• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Bản đồ sao

Editor: Con trym nhỏ xinh

______________

Tối nay Lương Tri Kiều có thời gian rảnh, nên ngồi xem phát sóng trực tiếp với Tiểu Oản. Không thể không thừa nhận, không ngờ cũng có người không làm cái gì cả nhưng bạn lại có thể xem cô ấy suốt hai giờ liền, còn không chán nữa chứ. Tiểu Oản ngồi bên cạnh anh, chỉ cầm bút và giấy nháp, Cố Thanh Thanh viết gì, bé viết nấy, Cố Thanh Thanh vẽ, bé cũng vẽ theo, tuy rằng không có ai xem hiểu bé đang vẽ gì.

Thấy cô chặn tặng quà, Lương Tri Kiều sửng sốt, rồi bật cười, cũng chỉ có nhân tài thuần khiến như thế mới có thể hấp dẫn được những con người thuần khiết.

Sau khi phát sóng trực tiếp kết thúc, Cố Thanh Thanh thở một hơi dài nhẹ nhõm, chỉ cần không tặng quà như vậy lòng cô mới dễ chịu được, hồi trước đã nhận được không ít rồi.

Gần đây Trương Hồng Ngọc đang chuẩn bị xuất ngoại, không có thời gian xem Cố Thanh Thanh phát sóng trực tiếp, thẳng cho tới hôm nay mới thấy hot search Weibo #Cố Thanh Thanh tắt tặng quà#, bây giờ cô mới biết cô gái phát sóng trực tiếp ngày nào nay đã hot.

Lúc Cố Thanh Thanh tới quán cà phê thì đã thấy Trương Hồng Ngọc ngồi đấy rồi.

"Vì sao bà không cần tặng quà hả?"

"Đủ tiền rồi, nếu nhận thêm thì ngại chết~" Cố Thanh Thanh mỉm cười, nhấp một ngụm cà phê.

"Bà.... quên đi, vậy bà còn phát sóng trực tiếp nữa không?" Đối với cô gái như Cố Thanh Thanh không nhận thưởng nữa đúng là một chuyện vui.

"Đương nhiên! Bây giờ tui rất thích phát sóng trực tiếp, nói chuyện với bọn họ rất vui."

"Được rồi, tùy bà đi, tui phải xuất ngoại! Cái gì cũng ok, nhưng lại luyến tiếc bà!" Hồng Ngọc cười với cô, hốc mắt có chút đỏ, mặc dù đã biết nhau được bao nhiêu năm, dù người khác đã thay đổi ra sao, Cố Thanh Thanh vẫn như thế.

"Tui cũng luyến tiếc bà~" Đôi mắt Thanh Thanh cũng đỏ, nhưng nhìn thấy Hồng Ngọc chuẩn bị khóc, lại nhanh nói, "Tui vẫn sẽ luôn ở nơi đây, đợi khi nào bà về chúng ta rồi sẽ giống như trước! Đợi lát nữa tui dẫn bà đi xem nhà mới của tui, đợi ba năm nữa bà trở về tui vẫn sẽ luôn ở đấy!"

Hồng Ngọc gật gật đầu, Hồng Ngọc bị cô nắm tay kéo ra ngoài. Cô gái ngốc, làm sao có thể giống như trước đây được nữa, không có mình ở cạnh bên, rất nhanh thôi bên cạnh cậu nhất định sẽ có thêm nhiều bạn mới, thậm chí là bạn trai.... Khi mình quay trở lại, mình sẽ không bao giờ còn là người cậu nghĩ đến đầu tiên khi có chuyện gấp.....

Còn một tuần nữa Hồng Ngọc sẽ đi, Cố Thanh Thanh rất luyến tiếc cô ấy, người bạn thân tốt nhất của cô rốt cuộc cũng phải đi. Gần đây Viện khoa học Quốc gia rất bận, còn có mấy bài thi ở trường đại học Q nữa, tới thời gian chơi với Hồng Ngọc còn không có!

..........

Rất nhanh đến lúc Hồng Ngọc rời đi, Cố Thanh Thanh xin giáo viên nghỉ một ngày. Lúc đầu cô tưởng hai người sẽ ngồi nói chuyện được một lúc, ai dè vừa tới sân bay đã ôm nhau khóc hơn một tiếng. Thật vất vả mới ngừng khóc, nhưng tới lúc đi lại ôm nhau khóc rống.

