ coi như là tìm chỗ nghỉ ngơi, ăn bắp rang gì đó đi.”
Tống Thọ Thành nỗ lực giải thích, Cố Phán lại tỏ vẻ “Còn khướt tôi mới tin anh”.
Tống Thọ Thành thấy đôi bên giằng co mãi không thôi mà lại sắp đến giờ chiếu phim, anh hạ quyết tâm bế bổng Cố Phán lên đi thẳng vào rạp.
Đột nhiên mất đi trọng lực làm Cố Phán sợ tới mức hét lên một tiếng, mà cô cũng chỉ kêu một tiếng rồi ngừng lại.
Biết sao được, trong rạp chiếu phim chắc chắn có rất nhiều người, nếu cô la hét giãy giụa nhất định sẽ khiến nhiều người chú ý, họ mà quay sang hóng hớt phát hiện ra cô là người mù thì hỏng.
Vì vậy, dù không mấy hào hứng đi xem…… Không đúng, là đi nghe phim thì Cố Phán vẫn phải thỏa hiệp.
Tống Thọ Thành nhìn cô gái đang nằm ngoan ngoãn trong ngực mình, mỉm cười đắc ý vì đã thực hiện được ý đồ.
Không thể không thừa nhận, do anh có tư tâm.
Nhìn thấy những cặp đôi khác đi xem phim, anh thật sự rất muốn.
Về chuyện Cố Phán không thể nhìn thấy thì chẳng sao, dù gì chính bản thân anh cũng không định xem, giống như Cố Phán nghe anh ngâm thơ là vì muốn nghe giọng của anh vậy, anh đi xem phim chỉ vì muốn được xem với người bên cạnh mà thôi.
Tống Thọ Thành nhất thời nổi hứng muốn xem phim nên cũng không chọn nội dung phim, đến khi bắt đầu chiếu mới phát hiện ra diễn viên chính là một người mới nổi. Cố Phán nghe thấy các cô gái xung quanh thảo luận về nhan sắc của diễn viên chính, mà người này thật sự rất lạ lẫm, cô không nhịn được ghé sát vào Tống Thọ Thành, hỏi anh: “Rốt cuộc nam diễn viên chính này là ai vậy, đẹp trai lắm hả?”
Cố Phán không buộc tóc, vừa tới gần, tóc cô rơi xuống quét qua mu bàn tay của Tống Thọ Thành, anh nhấc tay quấn lấy một lọn tóc, sau khi nghịch một lúc mới ghé vào tai cô nói nhỏ: “Chẳng đẹp trai bằng tôi đâu.”
Hơi thở ấm áp phả vào lỗ tai, Cố Phán ngẩn ra, đỏ mặt ngồi thẳng: “Sao anh có thể không biết xấu hổ như vậy chứ?!”
Một bộ phim, hai người mang theo cả bụng tâm trạng ngồi xem.
Đến khi ra khỏi chỗ ngồi, Tống Thọ Thành sợ Cố Phán va vào người khác nên cố ý đợi mọi người ra về gần hết mới dẫn Cố Phán đi.
Ấy thế mà ông trời trêu ngươi, anh lại chạm mặt bạn nữ cùng lớp ở ngoài cửa rạp phim.
Tống Thọ Thành là sinh viên được nhiều thầy cô quan tâm, lại đảm nhiệm rất nhiều chức vụ, quan hệ rộng, mấy cô gái kia nhìn thấy anh thì lên tiếng chào hỏi trước, Tống Thọ Thành không thể lờ đi, chỉ đành đẩy Cố Phán ra sau người rồi đáp lại bọn họ.
Dù Tống Thọ Thành có quan hệ rộng song lại ít tiếp xúc với nữ giới, nay lại đi xem phim với một cô gái, thật là đáng nghi, mấy cô gái kia mang theo lòng tò mò chào hỏi Cố Phán.
Cố Phán túm áo Tống Thọ Thành, cúi đầu, hoang mang trước sự nhiệt tình của bọn họ.
“Tống Thọ Thành à, không ngờ cậu lại giấu người đẹp thế này, không biết chị gái khoa nào bị cậu cua tới tay vậy?”
Một nữ sinh chợt đi tới bên cạnh Tống Thọ Thành, nhận thấy được người xa lạ tới gần, Cố Phán cảnh giác giương mắt nhìn về phía truyền ra hơi thở xa lạ đó, chẳng qua, ánh mắt cô lại trống rỗng vô hồn.
Nữ sinh đó sửng sốt, trông thấy vòng lò xo đeo trên tay hai người, kinh ngạc nói: “Cậu…… Cậu không nhìn được ư?”
6
Trên đường trở về, Cố Phán luôn im lặng không nói gì.
Tống Thọ Thành thử rất nhiều lần, không biêt phải mở lời với cô thế nào.
Hôm nay anh dẫn Cố Phán ra ngoài chơi vì muốn cô vui vẻ, kết quả hoàn toàn ngược lại.
“Những người vừa rồi là bạn cùng trường của anh đúng không?”
Sau một hồi im lặng, Cố Phán mở miệng trước.
Tống Thọ Thành thoáng khựng lại, ừ một tiếng.
Cố Phán lại nói: “Hơn nữa, nghe các cô ấy nói thì anh là một người rất nổi bật trong trường đúng không?”
Tống Thọ Thành không biết cô hỏi vậy là có ý gì, chỉ đành trả lời theo cô.
“Liệu họ có thấy khó hiểu, vì sao một người ưu tú như anh lại đi xem phim với một người mù không?” Cố Phán cắn môi dưới, rũ mắt: “Thật ra tôi rất hâm mộ bọn họ vì có thế nhìn thấy anh.”
Cô rất tò mò về bộ dáng của Tống Thọ Thành, có lẽ, thật sự giống với câu nói giọng hay mà nhan sắc thì ngược lại, Tống Thọ Thành không hề đẹp chút nào. Đôi mắt anh chẳng tựa núi cao sông rộng, xuân về hoa nở, anh không phải là một tuyệt sắc giai nhân, gió nam cũng sẽ không quấn quýt lấy vạt áo anh, anh có thể là một người bình thường như bao người bình thường khác.
Vậy mà cô vẫn thích anh, có thể là dựa giẫm, có thể là bởi thích giọng nói của anh, dù là vì bất cứ điều gì thì anh vẫn là nốt ruồi son trong lòng cô, là người cô thương.
Cô duỗi tay, mò mẫm lại gần Tống Thọ Thành: “Rất lâu trước kia, em thích giọng nói của anh, nhưng lúc ấy em vẫn chưa xác định được mình có thích anh hay không, mà hiện tại, em có thể khẳng định rằng em thích giọng của anh, yêu bản thân anh. Thế nên, em khó chịu không phải vì bọn họ bảo rằng em không nhìn thấy, mà em sợ hãi, em sợ vì bản thân không nhìn được mà người khác sẽ nói em không xứng với anh.”
Cô nói rồi nghẹn ngào nức nở.
Dù cô đã từng bị tổn thương rất sâu, nhưng từ khi Tống Thọ Thành xuất hiện, cô đã tha thứ cho tất cả khó khăn mà cuộc sống trước đây gây ra cho mình.
Tống Thọ Thành vừa thấy mừng vì tấm chân tình của bản thân được đáp lại, cũng đau lòng trước sự tự tin của Cố Phán.
Cô đã từng kiêu ngạo bao nhiêu thì sau khi bị bẻ gãy cánh lại tự ti bấy nhiêu, cô bị giam giữa kiêu ngạo và tự ti, tiến lùi không xong.
Rốt cuộc Tống Thọ Thành cũng dũng cảm ôm chặt lấy cô, không hề chột dạ vì nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
Cố Phán vùi mặt trong ngực Tống Thọ Thành, đó là nơi gần với trái tim anh nhất.
Anh cọ cằm vào tóc Cố Phán, nói: “Anh luôn trăn trở không biết phải tỏ tình với em thế nào, không ngờ em lại bày tỏ trước, người khác nói em xứng hay không cứng với anh thì liên quan gì đến chuyện chúng mình chứ? Thế giới này quá ồn ào, em không nhìn được mới có thể tỉ mỉ lắng nghe.”
Từ khi gặp được Tống Thọ Thành, Cố Phán không còn dùng cách nổi nóng điên cuồng để bảo vệ bản thân, cô cho người tháo lưới sắt ra, đồng nghĩa với việc mở cửa trái tim mình.
Từ đây, tối tăm buồn bã để lại ở quá khứ, thế giới của cô bắt đầu bừng sáng.
Buổi tối hôm đó Cố Phán tỏ tình quá đột ngột, đột ngột đến mức Tống Thọ Thành đã chuẩn bị sẵn tâm lý đối diện với việc Cố Phán sẽ rời khỏi anh.
Do đó, vào một ngày cuối tuần anh về nhà, phát hiện ra Cố Phán đã đi nước ngoài, anh cũng không quá ngạc nhiên, đến khi biết Cố Phán tự nguyện đi mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Ngay từ đầu anh đã biết Cố Phán sẽ không dễ dàng bỏ cuộc, một cô gái đã từng rất kiêu ngạo, từng đứng trên đỉnh cao sao có thể chấp nhận làm một kẻ vô dụng mất đi ánh sáng cơ chứ?
Anh cũng tin cô gái của anh sẽ vượt núi qua đèo, sau khi thấy được ánh sáng trở lại sẽ quay về bên anh.
7
Nửa năm sau, Tống Thọ Thành chính thức lên năm hai, do giọng hay, bên cạnh làm chủ nhiệm câu lạc bộ phát thanh của trường, thỉnh thoảng anh còn được mời làm khách cho chương trình phát thanh của thành phố, tóm lại tất thảy đều thuận buồm xuôi gió.
