Vu Triết cưỡi ngựa chạy theo phía sau cách đó không xa, hắn muốn hộ tống Thượng Li trở về, đồng thời còn phải tiến cung, dù sao hắn đã giết chết cháu ngoại của Thượng thư. Nhớ tới Dư Lỗi, sắc mặt Vu Triết trở nên âm trầm, người cũng chết rồi, biết thế hắn đã chém thêm hai nhát nữa.
Dọc đường miên man suy nghĩ, chẳng mấy chốc đã về đến Vương phủ. Vu Triết tránh mặt ở xa nhìn Thượng Li được đỡ xuống xe, thấy y sờ sờ thắt lưng thì nhíu mày. Chẳng lẽ y không thoải mái ở đâu sao? Vu Triết kìm nén cảm giác muốn chạy tới chỗ y, đành nhắm mắt thở dài. Hiện tại chắc y không muốn nhìn thấy hắn, vẫn nên tiến cung thì hơn......
Thượng Li tắm gội rồi nghỉ ngơi sớm, trên eo hằn nhiều vết bầm tím do bị Dư Lỗi nhéo. Thượng Li không để tâm nữa, bôi thuốc xong liền đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Thượng Li nghe A Tam kể lại chuyện Thượng thư bị giáng chức, còn Vu Triết do bảo vệ y không chu toàn nên bị đánh một trăm đại bản.
"Vậy hắn......" bây giờ thế nào? Thượng Li phát hiện lòng bàn tay mình đã ướt đẫm mồ hôi.
A Tam không nhận ra điểm khác thường, tiếp tục nói: "Vu tướng quân bây giờ đang ở trong phủ. Sau khi lão tướng quân nghe được chuyện này đã phạt Vu tướng quân không được ăn cơm."
"Sao lại như vậy, dù sao hắn cũng đã cứu ta." – Thượng Li đứng bật dậy muốn đến phủ tướng quân.
A Tam ở phía sau hỏi: "Vương gia định tới tướng phủ sao?"
"Phải, ngươi mau chuẩn bị xe ngựa, và cả đồ ăn nữa." – Dứt lời, Thượng Li mới nhận ra bản thân đang sốt ruột lo lắng cho hắn, y tự nhủ mình chỉ là quan tâm mà thôi.
"Vâng, Vương gia." – A Tam lập tức đi chuẩn bị.
Sau khi đến phủ tướng quân, Thượng Li đã bình tĩnh hơn, nhưng lúc này y lại căng thẳng đến mức muốn quay người bỏ đi.
Thủ vệ gác cổng nhìn thấy y, khi nghe thấy A Tam báo tên, đối phương vội thu ánh mắt, lập tức hành lễ rồi chạy đi tìm quản gia. Chỉ một lúc sau, một người đàn ông với dáng vẻ uy nghiêm và gương mặt vô cùng giống Vu Triết bước ra, bên cạnh là quản gia khoảng chừng ba mươi tuổi.
"Thần tham kiến Lục vương gia."
"Tướng quân miễn lễ." – Thượng Li khẽ gật đầu.
Vu Tuân vội mời y vào phủ, chờ đến khi Thượng Li ngồi xuống, ông mới lân la dò hỏi: "Không biết Vương gia đến đây có chuyện gì?"
Thượng Li cầm tách trà thơm lên, nhấp nhẹ một ngụm: "Bổn vương nghe nói Vu Triết chịu phạt nên trọng thương, còn bị lão tướng quân không cho ăn cơm?"
Vu Tuân không ngờ y lại hỏi thẳng vào vấn đề như vậy, ông không đoán được rốt cuộc Thượng Li muốn làm gì, chỉ gật đầu nói: "Do thần dạy dỗ không tốt, khuyển tử suýt chút nữa đã khiến Vương gia......Đúng là tội đáng chém đầu! Nếu không phải Hoàng Đế khai ân miễn cho tội chết, khuyển tử có chết trăm lần cũng không đủ đền tội!"
Thượng Li xua tay, đặt tách trà xuống: "Bổn vương muốn gặp hắn."
Vu Tuân khó xử, chẳng lẽ Vương gia muốn trừng phạt Vu Triết tiếp? Vu Tuân thấy y hơi cau mày thì giật mình đứng dậy chỉ đường. Thượng Li rốt cuộc muốn làm gì, vẻ ngoài này đúng là hồng nhan họa thủy, hại nước hại dân mà......
"Lão tướng quân không cần vào đâu." – Thượng Li đứng trước cửa nói với Vu Tuân, sau đó tự mình đi vào rồi đóng kín cửa lại.
Trong phòng rất yên tĩnh, trên bàn có đốt huân hương, mùi giống hệt loại được đốt trong lều tướng quân. Xem ra Vu Triết thích mùi hương này, Thượng Li cũng cảm thấy khá thích.
Trên chiếc giường lớn sau bình phong có một người đang nằm, đôi mắt hắn nhắm chặt, dường như đang ngủ say. Thượng Li bước đến gần, phát hiện trên người hắn còn đang rỉ vết máu, một trăm đại bản quả thực rất nặng tay.
Vu Triết đã tỉnh từ khi y bước vào phòng, người tập võ rất nhạy bén với tiếng bước chân và hơi thở.
Thượng Li nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường, người này khi không nói gì quả nhiên thuận mắt hơn nhiều, nhưng chẳng bao lâu Vu Triết đã mở mắt. Hai người nhìn nhau một khắc, Thượng Li lúc này mới bừng tỉnh đỏ mặt, trong lúc vội vàng đứng dậy thì bị Vu Triết giữ cánh tay lại.
"Vương gia." – Vẻ mặt Vu Triết có chút bối rối.
Thượng Li rút tay, quay mặt đi: "Bổn vương tới xem ngươi chết chưa thôi."
Vu Triết bật cười: "Chỉ là một trăm đại bản mà thôi, thần chịu được." – Nói rồi Vu Triết muốn ngồi dậy, nhưng lại đau đớn mà ngã xuống.
Thượng Li vội ấn hắn xuống: "Được rồi, đừng lộn xộn. Ta có mang thuốc mà Hoàng Đế ban cho, khá hiệu quả."
Vu Triết tủm tỉm nhìn y: "Cảm tạ Vương gia."
Thượng Li đưa bình sứ cho Vu Triết, không để ý đến ánh mắt trêu đùa của hắn, trầm giọng nói: "Ngươi gọi hạ nhân thay thuốc cho ngươi đi, bổn vương về trước."
"Khoan đã."
Khoan cái gì? Thượng Li khó hiểu nhìn hắn.
Vu Triết lộ ra vẻ mặt khó xử, thở dài nói: "Không dám giấu Vương gia, gia phụ vì chuyện này đã rất tức giận, ra lệnh không cho phép thần ăn cơm, cũng không cho hạ nhân hầu hạ. Thần không có phúc nhận ý tốt của Vương gia rồi."
Thượng Li hơi bực mình, sao Vu Tuân lại quá nghiêm khắc như vậy, thật sự muốn bỏ đói nhi tử của mình luôn sao?!
"Để bổn vương giúp ngươi bôi thuốc." – Thượng Li cầm lấy bình sứ, sau đó vén tay áo lên.
Vu Triết nhướng mày, định ngăn cản y nhưng lại thôi, trong lòng có chút vui sướng. Thượng Li quả nhiên có quan tâm đến hắn, ngay cả chuyện này cũng nguyện ý tự mình làm......
Thượng Li biết hắn bị ở thương ở mông, dù đã xử lý qua vết thương nhưng khi cởi bỏ lớp băng gạc, tận mắt nhìn thấy da tróc thịt bong vẫn khiến y hơi rùng mình.
"Tuy thuốc này có hiệu quả nhanh nhưng sẽ rất rát, ngươi chịu khó nhịn một chút." – Thượng Li nhẹ giọng nói, rồi cẩn thận đổ thuốc lên vết thương.
||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||
Vu Triết còn định mở miệng nói chuyện nhưng chợt cảm thấy da mình nóng rát như lửa đốt, kèm theo đó là đau nhức đến mức tê dại khiến hắn mất hết sức lực trêu chọc Thượng Li.
Thượng Li rót một lần hơn nửa bình, sau đó cầm lấy miếng băng gạc sạch sẽ bên cạnh, do dự không biết phải bắt đầu từ đâu......kiểu gì cũng phải chạm vào hết.
Vu Triết thấy y đỏ mặt thì trong lòng ngứa ngáy, nhưng chính mình đang bị thương nên chẳng thể làm gì được.
"Đa tạ Vương gia, còn lại để thần tự làm vậy."
"Ngươi bị như thế rồi còn làm gì được nữa?" – Thượng Li trực tiếp phản bác.
Vu Triết sửng sốt, lời này sao giống như đang nói hắn không 'làm' được vậy. Một đại nam nhân bị nghi ngờ 'không làm được' sẽ có cảm giác gì? Huống chi Vu Triết còn là một người cao ngạo.
Thấy sắc mặt hắn thay đổi, Thượng Li chợt suy nghĩ xem mình có nói gì sai không.
Vu Triết nghĩ thầm, sau này nhất định phải cho y biết hắn 'làm' được!