Đổ nước sôi ùng ục vào trong thùng gỗ lớn, vùi lấp thân xác to lớn của con lợn rừng, hơi nước bốc lên, Xuân Thập một tay vươn vào trong nước sôi chụp lấy chân lợn, một tay giơ dao cạo lên người nó.Ôn Cố chỉ cảm thấy hoa mắt, không nhìn rõ cái gì, trên người con lợn rừng đó đã trở nên trụi lủi, bên thùng gỗ rơi một bãi lông lợn, sau đó, Xuân Thập làm sạch nội tạng của lợn rừng ra rồi cắt hết các bộ phận khác nhau của lợn bỏ vào trong chậu, động tác dứt khoát mà lưu loát, hiển nhiên đã làm việc này không ít lần.Chỉ mất năm phút ngắn ngủi, Xuân Thập đã xử lý sạch sẽ con lợn rừng không còn một sợi lông, anh ném con dao mổ lợn, đi sang bên cạnh rửa tay, trên cánh tay thon dài trắng trẻo không có chút vết bỏng nào.
Nước giếng mát rượi từ đầu ngón tay rửa tới, anh vừa xoa tay vừa nâng cằm lên sai khiến: "Mau cầm đi nấu.""Biết rồi." Ôn Cố đáp lời, lấy hai miếng thịt ba chỉ và một cái giò lợn to từ trong chậu rồi đi vào nhà bếp.
Trong lúc đó, cô lặng lẽ liếc nhìn tay anh vài cái.
Rốt cuộc người này có lai lịch gì, có thể khi không đưa giấy chứng nhận sở hữu nhà đất tới bàn cô thì chắc chắn không phải người bình thường.
Hơn nữa anh còn mặc quần áo kỳ lạ… không phải là yêu quái rừng sâu biến thành chứ? Ôn Cố tưởng tượng một đống câu chuyện Liêu Trai, sau lưng lạnh toát.Lý trí mách bảo cô nên nhân lúc còn sớm rời khỏi đây và quay về trường, nhưng không biết là chuyện gì, từ tận sâu trong lòng, cô không muốn rời khỏi thôn Ngô Đồng, từ khoảnh khắc bước vào thôn này, cô đã có cảm giác thân thiết khó hiểu, bao gồm với Xuân Thập cũng vậy.
Cho dù có hoài nghi thân phận của anh, cô căn bản không có cách nào sinh ra lòng cảnh giác được.Ôn Cố đứng trước kệ bếp, tuy trong lòng vô cùng rối rắm nhưng động tác trên tay lại không hề hoảng loạn, rửa sạch thịt ba chỉ đã cắt thành miếng có kích thước như mạt chược để ráo nước, gọn gàng xử lý gia vị và nguyên liệu nấu ăn cần dùng rồi đặt sang một bên chuẩn bị dùng, sau đó nhóm lửa bắt đầu nấu ăn.Trong thôn không có nối đường ống ga, vẫn dùng lò đất nguyên thủy nhất, nấu cơm xào rau đều phải tự xếp củi mồi lửa, vô cùng lạc hậu.
Nhưng thức ăn nấu ra từ kiểu lò đất này lại cực kỳ thơm ngon, cảm giác cũng rất tốt.
Lúc nhỏ, Ôn Cố từng dùng lò đất ở viện phúc lợi vì vậy không xa lạ gì.Vừa nãy đã đun nước sôi rồi, trong lòng bếp còn lưu lại mồi lửa, lúc này chỉ cần nhét ít củi vào trong, chẳng mấy chốc sẽ tự cháy lên.
Cô vừa để ý lửa trong bếp vừa đảo đều nguyên liệu kèm theo như bát giác, đường phèn, đợi mùi thơm tỏa ra, cô đổ thịt ba chỉ vào chung xào.
Cảm giác thân thiết vi diệu đó lần nữa dâng lên trong lòng, rõ ràng đã rất nhiều năm chưa từng nấu một món nào, động tác cầm dao và xẻng cơm lại vô cùng thành thục, đều nằm lòng mỗi một bước, giống như từng lặp đi lặp lại vô số lần.Ôn Cố ôm theo một bụng nghi ngờ vung xẻng, miếng thịt sống nhanh chóng biến thành màu đường cháy, mùi thơm tỏa ra bốn phía vô cùng hấp dẫn.
Xuân Thập đi vào theo mùi thơm: "Cô đang nấu gì vậy?"Ôn Cố: "Thịt kho."Xuân Thập đứng bên bếp nhìn một lúc, trong mắt lóe lên ánh sáng xanh: "Mất bao lâu nữa mới ăn được?""Còn sớm." Ôn Cố bưng rượu gia vị, xì dầu tươi đổ vào trong nồi, lại thêm ít nước, đậy nắp vung om, quay đầu bắt đầu xử lý giò lợn: "Đốt lửa lớn một lúc, rồi chuyển sang lửa nhỏ om một tiếng, nếu anh không đợi được thì có thể đi ăn chút gì khác lót dạ trước."Ánh nhìn của Xuân Thập rời khỏi nắp vung, nhíu mày nói: "Trong nhà chỉ có một con lợn này, tôi ăn cái gì?""Vậy anh giúp tôi nhóm lửa đi, dù sao anh cũng rảnh mà." Ôn Cố chỉ vào cái ghế xếp nhỏ trước bếp, vô cùng tự nhiên nói: "Chú ý độ lửa, tôi nói lớn nhỏ, anh khống chế."Xuân Thập rất muốn vung tay áo bỏ đi, thế nhưng chân lại như có ý thức của riêng mình, bước một bước tới bên ghế xếp ngồi xuống, anh tức giận vỗ xuống đùi, lấy cái kẹp gắp củi nhét vào trong lò, ánh mắt lạnh lẽo xa cách bất giác nhu hòa lại.Sau khi bận rộn hơn một tiếng, một nồi thịt kho và giò lợn hầm thơm nức ra lò.
Thịt lợn rừng rất khác so với thịt lợn bình thường bán ngoài chợ, khẩu vị dai giòn hơn, sau khi thêm nước ấm hầm qua, da lợn sẽ trở nên mềm rục giòn giã, ngon mà không ngấy..
Danh Sách Chương: