Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đánh chết ông? Cũng không phải không thể. Nhưng...”, Trần Hạo cười ha ha, lộ ra hàm răng trắng, đi gần đến Bạch Minh Hợp.

“Trần Hạo, đủ rồi!”, Bạch Phi Nhi không biết nên cảm động vì Trần Hạo bảo vệ mình, hay là hoảng loạn vì hành động của anh nữa.

Chỉ trong vòng một ngày mà từ Lưu Gia Ấn đến Bạch Minh Hợp đều bị Trần Hạo đánh.

“Đủ chưa? Tôi thấy chưa đủ đâu!”, Trần Hạo nhấc Bạch Minh Hợp lên, mặt hai người gần như sát vào nhau, cười khúc khích: “Ông cả, ông nói xem?”

Ý cười khinh bỉ của Trần Hạo làm Bạch Minh Hợp hơi hoảng, ông ta nhìn sang Bạch Phi Nhi trong vô thức.

“Mày, mày mà dám...”

Bạch Minh Hợp vừa mới nói thì Trần Hạo đã lên tiếng, giọng điệu vẫn khinh thường như cũ.

“Ông nghĩ cho kỹ đi rồi hẵng nói!”, Trần Hạo vẫn đang cười, nhưng Bạch Minh Hợp thì lại thật sự sợ hãi.

“Cậu không sợ tôi trả thù sao?”

“Chậc... Tôi nói đánh ông thì sẽ đánh ông thật mà, không phục à?”, vẫn là câu trả lời dứt khoát đó.

“Tôi, tôi sai rồi... Tôi xin lỗi! Tôi phục rồi!”, Bạch Minh Hợp cũng là người biết điều, nếu ông ta mà còn nói nhảm nữa thì chắc là sẽ bị tát văng cái mặt này đi mất!

“Ngoan ngoãn ngay từ đầu có phải là tốt không? Mà đừng có xin lỗi tôi, ông nghĩ ông nên xin lỗi ai mới phải nhỉ?”

Trần Hạo đẩy Bạch Minh Hợp cho ông ta đứng thẳng, còn phủi quần áo của ông ta, như vô tình đẩy ông ta đến trước mặt Bạch Phi Nhi.

Bạch Minh Hợp có khổ nhưng không nói được, ông ta len lén nhìn ông Bạch đang nằm trên sô pha, động tĩnh to như thế mà lại chẳng có phản ứng gì!

Gọi vệ sĩ? Trước khi vệ sĩ đến thì Trần Hạo đã đánh cho ông ta tàn phế luôn rồi!

“Phi Nhi, bác nói linh tinh, vạ mồm, cháu đừng để bụng nhé! Bác xin lỗi cháu!”, Bạch Minh Hợp cắn răng nói một tràng với Bạch Phi Nhi.

“...”, Bạch Phi Nhi chẳng hề lên tiếng.

Bạch Minh Hợp xin lỗi xong thì nhìn sang Trần Hạo, vậy đã được chưa?

Nhưng không ngờ là Trần Hạo lại đẩy ông ta đến chỗ ông Bạch!

“???”, Bạch Minh Hợp không hiểu ý của Trần Hạo.

“Cái loại con bất hiếu như ông có nên xin lỗi bề trên không hả?”, Trần Hạo xoa mũi cười khà khà.

“...”

Bạch Minh Hợp cắn răng đến mức răng sắp vỡ hết cả ra: “Bố, con sai rồi, con xin lỗi bố!”

“Hahah, ông già, ông thấy cháu dạy con ông như thế được chưa?”, Trần Hạo xoa miệng, cười lớn.

Ông Bạch ở trên sô-pha ngồi dậy đáp: “Thằng nhóc này, nghịch y như ông của cháu vậy đó!”

Bạch Minh Hợp và Bạch Phi Nhi thì kinh ngạc không thôi, không ngờ là ông Bạch đã tỉnh từ lâu!

“Bố, không thể để loại này ở lại nhà họ Bạch được...”, Bạch Minh Hợp bước lên trước, suýt nữa thì òa khóc tại chỗ.

“Mau cút ngay! Tôi thấy anh là thấy phiền!”, ông Bạch rất thất vọng với người con cả này, không cả buồn nói chuyện mà đuổi thẳng.

Bạch Minh Hợp ngẩn ra, một sự giận dữ từ nội tâm bốc lên, oán hận nhìn tất cả mọi người trong phòng rồi dứt khoát rời đi.

Đi đến cửa, ông ta lại gặp đúng hai bà vú đang nhìn lén, vừa thẹn vừa giận, ông ta càng thêm hận Trần Hạo.

...

Ở trong phòng, ông Bạch cười khà khà nhìn Trần Hạo, dường như không bị những chuyện ban nãy làm ảnh hưởng.

Bạch Chấn Thiên là bộ đội đã nghỉ hưu, từng vào sinh ra tử bao nhiêu lần. Sau này, ông ấy đi làm kinh tế, lại nổi danh giới thương nghiệp, trở thành tập đoàn Bạch thị.

Ông từng làm mưa làm gió ở thành phố Hải Dương, vậy mà giờ lại lui về ở ẩn, nhưng ai dám khinh thường thủ đoạn của ông ấy chứ?

“Ông, cháu cũng nói thẳng. Ban đầu, khi cháu gặp chuyện, ông thu nhận cháu khiến cháu rất cảm kích. Chuyện kia thật bất ngờ, nhưng đến giờ lại vẫn bất công với Phi Nhi!”

Trần Hạo chỉ vào Bạch Phi Nhi ngoài cửa, không hề vòng vèo mà nói luôn.

Sắc mặt Bạch Phi Nhi bỗng chốc thay đổi, chuyện đầu tiên mà anh làm sau khi khôi phục lại chính là đề nghị ly hôn sao?

“Cháu muốn ly hôn?”, ông Bạch nheo mắt nhìn Trần Hạo.

“Cháu sợ cháu gái ông bị thiệt mà!”, Trần Hạo thở dài.

“Con bé đối xử tệ với cháu bao giờ chưa?”

“Chưa!”

“Con bé không xứng với cháu à? Không xinh đẹp? Không dịu dàng?”

“Xinh đẹp!”

“Thế mà đòi ly hôn?”

“...”

Giọng của Trần Hạo ngày càng nhỏ lại, ông già này đang vạch trần lòng anh đấy à? Hỏi mãi lại thành ra anh không thể nói dối.

Đến cuối cùng, sao nghe lại giống như anh là một kẻ phụ bạc vậy ta.

“Phi Nhi, cháu qua đây! Ông hỏi cháu, cháu có muốn ly hôn không?”

Bạch Phi Nhi mở miệng, đang không biết nói gì thì đã nghe ông Bạch cắt đứt: “Hừ, nhà họ Bạch chỉ có tang ngẫu chứ không có ly hôn! Ông cháu ban đầu cứu ông thì mới có nhà họ Bạch này, nếu cháu muốn ly hôn thì lấy mạng ông luôn đi!”

“...”

“...”

Trần Hạo cạn lời, cái gì đây? Ép à?

“Trần Hạo, cháu có phải đàn ông không hả? Vì cháu mà ba năm nay Phi Nhi chịu bao nhiêu tủi nhục và nước mắt? Không lẽ việc đầu tiên cháu làm sau khi khỏe lại là phủi đít bỏ đi ư?”, ông Bạch lại bỏ thêm một quả bom.

Trần Hạo xua tay: “Thôi thôi được rồi ông ơi, ông đừng nói nữa! Cháu thua rồi! Coi như cháu chưa đến đây nha?”

“Ừ, đã vậy thì hai đứa nghiêm túc qua lại đi! Hợp nhau như thế con gì, trai tài gái sắc!”, ông Bạch cười khà khà.

Bạch Phi Nhi còn định nói gì thì đã bị Trần Hạo kéo ra ngoài.

“Cô cũng nghe thấy ông cụ nói rồi đấy, không phải tôi không giúp cô mà là không giúp nổi ấy. Tôi là người biết báo ơn, cô giúp tôi suốt bao lâu nay, tôi chắc chắn sẽ không phản lại cô đâu. Sau này chuyện của cô cũng là chuyện của tôi! Cô làm gì thì cứ làm, tôi sẽ không hỏi đâu. Cô thấy được chứ?”, Trần Hạo gãi ót, cười gượng hỏi.

Bạch Phi Nhi im lặng, chau mày: “Đây là những gì anh muốn nói sao?”

“Đúng vậy!”

“Tôi có thể hiểu thành, sau này anh muốn làm gì thì làm, muốn yêu ai thì yêu, tôi cũng không được xen vào hả?”, Bạch Phi Nhi mắt sắc như đao, giống như xuyên thấu Trần Hạo.

“...”, Trần Hạo thầm thổ huyết, hai ông cháu nhà này sao mà khó nhằn vậy?

Bạch Phi Nhi lạnh lùng “hừ” một tiếng, xoay người về phòng.

Trần Hạo ngẩng đầu lên nhìn trời, thở dài thườn thượt, cái quái gì đang xảy ra vậy?

“Xem ra anh Hạo khỏe lại rồi, còn biết cả thở dài cơ đấy! Hihi!”, cùng với tiếng cười là một cô bé 18-19 tuổi đang vui vẻ đi đến.

“Tống Ninh Mông!”, Trần Hạo cười chào.

Đây là họ hàng của nhà họ Bạch, cháu gái của em gái ông Bạch, nói thì cũng hơi rắc rối, nhưng lại rất được ông Bạch yêu chiều. Mà nhà họ Tống thì không tầm thường, cô bé cùng ra vào nhà họ Bạch thường xuyên.

Nếu nói trong 3 năm qua, Bạch Phi Nhi và ông Bạch đã ngăn cho anh 80% hoạn nạn, thì 20% còn lại chính là đến từ Tống Ninh Mông!

Thậm chí cả nhà họ Bạch, bao gồm cả Bạch Phi Nhi, người thật sự không khinh thường anh chỉ có Tống Ninh Mông này.

“Ơ, anh Hạo khỏe lại rồi sao?”, Tống Ninh Mông nhận ra sự thay đổi của Trần Hạo.

“Ừ, anh khỏe rồi!”

“Hoàn toàn luôn?”

“Ừ, hoàn toàn luôn!”

“Hahaha, thế thì tốt quá!”

Hai người nói chuyện như hai kẻ ngốc, khiến miệng Trần Hạo méo xệch, dở khóc dở cười.

Tống Ninh Mông nhìn kỹ Trần Hạo, tinh thần này đúng là đã thay đổi!

“Anh đã khỏe lại rồi thì chúng ta phải ôn lại chuyện xưa thôi. Ngày trước em giúp anh đánh người, chửi người, đổi lại, anh đồng ý là sau khi khỏe lại sẽ đưa em đi chơi, giúp em làm bài tập, đuổi ruồi bọ, anh có nhớ không?”

“Có chuyện này sao?”, Trần Hạo sửng sốt.

Tống Ninh Mông lại chống nạnh, tức tối nói: “Anh lại dám trốn nợ à! Hóa ra anh là Trần Hạo như thế đấy! Một tên ngốc mà cũng biết lừa phụ nữ!”

“???”, Trần Hạo thật sự không biết lúc mình bị khờ thì đã sống sót thế nào được dưới tay cô yêu tinh này luôn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK