Nhìn cả nhóm người, chỉ có hai nữ sinh là Lục Du Y và Hoàng Tĩnh Văn, hai người bộ trưởng đều là nam, những thành viên còn lại cũng đều là nam hết. Nữ ít nam nhiều có lợi một điều là các bạn nam đều luôn nhường nhịn các bạn nữ.
Lục Du Y đều quen hai trưởng bộ phận, nên sẽ không quá hồi hộp, nhưng Hoàng Tĩnh Văn thì khác, cô nàng vô cùng căng thẳng.
Cùng là con gái, Lục Du Y tạm thời bỏ việc ngắm Cố Tử Húc qua một bên, quyết định làm quen với Hoàng Tĩnh Văn, việc đầu tiên, giúp cô nàng bình tĩnh lại.
Có điều, phúc lợi đãi ngộ cũng không ít, đợi Tiêu Tử Hàm và Cố Tử Húc ngồi xong, Lục Du Y tay mắt lanh lẹ, kéo Hoàng Tĩnh Văn ngồi xuống bên cạnh Cố Tử Húc.
“Bộ trưởng chân dài ~” Cười tít mắt cười tít mắt.
“Ừ.”
“Anh hôm nay lại đẹp hơn vài phần rồi.” Nghĩ trước xét sau, Lục Du Y cảm thấy không thể vì khao khát sự chú ý của hắn mà trái lương tâm chê hắn xấu được, phải nghe theo trái tim, trái tim.
“Cảm ơn.” Cố Tử Húc khẽ gật đầu, lễ phép cong khóe môi.
Lục Du Y thấy hắn nở nụ cười, aiya, mặc dù xa cách, nhưng vậy cũng tốt rồi, chung quy so với người nào đó nhiệt tình hơn là được rồi, cô thật dễ thõa mãn quá.
Bầu không khi trên bàn cơm rất hòa hợp, các bạn nam có rất nhiều đề tài chung, như là game, bóng rổ, thỉnh thoảng những chủ đề thô tục, nói về dung lượng ổ cứng của mình.
Lục Du Y vờ như nghe không hiểu, cười cười.
Tiêu Tử Hàm đặc biệt chiếu cố Lục Du Y và Hoàng Tĩnh Văn, giúp các cô gắp rau, đem cho các cô đồ uống, nói không thể uống rượu cũng không cần uống, không cậy mạnh, v.v…
Hoàng Tĩnh Văn nói nhỏ: “Tớ cảm thấy học trưởng Tiêu Tử Hàm vô cùng thân thiện, Cố học trưởng kia mặc dù đẹp hơn, nhưng rất khó gần, cậu vừa mới khen anh ta đẹp, tớ sợ anh ta không để ý đến cậu, vậy thì rất xấu hổ.”
Lục Du Y khoát tay, bộ dạng “cậu lo lắng rồi”, nuốt rau xuống cổ họng, hạ giọng nói: “Sao có thể không để ý đến tớ được? Tớ cũng đâu nói gì quá phận, còn nói chúng ta cùng chung một team, ngẩng đầu không thấy cúi đầu cũng gặp, dù sao cũng có thời gian nói chuyện.”
Hoàng Tĩnh Văn gật gật đầu, đồng ý: “Cũng đúng.”
Này, các em, lát nữa sẽ có một chị đến đây, là trưởng câu lạc bộ truyền thông, nhóm bọn họ cũng liên hoan ở đây, mọi người tỏ vẻ chào đón chị ấy nhé!” Tiêu Tử Hàm vỗ tay xuống bàn, làm mọi người yên lặng lại.
“Trưởng bộ phận sao? Chắc chắn là rất đẹp!” Có người hỏi.
“Có phải tất cả trưởng bộ phận truyền thông đều là nữ không?”
“Này, giọng nói nhất định vô cùng hay!”
“Ách, cho phép các em chờ mong một chút, tôi đi ra ngoài đón cô ấy.”
Lúc Tiêu Tử Hàm trở về, đi theo phía sau là Từ Thư Kì, mọi người nhanh chóng vỗ tay hoan nghênh.
“Chào đàn chị!”
“Chào các em chào các em. Ha ha, chị tên là Từ Thư Kì, trưởng câu lạc bộ truyền thông, hai nhóm chúng ta đều là người một nhà, về sau sẽ hợp tác rất nhiều, tất cả mọi người hợp tác vui vẻ nhé!”
Từ Thư Kì nhìn thấy Lục Du Y, hai người vẫy tay chào hỏi.
“Đàn chị, ở bộ phận của chị có nhiều bạn nữ đẹp không?”
“Nhiều chứ, nhiều hơn ở đây, mấy cô nàng còn phàn nàn với chị âm thịnh dương suy đây!” Từ Thư Kì vừa nói vừa đi đến trước mặt Lục Du Y, đánh tiếng chào hỏi Cố Tử Húc, sau đó để Lục Du Y gắp đồ ăn cho cô nàng.
“Này, Từ Thư Kì, từ khi nào cậu lại gần gũi với Du Y như vậy?”
“Hừ hừ, trong lúc cậu không biết.”
“Đừng hòng bắt cóc đàn em của chúng tôi! Chúng tôi âm thịnh dương suy, em ấy là người duy nhất không có bạn trai ở nhóm chúng tôi, cậu đừng lôi kéo em ấy đi!”
“Thế nào, cậu còn muốn giữ em ấy lại sao?” Từ Thư Kỳ nhướng mày.
Tiêu Tử Hàm thở dài ngao ngán, chỉ vào nhóm nam sinh vây quanh bên cạnh bàn ăn, tận tình khuyên lơn: “Cậu nhìn những nam sinh độc thân này đi, đều đã hai mươi tuổi đầu rồi, chúng tôi cũng là những người cần được yêu thương chăm sóc.”
Từ Thư Kỳ cười mỉm, “Nếu vậy không phải hai câu lạc bộ chúng ta nên cùng nhau đi chơi vui vẻ hay sao? Về sau lại tăng thêm tình hữu nghị hay lại có thêm một cái gì đó.” Nói xong còn nháy mắt mấy cái với Lục Du Y, Lục Du Y nhếch khóe môi, rõ ràng.
“Đồng ý!”
“Ủng hộ!”
“Tán thành!”
“Vậy được rồi, có thời gian tôi sẽ nói chuyện với nhóm trưởng các bạn, tôi về trước đây!”
“Khoan khoan khoan, chờ tôi với, tôi đi với cậu, tôi muốn đến thăm đàn em một chút.”
“Đàn anh, đàn chị, em có thể đi chung không?”
“Em cũng muốn đi!”
“Vậy cùng đi đi, đi một chút thôi!”
Thanh âm đẩy ghế lần lượt vang lên, trong phòng tức khách chỉ còn lại Lục Du Y, Hoàng Tĩnh Văn, Cố Tử Húc và hai nam sinh khác.
Lục Du Y đoán, hai nam sinh này chắc là đều có bạn gái rồi đi, hoặc là thích con trai…
Ủa, Cố Tử Húc còn ở đây? Chẳng lẽ cũng thích con trai sao?
“Này, hai người không đi sao?” Lục Du Y cảm thấy nếu trực tiếp đi hỏi Cố Tử Húc thì không được phải cho lắm, rất dư thừa.
Hai nam sinh được hỏi ấp úng trả lời, “Cảm thấy không tiện cho lắm.”
“Đàn anh, còn anh sao không đi?”
“Anh sao?” Cố Tử Húc liếc mắt nhìn mấy người trong phòng, nhếch môi nói: “Anh không thể bỏ các em ở đây được.”
“Anh Cố quả là rất tri kỷ!”
Đại học N nằm ở ngoại ô thành phố, buổi tối bầu trời đầy những ngôi sao, thời tiết cũng mát mẻ hơn ban ngày.
Lần này cơm nước xong về kí túc xá, hai người bộ trưởng đưa mọi người đến Bắc viên.
Không ngờ điều ước được đàn anh đưa về kí túc xá lại trở thành hiện thực!
Lục Du Y kéo Hoàng Tĩnh Văn chạy tới chỗ Cố Tử Húc, “Đàn anh chân dài anh đi chậm một chút! Con gái chớ đi cuối cùng!”
Câu nói này sao nghe quen tai thế…
Cố Tử Húc nhướng mày, không nói gì, nhưng bước chân anh chậm lại.
Lục Du Y đang đi song song với Cố Tử Húc, mặt hồi hộp, đang nghĩ cách tìm chủ đề thì đột nhiên có người nói:
“Du Y, chênh lệch chiều cao của cậu và bộ trưởng thật là dễ thương!”
Sau đó sự chú ý của mọi người đều đổ dồn lên người bọn họ.
Lục Du Y thật muốn nói: Cảm ơn rất nhiều!
“Thật ra em ấy cũng cao hơn những người khác một chút.”
“Cậu cao bao nhiêu thế Lục Du Y? Cậu nhìn cũng không thấp!”
“Hoặc có thể do anh Cố quá cao, dù sao anh ấy cũng 1m91 mà!”
Lục Du Y ngẩng đầu nhìn Cố Tử Húc, quét mắt qua khoảng cách chiều cao giữa hai người, thật ra vẫn còn tốt đấy chứ, cô cũng không thấy mỏi! Hơn nữa, chiều cao kém nhau như vậy làm cô có cảm giác đặc biệt an toàn.
“Lục Du Y cậu cao bao nhiêu vậy?”
“Tớ sao? Hết mức là 1m63, mang giày vào thì 1m65.”
“Hahahaha, cậu đi ở giữa Hoàng Tĩnh Văn và anh Cố, nhìn giống như một đứa trẻ.”
Nghe nói xong, Lục Du Y quay nhìn Hoàng Tĩnh Văn, cô ấy thực sự rất cao, Lục Du Y hỏi: “Cậu cao bao nhiêu thế?”
“Cả người tớ là 1m72.”
“Oh my god! Vậy tớ là người thấp nhất trong nhóm đó!” Lục Du Y thốt lên.
Mọi người đều bật cười, Cố Tử Húc cũng cong khóe môi.
Tiêu Tử Hàm xua tay: “Không sao không sao, như vậy là rất vừa người rồi, những bạn nam cao to dều thích những cô bé có vóc dáng thấp.”
Hoàng Tĩnh Văn cũng phụ họa: “Đúng đó, cậu xem tớ 1m72, bạn trai tớ cũng cao 1m75 mà thôi.”
Lục Du Y bĩu môi, “Thực ra chiều cao của tớ như thế này là quá tốt rồi, tớ đâu có lùn đâu! Nhưng thực sự tớ cũng rất thích những người cao!” Thời điểm nói câu này Lục Du Y còn cố ý nhìn Cố Tử Húc vài lần.
Cố Tử Húc: “Nhảy nhót cũng có thể giúp em cao hơn.”
Lục Du Y nghi hoặc: “Thật sao?”
Cố Tử Húc: “Ừ.”
Tiêu Tử Hàm giải thích: “Em nghĩ chân anh Cố là tự nhiên dài ra sao? Anh ấy lúc mới đến cao 1m88, đánh bóng rổ một năm liền tăng thêm 3cm.”
Lục Du Y: “Đàn anh, anh nói như vậy làm em cũng muốn chơi bóng rổ!” Thật ra là do anh trai chân dài thích bóng rổ ấy mà! Muốn đi sân bóng rổ thử vận may một chút.
Tiêu Tử Hàm: “Haha, được, có thời gian sẽ dạy em chơi bóng rổ.”
Đợt huấn luyện quân sự cũng sắp kết thúc, câu lạc bộ Văn hóa – Thể thao và Nhiếp ảnh đều mở họp, phổ biến các quy chế và nội quy cần thiết, đồng thời phân công nhiệm vụ, việc quan trọng nhất cần làm sắp tới đây là buổi tiệc đón người mới vào cuối tháng chín.
Bữa tiệc này tổ chức liên hợp với Đài Truyền Hình, địa điểm là ở nhà thi đấu.
Phương án tổ chức các bộ trưởng đã làm xong vào lúc nghỉ hè, nhiệm vụ của các thành viện tính ra rất đơn giản.
Lục Du Y tham gia cả hai câu lạc bộ, Cố Tử Húc phân công cho cô chủ yếu chú ý vào văn thể bộ, còn câu lạc bộ Nhiếp ảnh bên kia thì tạm thời mặc kệ.
Lục Du Y vui vẻ làm theo, chỉ cần được đi theo anh là được rồi, cô là một người rất dễ tính!