"Lục Nam Phong, sao tao không nghe con nhóc đó nói năng gì nhỉ? Hay nó ngất luôn rồi?"
"Hừ. Nó không có yếu ớt vậy đâu!"
Lục Nam Phong tiến lên, yêu cầu tàu lượn đi thêm một vòng nữa. Khang Quân vội vã ngăn cản:
"Thôi đừng. Lỡ có chuyện gì thì sao?"
"Mày không thấy con nhỏ đó đang cố ý chống đối tao sao? Tao không chỉnh nó thì còn mặt mũi gì nữa."
Vậy là tàu lượn siêu tốc lại đi thêm một vòng nữa. Ngay lúc nó cảm thấy bản thân không trụ nổi nữa, cuối cùng trò chơi đáng sợ này cũng dừng lại. Nó lảo đảo bước xuống, nhân viên bên cạnh đưa tay muốn đỡ nhưng bị nó từ chối. Hàn Mai mặt trắng bệch, cắn môi đến tứa máu, cánh tay nhỏ nhắn siết chặt mấy quay, dáng vẻ cứng cỏi đó đập vào mắt hắn, Lục Nam Phong ngỡ ngàng:
"Cô.."
Nó nhét máy quay vào tay hắn: "Tôi quay xong rồi."
* * *
Hoàng cung nhốn nháo vì sự bỏ trốn của công chúa Nadalia. An Nhu quỳ bên cạnh, cả người run lên bần bật nhưng vẫn kiên quyết không tiết lộ tung tích. Dù hỏi bao nhiêu lần thì An Nhu vẫn khăng khăng là cô không biết. Cô sẽ không phản bội lại công chúa.
"Bây giờ phải làm sao đây? Cuộc hôn nhân này vẫn phải tiếp tục."
Snezhana – hoàng hậu của vương quốc không giấu được sự hoảng hốt. Snezhana có làn da trắng tuyết, mái tóc vàng óng ánh như mặt trời, đôi mắt xanh đầy mê hoặc cùng giọng nói trầm, uy nghiêm. Snezhana xuất thân dòng dõi hoàng tộc ở Nga, cũng là mẹ ruột của công chúa Nadalia. Bà lạnh lùng, nghiêm khắc, từng cái giơ tay nhấc chân đều toát lên sự kiêu kỳ, sang trọng. Bà rất ít khi thể hiện cảm xúc riêng tư nhưng lần này vì chuyện của công chúa Nadalia, bà khó mà giữ được bình tĩnh.
"Đương nhiên là không thể hủy hôn rồi. Chỉ có nhà họ Lục mới xứng với hoàng gia mà thôi."
"Nhưng Nadalia đi đâu chúng ta cũng không biết!"
Snezhana nước mắt lưng tròng, con gái của bà từ trước đến giờ đi đâu cũng có kẻ hầu người hạ, bây giờ lưu lạc bên ngoài liệu có gặp chuyện gì bất trắc hay không?
Trước sức ép từ hoàng cung, dư luận và cả nhà họ Lục, hoàng gia đã kín đáo chọn một cô gái tạm thời giả làm công chúa. Cô gái này xuất thân bình thường, trong một đêm chớp mắt hóa thành công chúa cao quý như một giấc mơ. Nghiên Dương đưa tay sờ lên mặt, cảm thấy bản thân đã lột xác hoàn toàn. Từ một cô gái tóc đen, mắt nâu, sau khi qua tay nhà tạo mẫu đã giống công chúa đến 80%. Tóc nâu uốn xoăn bồng bềnh, mắt đeo lens xanh biếc mơ màng, môi mọng đỏ anh đào vừa ngây thơ vừa quyến rũ.
"Mặt thì giống, nhưng nhìn sao cũng thấy không có khí chất hoàng gia."
An Nhu ấm ức nói nhỏ, nhưng Nghiên Dương vẫn nghe rõ từng chữ. Cô ta cười nhạt, hất mặt ra lệnh với An Nhu:
"Lấy chiếc váy đắt tiền nhất ra đây cho tôi xem."
"Không được! Đó là quần áo của công chúa mà!" An Nhu phản bác, tại sao lại tìm một đứa xấu thế này đến giả làm công chúa chứ?
Nghiên Dương tiến tới, thẳng tay tát An Nhu một cái ngã nhào, ả trừng mắt: "Tao bảo đem đồ ra đây! Mày dám cãi?"
Khoác lên mình chiếc váy đắt đỏ, Nghiên Dương nở một nụ cười mãn nguyện, trong lòng thầm nghĩ: "Nếu con nhỏ Nadalia kia mãi mãi không về nữa thì sao nhỉ? Đúng là sống trong phúc mà không biết hưởng! Ngu ngốc!"
Nghiên Dương xuất thân bình thường, không quá nghèo nhưng cũng chẳng được xem là giàu có. Một hôm cô đang đi lững thững dạo mát lại bị một đám người bắt đi, cứ tưởng đợt này tèo rồi, đụng trúng bọn buôn người nhưng nào ngờ lại bị bắt đến lâu đài. Hóa ra công chúa Nadalia đào hôn, vì để tạm thời đối phó với cuộc hôn nhân này nên hoàng hậu chọn Nghiên Dương làm thế thân. Khi nào xong chuyện, cô sẽ nhận được một số tiền hậu hĩnh.
Chuyện hời như thế, ngu mới không làm!
Nhưng An Nhu thấy bất mãn. Vì Nghiên Dương rất xấu tính, lại tham lam, bản thân chỉ là đồ thay thế nhưng lại hay dòm ngó đồ đạc của công chúa. Cô ta xem mình là công chúa thật hay sao?
Công chúa Nadalia khí chất ngời ngời, thông thạo bảy ngôn ngữ, chơi được tám loại nhạc cụ, còn biết cả Judo và Kiếm đạo, tất cả phương thức ứng phó nơi tiệc tùng đều thuộc làu. Trong khi ả Nghiên Dương này chỉ biết lượn lờ ăn diện, lễ nghi không chịu học, suốt ngày bày trò hành người làm là giỏi.
Không có cốt cách chính là như vậy!
Nhưng Nghiên Dương nào có để tâm đến sắc mặt bọn người hầu hạ tiện kia. Cô táo bạo nghĩ nếu có thể kết hôn cùng thiếu gia nhà họ Lục thì chính là một bước lên mây. Hoặc giả con nhỏ Nadalia kia vĩnh viễn biến mất thì những thứ này sẽ biến thành của cô.
"Cô đừng có mong lọt vào mắt của Lục thiếu gia." An Nhu rủa thầm trong bụng. Nhìn cô gái đang thích thú trong chiếc váy hồng công chúa kia mà tức đến đỏ mắt.
Phía bên này, Lục Nam Phong cũng bị gọi về nhà để gặp mặt công chúa. Khang Quân cười khoác vai hắn:
"Thích nhỉ? Được công chúa để mắt tới là diễm phúc đó."
"Thế mày thay tao đến gặp nó đi?"
"Không, không. Tao không có hứng thú với mấy trò đùa của hoàng gia."
"Tao cũng muốn thử xem con nhỏ đó có giống như lời đồn không."