Xe của Cố Duẫn cũng rực rỡ giống anh.
Chiếc xe thể thao này có màu đỏ bắt mắt, với thiết kế lấy cảm hứng từ thân xe, trông giống một con quái vật màu đỏ giương nanh múa vuốt trên mặt viết “Ông đây là thiên hạ đệ nhất”.
Trịnh Tây Tây mở cửa chiếc xe quái vật ngồi vào, thắt đây an toàn, Cố Duẫn giẫm chân ga, chiếc xe lao ra phía trước bỏ xa những chiếc xe khác.
Trịnh Tây Tây mở khóa cặp sách của cô ra, lấy một sợi dây bình an ở bên trong ra, buộc nó vào xe.
Cố Duẫn dành chút thời gian nhìn thoáng qua.
“Nút thắt bình an, là món quà đáp lễ mèo thần tài.
”
Dừng một chút, Trịnh Tây Tây nói thêm: “Là em tự thắt đó.
”
Một câu “Xấu quá” đã tới đầu môi, Cố đại thiếu gia lại nuốt vào.
Quên đi, anh sẽ ban phát ít lòng tốt không đả kích cô.
Trịnh Tây Tây lại không tha cho anh, ngón tay cô kéo sợi dây bình an, hỏi: “Đẹp không?”
Đây là nút thắt bình an bình thường sao?
KHÔNG PHẢI.
Đây là số tiền mấy trăm đồng cô phải bỏ ra để có được hai viên ngọc lục bảo đính trên nút thắt bình an này.
Xoay một cái là có thể ngửi thấy mùi tiền.
“Có.
” Cố Duẫn lại liếc mắt, trái lương tâm nói.
Lúc này Trịnh Tây Tây mới vui vẻ, cong môi nói: “… Anh rất có mắt thẩm mỹ đó.
”
Cố Duẫn: “…”
Nơi bọn họ hẹn nhau ăn cơm là ở Thất Vị Hiên, Trần Minh Viễn đã đến trước, ngồi sẵn trong phòng riêng chờ.
Vốn tưởng chỉ mấy người Đỗ Phong đến, không ngờ cửa phòng riêng mở ra, Cố Duẫn mang theo một cô gái đi vào.
Trần Minh Viễn đang vắt chéo chân ngồi trên ghế chơi game, lúc ngẩng đầu nhìn lên vì quá khiếp sợ nên suýt chút nữa anh ấy đã ngã khỏi ghế.
“Cố Duẫn, cô… Cô gái này, giới thiệu chút đi?”
Ánh mắt Trần Minh Viễn nhìn quanh người Trịnh Tây Tây, hiển nhiên anh ấy đã hiểu sai.
Hôm nay Trịnh Tây Tây trang điểm nhẹ, một khuôn mặt tươi tắn rạng rỡ không gì sánh được, cô mặc một chiếc váy nhỏ tươi tắn, đứng cạnh Cố Duẫn là một đôi trai tài gái sắc.
Mắt Cố Duẫn luôn luôn ở trên đỉnh đầu, đột nhiên anh mang theo một cô gái xinh đẹp đến, khó trách Trần Minh Viễn kinh ngạc như vậy.
Nhưng cô em gái này trông hơi nhỏ, cùng lắm mới 17, 18 tuổi, Cố Duẫn đây là muốn trâu già gặm cỏ non hả.
Cố Duẫn đi tới, gõ một cái vào đầu anh ấy: “Thu hồi cái ánh mắt đáng khinh của cậu đi, đây là em gái tôi.
”
Sau khi gõ xong, Cố Duẫn cầm menu trên bàn đưa cho Trịnh Tây Tây: “Muốn ăn gì thì cứ gọi trước đi, để nhà bếp làm trước.
”
“Ồ.
” Trịnh Tây Tây cầm lấy menu, cô không kén ăn, cũng không đặc biệt thích ăn món nào, cô đánh dấu hai món ở đầu.
Cố Duẫn nhìn hai món đáng thương, gọi thêm một loạt rồi đưa menu cho phục vụ.
Trần Minh Viễn vẫn ở bên cạnh nhìn, chọc Cố Duẫn một cái: “Cậu có thêm em gái từ lúc nào vậy, sao tôi không biết.
”
Xác thực Cố Duẫn luôn muốn có em gái, đáng tiếc…
Nghĩ đến chuyện đã xảy ra ở Cố gia, Trần Minh Viễn xoa đầu.
“Bây giờ không phải cậu biết rồi sao?” Cố Duẫn không thèm giải thích, nghĩ chút, anh giới thiệu với Trịnh Tây Tây: “Cậu ta là Trần Minh Viễn.
”
Trịnh Tây Tây cười nói: “Chào anh, em là Trịnh Tây Tây.
”
“Hả?” Trần Minh Viễn suýt chút nữa cho rằng mình nghe lầm, họ Trịnh, chẳng lẽ…
Trần Minh Viễn còn đang sững sờ, Cố Duẫn lại đánh anh ấy một cái: “Ầm ĩ.
”
Cố Duẫn tìm chỗ ngồi xuống, Trịnh Tây Tây không thân với Trần Minh Viễn nên cô ngồi xuống chiếc ghế cạnh Cố Duẫn.
Lúc Trần Minh Viễn định thần lại, anh ấy cũng cảm thấy vừa rồi mình không lễ phép, anh ấy còn chưa kịp nói gì, cửa phòng lại bị đẩy ra, những người khác cũng đến.
Lần này một đám người đến, không chỉ có Trịnh Hoài, còn có Trịnh Nghi, một nhân vật khác trong trung tâm buôn chuyện, Trần Minh Viễn nuốt những lời muốn nói vào.
Mặc dù nhiều người đến nhưng may phòng riêng đủ lớn, nếu không bọn gọ phải đổi phòng.
Những người đến về cơ bản được chia thành hai nhóm tuổi.
Trịnh Tây Tây và bọn Trịnh Nghi đều khoảng 18 tuổi, còn bọn Trần Minh Viễn là 24 tuổi.
Hai nhóm tuổi này bình thường cũng không tiếp xúc với nhau nhiều, tuổi tác chênh lệch nên kinh nghiệm cũng khác nhau, nhưng Trần Minh Viễn là cao thủ trong việc làm sôi nổi bầu không khí, hơn nữa bọn họ rất được lòng các cô gái.
Rất nhiều lần Trịnh Tây Tây nhìn thấy có người nhìn trộm Cố Duẫn, nhưng cũng không đến đây bắt chuyện với anh mà chỉ lén nhìn anh một cái, lại rụt rè, xấu hổ dời tầm mắt, quay sang nói chuyện với những người khác.
Ngoại trừ Trịnh Tây Tây thì những người có mặt tại đây đều tốt nghiệp trong một trường quý tộc ở Văn Thành, mọi người nói chuyện từ câu lạc bộ của trường đến trận đấu bóng rổ, rồi đến giáo viên nước ngoài trong trường, nói chuyện rất sôi nổi.
Trần Minh Viễn giống một con công xòe đuôi, thỉnh thoảng khiến mọi người bật cười, Đỗ Phong và Trịnh Hoài thỉnh thoảng sẽ xen vào mấy câu.
Trịnh Tây Tây và Cố Duẫn đến khá sớm, ngồi ở ghế trong.
Đồ ăn vẫn chưa được dọn lên, Trịnh Tây Tây không có thói quen uống quá nhiều nước trước bữa ăn, nhưng ngồi không khiến cô hơi chán, không hiểu sao cô còn hơi xấu hổ.
Chắc cô nên ăn salad trước, Trịnh Tây Tây nghĩ.
Cố Duẫn cũng không tham gia cuộc nói chuyện, anh dựa ra sau, hỏi Trịnh Tây Tây: “Chơi game không?”
“Được.
”
Hai người lấy điện thoại ra, ngồi trong góc mở game.
Kết thúc một ván, đồ ăn cũng được mang lên, chủ đề lúc trước đã kết thúc, mọi người bắt đầu ăn.
Từ Hưng Châu vốn muốn ngồi cạnh Trịnh Tây Tây, nhưng cậu đến muộn, hai bên Trịnh Tây Tây đều đã có người ngồi, nếu cậu muốn đổi chỗ thì có vẻ hơi cố ý quá nên cậu chỉ có thể ngồi đối diện cô.
Ngồi bên trái cậu là một trong những người bạn thân nhất của Trịnh Nghi từ nhỏ, cũng là bạn học tiểu học của Từ Hưng Châu.
Lúc trước bọn họ đang nói về liên hoan nghệ thuật, thấy Từ Hưng Châu nhìn về phía Trịnh Tây Tây mất lần, cô gái kia hơi không vui, đột nhiên cao giọng hỏi: “Trịnh Tây Tây, trường cậu có liên hoan nghệ thuật không?”
Đột nhiên bị réo tên, Trịnh Tây Tây sửng sốt một lúc, nói: “Không có, chỉ có văn nghệ thôi.
”
“Là biểu diễn tiết mục sao?” Cô gái đó hỏi: “Cậu có tham gia không?”
Một cô gái khác bên cạnh nói tiếp: “Liên hoan văn nghệ của trường chúng ta quá phiền phức, ai cũng phải tham gia, phải chuẩn bị tiết mục, sau đó bốc thăm, trúng thăm mới được biểu diễn.
”
“Năm ngoái Trịnh Nghi đã giành được Ngôi sao nghệ thuật, cậu ấy đàn tỳ bà quá hay.
”
Mọi người thổi phồng tài nghệ của nhau, cô gái lúc đầu hỏi: “Trịnh Tây Tây, vẫn chưa hỏi cậu, cậu đã biểu diễn tiết mục gì?”
Mặc dù cô gái này nhìn thì chân thành hỏi han nhưng lại không có ý tốt.
Bọn họ đều được giáo dục bằng những thứ tinh anh nhất, trừ đọc sách, những tài nghệ khác cũng không được bỏ qua, chọn đại một người cũng có thể chơi vài loại nhạc cụ.
Trịnh Tây Tây có thể thi đậu Văn Đại đã là may mắn, cô ta không tin cô sẽ có tài nghệ khác.
Quả nhiên, Trịnh Tây Tây lắc đầu: “Tôi chưa từng biểu diễn tiết mục nào.
”
“Tôi chỉ đại diện cho hội học sinh lên đọc diễn văn.
”
Trịnh Tây Tây nghĩ chút: “Cũng coi là một tiết mục đi.
”
“Tiết mục ma thuật thôi miên.
”
“Phụt…”
Trần Minh Viễn suýt chút nữa phun một ngụm nước.
Cố Duẫn ngồi cạnh cô cười giơ ngón tay cái lên.
Trịnh Tây Tây cũng cười theo.
Trịnh Tây Tây học cao trung ở Nhị Trung tại huyện Nguyên, lấy thành tích của cô vốn dĩ có thể học Nhất Trung tốt nhất huyện, nhưng giáo viên tuyển sinh của Nhị Trung đến nhà tìm cô, miễn toàn bộ học phí và các khoản phí linh tinh cho cô, hứa cho cô nguồn lực tốt nhất Nhị Trung, cướp cô về Nhị Trung.
Tỷ lệ nhập học của Nhị Trung không cao bằng Nhất Trung, chất lượng học sinh cũng không so được.
Sau khi Trịnh Tây Tây nhập học, trên cơ bản cô đã được giáo viên nâng trong lòng bàn tay, từ lớp 10 đến lớp 12, bất cứ lúc nào trường cần một học sinh lên đọc diễn văn thì đều là Trịnh Tây Tây lên.
Cho nên cô nói mình đi thôn miên quả thật cũng không nói đùa, cô còn cảm thấy cô bị chính bản thân thôi miên.
Lần này gây khó dễ nhưng bị Trịnh Tây Tây dễ dàng giải quyết, còn làm cô nổi bật hơn, vẻ mặt cô gái kia hơi khó coi, nhưng cũng không dám nói nữa.
Nếu cô ta nói tiếp sẽ bị coi là bắt nạt, sẽ khiến người khác khó chịu.
Sau đó cũng không có ai nhắc đến Trịnh Tây Tây nữa.
Dù sao mọi người cũng không quá thân, bình thường cũng không chơi với nhau, ăn cơm xong thì nhà ai người đấy về.
Nghĩ đến mình vẫn phải đi nhờ xe, Trịnh Tây Tây hỏi Cố Duẫn: “Anh định đi đâu?”
“Yên tâm, anh trai đưa em ra ngoài đương nhiên sẽ đưa em về.
”
Cố Duẫn ném chìa khóa xe của mình cho Trịnh Tây Tây, bảo cô tìm chỗ nào đó đứng chờ anh rồi tự mình đi nói mấy câu với bọn Trần Minh Viễn.
Trịnh Hoài cũng ở trong tình thế khó xử, mấy cô gái này chưa biết lái xe, anh ấy không thể bỏ mặc các cô, thấy Cố Duẫn bằng lòng đưa Trịnh Tây Tây về, anh ấy cũng nhẹ nhàng thở ra.
Cố Duẫn đi ra đúng lúc nhìn thấy Trịnh Hoài đang dẫn Trịnh Nghi và những người khác lên xe.
Anh lấy chìa khóa mở cửa xe, nói với Trịnh Tây Tây: “Nói thật, em thà làm em gái anh còn tốt hơn làm em gái Trịnh Hoài, ít nhất anh sẽ không vứt em cho người khác nhiều lần như vậy.
”
Cố Duẫn mở cửa xe đi vào, Trịnh Tây Tây cũng chui vào.
Cô chống cằm suy nghĩ, hỏi: “Làm em gái của anh thì có lợi ích gì?”
“Có rất nhiều.
” Âm điệu của Cố Duẫn hơi cao: “Em thích gì anh đều có thể mua cho em, có người bắt nạt em anh sẽ đánh nó, đương nhiên, quan trọng nhất chính là…”
Anh dừng một chút, quay đầu nói: “Anh rất đẹp trai, làm em gái anh là phúc phận tu mấy kiếp đấy.
”
Trịnh Tây Tây: “…”
Người này tự luyến thành tinh rồi.
“Theo lời anh nói, chẳng phải không có chút hại nào với em sao?”
Cố Duẫn nhướng mày: “Đúng vậy.
”
“Nhưng em nghe nói không có miếng bánh nào tự nhiên từ trên trời rơi xuống, không có việc gì mà tỏ ra ân cần, không phải gian thì cũng là trộm.
” Trịnh Tây Tây dán sát vào anh, đôi mắt lấp lánh: “Không phải anh thích em đấy chứ?”
“Phụt…” Cố Duẫn sặc nước.
Anh ho khan một lúc lâu, vặn chặt nắp chai trên tay, nhìn cô một cái: “Sao em dám nghĩ vậy.
”
“Nói tiếp, cái tính này của em không giống người Trịnh gia mà giống người Cố gia bọn anh.
”
Vừa nói anh vừa nhanh chóng nhổ một sợi tóc trên đầu Trịnh Tây Tây.
Trịnh Tây Tây bị đau, tức giận nói: “Anh làm gì vậy?”
“Làm giám định.
” Cố Duẫn cũng nhổ một sợi tóc trên đầu mình xuống, tìm một cái túi bỏ vào, bình tĩnh nói: “Càng nhìn anh càng cảm thấy em giống con cái Cố gia.
”
“…”
“Cái tính tự luyến này, giống anh.
”
“…”
Cố Duẫn cất cái túi đi, vỗ đầu cô: “Chắc sẽ sớm có kết quả, đến lúc đó em có thể gọi anh là anh trai rồi.
”
Trịnh Tây Tây: “…”.
Danh Sách Chương: