• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đã quên nói cho con biết, Tiểu Hoa Hoa là một kỹ sư máy tính nga, rất lợi hại” bà chủ Cao nắm tay Hoa phu nhân “Ngươi cũng không cần luôn luôn quan tâm đến Tiểu Hoa Hoa như vậy, Tiểu Hoa Hoa tuy rằng năng lực tự gánh vác cuộc sống kém, nhưng mà những thiết kế của nó lại phi thường vĩ đại, trước đó vài ngày trên tạp chí ta còn nhìn thấy hắn được đưa tin lên khen ngợi nữa đấy”

“Thì tính sao, nó cũng không thể cả đời cùng máy tính giao tiếp đi” Hoa phu nhân hâm mộ nhìn Thạch Tiểu Cường “Nếu ta cũng có thể ước định hôn ước với một đứa con dâu như vậy thì tốt rồi”

Chuyện này thì có liên quan gì đến ta chứ? Thạch Tiểu Cường thực không lý giải được ý tưởng của kẻ có tiền.

“Ha ha, nghe nói Tiểu Thành không phải cũng có đính hôn sao?” bà chủ Cao nói.

“Kia đều là ý tứ của cha nó, Cả Thành cái đứa nhỏ này trong lòng nghĩ như thế nào, ta cũng không biết” Hoa phu nhân nhìn đến đại nhi tử trong yến tiệc “Loại chuyện đám hỏi chính trị này, người từng trải là tối minh bạch nhất”

“Nhiều năm như vậy, vất vả cho ngươi”

“Ngươi cũng không dễ dàng a ~~”

Hai cái người từng trải ôm nhau cùng một chỗ, tình đến nồng đậm thì hóa thành lệ. Khiến cho người đứng một bên như Tiểu Cường cảm thấy lúng túng, thật đúng với câu nói, hai nữ nhân một bàn diễn!.

Rất kiên nhẫn đợi cho hai vị phu nhân cảm xúc ổn định lại, Thạch Tiểu Cường lại bị yêu cầu đi đến nhà kính đem nhị thiếu gia Hoa Mãn Lâu kêu đến, Thạch Tiểu Cường cho tới bây giờ chưa từng thấy qua Hoa gia nhị thiếu gia thì làm sao mà kêu, nhưng Hoa phu nhân tỏ vẻ, ngươi chỉ cần đi đến nhà kính trồng hoa, nhìn thấy một cái si ngốc nhất là được.”

“Nào có người nào nói nhi tử mình như vậy?” Thạch Tiểu Cường lẻ loi một mình đi về phía nhà kính trồng hoa, người xưa nói đúng kẻ có tiền luôn là rất xa xỉ, rõ ràng một con đường đi thẳng không đến hai phút, lại làm cho nó quanh co biến thành tư thế ruột dê chín khúc, làm hại hắn thiếu chút nữa đi đến muốn nôn ra. Hỏi người hầu vị trí của nhà kính, Thạch Tiểu Cường cam chịu số phận bất hạnh tiếp tục xoay quanh sự nghiệp lớn của mình, cũng không phải hắn không muốn đi tắt, trực tiếp trèo qua lan can, mà là vì bên ngoài hành lang gấp khúc hắn vừa mới đi qua thế nhưng thấy được một con báo gấm bị nhốt ở trong lồng, theo người ta nói, đó là động vật quốc gia được bảo vệ đi? Loài động vật nguy hiểm như vậy lại toàn để trong nhà, sẽ an toàn sao? Vì muốn bảo toàn tánh mạng, hắn đành phải thành thành thật thật tiêu sái ở trong hành lang gấp khúc.

Trong nhà kính một mảnh tĩnh mịch, chuẩn xác mà nói là tràn ngập thi thể thực vật, quỷ dị nói không nên lời.

Một nam nhân tóc dài mặc sườn xám, cầm một cái chai quỷ dị đối với một chậu hoa nở ra hai đóa tiểu cúc hoa quất hoàng sắc (màu da cam) trước mặt thì thào tự nói. Ánh trăng theo lớp thủy tinh xuyên qua, chiếu vào thân người phía trước, mông lung ngây ngất như mở ra một cảnh đẹp thiên nhiên. Trong lúc nhất thời, Thạch Tiểu Cường còn tưởng rằng đây là cái yêu tinh quỷ quái gì, bất quá khi hắn đi lại gần, thì nghe được người ấy lầm bầm lầu bầu, sau, hắn sẽ không nghĩ như vậy.

“Vì bảo trì vẻ đẹp của ngươi, có phải hay không cần phải cấp cho ngươi một chút dược phẩm linh tinh gì đó? Hay hẳn là nên phun một chút đồ trang điểm chẳng hạn? Ta nhớ mẹ của ta thường xuyên dùng nó để đắp mặt, muốn hay không cho ngươi đắp lên một chút?

Tiểu Cường thực lòng vì lực sinh mệnh của chậu hoa kia mà tự đáy lòng cảm thấy kính nể. “Xin hỏi, ngài là Hoa Mãn Lâu tiên sinh phải không?”

Hoa Mãn Lâu trong nháy mắt đó quay đầu, Tiểu Cường cơ hồ cảm thấy được người kia như từ cổ đại xuyên tới thời không này, tóc dài phiêu dật, mi thanh mục tú, ôn văn nho nhã, quanh thân quanh quẩn một loại minh khí, giống như một…không…Thực như tiên nhân hạ phàm, hoặc cũng là một cái cao nhân đắc đạo. Thạch Tiểu Cường đột nhiên nghĩ tới một bài thơ: chiêm bỉ kỳ áo, lục trúc y y. Hữu phỉ quân tử, như thiết như tha, như trác như ma. Sắt hề! Hạn hề! Hách hề! Hoán hề! Hữu phí quân tử, chung bất khả huyên hề! ”(1)

(1) Người nước Vệ khen tặng đức hạnh của Vệ Vũ Công, lấy cây tre mới mọc xanh um để khởi hứng sự tiến ích về học vấn và tu thân.

Như thiết như tha là nói việc học đạo lý, như trác như ma là nói việc tu thân, sắt hề hạn hề là nói dung mạo nghiêm chỉnh, hách hề oán hề là nói uy nghi, hữu phỉ quân tử,chung bất khả huyên hề là nói đạo đã thịnh, đức đã trọn lành, cho nên dân chúng cuối cùng không thể quên được.


Chứng kiến Thạch Tiểu Cường đối với mình ngẩn người, tựa như bị đóng cọc bốn phía, Hoa Mãn Lâu cười nhạt một tiếng, như xuân phong quất vào mặt, như hồ se ngày hè.

“Vị công tử này, tại hạ có một phiền não” Hoa Mãn Lâu một tay cầm một dược thuốc, một tay cầm một lớp mặt màng*, “Ta nên dùng vật gì để bảo trì vẻ mỹ lệ của Hoa nhi đây?”

(*) cái nì muội nghĩ là mặt nạ da để đắp mặt đấy, để dưỡng da, nhưng anh tính lấy đi dưỡng hoa a!

Thạch Tiểu Cường khóe miệng co giật một chút, không khí mới vừa rồi hoàn toàn bị phá hủy, người này nếu không nói lời nào thì thật tốt “Loại nào cũng không thể dùng, ngươi chỉ cần đúng hạn tưới nước thì tốt rồi”

Hoa Mãn Lâu khẽ nhíu mày, trên vầng trán lộ ra một nét thoáng bi thương “Nhưng là thời kỳ hoa nở đi qua, hoa liền héo tàn…”

“Sang năm hoa còn có thể nở lại, ngươi như vậy chỉ cầu nhất thời xinh đẹp, mà hại nó chết héo, có phải hay không có chút tàn nhẫn?” Thạch Tiểu Cường cầm những vật phẩm nguy hiểm trong tay Hoa Mãn Lâu “Vạn vật sinh tử luân hồi, vòng đi vòng lại là một hồi tuần hoàn, chúng ta hẳn là nên tôn trọng tự nhiên, mà không phải lấy việc đều dựa theo ý nghĩ của mình mà suy xét. Mọi người không phải thường nói cái gì là thuận theo tự nhiên sao”

“Thuận theo tự nhiên sao?” Hoa Mãn Lâu vuốt đóa hoa mềm mại, đột nhiên phì cười nói “Bồ đề vốn không cây, gương sáng cũng không đài, xưa nay không một vật, nào chỗ bám trần ai” (2)

(2) Xem linkđể hiểu câu trên là ý gì, đây là câu trong đức Phật

Tiểu Cường buồn bực nghiền ngẫm bài thơ này xem có cái hàm ý gì đặc biệt không, đột nhiên nghe được Hoa Mãn Lâu nói “A di đà phật, Thượng Đế cùng ta cùng tồn tại!”

“Ngươi là Phật tử?” Tiểu Cường hỏi.

“Không, ta là thầy pháp truyền đạt lời dạy”

“…” Chuyện kể rằng đó là tôn giáo gì a? “Bữa tiệc đã bắt đầu, Hoa phu nhân nhờ ta đến gọi ngươi qua”

Hoa Mãn Lâu đột nhiên nắm chặt tay Thạch Tiểu Cường “Ta cảm thấy được ta khá thích ngươi”

Thạch Tiểu Cường ….

Hoa Mãn Lâu “Nhân sinh khó gặp được một người tri kỷ! Khổng Tử từng nói qua, chúng ta hẳn là nên uống máu ăn thề!”

Khổng Tử lão nhân gia ông ta khi nào thì nói qua? Thạch Tiểu Cường nhìn thấy Hoa Mãn Lâu không biết từ nơi nào lấy ra một thanh đại khảm đao, sợ tới mức chân đều mềm nhũn “Ngươi…Ngươi cần bình tĩnh!”

“Không sao, ta đã cẩn thận suy nghĩ kỹ càng!” Hoa Mãn Lâu tiện tay cắm đao vào trên mặt bàn, thân đao chui vào trong bàn, chỉ lưu lại một chuôi đao.

Hảo nội lực! Thạch Tiểu Cường rất muốn giơ ngón tay cái lên, nhưng là hắn chẳng những chân run run, miệng cũng run run, “Hoa…Hoa…Hoa Mãn Lâu…Thiếu gia….”

“Đến, chúng ta khom người chào” Hoa Mãn Lâu ấn lấy lưng Thạch Tiểu Cường “Cảm tạ Thượng Đế sáng tạo nhân loại”

Thạch Tiểu Cường….Này ăn thua gì đến chuyện của ta?

“Nhị bái, cảm tạ Phật tổ giáo hóa thế nhân!”

Thạch Tiểu Cường: cùng Phật tổ có cái mao quan hệ a???

“Tam bái, nắm tay nhau mà chết cùng sống đến giai lão!”

Thạch Tiểu Cường giật mình nhìn Hoa Mãn Lâu, cái nghi thức này như thế nào có điểm quỷ dị?

Hoa Mãn Lâu ôn nhu nhìn Thạch Tiểu Cường, lôi kéo tay hắn nói “Chúng ta động phòng đi!”

“Động phòng muội ngươi a!!!” Thạch Tiểu Cường giãy ra khỏi Hoa Mãn Lâu, lấy tốc độ nhanh nhất rời khỏi hiện trường “Ngươi tên hỗn đản này!”

Ban đêm trong nhà kính trồng hoa là yên tĩnh, trừ bỏ ánh trăng, gió nhè nhẹ theo cánh cửa còn chưa đóng lại thổi tới, thổi bay một đầu tóc đen của Hoa Mãn Lâu, hắn nhẹ nhàng đem đầu tóc vuốt lại một chút. Hắn dưới ánh trăng, mang theo một loại mông lung, đẹp không gì sánh được “Ngươi không rõ, ca cũng là cái người tịch mịch a”

………….

Thạch Tiểu Cường mới vừa trở lại trong bữa tiệc, Cao Thành liền chào đón “Ngươi đi đâu vậy? Như thế nào sắc mặc kém như vậy?”

“Gặp được cái ngu ngốc!” Thạch Tiểu Cường đoạt lấy cái ly trong tay Cao Thành, một ngụm uống cạn sạch “Tức chết ta, người kia căn bản chính là kẻ điên!”

“Ngươi sẽ không phải gặp Hoa Mãn Lâu đi?” Cao Thành đem cái ly không giao cho người phục vụ, căn cứ theo Thạch Tiểu Cường hình dung, Cao Thành tin tưởng chính là cái tên kia “Tên kia nhất định là trêu đùa ngươi. Người khác không sai, ngươi sau này sẽ biết”

“Quỷ mới muốn biết!” Thạch Tiểu Cường thật muốn nói, hắn vừa rồi chính là đã cùng lão công của ngươi bái thiên địa, loại người lấy chuyện đó đi đùa giỡn người khác là người tốt sao?

Cao Thành vì muốn trấn an Tiểu Cường, liền mang theo hắn đi ăn điểm tâm, ăn được một nửa, Hoa Mãn Lâu liền đi ra, mang theo hai đóa hoa cúc khiến cho hắn rùng mình.

Ở đây mọi người đối với cái hai hoa cúc này có thể nở hoa cảm thấy hứng thú thật lớn, sôi nổi vỗ tay chúc mừng, giống như hai cái đóa hoa này không phải cây hoa cúc mà là hoa kim cương, thậm chí có người còn chụp ảnh làm lưu niệm, thật sự là cấp đủ mặt mũi, chụp đủ kiểu.

Cao Thành bồi Tiểu Cường một lúc, thì đã bị người khác kéo đến một bên nói chuyện, nhìn thấy Cao Thành bên người bạn bè không phải người giàu có thì cũng là cao sang, nhìn lại còn thấy có mấy tiểu thư quý tộc nhìn chằm chằm Cao Thành, Tiểu Cường đột nhiên cảm thấy được phi thường không vui, về phần tại sao thì hắn cũng không biết, chính là trong lòng rất khó chịu.

……………….

Tiểu Cường bị say gian nan từ phòng rửa mặt đi ra, trở lại hành lang kiên trì không đặng muốn ngã xuống, hắn thậm chí không biết từ khi nào mà mình uống nhiều rượu như vậy. Không được, cần nhanh chóng quay về bên người Cao Thành mới có thể……..Nhưng là…………..

Phía sau áp sát lên một người, ôm eo Thạch Tiểu Cường, mang theo một khí tức lạ lẫm mà hắn không quen.

“Ngươi thoạt nhìn thật lạ mắt, là thiếu gia nhà ai?” Hoa Cả Thành ôm eo Thạch Tiểu Cường, nhìn thấy hắn say hai mắt lờ mờ mông lung bộ dạng cảm thấy thập phần mới mẻ, bình thường thiếu niên khiến cho mình yêu thương nhung nhớ đều là những người trang điểm xinh đẹp, một cái gia hỏa giản dị như vậy trái lại càng hợp khẩu vị của hắn.

“Ân? Buông……Buông ra…….” Thạch Tiểu Cường cố gắng tránh ra người nam nhân này, nhưng là thân hình mềm nhũn, thắt lưng uốn éo muốn đứng dậy ngược lại càng giống như là đang câu dẫn người.

Hoa Cả Thành liếm láp cái lỗ tai Thạch Tiểu Cường, một tay chạm vào trong quần của hắn “Bảo bối, ngươi cũng thật là nhiệt tình”

Bị cồn làm cho tê liệt đại não Thạch Tiểu Cường hoàn toàn không có khí lực phản kháng, rất nhanh thân hình mềm nhũn đi xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK