Tuy nhiên lại có việc khiến nàng khá vui vẻ a. Hôm kia là sinh thần của sư cô - Phong Thanh Trúc, là đệ tử thứ 6 của sư tổ cũng tức là sư tỉ của mẫu thân nàng và cũng là Thân vương phi vợ của Ngũ bá.
Tính tình cô cô phải gọi là không có đến 0,001% giống sư bá, không hiểu sao hai người là vợ chồng được, duy chỉ có điều cô cô cũng rất quan tâm đến nàng giống Ngũ bá, đương nhiên là không tính cái tính thích hồ nháo và bày trò với người khác. Sư cô nói nhìn Như Tuyết giống như nhìn mẹ nàng lúc nhỏ. Sư cô nhìn thế thôi nhưng ám khí là đệ nhất tuyệt không có ai bằng.
Theo Như Tuyết nghĩ, ám khí chắc phải ăn vào máu người này rồi, trên người lúc nào cũng phải có ít nhất mấy loại, mà nhìn loại nào cũng rất kì lạ a. Nàng cũng có chút tò mò.
Ngũ bá nàng có hai người con trai, một người 15 tuổi, một người 12 tuổi hai người đều được thừa hưởng diện mạo lẫn võ công từ Ngũ bá và sư cô nên không phải nói phải gọi là rất tuấn mĩ anh tài a. Đại ca- Hoàng Phủ Thiết giống tiểu đại nhân lạnh lùng như Ngũ bá; nhị ca- Hoàng Phủ Tuyên lại rất tinh quái hay bày trò, có lẽ giống sư cô. Hai người đối xử với nàng như huynh muội ruột thịt rất quan tâm đến nàng; có lẽ vì bây giờ họ mới có muội muội chăng? Nàng cũng không rõ nữa.
Tạm gác qua chuyện sư cô, nói đến chuyện sinh thần của nàng. Hôm kia sinh thần, phủ thân vương mời rất nhiều người đến, trong đó cũng có Hàn Mặc Ngôn và gia quyến, nhiều vương gia vương phi khác, các đại thần trong triều, tuy nhiên ngoại công của nàng lại có việc không đến được, chỉ gửi quà làm nàng có chút thất vọng.
Nàng và sư cô hôm đó định làm náo chút cho vui nhưng Ngũ bá lại không cho náo đúng là làm thất vọng à. Tuy nhiên nàng còn chưa làm gì thì đã có chuyện hay xảy ra.
Tối hôm đó, tại sảnh đường phủ thân vương yến tiệc diễn ra khá vui vẻ, ca múa sôi nổi. Nàng cùng sư bá, sư cô, hai ca ca ngồi một bàn. Nàng thực cũng chẳng muốn tham gia, phải nhìn thấy cái bản mặt của Hàn gia đúng là làm nàng mắc ói nhưng sư cô lại bắt nàng tham gia, che mặt lại đồng thời cũng dịch dung, lấy danh nghĩa là họ hàng xa. Nàng ngồi giữa hai ca mà chán trường, nhìn ca kĩ mà phát chán. Hai ca cũng phát hiện biểu hiện của nàng, Hoàng Phủ Tuyên đồng cảm nói nhỏ:
- Hay là ta với muội lén ra hậu viện chơi, ta ngồi đây sắp cắm rễ rồi
- Huynh nói đúng ý ta a! Nàng vui mừng đáp lại.
- Hai ngươi ra ngoài bỏ ta lại đây? Bỗng nhiên Hoàng Phủ Thiết lên tiếng.
Nàng và Hoàng Phủ Tuyên cười nham hiểm trả lời:
- Huynh là huynh trưởng phải ở đây cùng với mẫu thân và phụ thân tiếp khách.
- Ta chẳng qua là không muốn đáp mấy cái ánh mắt ghê tởm của ai đó, nên mới đi ra, nếu không phải sinh thần mẫu thân xem ta làm sao cho bọn hắn không thấy ánh mặt trời. Hoàng Phủ Thiết lạnh lùng nói.
Nàng nhìn quanh, a thì ra là Hàn Ngân Xuyên và một số tiểu thư nhà quan lại khác. Ánh mắt giống như chết đói lâu năm thấy đồ ăn trước mặt vậy, đúng là mắc ói mà. Thảo nào Hoàng Phủ Thiết lại muốn móc mắt bọn chúng, đúng là thấy tởm. Đâu chỉ có Hoàng Phủ Thiết, Hoàng Phủ Tuyên cũng hơi bị nổi tiếng, chẳng qua với những trò hại người kinh điển của hắn thì cũng không có mấy thiếu nữ giám công khai nhìn đắm đuối hắn, chỉ giám liếc mắt đưa tình thôi a. Hoàng Phủ Thiết lại quay lại hỏi nàng:
- Muội thực không sao khi thấy Hàn gia?
- Huynh yên tâm muội là Ngọc Như Tuyết, muội đã không dùng họ Hàn từ lâu rồi. Với lại cứ để họ đắc ý đi, để xem gương mặt tươi cười này dương được bao lâu.
- Muội không sao là tốt rồi, ta với Tuyên chỉ sợ muội xảy ra chuyện khi gặp Hàn gia, xem ra bọn ta lo thừa rồi. Tiệc cũng sắp tàn, chi bằng chúng ta cầu phụ thân ra hậu viện hóng gió chút, ta đúng là không ở nổi trong này.
Ngũ bá lưỡng lự chút rồi cho phép, ba người đứng dậy đi ra khỏi sảnh. Bao con mắt đưa theo với ánh mắt tiếc nuối, đặc biệt là ai đó.
Ra ngoài đúng là không khí mát mẻ, lại còn rất thoải mái. Tuyết còn đang rơi, sân sau đủ để chơi người tuyết. Nàng cùng hai ca ca định vô phòng đại ca uống chút nước cho ấm bụng.
Tuy nhiên vừa bước đến cửa phòng thì hai ca nàng ngay lập tức kéo nàng ra trở lại, tự điểm huyệt mình, che mũi nàng lại kéo ra xa. Nàng đúng là có hơi bực mình. Nhưng nàng biết hai ca không phải là người làm việc dư thừa, nhất định có lí do. Đi được một đoạn xa Hoàng Phủ Tuyên nói: “ Trong phòng có dược” Nàng lúc này mới hoảng hồn. Nếu lúc nãy hai ca nàng không phát hiện ra nhanh không biết hậu quả như thế nào.
Hoàng Phủ Thiết lại thở dài phán một câu: “Là mị dược, xem ra không tặng chút quà cho lũ người kia thì hơi thất lễ a!”
Hoàng Phủ Tuyên cười nham: “Nghề của đệ“.
Xem ra là bọn tiểu thư khi nãy đây a, mị dược đó không thể là hại nàng vì vốn chẳng ai biết nàng với thân phận bây giờ, chỉ có thể là tiểu thư nhà ai đó muốn bay cao làm phượng hoàng nên mua chuộc hạ nhân hạ mị dược trong phòng đại ca rồi nhân lúc người trúng dược rồi leo lên giường a. Đại ca cũng 15 rồi cổ đại nam nữ trưởng thành rất sớm, nam 16, nữ 15 a.
Đúng là kế ngu xuẩn nhất từ trước đến giờ. Tuy nhiên nàng cũng muốn xem ai gan to vậy, linh cảm của nàng rơi nhiều nhất vào Hàn Ngân Xuyên a, rất có thể. Đã mất công như thế thì nàng cũng phải hoàn cho tác phẩm này chứ, làm sao để người ta phí công. Nàng cùng hai ca bàn một vở kịch để chuẩn bị tấu diễn.
Chuẩn bị xong đạo cụ nàng cùng Hoàng Phủ Tuyên trở lại bữa tiệc. Hoàng Phủ Thiết theo kế của nàng trở vào sau. Nàng cố ý nói với bọn nha hoàn là Hoàng Phủ Thiết có chút mệt nên nghỉ ở trong phòng. Không ngoài dự đoán của nàng, Hàn Ngân Xuyên đã lặng lẽ đi ra ngoài.
Hàn Ngân Xuyên vừa đi ra thì Hoàng Phủ Thiết từ gian kế bước vào, mặt vẫn lạnh lùng vô cảm, ngồi xuống bàn đợi xem kịch. Không lâu sau, nha hoàn của Hàn Ngân Xuyên chạy vội vào, thấy Hoàng Phủ Thiết thì có chút giật mình sau đó là kinh hãi lẩm bẩm run rẩy nói:
- Lão gia, nô tỳ không tìm thấy tiểu thư.
Hàn Mặc Ngôn có chút mất hứng, nhưng vẫn lo lắng hỏi:
- Ngươi nói vậy là sao?
Nha đầu đó sợ hãi, run lẩy bẩy nói: “Vừa nãy, nô tỳ cùng nhị tiểu thư ra ngoài hóng gió, bất ngờ gặp Hoàng thế tử vậy nên tiểu thư bảo nô tỳ lui, đi dạo cùng Hoàng thế tử, sau một lúc, nô tỳ đi tìm thì không thấy nàng đâu.
Truyện cười hay nhất thế kỉ là đây, nàng nói ca đi dạo với Hàn Ngân Xuyên? Trừ khi ca nàng đập đầu vào tường rồi hỏng não a. Nói dối thì cũng phải nói cho có bài bản chứ, bắt quàng vậy đúng là cho rằng mình chắc thắng a, để xem kịch này tấu được bao lâu.
Nàng ta vừa nói xong, nhanh chóng nhận được đồng loạt các ánh mắt lạnh lùng khinh bỉ, đặc biệt là từ Hoàng Phủ Thiết, Ngũ bá và sư cô. Hoàng Phủ Thiết lạnh lùng ném lại một câu:
- Tiểu thư nhà ngươi ta còn chẳng biết mặt mũi thế nào, ngươi bảo ta làm sao mà đi dạo? Nãy giờ ta cùng đệ đệ và biểu muội ở hậu viện, khi nào gặp?
Bỗng có người nhớ ra:
- Hình như vừa nãy Hoàng thế tử có vào trễ một chút so với hai người kia a.
- Lúc hai người kia vào trước, ta cùng mẫu thân ở gian kế lấy đồ có người làm chứng, làm sao mà dắt được tiểu thư ngươi đi dạo? Hoàng Phủ Thiết vẫn không thèm nhìn nhẹ nhàng nói.
Nàng ta bắt đầu hoảng hốt, tiểu thư nàng chỉ dặn nói vậy, rõ ràng vừa nãy nàng chính mắt thấy tiểu thư vào phòng với một nam tử nàng lại nghĩ đó là phòng của Hoàng Thế tử nên người đó chắc là hắn, giờ Hoàng thế tử lại ở đây, nàng rốt cuộc phải làm sao mới phải đây.
Thấy nha đầu đó bối rối, Hoàng Phủ Tuyên lại dội thêm một câu: “ Nha đầu ngươi dám bịa đặt vu oan cho ca ta để xem bổn gia giúp ngươi nâng đỡ thế nào“.
Trong đầu nha đầu đó “Oang” lên một tiếng. Có ai mà không biết tiểu đại vương này chơi ác đến cỡ nào, rơi vào tay hắn không biết nàng biến thành cái gì thí nghiệm a, sống không bằng chết, không hổ danh là bằng hữu của Thập hoàng tử, một cái tiểu diêm vương, một cái tiểu ác quỷ, đúng là song sát a. Thôi thì tới được thế nào thì tới, nàng cứ làm tiếp vậy, coi như vì tiểu thư.
- Nhưng chính mắt ta đã thấy tiểu thư và Hoàng thế tử đi vào phòng của ngài mà.
Lúc này, Phong Thanh Trúc mới mở miệng: “ Vậy chúng ta đi tới phòng của Thiết nhi đi, kiểm tra xem sẽ biết“.
Sư cô đúng là đúng ý nàng a, mũi tên cắm trúng hồng tâm rồi a.
Cả đoàn người cả nam tử lẫn nữ tử đều kéo nhau ra hậu viện, dẫn đầu là sư cô và Ngũ bá, cửa phòng vừa mở ra, một loạt âm thanh dơ bẩn truyền đến. Một đôi nam nữ trần trụi đang làm chuyện dơ bẩn trên giường. Nữ tử đồng loạt che mắt lại, nam nhân cũng đồng loạt nhìn về hướng khác. Hoàng Phủ Tuyên cùng lấy tay che mắt Như Tuyết lại, nhìn ra hướng khác.
Hàn Mặc Ngôn từ đâu đi ra từ đoàn người đi lại giường tách đôi nam nữ ra cho Hàn Ngân Xuyên một bạt tai. Có lẽ đánh khá mạnh nên nàng cũng tỉnh, mị dược lúc này có lẽ đã hết tác dụng nàng ta nhìn xung quanh; có rất nhiều người nhìn nàng với ánh mắt khinh bỉ, lại nhìn mình không một mảnh vải che thân, nhìn nam tử trước mặt gương mặt có hơi quen, tuy nhiên lại không phải Hoàng thế tử, nàng lúc này mới hoảng sợ.
Tên nằm trên giường này lẽ nào là tên gia nhân nàng thuê bỏ mị dược, lẽ nào nàng đã làm chuyện đó với tên này? Không thể nào, không thể nào đâu. Hàn Ngân Xuyên lúc này mới quấn chăn lên che thân, bò lại chỗ Hàn Mặc Ngôn khóc than nói oan ức, Hàn Mặc Ngôn không dám nhìn nàng ta, rồi lại nhìn lại chỗ Ngũ bá, sư cô, hai ca ca nàng nhưng không ai bảo gì.
Lúc này nhìn tên gia nô Như Tuyết mới than đúng là công nghệ dịch dung đỉnh thật, khiến cho Hàn Ngân Xuyên nhầm tên đó thành ca của nàng, đúng là thánh a.
Mãi được một lúc, Ngũ bá nàng mới phán một câu:
- Hàn quốc công, hôm nay là sinh thần của vương phi ta không muốn làm to chuyện, nữ nhi ngươi lại làm ra chuyện như vậy, ta nể mặt ngươi là quốc công nên để ngươi tự thu xếp hôn sự. Đó là về phần bổn vương.
”Đó là về phần bổn vương”? Hàn Mặc Ngôn có chút khó hiểu. Chẳng nhẽ còn ai muốn định tội Ngân Xuyên. Lúc này Hoàng Phủ Tuyên bắt đầu giải thích.
- Nha đầu của nữ nhi nhà ngươi giám vu oan ca ca ta, nghĩa là phạm tội vu khống hoàng thân quốc thích, không biết chủ tớ hai người nên xử phạt sao a, chi bằng ta cùng Thập hoàng tử bẩm lại với hoàng thượng để người xử lí cho công bằng.
Hàn Ngân Xuyên nghe được câu nói này như vạn dao đâm xuống. Chuyện này mà đến tai hoàng thượng không biết nàng có còn toàn thây không, lại còn cả Thập hoàng tử, chuyện này tuyệt đối không được, nàng không cam tâm, lúc này mới gào thét ôm chân phụ thân cầu tình. Hàn Mặc Ngôn cũng có chút động lòng, nhưng trước ánh mắt nghìn người thì đúng là không thể làm gì. Hắn bèn quay sang cầu Hoàng Phủ Thiết.
- Thế tử, nữ nhi ta mạo phạm, nha đầu vì lo lắng quá nên mới hiểu lầm cho người, hi vọng người có thể hay không đừng bẩm báo với hoàng thượng, tùy tiện xử lí là được rồi.
Hiểu lầm? Nếu giờ người nằm đây là thế tử thử xem hắn có cho là hiểu lầm không, đúng là loại người không biết xấu hổ. Hoàng Phủ Thiết vẫn không thèm liếc lấy một cái, quay sang nói với Hoàng Phủ Tuyên:
- Chuyện này ta giao cho đệ toàn quyền xử lí.
- Huynh yên tâm, ta sẽ dọn dẹp tốt. Hoàng Phủ Tuyên vui vẻ nói.
Hàn Mặc Ngôn đúng là không biết cầu tình như thế nào, người hoàng gia nổi tiếng là không nói đạo lí, lại còn gặp phải tiểu quỷ này, xem ra mệnh của Ngân Nhi đúng là đoản thật rồi. Hắn ta nhìn nữ nhi dưới chân rồi chắp tay cung kính: “Mong tiểu vương gia dơ cao đánh khẽ”
Hoàng Phủ Tuyên nói: “ Ngươi yên tâm, ta cũng không hứng thú với loại người này, động vào chỉ tổ bẩn tay, người đâu mang đôi nam nữ này ra đánh 80 trượng cho ta“.80 trượng? Đúng là muốn lấy mạng người a, ca ca chơi đủ ác a. Hàn Ngân Xuyên để xem sau này ngươi đắc ý thế nào.
Hàn Ngân Xuyên vừa nghe xong, ngay lập tức ngồi rạp xuống, mất hồn. Hoàng Phủ Tuyên còn bổ túc thêm một câu: “ Chuyện này phủ quốc công các ngươi nên thu xếp cho kĩ lưỡng, đúng để liên lụy đến ca ta, căn phòng này cũng đã bẩn rồi, ca ca cũng nên đổi phòng khác thôi“.
Hàn Mặc Ngôn mất mặt chưa từng thấy, đúng là không dám nhìn người ta, tại sao hắn ta lại có đứa con như thế cơ chứ, đúng là mất mặt mà. Giờ hắn chỉ muốn về phủ mà phát hỏa. Hắn ta đành phải nghiến răng nghiến lợi đáp: “Người yên tâm, thần sẽ sắp xếp ổn thỏa” Sau đó dẫn gia quyến hồi phủ. Từ hậu viện đi ra mà hắn bắt gặp bao nhiêu ánh mắt khing bỉ, diễu cợt, Quốc công gia như hắn đúng là chưa bao giờ gặp phải, hắn đành nhục nhã lên kiệu hồi phủ.
Hàn Ngân Xuyên cùng tên kia cũng bị lôi đi, 80 mươi trượng không mất mạng cũng tàn phế a, để xem mệnh nàng thế nào. Khách lúc đó cũng nhanh chóng cáo từ về hết, Tiệc cũng nhanh chóng dọn xong. Hiện tại ở sảnh đường chỉ còn lại Ngũ bá, sư cô, các ca ca và nàng. Ngũ bá lúc này mới lên tiếng:
- Ta đã sai người đi loan tin khắp kinh thành, rất nhanh thôi sẽ đến tai hoàng thượng.
Cứ tưởng sẽ bị mắng ai ngờ Ngũ bá nói vậy, nàng cũng rất ngạc nhiên. Đúng là không hổ danh là bá bá lúc nào cũng hiểu nàng. Sư cô ở bên cạnh khi thấy biểu hiện của nàng cũng khẽ cười, hai ca cũng cười theo, đúng là có chút xấu hổ a.