Trong bóng đêm, Trương Trác không nhúc nhích, giơ tay muốn đẩy ra nhưng khi thấy Đỗ Trạch lầm bầm thì tay dừng lại giữa chừng.
“Trương Trác, tớ đau đầu…” Sau đó buông hắn ra rồi nói nóng, nhưng giây tiếp theo lại ôm lấy mà kêu khó chịu quá.
Trương Trác nhẹ nhàng đặt tay lên trán Đỗ Trạch, bàn tay từ từ dịch xuống cho tới khi chạm phải hai má người kia vài giây, vẻ mặt lạnh nhạt của Trương Trác biến mất tăm mất tích, ôm lấy Đỗ Trạch vào lòng, sau đó hắn cảm thấy bản thân thật đáng khinh.
Đỗ Trạch chẳng biết gì, ngủ tuốt tới trưa hôm sau, mở mắt ra thấy Trương Trác đúng là đang đọc sách ở bên giường mới giơ tay dụi mắt, tiếng nhỏ như mèo kêu: “Trương Trác.”
“Ừm.” Nhìn anh đã tỉnh, Trương Trác gấp sách lại. “Ăn chút gì đi, ăn xong rồi tới bệnh viện truyền nước.”
Đỗ Trạch xoắn xuýt. “Tớ mới dậy mà.”
Trương Trác hỏi: “Việc đó với việc cậu phải truyền nước có liên quan gì với nhau không?”
Đỗ Trạch quả quyết lắc đầu, rút một nắm khăn giấy nhét vào túi quần. Thật ra anh muốn ở cạnh Trương Trác thêm một chút, nhưng tình hình bây giờ nói cho anh biết rằng anh phải biết điều một chút.
Dù đã là buổi trưa nhưng trời bên ngoài rất âm u, nhiệt độ không khí cực thấp, cuối cùng Đỗ Trạch quyết định gọi người tới dọn dẹp nước mưa trong nhà, còn bản thân thì mặc áo lông đi theo Trương Trác. Nhưng lúc bước vào thang máy lại gặp người chủ của chú mèo kia, Đỗ Trạch giả vờ như không thấy.
Con người đúng là một giống loài kỳ cục, Đỗ Trạch nghĩ cô gái này thấy hai người cũng nên biết xấu hổ một chút, ai ngờ bỗng đâu vang lên một tiếng ‘hừ’, Trương Trác đứng trước anh nghiêng đầu liếc một cái, Đỗ Trạch thấy cô gái kia lùi lại đằng sau mấy bước.
Hừ, thói đời cứ phải ra uy như thế đấy!
“Giờ cậu có muốn xin nghỉ phép không, hay là gọi điện thoại để mẹ cậu tới đây?”
Đỗ Trạch hiểu ý của Trương Trác sau đó mau chóng lắc đầu, việc nhỏ như vậy mà cũng phải gọi Thẩm Thục Vân tới ư, giỡn vừa thôi chứ, anh giấu mặt vào mũ, nói: “Tớ có phải trẻ con đâu.”
Nhưng Đỗ Trạch vừa nói xong liền nhớ ra một việc, anh lấy di động nhìn ngày tháng, nhận ra đã tới cuối tuần cần phải gọi điện cho mẹ, đang tính tối sẽ gọi nào ngờ đang đi thì bị điện thoại oanh tạc.
Thẩm Thục Vân quan tâm con trai: “Dạo này con bận lắm đúng không?”
Đỗ Trạch dè dặt nhìn Trương Trác một cái, nhìn vẻ mặt không có gì khác thường của hắn rồi mới nói: “Hơi bận một tí ạ, cuối tuần con phải tới công ty tăng ca nhưng thời tiết xấu nên ở nhà.”
“Con nói chuyện bị sao vậy, sao giọng mũi nặng thế?”
Đỗ Trạch rút khăn giấy lau nước mũi: “Con bị sổ mũi đó mẹ, sau đó còn bị cảm lạnh.”
“Mấy hôm nay thời tiết ở Bắc Kinh xấu lắm, con ở đó phải chú ý một chút, tăng ca tăng kíp cái gì, lúc trước mẹ có đồng ý cho con theo ngành này không?” Nói tới chuyên ngành, Thẩm Thục Vân đến giờ vẫn cảm thấy tức nghẹn cả người. “Đừng tưởng rằng còn trẻ mà cứ đâm đầu vào tăng ca mà kiếm tiền, mấy hôm trước mẹ thấy có người còn trẻ mà bất ngờ chết gục trước máy tính tiền, cũng dân thiết kế đồ họa như con đó.”
“Mẹ, con tự biết mà. Bình thường con đều hoàn thành công việc trước thời hạn, giờ là cuối năm nên mới nhiều việc thôi, làm xong tất cả là ổn rồi.”
Đỗ Trạch bị Thẩm Thục Vân mắng mỏ, đứng trước mặt Trương Trác cảm thấy thật mất hết mặt mũi, lúc này Thẩm Thục Vân nói: “Cũng sắp Tết Tây rồi, mẹ tới thăm con, vừa hay gặp con nói chút chuyện.”
Đỗ Trạch sợ tới mức đang định hắt hơi mà ngừng luôn. “Hả, mẹ có chuyện gì cứ nói thẳng với con là được rồi.”
Thẩm Thục Vân ở đầu dây bên kia bèn cười nói: “Việc này phải gặp mới nói được, cũng lâu lắm rồi mẹ không gặp con. Sao, không chào đón mẹ hả?”
“Chào đón chứ sao không.” Đỗ Trạch xoa xoa tay. “Lúc mẹ tới thì gọi điện cho con nha, con đi đón mẹ.”
Trương Trác nhận ra hắn sắp quên mất gương mặt Thẩm Thục Vân.
Đỗ Trạch sau khi nói chuyện với Thẩm Thục Vân xong liền lo lắng, bởi vì hai ngày sau đã là hai mươi hai rồi, làm việc thêm một tuần nữa, Tết còn cách bao xa nữa đâu?
Đỗ Trạch sợ Thẩm Thục Vân kiểm tra, anh chẳng còn cách nào khác là phải cố gắng từng phút từng giây để đạt được kết quả tốt nhất, giống như trước kia anh không ngủ nướng, bây giờ lại cảm thấy ngủ nướng cũng chẳng sao cả, dù sao anh cũng thích lăn qua lăn lại trên giường, thậm chí còn hối hận, quãng thời gian thích hợp cho ngủ nướng đã không quay lại nữa.
Hiện tại Đỗ Trạch lại bắt đầu khó chịu vì bản thân không thể dốc lòng dốc sức, anh muốn nhiều điều lắm, nếu bị mẹ cằn nhằn dạy dỗ thì phải làm sao bây giờ?
Trương Trác thấy Đỗ Trạch đang đắm chìm trong thế giới riêng, không hứng thú nói rằng đừng nghĩ nhiều nữa.
“Đào Gia Vũ nói muốn tới thăm cậu, lát tôi sẽ quay lại.”
Tim Đỗ Trạch đập nhanh mấy cái. “Cậu muốn đi làm sao?”
“Tôi về nhà ngủ.” Râu Trương Trác mọc lún phún nói rõ tối qua hắn ngủ không ngon, đã lâu không ngủ cùng người khác, cảm giác bị một người ôm ngủ thật khó tả.
Đỗ Trạch thầm nói ‘cũng phải’, hôm qua trong lúc anh ngủ cũng mơ màng cảm thấy mình đang ôm một người. “Hai hôm nay làm phiền cậu quá, chi phí thuốc men tớ sẽ trả lại cậu.”
Đào Gia Vũ nói tới thăm Đỗ Trạch nhưng thật ra là tới hóng chuyện thôi, đi quanh Đỗ Trạch vài vòng rồi ‘chậc chậc’, y nói: “Cậu cứ như con gái ấy, nói bệnh là bệnh hà. Nhìn cậu ăn mặc kìa.” Áo lông màu xám tro dài hai phần ba chiều cao cơ thể Đỗ Trạch, xương bé nên nhìn cứ như trẻ con mặc trộm quần áo của người lớn, rất hợp với gương mặt có lớn mà chẳng có già. Đào Gia Vũ nghĩ bản thân không muốn cười nhưng lại chẳng thể ngừng nổi.
Đỗ Trạch tránh sau lưng Trương Trác, đây là động tác hoàn toàn theo bản năng. Hồi đại học, mặc kệ chuyện có tệ cỡ nào, Trương Trác vẫn luôn đứng chắn trước mặt anh, mãi tới khi chuyện ổn thỏa mới thôi.
“Tớ cần ấm chứ không cần đẹp trai.”
Trương Trác trầm giọng: “Cậu ấy đang bệnh, bớt bắt nạt người ta đi.”
“Được được được, tôi nghe lời cậu. Không phải cậu bận sao? Mau đi đi.”
Đỗ Trạch mau miệng: “Đúng đúng đúng, cậu mau về ngủ đi.”
Đào Gia Vũ gãi cằm chỉa chỉa Trương Trác đang bước đi. “Về ngủ á?”
“Chứ sao nữa?”
Đào Gia Vũ nhớ lại tin nhắn Trương Trác gửi cho mình, hành động gãi cằm càng lúc càng nhanh, ai mà chẳng thích hóng chuyện chứ, hôm nay y tới thật đúng dịp.
“Cậu ấy là con người bận rộn, bận chết đi được í.” Nói xong còn ra vẻ bí mật nháy mắt mấy cái với Đỗ Trạch.
Vì thế sự buồn bực của Đỗ Trạch bỗng hóa thành không khí theo gió bay đi, anh vừa giơ tay cho y tá chích kim vừa hỏi: “Rốt cuộc Trương Trác làm việc gì vậy? Tớ không tin cậu ấy thất nghiệp.”
Đào Gia Vũ chỉ lên trên đầu. “Sếp của tớ.”
Đỗ Trạch cũng bắt chước chậm chậm chỉ lên trên, chẳng trách Trương Trác không cần phải tới công ty mỗi ngày.
“Cậu ấy hả, nói ra thì cũng là sếp của cậu đó, có cổ phần trong Phong Đạt, hồi trước dùng tiền chơi cổ phiếu để mua.” Đào Gia Vũ không nghĩ rằng ngay cả việc này mà Trương Trác cũng không thèm nói. “Tối qua cậu xui vậy, rồi ngủ ở đâu?”
“Nhà Trương Trác.” Đỗ Trạch hỏi Đào Gia Vũ. “Tớ sợ cậu ấy bởi vì cậu ấy không coi tớ là bạn bè, chuyện lần đó xảy ra ngoài ý muốn, tớ bị bệnh mà cậu ấy vẫn một mực đợi ở bệnh viện. Nhưng nếu như tớ nói với Trương Trác thì lại có vẻ như tớ đang giả bộ, mọi chuyện đã xảy ra lâu rồi, nói nhiều giải thích nhiều cũng chẳng ích gì. Thật ra nếu cậu ấy dữ một chút thì hoàn toàn có thể mặc kệ tớ.”
“Lúc ấy cậu ấy thật sự rất tức giận.” Sao mà không giận cho được, chẳng khác thất tình là bao.
Bạn nghĩ đi, người vô cùng thân thiết với mình bỗng nhiên biến mất không nói năng gì, lúc đầu thì hứa hẹn bao điều tốt đẹp vậy mà tới thời khắc quan trọng lại không thấy đâu, bạn còn bị ba mẹ mắng mỏ, nếu không tức giận thì đúng là bạn đã quá bao dung rồi.
“Cậu ở cạnh cậu ấy vài ngày thì không sao đâu.”
Đỗ Trạch không dám, đầu rụt ra phía sau, từ chối cho ý kiến: “Tuy cậu nói vậy nhưng tớ cảm thấy hình như cậu ấy chẳng thiếu thứ gì cả, tớ nên tặng gì để tỏ lòng biết ơn nhỉ?”
Đào Gia Vũ nghe vậy bèn lắc đầu, tên Trương Trác kia đúng là không có mắt nhìn người.
Đỗ Trạch khỏi bệnh rồi mà vẫn chưa nghĩ ra nên tặng quà gì cho Trương Trác, cũng hứa chuyển trả tiền viện phí cho hắn mà vẫn chần chừ chưa làm. Vốn anh định thứ Hai dù khỏi bệnh hay chưa cũng xin nghỉ một ngày, ai dè đồng nghiệp gọi cho anh nói một lèo, Đỗ Trạch phát hiện sự tồn tại của mình trong công ty lớn tới vậy, sau đó bị cảm giác huy hoàng này hối thúc anh phải tới công ty ngay lập tức, vậy nên ngày hai mươi hai anh chỉ có thể lên mạng mua một cái áo lông, còn nói đó là đồ Tết.
Buổi tối về nhà anh bèn tiến hành tổng vệ sinh, khi dọn nhà thấy bệnh án mới giật mình vỗ gáy, thế mà quên mất việc quan trọng rồi.
Để bày tỏ lòng biết ơn của mình, Đỗ Trạch nấu riêng một nồi canh giò heo cho Trương Trác, anh đeo bao tay từ từ bưng lên lầu, đứng ngoài cửa hít sâu một hơi. “Tớ tới tặng đồ ăn.”
Vẻ mặt của Đỗ Trạch hơi lố, Trương Trác lại chỉ dửng dưng nói một câu: “Vào đi.”
Đỗ Trạch vui vẻ hẳn lên. “Món này tớ hầm suốt một đêm đó, cậu phải ăn nhiều chút nha.”
Trương Trác ngẩng mặt lên khỏi cuốn sách đang cầm trong tay, đôi mắt quét Đỗ Trạch một vòng. “Nghe cậu nói vậy chắc là đã ăn không ít nhỉ.”
“Đồ ngon thì tội gì không ăn chứ?” Đỗ Trạch trịnh trọng cầm tiền trả lại cho Trương Trác, rồi đặt một chậu sen đá lên bàn. “Đây là chậu tớ thích nhất, trong phòng cậu thiếu mấy thứ màu xanh, nhìn có vẻ nghiêm túc quá.”
Trương Trác mở miệng: “Ý cậu là tôi nên trang trí thế nào?”
“Mua thêm mấy thứ có màu xanh á.”
“Nếu muốn sống vui vẻ, có phải nên nhuộm tóc thành màu xanh luôn không?”
Đỗ Trạch đảo mắt suy nghĩ, không nên trả lời câu này, anh ậm ờ đáp: “Ý tớ không phải vậy.”
Trương Trác do dự một hồi, giơ tay vuốt tóc Đỗ Trạch. “Thôi được rồi, về ngủ sớm đi, mấy thứ này tôi sẽ nhận hết. Không phải mẹ cậu muốn tới thăm sao? Còn không mau về nhà chuẩn bị đi.”
Câu nói của Trương Trác làm anh bừng tỉnh, Đỗ Trạch không ở lại nữa, nhưng quay lại hỏi một câu: “Nếu tớ mời cậu tới nhà tớ ăn cơm thì cậu có tới không?”
Tới hay không? Ý nghĩa rất khác biệt, Trương Trác cười khách khí: “Sẽ tới.”
Vài ngày sau, trên đường về nhà, Trương Trác gặp Thẩm Thục Vân lâu rồi không thấy. Đã lâu như vậy mà sự quan tâm của Thẩm Thục Vân với con trai chỉ nhiều thêm chứ không ít đi, Đỗ Trạch vừa thương vừa sợ mẹ nhưng những hành động thân thiết không hề giảm.
Cơ mà Trương Trác phát hiện hôm nay Thẩm Thục Vân ăn mặc rất ‘mới’, khiến người ta có cảm giác mới mẻ, có thể nhận ra bà rất chau chuốt, năm nay sắp năm mươi rồi nhưng do chăm sóc bản thân rất tốt nên nhìn sắc mặt rất hồng hào.
Trương Trác đứng từ xa quan sát một lúc rồi bước vào thang máy về nhà.
Buổi tối, không ngoài dự đoán, lại có người gõ cửa; mở cửa ra y như Trương Trác đoán, chính là Đỗ Trạch. Từ sau lần trả lời ‘Sẽ tới.’, hình như Đỗ Trạch coi hắn là nhà phê bình ẩm thực, thường mang canh lên lầu rồi nói mình làm nhiều quá ăn không hết; để đáp lễ, Trương Trác sưu tập mấy chậu sen đá quý giá đưa xuống dưới lầu khiến Đỗ Trạch vui vẻ mấy ngày liền, cũng một tuần rồi chưa đăng gì lên Wechat, ảnh chụp ba trăm sáu mươi độ không góc chết cộng thêm khiếu thẩm mỹ của dân thiết kế, có thể nói là nhìn thôi đã khiến người ta muốn trồng cây cối này nọ rồi.
Hiện tại Đỗ Trạch đã rất quen thuộc với việc ra vào nhà của Trương Trác, không còn cảm giác xoắn xuýt như lúc trước nữa, anh chỉ nói ngắn gọn: “Canh gà mái, đặc lắm đấy.”
“Ừm, ngon hơn cậu nấu.”
Trương Trác uống một muỗng canh rồi thôi, tiện tay giúp Đỗ Trạch chỉnh lại cổ áo, thuận miệng hỏi: “Vì cậu bệnh nên mẹ tới hả?”
“Không phải, mẹ bảo có chuyện nhưng chưa nói là chuyện gì, có vẻ bí mật lắm.” Đỗ Trạch cũng đang thắc mắc không biết là chuyện gì, về tới nhà bèn nhìn chằm chằm Thẩm Thục Vân hỏi han, cuối cùng Thẩm Thục Vân bị hỏi tới bực mình mới kéo tay con trai ngồi xuống. “Công việc của con ở Bắc Kinh thế nào?”
Đỗ Trạch chẳng hiểu mô tê gì hết. “Công việc rất thuận lợi, đồng nghiệp cũng rất tốt, con nghĩ cứ vậy mà làm ở đó thôi.”
“Nói như vậy tức là con có ý định ở hẳn đây đúng không?”
“Vâng, nhưng con muốn sau này sẽ đón mẹ tới ở cùng, con muốn báo hiếu mẹ.”
Thẩm Thục Vân dụi mắt, thật không uổng công bà thương yêu đứa con này mà, bà sẽ ghi nhận tấm lòng của con. Thanh niên bây giờ ít ai muốn sống cùng ba mẹ, bà cũng không muốn quấy rầy cuộc sống của cặp vợ chồng son, cho nên câu này của Đỗ Trạch bà nghe rồi để đó thôi.
“Mấy hôm trước mợ Cố của con ẵm cháu trai rồi đấy, thằng bé rất kháu khỉnh.”
“Đúng là chuyện vui, mợ Cố là bác sĩ mổ chính ạ?”
Thẩm Thục Vân tỏ vẻ hâm mộ, bà vỗ mu bàn tay Đỗ Trạch, nét mặt lộ vẻ hốt hoảng trong chốc lát. Hơn tám nghìn ngày, từ lúc Đỗ Trạch như búp bê bé bỏng non nớt được bà sinh ra cho tới khi lớn lên thành một chàng trai, đúng là một con số khó tin. Nhưng bây giờ những điều đó đều như gió thoảng, đã tới lúc bà phải buông tay.
“Tiểu Trạch, nói mẹ nghe nào, con có để mắt đến ai chưa?”
“Dạ?” Đỗ Trạch mở to mắt nhìn chằm chằm Thẩm Thục Vân, thong thả lắc đầu. “Chưa ạ…”
“Vậy tiêu chuẩn của con là gì?”
Đỗ Trạch chà tay hà hơi, cảm thấy hơi ngượng. “Ưm, con thích là được rồi, sau đó phải biết hiếu thảo với ba mẹ, quan trọng là phải nói chuyện trao đổi qua lại, nếu không thì cuộc sống sẽ nhạt nhẽo và buồn chán lắm.”
Thẩm Thục Vân chuyển đề tài: “Mẹ cho con xem cô bé này nè.”
Đỗ Trạch trơ mắt nhìn ảnh chụp trong điện thoại, chột dạ hỏi: “Để làm gì ạ…?”
“Để con xem á, con bé này là bà cô con giới thiệu cho mẹ, có bằng tiến sĩ tài chính, đang làm Giám đốc Tài chính trong một công ty chứng khoán, lớn hơn con ba tuổi. Nữ hơn ba, ôm cục vàng (*). Mẹ thấy mặt mũi hay bằng cấp của con bé đều xuất sắc, lại là người bà cô giới thiệu, không thể nào không tốt được.
(*) 女大三, 抱金砖: là một câu trong bài vè của Trung Quốc.
Đỗ Trạch vừa nghe bốn chữ ‘tiến sĩ tài chính’ sợ đến vãi tè, cười gượng hai tiếng đứng lên lấy nước chanh uống, anh liếm đầu lưỡi. “Mẹ, chắc chắn người ta chẳng thèm để ý con đâu.”
Tiến sĩ, Giám đốc Tài chính công ty chứng khoán, thu nhập cũng không hề nhỏ. Những cái này không quan trọng, quan trọng là tư tưởng của bọn họ chắc chắn sẽ khác xa nhau, cho dù gạt bỏ hết mấy điều đó rồi nói rằng sau này hai người sẽ hòa hợp nhưng Đỗ Trạch biết người ta đã lăn lộn trong thương trường bao nhiêu năm rồi, làm sao mà để ý tới một người như anh chứ?