"Không đi nữa, không đi nữa! Tui không đi nữa! Ô ô ô" Hồng Ngọc réo lên.

"Bà~ hức, vẫn phải đi thôi, không được, bỏ qua cơ hội, hai ta.... Hức~ có thể, call video!" Cố Thanh Thanh khóc tới mức nấc cụt.

Tuy khó tách ra nhưng vẫn phân biệt được phải trái, sau khi Hồng Ngọc đi rồi Cố Thanh Thanh vẫn đứng chỗ đó khóc nấc, có một bác gái cười cười lại gần vỗ vỗ cô, còn cho cô khăn giấy nữa.

"Cảm~ hức~ cảm ơn!"

"Không cần cảm ơn, cô gái nhỏ trọng tình trọng nghĩa! Mau ngừng khóc, cô gái nhỏ đã xinh đẹp vậy mà khóc một cái cái thành con mèo ngay!" Bác gái cười nói.

Cố Thanh Thanh bghe xong cười "xùy" một cái, trên mặt vẫn còn vương nước mắt.

"Bác ơi, bây giờ con về, bác vẫn chưa về ạ?" Cố Thanh Thanh ngừng nấc cụt nói.

"Bác còn phải chờ con trai bác, cô gái nhỏ, con có bạn trai chưa? Không có thì ở lại đây với báv!"

Bác gái kéo kéo tay cô cười mà hai mắt híp lại như trăng khuyết.

"Không, không, không, con, con về trước! Tạm biệt bác!" Cố Thanh Thanh chạy đi rất nhanh, đây là lần đầu tiên có người muốn làm mai cho cô, cô sợ hẽi!

"Này~" nhưng người đã chạy xa, Tống Thư Cẩm đành phải tiếc nuối lắc đầu.

"Mẹ! " Ninh Diệp mang mũ và đeo khẩu trang, trang bị hạng nặng đi đón mẹ, chỉ yếu là vì ba hắn còn chưa về, nếu không hắn cũng không cần bỏ lại việc để đi đón.

"Từ xa đã thấy mẹ thì thầm, mẹ nói gì vậy?" Ninh Diệp lấy đồ đạc trong tay bà.

"Tại sao con không tới sớm một chút hả, người ta đi mất rồi!" Tống Thư Cẩm tức giận nói.

"Ui, sao mẹ lại nói vô lý như thế, con đây canh chuẩn thời gian để đi không tốt sao, mẹ vừa xuống con đã tới. Con như vầy cũng không thể đứng chờ ở sân bay được, bị nhận ra thì sao, thế thì hôm nay hai mẹ con mình không rời khỏi đây được mô!"

"Con tự xử lý chuyện của con, nếu hôm nay con tới sớm một chút, có lẽ đã được con gái nhà người ta thấy mặt rồi! Lỡ như cô gái đó thích khuôn mặt đẹp thì chắc chắn sẽ thích con, đây đúng là một chuyện tốt~"

"Được rồi, con của mẹ đây chính là đứa có vẻ đẹp hơn người! Mà mẹ đang nói tới cô gái nào vậy?"

"Đây, mẹ nói cho con nghe, vừa rồi mẹ gặp được một cô bé rất đẹp ở đây! Điều quan trọng nhất, đây là người có tình có nghĩa, mẹ mới nhìn sương sương cô ấy thôi đã thích rồi~ Con tới sớm một xíu thôi thì được nhìn thấy cô bé đó rồi!" Giọng điệu Tống Thư Cẩm tràn đầy nuối tiếc.

"Mẹ, gần đây con cứ thấy hai người sao sao ý, một người rồi hai người, nhìn người toàn nhìn bằng mắt, chỉ cần thấy người nào lớn lên đẹp đẹp là thích. Ninh Vận đúng là, ở nhà ngày nào cũng réo nữ thần nữ thần, mẹ trở về thì quá tốt rồi, nhanh rước con nhóc đó về đi!" Ninh Diệp đang cảm thấy rất ư là hoang mang, giá trị nhan sắc của cả nhà hắn đều rất cao, cũng không phải loại thích xem mặt, hình như gần đây mọi người đều bị bệnh rồi.

"Tiểu Vận cũng có nữ thần hả?"

Ninh Diệp mở cửa xe, "Mẹ lên xe trước"

"Dạ, mấy ngày ni toàn ru rú trong nhà réo nữ thần của tui nữ thần của tui, y như bị trúng độc!"

"Hả? Đương nhiên phải nói nhưng phải hỏi lại cho kỹ càng!"

.........

Ninh Diệp chở Tống Thư Cẩm về chung cư của mình, sau khi Ninh Vận thi đại học xong cũng không có chuyện gì để làm, cả ngày rảnh rỗi trốn ở trong phòng chơi máy tính.

Sau khi vào cửa, Ninh Diệp liền nói, "Mẹ, mẹ phải nói rõ ràng cho con nhóc kia nghe, mấy ngày nay phiền chết con! Người ta chỉ nhắn con nhóc đó vài tin thôi cũng réo cả buổi!"

"Mẹ! Anh trai lại đang nói xấu gì con?" Ninh Vận từ trong phòng lao ra.

"Không, anh con nói gần đây con đang truy tinh?"

"Mẹ đừng nghe ảnh nói xạo! Nữ thần của con không phải là minh tinh, con kể cho mẹ nghe, cô ấy......" Ninh Vận lại bla bla kể lại sự tích của Cố Thanh Thanh cho Tống Thư Cẩm nghe, mặt mày hớn hở.

"Ồ, nghe con kể như vậy thì chắc cô gái này rất tốt rồi!"

"Đúng vậy, hơn nữa cô ấy lớn lên rất đẹp, con cho mẹ xem ảnh chụp, đây, mẹ xem nè~" Ninh Vận đưa điện thoại cho mẹ cô xem.

"Ể? Là cô gái này à?"

"Mẹ biết hả?"

"Hôm nay mẹ gặp được cô bé ấy ở sân bay, đúng là rất tốt! Con gái của mẹ rất tinh mắt~ vốn dĩ muốn giới thiệu cô ấy cho anh con, nhưng mà anh con lại tới chậm!"

"No no no, mẹ đừng dùng anh hai để vũ nhục nữ thần của con!" Vẻ mặt Ninh Vận tràn đầy ghét bỏ.

"Con nhóc này, tại sao con nói chuyện như thế, cô bé này là Cố Thanh Thanh? Con còn tìm được video phát sóng trực tiếp của cô bé đó không? Mẹ cũng muốn xem!"

"Sao lại không có được, đi, con dẫn mẹ lên phòng con, trong máy tính con có download!" Nói xong hưng phấn kéo Tống Thư Cẩm đi lên phòng ngủ.

Mà Ninh Diệp vẫn còn ngồi trên sô pha, trên mặt kiểu hoang mang zl(1).

Đây là người nào vậy!

Cố Thanh Thanh không đi về nhà mà trực tiếp đi qua Viện Khoa học Quốc gia, trong viện đều rất bận, tới cô cũng đang có rất nhiều việc cần làm, phải nhanh chóng đi làm, với lại khi bận quá vô cũng sẽ không có thời gian nhớ Hồng Ngọc rồi lại khóc.

Viện Khoa học Quốc gia vội tới xoay vòng, Cố Thanh Thanh vừa đến đã bị đàn anh tóm được.

"Thanh Thanh, lại nhanh lại nhanh, lại làm giúp anh chút chuyện!" Phương Thụ vẫy vẫy Cố Thanh Thanh lại, Phương Thụ thuộc nhóm nhân viên không chính thức của Viện Khoa học Quốc gia, nên điều ra rất ít trợ lý giúp đỡ cho anh ấy.

"Dạ, làm gì vậy?" Cố Thanh Thanh mặc quần áo xong đi qua.

"Em chú ý nhiệt độ giùm anh, bây giờ là hai mươi độ, nếu nó tăng lên thì phải hạ ngay lập tức!" Phương Thụ nói xong lại vội đi làm chuyện khác.

