"Tích nhi, làm việc cho ta, ta sẽ không giết..."
Không chờ hắn nói xong, Tà Tích đã lắc đầu.
"Ta là sát thủ, chỉ làm việc nhận lợi ích, ta không nhận chủ nhân."
Khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt tựa tiếu phi tiếu làm Trần Lâm Tư ngẩn ra.
Đúng là nữ nhân hắn nhìn trúng rất kiên cường nha. Nếu là kẻ khác, được làm việc cho quan nhất phẩm, từ bỏ được thân phận thấp kém lại tránh được nguy cơ mất mạng này thì đã như vớ được ngọn cỏ cứu mạng còn nàng thì,...
Tà Tích suốt quảng đường còn lại đều nhắm mắt, xem Trần Lâm Tư như không khí.
Thật ra nàng cũng không phải cố tình làm ra vẻ mà là Nhuyễn hương cũng bá đạo quá a. Tay nàng cũng sắp không còn cảm giác mà vẫn còn độc.
"Mệt?"
Không đáp lại lời Trần Lâm Tư hỏi, Tà Tích tiếp tục giả ngốc. Nàng giờ cảm giác tay phải đã mất cảm giác rồi. Tuy nội công cũng hồi phục chút ít nhưng vẫn rất khó chịu.
"Thái độ này là sao?"
Buồn bực chống tay lên cửa, mắt Trần Lâm Tư nhìn Tà Tích đầy ai oán, bỗng thấy tay phải nàng run nhè nhẹ trong lòng chốc lát sáng tỏ.
"Ngươi là đau tay sao? Chẳng lẽ là tác dụng phụ của thuốc?"
Trần Lâm Tư định nâng tay Tà Tích lên nhưng nhớ đến tình cảnh hiện tại, rõ ràng nàng là đến ám sát hắn nên chỉ đưa mắt nhìn, một chút không đành lòng lóe lên ở đáy mắt nhưng rất nhanh biến mất.
"Nhuyễn hương không phải do ngươi bào chế."
Nghe Trần Lâm Tư nói, Tà Tích liền đưa ra kết luận như vậy. Có người nào bào chế thuốc mà không biết rõ tác dụng phụ cơ chứ.
"Ta có nói ta bào chế khi nào nha."
Nhìn khuôn mặt điềm tĩnh trước mặt, Trần Lâm Tư có cảm giác như sắp phát điên. Dù cho bị hắn đùa bỡn, trêu chọc, nói nặng nhẹ thế nào đều là bộ dáng ta không quan tâm, lạnh đến mức không giống người sống chút nào.
"Ta rất tò mò Thất Trọng các làm cách nào mà lại huấn luyện ra được một kẻ vô tình như nàng."
Trong mắt Tà Tích thoáng qua chút chấn động, là đau thương, có cả chút bất đắc dĩ. Tuy chỉ là một giây rồi biến mất nhưng biểu cảm này cũng không thoát khỏi mắt của Trần Lâm Tư.
Tà Tích nhìn ra cửa sổ bên ngoài, trên cao mây trắng khá nhiều, nắng không quá gắt chiếu lên rừng cây. Phía sau nàng nghe rõ có tiếng lá cây bị lắp lại, trong lòng thầm mắng tên ngồi cạnh một tiếng hồ ly tinh, hắn lấp lại dấu chân để không ai truy ra dấu vết đây mà.
Tà Tích cố gắng dùng tay gia tăng vận tốc ép chất độc ra vừa cố làm ra tự nhiên trước mặt Trần Lâm Tư đúng là vô cùng cực khổ.
Bỗng kiệu ngừng lại, Trần Lâm Tư tự nhiên ôm nàng ra khỏi kiệu, thấy nàng không nói gì thì trong mắt thoáng vui vẻ, mặt cũng thư giản hơn chút.
Tà Tích nhìn căn nhà trước mặt. Bốn mặt toàn là cỏ dại. Nói mọc ngang đầu người cũng không quá chút nào đi.
Hắn ôm nàng vào ngôi nhà, giống như bên ngoài, ngôi nhà cũng hoang phế chứng tỏ đã lâu không có người tới.
Tà Tích hơi nhíu mày, hắn định làm gì nàng đây?
"Tích nhi, ta đảm bảo nàng sẽ thích món quà này của ta."
Bí hiểm tươi cười, khuôn mặt hắn như đeo lớp mặt nạ làm người khó lòng dò được.
Tà Tích không nhìn hắn, vì bị hắn ôm nên nàng không thể vận nội công ép độc ra được làm cho võ công vẫn chưa khôi phục được.
"Trần Lâm Tư, muốn chém muốn giết cứ việc, đừng giả vờ thương hại ta."
Khuôn mặt mệt mỏi cùng đôi môi tái nhợt của nàng lọt vào mắt Trần Lâm Tư làm hắn hơi thương tiếc nhưng vừa nghe nàng nói xong, hai tay hắn siết chặt làm nàng đau, đầu móng tay như xuyên âu lớp áo bấm nát da nàng
Tà Tích vẫn không rên một tiếng. Đây là cách kẻ thù đối đãi nhau thôi, hắn đối nàng vậy là bình thường a. Nghĩ vậy nàng câu môi cười.
"Ngươi đối với kẻ thù còn khoan nhượng lắm."
Hai mắt Trần Lâm Tư như nổi lửa. Nàng ta là ngốc đúng không? Chẳng lẽ thật không biết hắn thích nàng à?
Quyết định không nói với nàng nữa. Tay hắn vòng qua eo nàng, sau đó bế nàng lên ném lên vai đi thẳng. Khuôn mặt Tà Tích càng xanh hơn.
Trần Lâm Tư đi vào một căn phòng cũ kĩ, để nàng ngồi dựa vào ghế. Hắn đi đến giường ngủ ở góc chạm vào một chân giường, hắn giật chân giường xuống.
Tà Tích chỉ nghe vài tiếng chuyển mình rầm rầm, nàng đã thấy mặt trên chiếc giường xuất hiện thông đạo.
"Tích nhi, kinh hỉ ta để cho nàng đó."
Hắn quay lại bế Tà Tích xuống thông đạo.
Ở dưới thông đạo là một