Minh Cẩm bước nhanh vào phòng, vội vàng đóng cửa.
Thiếu niên nhặt được ở bờ sông hóa ra đã tỉnh, vẫn mặc trung y ngồi cạnh bàn, ánh mắt dại ra nhìn vài người tiến vào, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm gì.
Minh Thụy đã hoàn hồn sau khi bị kinh hách, thở phì phò tiến đến trước mặt hắn, kiêu căng ngạo mạn chống nạnh ra lệnh: “Nếu ngươi tỉnh rồi thì mau chóng rời đi. Đây là phòng của ta!”
Minh Lan luôn cùng Minh Thụy kẻ xướng người họa lại không hát đệm, dù gì cũng là người mình nhặt được, chỉ đứng bên cạnh tò mò quan sát thiếu niên.
Thiếu niên tựa hồ không nghe Minh Thụy nói, vẫn ngồi trên ghế chẳng nhúc nhích.
Minh Cẩm thầm thấy kỳ quái, đang muốn tiến lên hỏi chuyện thì bị Minh Thụy giành trước, thằng bé vươn tay túm lấy thiếu niên, “Đi mau!”
Thiếu niên hình như còn suy yếu, bị túm một cái bèn trợn trắng mắt té sấp xuống đất.
Minh Thụy nhanh chóng nhảy tránh xa, chột dạ liếc Minh Cẩm một cái, hắng giọng phân trần, “Đệ đâu dùng sức!”
Minh Cẩm thấy vẻ mặt đệ đệ bất an mà còn muốn cậy mạnh, trong lòng thầm nhạo, thò tay thử xem thiếu niên còn thở không mới bảo: “Không sao đâu, chúng ta khiêng hắn lên giường đi.”
Hai anh em đồng loạt gật đầu, mỗi người một chân nhấc thiếu niên lên, Minh Cẩm cố hết sức túm vai áo thiếu niên di chuyển về phía mép giường.
Gần tới mép giường thì xảy ra đường rẽ. Minh Lan nửa ngồi xổm, lúc đứng lên dẫm phải góc váy chính mình, lại bị vướng bục kê chân. Trong lúc cô nàng luống cuống không kịp nhìn bên cạnh là cái gì vội vươn tay chộp lấy muốn giữ thăng bằng.
Bên này Minh Thụy thấy Minh Lan suýt ngã bèn ngây ngốc buông tay, quay sang đỡ Minh Lan.
Đầu này hai anh em rối loạn, đầu kia Minh Cẩm gặp tai ương. Nàng cảm thấy cánh tay bỗng nhiên trầm xuống rồi bị Minh Lan túm lấy, rốt cuộc chịu không nổi thả lỏng. Thiếu niên rớt cái rầm, đập mặt xuống đất bộp một tiếng.
Túi tiền bên hông Minh Cẩm bị tuột ra, rớt trên người thiếu niên, miếng ngọc bội đính hôn trượt theo bả vai thiếu niên, nện trên mặt đất phát ra tiếng "keng" thanh thúy.
Mọi người giật nảy mình, đứng ngẩn ra.
Một lúc sau, Minh Cẩm mới định thần, trước tiên nhìn Minh Lan hỏi: “Muội không sao chứ?”
Minh Lan nhìn thiếu niên nằm dưới đất, biết mình gây họa, cắn môi, nhưng chỉ vào nếp nhăn trên quần áo, giậm chân mắng: "Tại hắn đó, làm quần áo mới của muội nhăn hết rồi."
Thấy Minh Lan còn có thời gian giảo biện, Minh Cẩm rốt cuộc yên tâm, cúi người nhặt ngọc bội lên, kiểm tra xem có bị vỡ hay không rồi mới nơm nớp lo sợ bỏ lại vào túi tiền. Hôm trước bà nội nói 'ngọc chọn người dưỡng ngọc' mới để nàng mang trong người, chưa chi đã có chuyện. Cũng may vừa rồi túi tiền rớt trên người thiếu niên, ngọc bội được giảm xóc mới rớt xuống đất. Nếu thật làm bể ngọc bội của Lục gia, chắc bà nội sẽ nhốt nàng luôn không chừng. Nàng vừa suy nghĩ vừa cẩn thận cột túi tiền lại rồi cất vào lòng ngực.
Minh Thụy bị dọa choáng váng, đứng ở bên cạnh có chút dại ra, nghe Minh Lan nhắc đến quần áo bèn xem quần áo trên người mình cũng bị nhăn nhúm dơ bẩn, mặt mày khổ sở than, “Lát nữa còn phải đến chỗ tổ mẫu, để tổ mẫu nhìn thấy đệ ăn mặc như vậy thì đừng hòng ăn cơm.”
Minh Cẩm nhìn hai gương măt mếu máo sắp khóc, rồi lại xem xét hơi thở thiếu niên, hình như chỉ bị hôn mê bất tỉnh, trên đầu không thấy chỗ nào chảy máu, bèn an ủi: “Hai đứa mau giúp khiêng hắn lên giường. Xong rồi về phòng ta cởi đồ ra phủi bụi, ủi một chút là bảo đảm giống như mới mặc.”
Đại tỷ chưa bao giờ nói dối, Minh Lan và Minh Thụy rốt cuộc bật cười, ồn ào nhốn nháo khiêng thiếu niên lên một lần nữa ném trên giường, lại thêm một tiếng "Rầm”. Minh Cẩm hơi rúm người, có chút không đành lòng nhìn người trên giường, nhưng ngay lập tức nàng bị hai đứa nhỏ vây quanh, lôi kéo đi về hướng phòng mình.
Dàn xếp xong cho hai đứa em, Minh Cẩm đưa Minh Thụy đến phòng tổ mẫu báo cáo kết quả công tác. Bà cụ thấy cháu trai dĩ nhiên cao hứng, cũng không cần Minh Cẩm cùng tản bộ, trực tiếp phất tay cho Minh Cẩm trở về.
Minh Cẩm đi đến chỗ Tề thị nói một tiếng mới quay lại phòng Minh Thụy. Nàng không yên tâm, lúc nãy thiếu niên kia bị rớt xuống đất quả thật nghe rất ghê người, chẳng biết có bị chấn thương sọ não trở thành tàn phế hay không?
Sắp đến cửa lại thấy Minh Lan lấp ló bên ngoài, thấy nàng lại đây bèn cười gượng tính lủi đi, bị Minh Cẩm túm về.
“Làm gì thế?” Minh Cẩm nén cười hỏi.
“Không... không có gì ạ.” Minh Lan ấp úng, ngẩng đầu nhìn trời.
Minh Cẩm cười, cũng không trêu chọc, xoay người đẩy cửa, “Ta muốn vào xem một chút.”
“Muội cũng đi.” Minh Lan lập tức theo vào.
Thiếu niên còn ngủ say, bị lăn lộn có một chút mà cũng đủ khiến mặt hắn sưng vù xanh tím đan xen, gần như không nhận ra gương mặt tuấn tú lúc đầu. Hai người nhìn hắn, hơi chột dạ.
“Chắc không phải thật sự quăng ngã phát ngu chứ nhỉ?” Minh Cẩm chần chờ giơ tay lay hắn, nếu vì vậy mà làm hại người nhà phải nuôi hắn cả đời... không biết tốn bao nhiêu bạc.
Tưởng tượng đến hậu quả có thể nói là nghiêm trọng, Minh Cẩm nhịn không được dùng sức lay thiếu niên mạnh hơn, mong hắn tỉnh lại.
Minh Lan bên cạnh nhìn Minh Cẩm một cách sùng bái, chỉ Đại tỷ mới có thể làm cái gì cũng đúng lý hợp tình, mới quăng té người ta rồi bây giờ lại lăn lộn người ta như vậy.
“Ưm...” Người vẫn luôn hôn mê nhíu mày, dường như cảm giác được đau đớn trên người nhưng không mở mắt, chỉ trở mình.
Minh Lan mừng rỡ: “Tỉnh rồi à?”
“Đừng ồn.” Người nọ nhắm mắt nhỏ giọng thì thầm, giống như không kiên nhẫn.
Minh Cẩm cũng mừng rỡ nhìn kỹ mí mắt mấp máy của thiếu niên, đập mạnh lên lưng hắn: “Dậy ăn cơm.”
Nếu hắn đã tỉnh lại, nghe hắn nói cũng không giống như bị quăng ngốc. Thân là ân nhân cứu mạng hắn, nàng còn khách khí làm gì?
Có lẽ vỗ trúng vào chỗ bị thương, thiếu niên kêu “Ối” một tiếng, giật bắn người, khiến hai chị em sợ tới mức lui ra sau một bước. Minh Cẩm nhớ tới vừa rồi lôi hắn lên giường, hình như vai lưng hắn có bị đập mạnh vào mép giường.
Minh Cẩm hơi áy náy nhìn hắn, nhưng khi đối diện với ánh mắt mê man kia bỗng nhiên tỉnh ngộ -- Nếu khi đó hắn hôn mê bất tỉnh, chắc chắn đâu biết bản thân trở lại trên giường như thế nào?
“Ngươi tỉnh rồi.” Nàng còn đang chột dạ, giọng điệu rất lãnh đạm.
Người nọ tựa hồ hơi ngây dại, ánh mắt ngưng trên người nàng, tròng mắt như muốn lồi ra, hồi lâu không nhúc nhích.
Tuy hai chị em đều không phải cô nương thẹn thùng, nhưng hắn nhìn chằm chằm hai cô nương người ta như vậy thật sự rất thất lễ. Minh Cẩm thầm bĩu môi, đằng hắng một tiếng thật mạnh nhắc nhở hắn.
Hắn chớp chớp mắt, vẫn ngồi yên trên giường, ngơ ngác nhìn hai chị em.
Minh Lan tính tình nóng nảy tức khắc giận dữ, nỗi chột dạ trước đó tan biến, bực bội gắt: “Không được nhìn!”
Minh Cẩm cảm thấy hình như có gì không đúng, nhưng nhất thời chưa nghĩ ra không đúng điểm nào, hay là thật sự bị quăng ngã hỏng đầu? Nàng nỗ lực trấn tĩnh nhìn thiếu niên vừa tỉnh lại.
Thiếu niên như đã hoàn hồn, giơ tay vuốt mặt, trên mặt truyền đến đau đớn làm hắn nhíu mày, giọng cũng biến thành yếu ớt: “Đang làm cái quỷ gì vậy?”
Người được cứu trở về còn dám hỏi gặng, Minh Lan trợn mắt lườm hắn, muốn mở miệng nhưng thấy Minh Cẩm liếc mắt ra hiệu bèn không nói gì.
“Được rồi,” Người nọ giơ tay gãi gãi đỉnh đầu, “Đây là chuyện gì? Christmas surprise? Khách sạn hoài cổ kiểu mới? Oh my god, có cần chuyên nghiệp như vậy không? Ngay cả người phục vụ đều giả dạng thành nha hoàn cổ đại?” Hắn không thể tin nhìn hai cô gái từ đầu đến chân, thậm chí nhìn thấy đôi giày thêu của Minh Lan còn huýt sáo.
Đây là lần đầu tiên Minh Cẩm cảm thấy máu toàn thân đều ồ ạt xông lên đại não khiến trước mắt nàng tối sầm, hít thở không thông. Nàng không động đậy nổi, chỉ có thể đứng cứng đờ bên cạnh.
Bao nhiêu lần chờ mong có người nói với nàng: Nè, đừng ngủ nữa, mau tỉnh dậy, ngày mai còn đi làm.
Câu nói kia chỉ ở trong mộng mới có thể nghe được, khiến Minh Cẩm có loại ảo giác như cách một thế hệ. Trong biết bao đêm khuya, nàng đã từng giật mình tỉnh mộng ngồi ôm đầu gối hoài niệm những ký ức kia, đôi khi chính nàng còn cảm thấy có lẽ chỉ là giấc mộng khi còn bé mà thôi, không ngờ vào ngay lúc này bỗng bị người ta chọc thủng -- Đây không phải hư ảo mà thực sự có một thế giới hoàn toàn khác với nơi này.
Nơi đó cũng có rau trái tươi ngon, nơi đó cũng có hoa lá tỏa hương, quan trọng nhất là, nơi đó có bầu không khí khoan dung và tự do, không có chuyện một người phải dựa vào người khác mà sống, mùa hè con gái có thể mặc áo lửng, đôi tình nhân có thể ôm hôn nhau ngay trên đường phố chẳng e dè gì, sống với nhau không hạnh phúc có quyền xoay người rời đi, dù là độc thân cũng có thể hưởng thụ cuộc sống mà không bị xem thường, không hài lòng cái gì có thể lớn tiếng nói ra, mỗi một sinh mệnh con người đều được trân trọng bất luận giàu nghèo, không được phép giẫm đạp.
Minh Lan nhìn Minh Cẩm đang thất thần, nhẹ nhàng chạm tay nàng, “Tỷ, hắn nói gì thế?”
Minh Cẩm nhanh chóng định thần, nhìn gương mặt hồng hào đáng yêu của muội muội, thương cảm dần dần biến mất, bỗng nhiên toát ra cỗ ý niệm kỳ quái.
- - -- Phải đối mặt thế nào?
Chẳng lẽ đến quàng vai hắn: Đồng chí, anh không phải chiến đấu một mình!
Một trận da gà nổi lên khiến Minh Cẩm run rẩy, nháy mắt quét sạch tình cảnh máu chó ra khỏi đầu. Từ trước đến nay, nàng đều ép mình đi vào con đường bề ngoài đoan trang mà trong lòng phản bác, kiểu kết nối kia thực sự không phải phong cách của nàng.
Minh Lan dĩ nhiên không biết trong lòng Minh Cẩm xoay chuyển liên hồi, nhưng cũng có vô số phê bình kín đáo đối với thái độ của thiếu niên này. Cho dù không hiểu hắn đang nói gì, cô nàng cũng có thể nhìn ra vẻ hài hước trong mắt hắn.
Minh Lan có tật giật mình cúi đầu nhìn gấu váy bị mình cố tình nâng cao, tận lực không dấu vết nhẹ nhàng túm hai bên váy kéo xuống để gấu váy che lại giày thêu. Nếu để tổ mẫu thấy, thế nào cũng mắng bộ dáng này giống đứa con gái đanh đá, nhưng váy để dài như vậy thật sự phiền toái, chạy... e hèm, đi đứng cũng không tiện.
Bên kia thiếu niên đã phát giác dường như nơi này có chút vấn đề, hai cô gái kia coi bộ quá nhỏ, đặc biệt là con bé đang lén túm váy, tuy ánh mắt hung ác nhưng rõ ràng vẫn là trẻ con.
“Khách sạn nào biến thái như vậy, dám đưa tới loli mặc cổ trang, làm trò gì thế? Muốn dùng cổ phục Trung Quốc để cám dỗ khách?”