Có điều nghĩ thì nghĩ thế, Lăng Tùng Chi cũng chẳng có gan đứng đây làm kỳ đà cản mũi Khương Thanh Diệp, cậu vẫn còn nhớ sau lần lỡ nghe được mấy chuyện mình không nên biết, cái giá Khương Thanh Diệp bắt cậu trả có thể lớn tới mức nào.
Hơn ai, cậu không muốn gặp lại giấc mơ những đêm này.
Cũng hơn ai, cậu cho rằng mình cần phải lấy lòng Khương Thanh Diệp bằng mọi cách.
Chỉ là cậu không biết, chẳng cần so với bất cứ kẻ nào trên đời, cậu là người duy nhất không bao giờ cần phải lấy lòng y.
Lăng Tùng Chi chìm vào suy nghĩ của mình, người kia vừa dạo bước vào phòng, cậu đã theo bản năng đứng bật người dậy muốn trốn vào sau bình phong. Nhưng tay cậu vẫn cầm bát thuốc, động tác trốn tránh trong vô thức này khiến thuốc nóng văng đầy người cậu, bát sứ rơi xuống đất vỡ tan, một vài giọt đen thẫm còn dính lên lớp áo xanh ngọc của ai đó, Lăng Tùng Chi thấy mà đỏ mắt, suýt nữa ngất luôn.
"Em... em..." Lăng Tùng Chi gấp muốn đào đất chôn mình, đang tính mở miệng xin tha, nhưng cái tên trời đánh từ bên ngoài đi vào chẳng biết có phải cố tình hay không mà miệng vàng vừa mở đã kéo Lăng Tùng Chi xuống mồ lấp đất.
"Úi, lại là mèo con nhà ai đây? Sao trông quen quá vậy? Lăng Thành Sương, ngươi nhặt được món đồ chơi này ở đâu vậy, mới quá nha huynh đệ." Nói rồi, Thịnh Phong Vãn liếc nhìn Lăng Tùng Chi, tay trái chống đỡ tay phải đang bận vuốt ve chòm râu vô hình dưới cằm, hắn nghiền ngẫm nhìn chằm chằm cậu, không rõ là chỉ đơn thuần muốn trêu cậu, hay là còn có ý gì khác.
Khương Thanh Diệp không trả lời, cúi đầu cầm một chén sứ, bình tĩnh rót lại một chén thuốc khác cho Lăng Tùng Chi. Mất độ một lúc y mới rảnh tay chuyển sang châm trà cho Thịnh Phong Vãn: "Mời."
Thịnh Phong Vãn cười khẩy, không thèm chấp nhặt với thái độ thờ ơ của y, trong mắt hắn chỉ có gương mặt của Tùng Chi, một tia hoài nghi cũng đã mất sạch khi trông thấy trọn vẹn dung mạo của cậu.
Thịnh Phong Vãn cầm lấy chén trà Khương Thanh Diệp đưa mình, hoa đào trong mắt lập lòe ánh nước, đáy biển sâu không lường được phản chiếu cực quang tím thẫm đẹp không thể tả. Hắn nói nhẹ như gió: "Thành Sương, món đồ chơi này có thể tặng cho bổn công tử không?"
Lăng Tùng Chi ngẩng đầu. Khương Thanh Diệp rốt cuộc cũng chịu nhìn hắn, mà trong đầu Tùng Chi lại chỉ còn sót có đúng ba chữ "món đồ chơi" vừa nghe đã biết không có ý tốt của kẻ nọ.
Sắc mặt Tùng Chi hơi tái, chân cậu chôn tại chỗ, nhích không nổi, dịch chẳng rời, như bị đinh ba đóng chặt dưới ba tấc đất, tầng da thịt non mềm dưới chân buốt giật, ướt dầm dề máu. Khương Thanh Diệp chẳng chịu lên tiếng nói một câu nào vì cậu - cứ như thể y cũng đã mặc định, cậu chỉ là một món đồ trong tay y.
Xoắn xuýt giữa hai chuyện này mãi, đến cuối cùng chính Lăng Tùng Chi cũng chẳng rõ rốt cuộc mình bực bội về việc Khương Thanh Diệp không chịu nói vài câu vì cậu hơn, hay là bực vì y chỉ coi cậu như một món đồ chẳng có mấy giá trị, chơi chán rồi thì sẽ vứt bỏ, mang cho người khác.
Thay vì đau đớn, Lăng Tùng Chi càng sợ bị bỏ lại lần nữa.
Khương Thanh Diệp liếc mắt nhìn Thịnh Phong Vãn, Thịnh Phong Vãn rời mắt khỏi người Lăng Tùng Chi, ngồi xuống đối diện Khương Thanh Diệp.
Lăng Tùng Chi nắm chặt tay, dịch đôi chân cứng đờ của mình về, muốn quay vào trong bình phong giả chết.
Khương Thanh Diệp nhìn rõ ý đồ của cậu, không nói không rằng gõ bàn chỉ chén thuốc. Lăng Tùng Chi bặm mỗi, cúi đầu uống một hơi cạn sạch, sau đó ôm miệng rớt nước mắt vì nóng.
Thịnh Phong Vãn cười khẽ.
Khương Thanh Diệp nhíu mày, đảo mắt nhìn Thịnh Phong Vãn, lần này ý tứ rõ ràng hơn hẳn.
Thịnh Phong Vãn hứng thú nhìn lại, như thể muốn chọc tức Khương Thanh Diệp, một mực đưa mắt đăm đăm ngó ngang ngó dọc trên người Lăng Tùng Chi. Hắn tiện miệng nói: "Sinh được tướng mạo bậc này kể ra cũng là một thân tài hoa trong chốn phong trần..."
"Thịnh công tử, mời ngồi." Khương Thanh Diệp như có ý cảnh cáo, nói.
Lăng Tùng Chi lo lắng nhìn hai người, thực chất chẳng hiểu tay họ Thịnh đánh rắm thối gì, cậu chỉ tâm niệm không biết mình ngồi đây nghe thì có bị ai giận cá chém thớt hay gì không nữa.
Tùng Chi ghét đắng, xưa giờ cậu chưa bao giờ thích vị của thuốc, đời trước là vậy, hiện giờ cũng thế. Suy cho cùng cậu cũng chỉ mới mười lăm, chẳng già đời sống lâu được bằng ai. Bị cảnh cáo một lần, sợ hãi một lần đã quá đủ để cậu khắc sâu chuyện này vào tim.
Lăng Tùng Chi cúi đầu, lặng lẽ thở dài, ngoan ngoãn ngồi nép bên cạnh Khương Thanh Diệp.
Thịnh Phong Vãn thi thoảng lại nhìn Lăng Tùng Chi, cứ cảm thấy thiếu niên khá quen mắt, chẳng rõ đã từng gặp ở đâu. Vì điều này hắn cố ý thăm dò, ban đầu hắn vốn tưởng Khương Thanh Diệp sẽ tìm cách che giấu, y muốn giữ kín chuyện như bưng thì phải chịu việc hắn chọc y tức chết, nhưng thái độ của y lại nói rõ rằng y không hề tính làm như vậy, điều này khiến hứng thú của Thịnh Phong Vãn tăng thêm một phần, đồng thời cũng ảo não thêm một phần: "Năm trăm dặm đất Nam, ngươi đến đi như chốn không người, Tây Lĩnh không cản nổi ngươi, Chiếu Nguyệt cũng không thể."
"Nói đi, sao ngươi lại ở đây?" Thịnh Phong Vãn chép miệng nói.
Khương Thanh Diệp vừa nghe đã biết hành tung của mình bị người theo dõi, lòng y thầm tính toán, nhưng ngoài mặt lại không để lộ mảy may manh mối, y bình tĩnh nói: "Nghe nói ngươi muốn nhận đồ đệ, ta từ nơi xa đến tặng ngươi một học trò, Tùng Chi, đứng lên bái kiến sư phụ."
Lăng Tùng Chi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn y: "!"
Khương Thanh Diệp biết tên cậu?
Thịnh Phong Vãn: "..."
Bỗng nhiên có dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên, Khương Thanh Diệp nói tiếp: "Tùng Chi tuổi còn nhỏ, lại vừa trải qua biến cố, không thích hợp để đi theo ta. Sắp tới ta sẽ trở về Chiếu Nguyệt, đường dài không thể không phòng, chuyện trước đây từng hứa với ngươi cũng sẽ nhanh chóng hoàn thành, chỉ mong để Tùng Chi ở lại, ngày sau gặp mặt sẽ không để ta thất vọng."
Thịnh Phong Vãn: "!"
Lăng Tùng Chi cúi đầu, nhận ra chân mình dính bụi hơi bẩn.
"Ngươi uy hiếp ta?!" Thịnh Phong Vãn tức cười ra tiếng, ngồi cũng không nghiêm túc nổi, hắn thò một chân khỏi gầm gác lên bàn trà, giương mắt giễu cợt nhìn Khương Thanh Diệp.
Khương Thanh Diệp chẳng buồn nhìn cái cẳng phú quý của hắn, y nghiêng đầu nhìn Lăng Tùng Chi vẫn đang giữ im lặng.
Lăng Tùng Chi cất hết hoài nghi của mình đi, cậu hiểu ý của y, cũng không dám làm trái.
Lăng Tùng Chi không tình nguyện đi đến bàn đối diện, chuyển sự chú ý từ đất trên chân mình sang bụi trên mặt Thịnh Phong Vãn, nghiêm túc gập người bốn lăm độ cúi đầu chào thầy giáo mới mình được gửi gắm.
Thịnh Phong Vãn: "..."
Một quỳ một lạy, trà của hắn đâu?
"Tùng Chi, dâng trà." Khương Thanh Diệp là người hiểu lễ nghĩa, thừa hiểu mạch não của đám thư sinh gắn mác lưu manh Thịnh Phong Vãn. Y rót trà thay Lăng Tùng Chi, đẩy về phía cậu.
Thịnh Phong Vãn thụ sủng nhược kinh, vội vàng đỡ chén trà "Khươn Thanh Diệp" cho mình.
"Nhận một chén trà này, từ nay Tùng Chi đã là học trò của Thịnh Phong Vãn."
"Thịnh sư phụ dù có làm ra chuyện thương thiên hại lý, chết không hết tội thì vĩnh viễn cũng là thầy của Tùng Chi, sự thật bất diệt, Tùng Chi... Cúi đầu." Khương Thanh Diệp nhắc cậu, trong sóng mắt lãnh đạm như đá thạch tựa hồ đang giam giữ một thứ gì đó giống hệt hình dáng của một người, thời gian đưa y về đâu đó, ký ức trở về huyễn hoặc như thể người Lăng Tùng Chi bái làm thầy là y chứ không phải Thịnh Phong Vãn: "Hy vọng mai này trưởng thành, kinh văn thi từ được thầy truyền dạy còn mãi, ơn thầy ở đấy, tình nghĩa không đổi."
Hy vọng đường ngươi đi sóng gió lặng thinh, không gì cản nổi, tự do tự tại.
Thanh Diệp ở đây, nhìn ngươi bình an trưởng thành.
***
Thịnh Phong Vãn hàn huyên qua loa thêm mấy câu với Khương Thanh Diệp, đến canh ba thì nói có việc gấp dặn Lăng Tùng Chi sau mấy bữa đến Thịnh phủ gặp mặt cho có lệ. Phòng trọ trong khách trạm sáng đèn, Khương Thanh Diệp khép mắt nằm trên ghế dựa, không để Lăng Tùng Chi kịp hỏi đã ngủ mất.
Lăng Tùng Chi suy nghĩ một đêm, cuối cùng nhận ra kỳ thật dù cậu có hỏi cho ra nhẽ thì cũng chẳng thể làm được gì khác. Khương Thanh Diệp là người đầu tiên cậu gặp khi đến với thế giới này, tuy rằng y tốt hay xấu là điều mà Lăng Tùng Chi chưa thể xác nhận, nhưng suy cho cùng, nếu không có y, một người như cậu đã sớm chết lên chết xuống cả trăm lần rồi.
Nghĩ như vậy thì người này dù có xấu xa, thì ở trong lòng cậu y vẫn là rất tốt. Nghe lời y thì có gì là không thể, hơn nữa y cũng chỉ định để cậu ở lại đây học tập, đời trước của cậu không phải cũng sống như vậy mãi sao? Giờ chỉ có thêm một đôi mắt, có thể thay đổi được gì?
Người với người, trừ cha mẹ anh em, còn có ai có thể vĩnh viễn ở bên cậu được. Mà kể cả là cha mẹ anh em, người cũng có thọ tận, chỉ sợ cậu đi bao lâu, đến khi quay lại, mẹ cha đã không còn trên đời này nữa.
Sống ở nơi này, Lăng Tùng Chi sớm biết mình đã không thể trở về thế giới nơi cậu từng chết một lần ấy nữa. Nếu có trở lại cũng chỉ là một món đồ dư thừa không ai cần mà thôi.
Nếu sống mà như chết, chi bằng cậu ở lại, thích nghi với mọi thứ. Cho dù ngày sau cô độc một mình, ít nhất cậu còn có đôi mắt thay cậu ngắm đủ mười lăm năm quá khứ đời trước còn thiếu cậu.
Lăng Tùng Chi rất tiếc mạng, cậu không muốn chết, không muốn bị đào thải, càng không muốn bị bỏ rơi.
Ở trong đêm sương tuyết Tây Lĩnh, lần đầu Lăng Tùng Chi ý thức rõ ràng được việc mình cần và phải làm những gì.
"Em muốn theo anh." Lăng Tùng Chi gác tay gối đầu lên chân Khương Thanh Diệp, cậu không cần y nghe thấy, cậu chỉ đang nói với chính mình: "Em nhất định sẽ có đủ năng lực và tư cách để theo anh."
"Đợi đến lúc đó, anh sẽ không bỏ em lại nữa, có đúng không?"
Vừa nãy cậu đã nghe thấy, tên của y là Lăng Thành Sương. Dù cậu vẫn chưa hỏi được tại sao y lại biết tên cậu, nhưng điều đó không quan trọng, mà quan trọng là cậu để ý người này...
Lăng Tùng Chi nhắm mắt lại.
Mưa tuyết rì rào, đèn hoa sáng sỡ, Tây Lĩnh đêm ấy vẫn bị màn trời tuyết trắng bao phủ.
Hơi ấm trong đêm quẩn quanh bên chóp mũi ai, lan vào cả gian phòng rộng.
Khương Thanh Diệp mở mắt, cúi đầu nhìn Lăng Tùng Chi.