Chỉ có điều thương trường như ý, tình trường thất ý, chuyện chủ nhiệm Tống không có hứng thú với con gái khiến người khác ngộ nhận anh là gay.
Bạn cùng phòng cũng từng lấy điều này ra trêu anh, Tống Thọ Thành vô cùng khinh bỉ.
“Cậu mới là gay ý, cả nhà cậu đều là gay, tôi giới tính nam, thích nữ.”
“Trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ cậu không có hứng thú với con gái mà.”
“Không phải không có hứng thú với con gái, chẳng qua trong lòng tôi sớm đã có người thương mà thôi.”
“Úi úi, cô gái nào có thể lọt được vào mắt cậu vậy?”
Tống Thọ Thành nhớ tới khoảng thời gian ngồi trong sân ngâm thơ cho Cố Phán nghe sau giờ trưa, nhớ tới bộ dáng Cố Phán đón nắng tươi cười, khóe miệng không kìm được cong lên, anh nói: “Cô ấy à, đôi mắt của cô ấy tựa như một đại dương thu nhỏ vậy.”
Sau đó câu lạc bộ phát thanh tuyển nhân sự, trong số các đàn em nộp đơn đăng ký xuất hiện một em gái học khoa âm nhạc, bỏ qua danh hiệu thủ khoa khoa âm nhạc mà chạy sang câu lạc bộ phát thanh phỏng vấn.
Khi nhân sự khác trong câu lạc bộ kể về em gái khóa dưới này, Tống Thọ Thành chỉ cười cho qua chuyện, đến ngày phỏng vấn, khi em gái đó bước vào phòng, Tống Thọ Thành sửng sốt, lẳng lặng tháo thẻ chức vụ hoạt động xuống.
“Xin chào em gái khoa âm nhạc, mời em giới thiệu qua về bản thân.” Tống Thọ Thành cười nói.
Em gái khóa dưới mặc một chiếc váy đen chữ A, khéo léo giới thiệu: “Em tên là Cố Phán, Cố Phán trong rực rỡ, đến từ khoa âm nhạc ạ. Lí do em muốn vào câu lạc bộ phát thanh là bởi vì em từng bị mù, khoảng thời gian đó có một giọng nói vẫn luôn ở bên cạnh em, em tới câu lạc bộ phát thanh không chỉ vì muốn tham gia mà phần nhiều vì muốn tìm tới giọng nói đó.”
“Một giọng nói như thế nào mới có thể làm em nhớ mãi không quên?” Tống Thọ Thành tiếp tục hỏi.
“Một giọng nói có thể kéo em ra khỏi bóng tối.”
Tống Thọ Thành một tay chống cằm, nét cười trong ánh mắt giống như mấy tên lưu manh huýt sáo trêu đùa con gái ngoài đường, ngay cả những nhân sự khác cũng phải ngạc nhiên, hôm nay chủ nhiệm Tống uống nhầm thuốc hả, sao ánh mắt lại đào hoa thế kia?
“Giọng nói mà em nhớ mãi không quên ấy, anh khá tò mò một điều, không biết em thích giọng nói đó hay thích chủ nhân của nó?”
“Em thích giọng anh ấy, yêu bản thân anh ấy.”
“Vậy em đã tìm được chưa?”
Cố Phán nghiêng đầu, quan sát anh một lúc, cuối cùng không nhịn được bật cười thành tiếng.
“Em tìm được rồi.” Cô nói: “Tống Thọ Thành, lần đầu gặp mặt, mong anh giúp đỡ nhiều hơn.”
Tống Thọ Thành cũng cười: “Đã lâu không gặp, thật là nhớ em.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, sao nghe cứ sai sai thế nào ý nhở.
Đối với Cố Phán, đây là lần đầu cô gặp Tống Thọ Thành, mà đối với Tống Thọ Thành lại là đã lâu không gặp Cố Phán, nhưng điều này cũng chẳng gây trở ngại gì đến việc bọn họ đã yêu nhau từ lâu.
Trước đây, cô tự sa ngã, mãi cho đến khi gặp được Tống Thọ Thành mới tin rằng cuộc sống của mình còn có hy vọng, sau khi gặp được anh, cô không ngừng khát vọng được sống, còn muốn được nhìn thấy thế giới này lần nữa, cô muốn được nhìn thấy anh.
Vì thế lúc đó cô mới chủ động để bố sắp xếp lịch phẫu thuật cho mình, dù rằng nửa năm nay gặp nhiều khó khăn, song rốt cuộc cô đã có thể nhìn thấy thế giới này một lần nữa.
Những khó khăn trong cuộc sống đang chờ sẵn ở tương lai phía trước, chuyện thế này có rất nhiều, cô trốn không được, nhưng những niềm vui trong cuộc sống cũng sẽ theo đó mà đến, niềm vui và khó khăn, không cái nào nhiều hơn cái nào.
Cô thích giọng nói của Tống Thọ Thành, yêu bản thân anh.
Hết