Cố Thanh Thanh nghiêm túc chú ý nhiệt độ, bên Phương Thụ đang điều khiển luồng khí di chuyển trong vậy chứa, khi hai luồng khí va chạm, nhiệt độ bên này chuẩn bị tăng, Cố Thanh Thanh nhìn biểu đồ lượn sóng trên màn hình, chỉ cần có xu hướng đi lên sẽ chạy đi hạ nhiệt độ ngay.

Cố Thanh Thanh làm rất nghiêm túc, Phương Thụ nghỉ ngơi một chút, lơ đãng nhìn qua Cố Thanh Thanh cái cả người ngây ngẩn. Người ta thường nói một cô gái đẹp nhất chính là khi trở nên nghiêm túc, Cố Thanh Thanh ngày thường đã rất đẹp rồi, một khi nghiêm túc làm gì đó, lại đẹp hơn rất nhiều, làm người khác sinh ra cảm xúc muốn nhìn cả đời. Đây có thể là lý do em ấy chỉ nghiêm túc viết viết, tính toán trên phát sóng trực tiếp mà cũng có rất nhiều fan đi!

"Đàn anh? Anh làm gì vậy? Thí nghiệm!" Đàn anh thất thần trong lúc làm thí nghiệm, đúng là chuyện hiếm lạ.

Phương Thụ hồi hồn, xấu hổ gãi đầu, không dám nhìn cô, lắc lắc đầu rồi tiếp tục làm thí nghiệm.

Lúc trở về nhà đã 8h15, nhanh mở Weibo lên xem. Quả nhiên, nguyên một đám than thở, đều khẳng định rằng hôm nay cô không phát sóng trực tiếp.

Cố Thanh Thanh lại đăng lên Weibo: Đúng rồi mọi người! Bận quá nên về muộn,bây giờ tui mở phát sóng trực tiếp ngay!

Weibo Cố Thanh Thanh đã có hơn bảy trăm vạn fan, vừa mới mở phát sóng trực tiếp ngay lập tức có hơn hai trăm vạn người xem, vẫn còn tăng lên.

"Rất xin lỗi! Hôm nay đến trễ", Cố Thanh Thanh cười cười xin lỗi.

Độc thân & thời đại: Không sao đâu đại đại! Dù có chờ bao lâu đi chăng nữa thì bọn tui cũng nguyện ý!

Trang B tao thả sấm: Ối giời ơi! Còn tưởng hôm nay không được thấy nữ thần

Làm cơ hữu tốt cả đời đi: Một ngày sẽ không trọn vẹn nếu không có nữ thần~

Năm nay mười tám, hỏi lại tự sát: Lầu trên +1

........

Câu hỏi trên Weibo hôm nay rất ít, chưa đầy một tiếng Cố Thanh Thanh đã giảng xong, nhìn qua đã thấy hơn 9 giờ,

"Hôm nay làm tới đây thôi, cũng trễ rồi, mọi người đi ngủ sớm một bữa đi!"

Hùng hài tử: Không muốn!! Nữ thần, bọn tui không muốn đi ngủ!

Xuân đi thu đến: Lầu trên +1

Luôn có điêu dân muốn hại Trịnh: Nữ thần cũng có thể làm bài tập, bọn tui chỉ nhìn thôi là được!

Bé là học sinh tiểu học: Lầu trên +1, bài tác nghiệp của mị còn chưa làm xong nè, nữ thần mà tắt là mị không có tâm tình để làm bài!

Tao là ba ba của mày: Lầu trên +2

Mang ngươi lên làm vương giả: Đừng đối xử với đảng sinh viên như vậy!!!

.........

Cố Thanh Thanh rất bất lực, tiếp tục mở phát sóng trực tiếp ra.

"Vậy tui vẽ bản đồ sao nha~"

Các con số lớn hiếp tui trăm ngàn lần: Vậy cũng được luôn!

Ghế đơn: Nữ thần vẽ? Thiệt mong chờ!!!

Khu Đông Dahe: Lầu trên +1

Đầu giường ánh trăng rọi: Lầu trên +2

..........

(1): Câu gốc là 简直晔了狗了, không biết edit sao nữa

Nhá hàng cực mạnh!!!!

Trên Wordpress của tui đã có chương 7, 8, 9 từ tuần trước rồi. Ai muốn đọc sớm thì có thể sang trang Wordpress của tui để đọc

nu-than-gioi-phat-song-truc-tiep-7-0

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK