“Giáo sư? Thầy vẫn khỏe chứ?”
Nghe được tiếng nói này, Snape quay đầu lại nhìn bên giường.
— Harry đang ngồi ở nơi đó, quan tâm nhìn hắn.
……
Tức giận cùng với cái ót đau đớn càng ngày càng dữ dội, Snape theo bản năng vươn tay rút đũa phép, muốn cho tên quỷ khổng lồ nhỏ mắt xanh chết tiệt trước mặt này mấy cái ác chú, nhưng mà — hắn không chạm vào được đũa phép!
Ánh mắt phẫn nộ lập tức bắn về phía Harry, đôi mắt gần như muốn phun lửa kia khiến Harry lập tức lau mồ hôi trong lòng cho mình, sau đó thầm than một câu: May mắn lấy đũa phép của Snape đi trước rồi a!
“À, giáo sư Snape,” Harry kêu một tiếng, lại dẫn ánh mắt giết người của Snape tới, “Cái kia…… Thầy thấy khỏe không? Tôi dùng ma chú trị liệu không tốt lắm, trước kia đều là do Hermione phụ trách chữa thương.”
“Hừ,” Snape nặng nề mà hừ một tiếng lạnh tanh từ cánh mũi, sau đó lên tiếng nói, trong giọng tràn ngập khinh thường và trào phúng, “Kẻ Được Chọn vĩ đại dự tính ‘Tịch thu’ đũa phép của người khác bao lâu?!”
“Ách.” Harry gãi gãi đầu, sau đó móc đũa phép của Snape từ trong áo chùng ra, có chút do dự, nhưng vẫn đưa trả lại cho Snape.
Snape dữ tợn trừng Harry một cái, sau đó vén chăn lên bước xuống giường, lúc này mới nhận ra, chỗ bọn họ đang ở, hình như cũng không phải bức họa của họ ở phòng hiệu trưởng?
“Đây là nơi nào?” Im lặng đợi nửa ngày cũng không thấy Harry tự giác nói chuyện, Snape rốt cục hiểu ra một sự thật là: không thể chỉ dựa vào ánh mắt để trao đổi với Gryffindor.
“Ách, Phòng Cần Thiết,” Harry nói xong cũng nhìn nhìn bài trí bốn phía, nói, “Không quá giống bài trí tôi thấy trước đây, tôi cũng vừa mới biết thì ra trong tranh cũng có Phòng Cần Thiết.”
Snape ừ một tiếng ngắn gọn, hiển nhiên hắn cũng vừa mới biết. Sau đó đột ngột nghĩ ra, quay đầu lại nhìn Harry, hỏi: “Làm sao mi biết bức họa cũng có Phòng Cần Thiết?”
“……” Harry nghẹn lời, thời gian trôi qua hồi lâu, mới dưới ánh mắt càng ngày càng mất kiên nhẫn của Snape, cười lấy lòng nói, “Việc này…… Là do Julian Malfoy nói cho tôi biết.”
“Cho nên kẻ lấy bình hoa nện vào đầu ta là mi và ông ta?” Snape rốt cục nhớ đến tại sao mình bị ngất đi.
“…… Là Julian.” Harry nhấn mạnh từ Julian, sau đó nhìn Snape bằng ánh mắt sáng ngời, cứ như hy vọng Snape có thể nhận ra ai mới là chủ mưu, sau đó…… Trút tất cả oán khí lên kẻ chủ mưu tày trời đó đi.
“Ông ta là hiệu trưởng của Hogwarts.” Snape đột nhiên nói. Sau đó cầm đũa phép bước từng bước về phía Harry.
“Ách…… Đúng vậy.” Harry cố gắng bình tĩnh lui về phía sau một bước, bởi vì cảm giác áp bách mà Snape mang đến cho y thật sự hơi bị lớn.
“Ông ta cũng là tổ tiên nhà Malfoy.” Snape tiếp tục nói.
“…… Cho nên?” Harry không nhịn được hỏi.
“Cho nên,” Snape đứng lại, hiện ra một nụ cười gần như tàn nhẫn với Harry, “Cho dù ông ta là chủ mưu, ta cũng chỉ có thể xử lý mi.”
“……”
Trong nháy mắt, Harry cảm thấy cả người mình đều không khỏe.
Thảo nào Julian dám không sợ hãi làm rơi bể bình hoa trong bức họa Snape! Thảo nào ông ta lập ra một kế hoạch như vậy cho y! Thảo nào —!
Harry nghĩ không được nữa, bởi vì Snape đã ra tay.
Một tia sáng màu trắng xẹt ngang má Harry đánh trúng một cái đầu nai trên tường. Harry đã không rảnh đi quan tâm kết cục của đầu nai kia, hiện tại điều duy nhất y có thể làm, chính là cam đoan bản thân mình không bị Snape giết chết!
Nhìn thấy Snape sắp phát ra chú ngữ thứ hai, Harry lập tức nghĩ [hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng], nhanh chóng lao thẳng về phía Snape.
Quả nhiên Snape ngẩn người ra, cho nên thời gian phóng ma chú tạm dừng một chút.
Nhưng chỉ cần một giây như vậy, Harry đã chạy đến trước mặt Snape, dùng một chú ngữ không tiếng động xinh đẹp đánh bay đũa phép của Snape, sau đó hai tay nắm chặt lấy hai tay của Snape, đẩy hắn ngã về phía sau, hai người liền thuận thế ngã xuống cái giường lớn kia — Harry ở trên, Snape ở dưới.
……
“Ách, giáo sư Snape –”
Lời của Harry còn chưa nói xong, thì thấy sắc mặt Snape nháy mắt đen như đáy nồi, thậm chí không đợi Harry phản ứng, liền mạnh mẽ phát lực, sau đó nghiêng người thành công đặt Harry ở dưới thân. Những sợi tóc đen bóng hơi dài như rèm cửa buông xuống hai bên má.
“Mi còn gì muốn nói, Kẻ Được Chọn đại nhân?” Tiếng nói trầm thấp của Snape lúc này lại đặc biệt dễ nghe, hơn nữa vô cùng hấp dẫn, ngay cả Harry tuy bị đè nặng, nhưng trong lòng vẫn rung động.
Nhưng rung động thì rung động, Harry tuy bị áp chế cũng không phải không thể làm ra bất kỳ phản kháng gì liền thành thành thật thật chịu đựng, thế nhưng đáng tiếc là, bất kể hai tay Harry giãy giụa như thế nào, y cũng không thể cứu vớt mình ra khỏi tư thế nằm bên dưới Snape.
Nhưng với tư cách là một động vật bốn chân(=.=), Harry cũng không quên hai chân của mình. Có điều Snape hình như đoán được ý tưởng của Harry, trước khi Harry nâng chân lên, hắn đã dùng chân mình ngăn chận đôi chân đang muốn ngo ngoe kia.
Nga! Merlin chết tiệt! Chiết tâm trí thuật chết tiệt!
— Harry chưa bao giờ hối hận không học tập tốt Bế quan bí thuật giống như hiện tại.
Đến lúc này, cả người Harry đều bị Snape đặt ở dưới thân thể, một loại cảm giác quỷ dị tràn ngập mỗi cái tế bào của y.
Harry vô ý thức nuốt nuốt nước miếng, hiện tại y rốt cuộc hiểu được cảm giác của Snape lúc nãy khi bị mình đè nặng. Không có người đàn ông nào tình nguyện bị người khác đặt dưới thân thể rồi từ trên cao nhìn xuống, y dám dùng sinh mệnh thề, chỉ cần hiện tại y có năng lực, nhất định sẽ đá văng Snape ra!
Thế nhưng tuy tình hình hiện tại là Snape đè Harry, nhưng Harry vẫn đang nắm lấy cổ tay Snape rất chặt, cho nên Snape ngoại trừ duy trì tình thế này ra, cũng không có cách nào làm ra phản kháng gì khác.
Hai người liền giằng co như vậy một lát, Snape nhíu nhíu mày, sau đó đột nhiên giãy cổ tay một cái, giật tay mình ra khỏi sự kiềm chế của Harry.
Harry trong nháy mắt đã hiểu được ý đồ của Snape — bởi vì tay Snape giật ra là tay trái, cũng là tay mà Harry đánh trúng đũa phép.
Vì thế còn không chờ ngón tay Snape đụng đến đũa phép của Harry, Harry liền nâng tay lên ném đũa phép ra ngoài. Sắc mặt Snape trở nên khó coi hơn, hình như rất tức giận.
Bất quá hắn cũng không lựa chọn tiếp tục duy trì cục diện bế tắc này, mà là đứng dậy chuẩn bị đi nhặt lại cây đũa phép cách chính mình có vẻ gần kia.
Mắt thấy Snape sẽ từ trên giường đứng lên, đầu óc Harry gần như trống rỗng, chỉ còn lại câu nói mà lúc trước Julian đã nói, sau đó không một chút suy nghĩ, liền trực tiếp làm theo —
Y bỗng nhiên ôm lấy thắt lưng Snape, sau đó lại đặt hắn ở trên giường, dưới sắc mặt tái nhợt của Snape dứt khoát kiên quyết — hôn xuống!
……
Hogwarts, trong bức họa ở văn phòng hiệu trưởng.
“Julian, ông bạn già, rốt cuộc thì anh đã nói gì với Harry vậy?” Dumbledore vừa đưa cho Julian mấy cái bánh cookie tự chế, vừa trừng mắt hỏi.
“Thật ra cũng không có gì,” Julian nhận lấy cookie quơ quơ tay, hơi đắc ý nói, “Chỉ là cái lý luận kia của anh thôi.”
“Lý luận của tôi?”
“Đúng vậy, chính là sức mạnh của tình yêu gì gì đó.”
Trên mặt Dumbledore hiện lên một nụ cười xảo trá, nói, “Cho nên anh nói với Harry là……”
“Tôi kêu cậu ấy đi yêu Severus đi.” Julian đắc ý nói, “Tôi còn cung cấp cho cậu ấy một phương pháp dùng rất tốt.”
“Phương pháp gì?”
“Hắc hắc hắc,” Julian cười quỷ dị mấy tiếng, sau đó quăng cookie vào miệng, nói, “Làm trước yêu sau!”