Giọng điệu Kỳ Phong Miên vô cùng dịu dàng, lòng bàn tay khô ráo ấm áp che đi đôi mắt Vân Lộ Tinh.
Vân Lộ Tinh một chút cũng không buồn ngủ.
Cô nhắm mắt lại, bất an nắm lấy tay Kỳ Phong Miên, không nhịn được suy nghĩ miên man. Lỡ như tận thế thật sự tới sớm thì sao? Lỡ như cô ngủ rồi, khônxd 3g ai bên cạnh, lũ zombie kia ăn cô luôn thì ph d de ải làm sao bây giờ?
Thật sự quá thảm mà. Liệu cô có phải là người trọng sinh vô dụng nhất trên thế giới không?
Mí mắt Vân Lộ Tinh run rẩy, cô đột nhiên mở mắt ra, lông mi dài cong vút quẹt nhẹ vào lòng bàn tay Kỳ Phong Miên.
Cô lo lắng, sốt ruột nhìn cửa phòng bệnh, nhỏ giọng nói với anh: "Anh có thể dùng ghế chặn cửa không?"
Kỳ Phong Miên nhìn cô, đôi mắt thâm trầm, môi khẽ mím lại, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ đứng dậy xách ghế chặn cửa.
Vân Lộ Tinh thoáng an tâm, nhắm mắt lại. Vài phút sau, cô bỗng nhiên nghĩ đến: Cái ghế dựa kia thoạt nhìn cũng không chắc chắn lắm...
Vì vậy cô lại mở mắt lần nữa, nhìn Kỳ Phong Miên nói: "Hay là anh chặn luôn cái bàn đi..."
Kỳ Phong Miên rũ mắt nhìn cô, ánh nhìn lạnh lẽo. Ngay tức khắc giọng Vân Lộ Tinh càng ngày càng nhỏ, cuối cùng ngưng bặt.
Cô bẹp miệng, không vui.
Đạm bạc trong mắt anh nháy mắt bị hòa tan, buồn cười hỏi: "Lúc trước cũng không thấy em sợ hãi như vậy?" Anh hơi dừng lại, không nói trắng ra là cô nhát gan.
Nào nghĩ đến Vân Lộ Tinh nói thẳng ra: "Em sợ chết thì sao nào, em nhát gan thì sao nào." Cô nằm trong chăn lăn qua lăn lại, đầu nhỏ lắc lư.
Nhìn Kỳ Phong Miên ngơ ngẩn, Vân Lộ Tinh không xấu hổ mà càng kiêu ngạo, thái độ đúng lí hợp tình: "Ai cần anh lo!"
Kỳ Phong Miên gặp qua vô số bộ mặt của Vân Lộ Tinh, bộ dạng vui vẻ, chơi tâm cơ, chán nản hay hung dữ tàn nhẫn của cô.
Nhưng giờ phút này, anh an tĩnh nhìn Vân Lộ Tinh thừa nhận thẳng thắn bản thân mình nhát gan sợ chết, bỗng nhiên cảm thấy một Vân Lộ Tinh nhát chết cũng thật đáng yêu.
Trong mắt anh, bộ mặt nào của Vân Lộ Tinh cũng cực kỳ mê người.
Phải biết rằng, trước kia Kỳ Phong Miên xem thường nhất là người tham sống sợ chết. Dù là trước hay sau mạt thế thì khi đứng bên bờ sinh tử, nhân loại luôn thể hiện rõ sự xấu xa bẩn thỉu của mình. Bọn họ như quái vật khoác da người, vì sinh tồn mà không từ thủ đoạn, làm ra những chuyện còn kinh tởm hơn cả zombie khát máu.
Kỳ Phong Miên ghét bọn họ.
Nhưng Vân Lộ Tinh lại khác. Cô sợ chết, sợ quang minh chính đại[1] khiến Kỳ Phong Miên thay đổi quan niệm từ trước đến nay của mình.
Có đôi khi, ngay cả Kỳ Phong Miên cũng tự cảm thấy bản thân kì quái, vì sao tất cả mọi ngoại lệ của mình đều là Vân Lộ Tinh.
Anh thưởng thức cái nhìn đối với sinh mệnh của Vân Lộ Tinh, cũng yêu muôn ngàn bộ mặt của cô.
Kỳ Phong Miên từng cho rằng mình bị tính tình độc đáo và khí chất đặc biệt trên người cô hấp dẫn, dần dần yêu thích đối phương.
Nhưng những thứ anh ghét bỏ, phản cảm, ở trước mặt Vân Lộ Tinh đều toàn bộ phá lệ, anh nhận ra mọi trình tự của mình đã bị rối loạn.
Anh yêu Vân Lộ Tinh không phải vì tính cách của cô, mà chính bởi vì yêu cô, cho nên mới bao dung tất cả mọi mặt của cô.
Tôi thích em nên mọi thứ tốt đẹp của em mới hiện ra trước mắt tôi.
Vân Lộ Tinh từng giống Kỳ Phong Miên, đối với sinh tử không hề chấp nhất, cô thất thường lại ngây thơ.
Nói cũng buồn cười, Vân Lộ Tinh đã quên nguyên nhân bản thân tự sát vào đời trước nhưng Kỳ Phong Miên lại nhớ rõ ràng.
Một ngày ấy, khi Kỳ Phong Miên đến sân thượng, Vân Lộ Tinh ngồi xếp bằng ở đó, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm bầu trời. Cô mặc bệnh phục màu trắng đơn giản, mái tóc dài đen nhánh xõa tung trên vai.
Kỳ Phong Miên trầm mặc đứng bên dưới, nhẹ giọng hỏi cô vì sao muốn chết. Cô im lặng nửa ngày cuối cùng đáp: "Không có lí do đặc biệt gì cả, tâm trạng không tốt nên muốn chết thôi."
Cô bị mắc kẹt trong bệnh viện này, đằng sau đó là một tấm kính trong suốt ngăn cách cô với thế giới.
Hoàng hôn hào phóng chiếu rọi thành thị, ánh sáng tự do xuyên qua mọi trở ngại, dịu dàng dừng trên người cô.
Cô có vẻ hơi buồn ngủ, ngồi trên nơi cao nhất của bệnh viện Vân Lộ Tinh hơi khép mắt lại, tùy ý đắm mình trong ôm ấp của Mặt Trời cuối ngày.
Cô gái nhỏ có khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn, ngũ quan tinh xảo nhỏ nhắn, làn da trắng nõn như phát sáng, thân hình đơn bạc như một đóa hoa sáng sớm. Khi cô nhắm mắt lại, biểu tình điềm tĩnh, đôi lông mi cong vút đen nhánh. Thiếu nữ phảng phất như tỏa sáng, tựa như tinh linh lạc xuống nhân gian.
Giọng cô rất nhẹ, thân mình yếu ớt phảng phất như bị gió thổi đi, nói: "Tôi bỗng nhiên muốn được ra thế giới bên ngoài."
Từ khi còn nhỏ cô đã bị đưa vào đây, từ ấy đến giờ không thể rời khỏi.
Vân Lộ Tinh thích cuộc sống sung sướng vui vẻ trong bệnh viện nhưng cô càng hoài niệm thế giới bên ngoài. Cô muốn đi khỏi đây, muốn nhìn thế giới kia có còn giống như trong tưởng tượng của mình hay không.
Kỳ Phong Miên sững sờ một lát, mặt mày giãn ra nở nụ cười. Anh vươn tay với Vân Lộ Tinh, nói: "Xuống dưới."
Giọng anh dịu dàng đến lạ: "Anh dẫn em đi xem."
——
Kỳ Phong Miên nhớ lại thời gian ở chung khi trước, khóe môi cong lên. Khi anh cười rộ lên tựa như gió xuân thổi qua, biểu tình đạm bạc biến mất trở nên nhu hòa dịu dàng.
Anh nắm tay Vân Lộ Tinh, dỗ dành cô: "Được rồi, ngoan ngoãn ngủ đi."
Vân Lộ Tinh mới không thèm để ý tới anh, mở to mắt ý đồ trừng đến bình minh. Cô nhìn Kỳ Phong Miên tâm trạng có vẻ tốt, nhỏ giọng rầm rì: "Anh còn chưa xin lỗi em."
Cô cường điệu: "Anh nhất định vừa trộm mắng em nhát gan, em biết đấy."
Kỳ Phong Miên hiện tại tâm trạng vô cùng tốt, Vân Lộ Tinh nói muốn trăng trên trời anh cũng nghĩ cách hái cho cô, huống chi chỉ là một lời xin lỗi? Vậy nên anh cực kỳ lưu loát nhận sai.
Nhưng Vân Lộ Tinh vẫn không chịu ngủ. Cô cảm thấy mình lăn lộn quá mức nên giờ đầu có chút lâng lâng.
Kỳ Phong Miên thấy Vân Lộ Tinh như vậy, đành phải nói: "Anh sẽ ở đây bảo vệ em, không để zombie vào đâu."
Anh có ý tốt an ủi Vân Lộ Tinh, kết quả là cô càng thêm cảnh giác, đột nhiên rút tay về, hoảng sợ ôm chăn lùi về sau.
Kỳ Phong Miên:...
Vân Lộ Tinh thông qua lời anh nói bỗng nhớ ra một chuyện, đành căng da đầu hỏi: "Anh còn muốn tuẫn tình không?"
Cảm xúc mềm mại ban nãy của Kỳ Phong Miên thoáng chốc tiêu tán. Anh liếm mỗi, cười cười, cố ý nói: "Phải không?"
Anh ngồi đầu giường, một tay đặt lên bàn, động tác tùy ý câu được câu không gõ bàn, như suy tư gì đó nói: "Em thật sự không ngủ được sao?"
Không đợi Vân Lộ Tinh trả lời, anh lười biếng nói tiếp: "Vậy được rồi. Đêm còn dài, không bằng chúng ta cùng thương lượng xem cách chết nào đẹp đi?"
Vân Lộ Tinh nháy mắt dại ra.
Kỳ Phong Miên thưởng thức biểu tình của cô, vui vẻ sát lại gần, hứng thú dâng cao hỏi: "Em muốn chết thế nào?"
"Bị chăn làm ngạt chết hình như hơi thống khổ... vẫn là nhảy lầu tốt hơn. Hoặc là em cảm thấy treo cổ có ổn không?" Anh chậm rì rì đứng dậy, đi lại nhàn nhã trong phòng, cuối cùng ánh mắt rơi xuống khăn trải giường của Vân Lộ Tinh, nhìn cô cười đến ý vị thâm trường[2].
Anh ngữ nghĩa khó hiểu nói: "Em thích đèn treo trong căn phòng này không?"
Kỳ Phong Miên tư thái lười nhác đứng đó, ngữ điệu mềm nhẹ, cực kỳ quyến rũ, khiến bóng dáng phản chiếu trên mặt đất cũng mang theo vài phần sắc thái quỷ dị.
Vân Lộ Tinh trợn mắt há hốc mồm, da đầu tê dại. Bỗng có cảm giác Kỳ Phong Miên muốn động thủ ngay bây giờ, đem tất cả cách chết anh vừa nói áp dụng lên cô.
Vân Lộ Tinh hoàn toàn ngủ không được, cô cảm thấy chính mình quá sơ suất. Cô đã quá lo lắng về zombie sau tận thế mà quên mất Kỳ Phong Miên từng vì cô mà tuẫn tình.
Vân Lộ Tinh cẩn thận nhìn xung quanh, bắt đầu tính toán mình nên đào tẩu thế nào.
Kỳ Phong Miên thu động tác của cô vào trong mắt, ngữ khí ác liệt nhắc nhở: "Ghế dựa kia rất nặng đấy."
Vân Lộ Tinh nhìn tay mình, trầm mặc. Cô bắt đầu rối rắm giữa "Mình nên chết thế nào" và "Nghĩ cách chạy trốn".
Đúng lúc này, cô nghe thấy Kỳ Phong Miên ở trong lòng nở nụ cười.
Vân Lộ Tinh lập tức rõ ràng, Kỳ Phong Miên đang lừa mình. Cô tức giận che chăn qua đầu, lớn tiếng nói: "Được được, em ngủ!"
Cô ngoan ngoãn nói tiếp: "Em ngủ mà, anh đừng làm em sợ."
Ước chừng vì hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, Vân Lộ Tinh rất nhanh đã ngủ rồi. Kỳ Phong Miên ở cạnh cô tới nửa đêm, thẳng đến khi trăng xuất hiện lần nữa, thế giới khôi phục ánh sáng, anh mới thong thả rút tay bị Vân Lộ Tinh nắm ra, chậm rãi đứng dậy.
Trong không khí Nhứ Trạng vật tiêu tán. Thế giới một mảnh yên tĩnh, Kỳ Phong Miên không biểu tình đứng trong phòng, nhìn Vân Lộ Tinh ngủ say thật lâu.
Tác giả có chuyện muốn nói: Nam nữ chính đều là người mất trí, tình cảm của hai người rất khác nhau, đừng nhìn bọn họ bằng con mắt của người bình thường.
Editor: Sắp chuyển cảnh sang kịch bản tận thế rồi. Phù~
[1] rõ ràng thẳng thắn.