Đã nhớ
Rất nhớ
Nhưng ánh mắt này
Đôi tay này
Đâu thuộc về em...
Duy nắm chặt tay cô nhóc lại. Đôi mắt đầy vẻ xót xa. Ba ngày qua cậu gần như phát điên. Cậu muốn gặp cô, muốn biết cô có sao không? Muốn hỏi cô tại sao không đi học? Nhưng cậu không thể. Vì cậu sợ... Sợ ánh mắt thù hận mà cũng tràn thất vọng của cô nhóc. Vì chính cậu đã đâm 1 nhát vào thẳng trái tim người con gái đó.
_ Sao???_ Cô nhóc nhíu mày đầy khó hiểu. Nhìn khuôn mặt tiều tụy này mà Duy thấy đau đớn. Đưa tay định chạm vào miếng băng trắng bóc trên trán cô nhưng bị Quân gạt ra.
_ Còn đau không?
Cậu nhóc nói, đôi lông mày nhíu lại. Mắt nhìn chằm chằm vào miếng băng" chắc hẳn đã rất đau". Tim cậu nhói lên
_ Hahahaha! Thương hại tôi sao? Không cần đâu hot boy à!
Cô nhóc cười phá lên mà lòng chua xót vô cùng. Cậu ta làm cô bị thương rồi giờ đứng đây hỏi han sao? Cậu ta quan tâm hay đúng hơn chỉ là sự thương hại. Đưa ánh mắt sắc như dao nhìn Duy, cô căm phẫn gào lên_ Tôi không cần sự thương hại rẻ tiền!
Xoay lưng bước mà như chạy.cô cố gắng tránh ánh mắt đó. Gạt phăng khuôn mặt đó ra khỏi tâm trí.
_ Quân à! Sai lầm vẫn có thể sửa mà
Cậu nhóc chua xót nói với theo. Cậu đâu biết cô đang khóc. Cô tự hỏi bản thân có phải mình đã sai không? Cho tới giờ phút này thì 1 chút niềm tin mà cậu cũng không có nơi cô. Đau lắm! Đau tới nỗi không thở nổi. Ngồi thụp xuống góc đường, cô nhóc khóc ầm lên...
Khóc cho lần yêu cuối để nước mắt tan vào mưa nhé
Dẫu biết bàn tay ấy sẽ ấm áp bên bàn tay khác
Lối đi nào cho em em đi tìm 1 cơn mưa
Lối đi nào cho anh, anh đi tìm hạnh phúc riêng...
Tình yêu sẽ không trọn vẹn khi trong ta không có niềm tin...
Liệu sự hiểu lầm này có được hoá giải? Hay lại chỉ có thêm những đau thương?