"Không có." Nghiêm Úy nói, đỡ Chu Kiều Kiều đứng ổn định.
Chu Kiều Kiều thấy hỗn loạn, nhận ra mình thất lễ. Cô nói: "Xin lỗi nhé! Cám ơn anh! Không có anh tôi đã bị ngã rồi."
Nghiêm Úy lắc đầu, Chu Kiều Kiều xoay người thấy người đụng trúng mình đã không thấy thân ảnh.
Sau lưng Nghiêm Úy, Mao Lượng tiến lên một bước nói: "Tổng tài có điện thoại ạ."
Nghiêm Úy nhận điện thoại từ tay Mao Lượng, anh lơ đãng bình thản nhìn Chu Kiều Kiều.
Chỉ thấy Chu Kiều Kiều bao bọc chính mình bằng mũ rơm, nhìn lên trên thì thấy mắt cô vừa đen vừa sáng. Lúc này Nghiêm Úy mới chú ý tới dưới mũ rơm của cô không có lấy một sợi tóc, anh nhướn mày ấn nút nghe.
Giọng Chân Quốc Anh từ bên kia truyền đến, Nghiêm Úy cũng không nghe hay là không nghe thấy, chỉ an tĩnh xuất thần.
Chu Kiều Kiều xử lí tốt chính mình, nói với Nghiêm Úy: "Cám ơn, tôi đi trước." Sau đó vẫy vẫy tay với Nghiêm Úy rồi chạy về phía thang máy, mà bên kia điện thoại Chân Quốc Anh cố sức nói to: "Lão Nghiêm, cậu có nghe thấy không? Đầu tư này cậu thấy thế nào?"
Nghiêm Úy nhấn tắt điện thoại, nói với Mao Lượng: "Mở cửa ra."
Mao Lượng: "..."Ách, Chân tổng...
***
Chu Kiều Kiều vào thang máy thì phát hiện không biết phong tài vụ ở tầng mấy nên trực tiếp hỏi người trong thang máy, cô rất nhanh tìm thấy phòng tài vụ của giải trí Ngự Dao.
Chu Kiều Kiều đi vào, phát hiện bên trong có không ít người, có chút khiếp sợ nói thầm: "Tôi cũng làm tài vụ, bên này sao lại nhiều người như vậy thế?"
Phòng tài vụ như cửa hàng thảm, được trải thảm dẫm lên trên rất mềm. Trên đầu là đèn led vô cùng sáng sủa, cũng không để ý ban ngày mở như vậy rất yếu.
Các khung làm việc (cubical), mỗi nhân viên một góc**. Xung quanh có cây xanh, còn có một giá sách, thậm chí Chu Kiều Kiều thấy phòng giải khát chất đầy đồ ăn vật.
Một người ngồi ở bàn công tác nhìn thấy cô, hỏi: "Cô đến tìm ai?"
Cô gái kia mặc áo sơ mi trắng ngắn tay, váy ngắn bó sát màu vàng, trang phục của thành phần tri thức xinh đẹp mà thời trang, cùng chiếc váy rẻ trên người của Chu Kiều Kiều vô cùng khác biệt. Cô gái kia bởi vậy hơi nhíu mày, không cảm thấy Nghiêm tổng quen biết cô, bởi vậy hỏi: "Cùng ai chi trả?"
Chu Kiều Kiều không biết ai, cô thành thật lắc đầu.
Cô gái kia liền nói: "Là tới tìm trưởng phòng sao? Còn có phó phòng và nhóm trưởng, cô không biết tìm ai chi trả thì mọi người sao dám trả cho cô."
Chu Kiều Kiều bị lời nói ghét bỏ của cô gái làm cho ủy khuất, cầm danh thiếp ra ngoài định gọi điện cho Nghiêm Diệp. Liền thấy một khớp xương tay rõ ràng xuất hiện trong tầm mắt, lúc Chu Kiều Kiều kịp phản ứng thì anh đã dùng ngón tay thon dài cầm danh thiếp đi.
"Ai!" Chu Kiều Kiều bất ngờ, ngẩng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy là người đàn ông giúp mình ở dưới lầu, anh thản nhiên nhìn Chu Kiều Kiều, dùng ánh mắt liền ngăn lại lời cô muốn nói.
Anh hứng thú nhìn danh thiếp, dùng giọng nói từ tính phảng phất ôn nhu nói: "Nghiêm Diệp? Cô tới tìm cậu ta?"
Chu Kiều Kiều gật đầu muốn lấy lại danh thiếp, Nghiêm Úy giơ tay lên cao, chiều cao phân biệt của nam nữ liền lộ rõ, Chu Kiều Kiều với không đến danh thiếp, nhìn Nghiêm Úy nói: "Của tôi."
Nghiêm Úy cười, hỏi cô: "Cô tìm cậu ta làm gì?"
"Anh ta nợ tiền tôi." Chu Kiều KIều không do dự nói.
Nghiêm Úy sửng sốt, không biết nói gì hỏi: "... Nợ cô bao nhiêu?"
"528623 đồng." Chu Kiều Kiều nói thẳng.
Nghiêm Úy bị thần sắc nghiêm túc của cô làm cho buồn cười, nhưng vì Nghiêm Diệp nợ tiền nên không biết nói gì: "... Đúng là không ít."
Chu Kiều Kiều gật đầu nói: "Đúng vậy, không ít không ít."
Nghiêm Úy nhếch khóe miệng, tiếp tục hỏi: "Lấy được tiền chưa?"
Chu Kiều Kiều lắc đầu nói: "Chưa."
"Cho nên cô muốn gọi điện cho cậu ấy?"
Chu Kiều Kiều gật đầu: "Đúng vậy."
Nghiêm Úy lấy danh thiếp bỏ vào túi áo tây trang, sau đó nói với Chu Kiều Kiều: "Tôi giúp cô."
Chu Kiều Kiều trừng to mắt nhìn anh, Nghiêm Úy cho cô một ánh mắt, Chu Kiều Kiều nhanh chóng theo sau lưng anh lần nữa vào văn phòng.
Thấy Nghiêm Úy đi vào, mọi người vốn đang lười nhác liền kinh hãi, nháy mắt đứng lên nói to: "Nghiêm tổng."
Lại thấy không đúng, Nghiêm Úy đã bị ban giám đốc sa thải. Nhưng không nói là Nghiêm tổng thì lại không biết xưng hô thế nào với anh, một đám người chỉ có thể tiếp tục nhìn anh như vậy.
Nghiêm Úy mang Chu Kiều Kiều lướt qua mọi người, trực tiếp gõ cửa một phòng làm việc, một cô gái mặc đồ tây trang đỏ mở cửa.
Cô thấy Nghiêm Úy liền kinh hãi, lập tức đứng thẳng, miệng cũng hô: "Nghiêm tổng, ngài đến có việc gì vậy?"
Nghiêm Úy quay đầu nhìn Chu Kiều Kiều, nói: "Đi vào."
Chu Kiều Kiều mơ hồ đi theo anh, Nghiêm Úy nói tiếp: "Nghe nói Nghiêm Diệp thiếu tiền cô ấy à? Tôi mang cô ấy đến hỏi một chút."
Cô gái kia nhìn Chu Kiều Kiều một chút, cười nói: "Tôi chưa nghe Nghiêm tổng nói qua."
Chu Kiều Kiều lập tức nói: "Thật đó, anh ta cùng bạn gái mang theo một chậu hoa lớn đi câu lạc bộ đêm, còn khiến chậu hoa đó đập vào đầu tôi."
Nghiêm Úy: "..." Chậu hoa?
Cô gái: "..." Đập vào?
Chu Kiều Kiều bỏ mũ xuống, chỉ cái đầu trụi lủi của mình nói: "Nhìn này, đều đập thành như vậy. Tên vô lại Nghiêm Diệp không nhận nghiệp trướng sao?"
Cô gái như bị đầu phản quang của Chu Kiều Kiều làm cho hoa mắt, nhưng vẫn làm theo quy định nói: "Để tôi hỏi tiểu Nghiêm tổng, nhưng tiểu Nghiêm tổng đang không ở trong nước, tạm thời không thể liên hệ tốt. Cô xem, nếu không hai ngày nữa cô lại đến đây?"
Ánh mắt Nghiêm Úy chợt lóe, liên hệ không tốt? Lời này cùng lắm chỉ lừa ngườu qua loa, tên tiểu tử Nghiêm Diệp kia ở nước ngoài, liên lạc bằng điện thoại cũng khó. Làm tổng tài một công ty, có việc lớn tìm hắn thì như thế nào?
Nghiêm Úy gõ gõ ngón tay trắng nón vào dựa tay vịn của ghế, thản nhiên mở miệng: "Trả cho cô ấy đi! Không cần liên lạc, có vấn đề trực tiếp tìm tôi."
Cô gái kia sửng sốt, Nghiêm tổng có tiếng lạnh nhạt vô tình, sẽ không đi quản việc thiên hạ! Chẳng lẽ cô gái nhìn ngốc nghếch này là người quen của hắn? Là học muội? Hay là em gái của bằng hữu?
Cô gái cười tự nhiên, có lời nói của Nghiêm Úy dĩ nhiên khiến cô yên tâm, Nghiêm Úy nói một thì không có hai. Nếu anh yêu cầu, cô cũng không cần cắn chết không buông, đối với bản thân cũng là chuyện tốt.
"Được, tôi hiểu rồi." Cô gái nói xong, dùng điện thoại gọi những người khác đi vào, chính là nhân viên vừa rồi tiếp Chu Kiều Kiều, Chu Kiều Kiều liền đi theo người này đối chứng.
Đầu tiên là tiền bệnh viện, Chu Kiều Kiều để lại biên lai 50 vạn rồi ký tên. Chu Kiều Kiều để người này lưu tài khoản, cô gái nói rằng thứ hai sẽ thống nhất xuất quỹ, đến lúc đó mới có thể chuyển tiền cho Chu Kiều Kiều.
Chu Kiều Kiều không có ý kiến, vui vui vẻ vẻ ra ngoài.
Đi ra ngoài liền thấy Nghiêm Úy đứng ở đó, anh dựa vào tường, một tay kẹp điếu thuốc, miệng nhả khói, khẽ nâng mắt nhìn nóc nhà, như đang suy tư.
Nghe được âm thanh của Chu Kiều Kiều, anh quay đầu nhìn lại, đôi mắt khiến người khác cảm tình.
"Xin lỗi." Anh đem nghiền mẩu tàn thuốc lá, sau đó ngẩng đầu nhìn chuyên chú Chu Kiều Kiều hỏi: "Có thời gian cùng nhau ăn bữa cơm không?"
Chu Kiều Kiều lắc đầu nói: "Không có."
Nghiêm Úy: "..." Sớm biết như vậy đã không giúp cô đòi tiền.----
Từ chương này Ry sẽ đổi lịch ra 2 chương/ngày nhé các tiểu thiên sứ