Có điều Tô Cần cũng có thể hiểu được, dù sao cũng là nam nhân sao có thể đối với hắn nói"Không được" đây?
-- Chuyện này thực sự đã làm tổn thương lòng tự tôn.
Tô Cần cảm giác mình quả thực là quá hiểu ý, đi khắp thế gian chỉ có chính mình sủng Khâu Ngạn Quân nhất.
Khâu Ngạn Quân giận hờn không nói chuyện với hắn, hắn liền ôm eo Khâu Ngạn Quân, nhón chân lên hôn nhẹ trán người này. Mãi đến tận lúc đem đối phương làm cho cao hứng, cuối cùng đối với mình nở nụ cười, hắn lại gào gào kêu nhào tới, hai tay treo ở trên cổ nam nhân, hôn lên đôi môi đầy mong ước.
Hôn mãi cho đến khi hai người tai đỏ mặt hồng, tình dục dâng cao, Khâu Ngạn Quân mới trốn tránh đẩy Tô Cần ra.
"Ngạn Quân, cậu còn chưa cao hứng sao?"
Tô Cần xoáy sâu vào con ngươi đối phương, màu đen bên trong con ngươi lập loè ánh sao dịu dàng, phảng phất giống như hàm quát toàn bộ thế giới, nhìn tựa sơn thủy hữu tình, ngồi trông mây tụ mây tan. Hắn tinh tế cân nhắc tỉ mỉ, nhưng cảm thấy này bên trong hết mức ánh, đều là cái bóng của hắn -- Nhìn núi, nhìn sông, nhìn mây, cũng giống như là bóng người của hắn.
Khâu Ngạn Quân mi mắt buông xuống lộ ra ánh mắt né tránh, nói rằng: "Không phải tôi không vui, tôi chỉ là cảm giác mình......thật vô dụng".
Tô Cần thấy hắn tự ti, lo lắng phản bác: "Không nha lão công, tôi thích cậu nhất". Dứt lời, hắn mới ý thức tới chính mình lại đem những lời tỏ bày mấy tháng qua chưa nói bật thốt ra khỏi miệng, lại có chút mặt đỏ.
Khâu Ngạn Quân con mắt đột nhiên sáng lên: "Cần Cần, nhưng tôi......"
"Cậu còn ở khó chịu cái gì a?"
"Cần Cần, tôi cảm thấy tôi không thể làm cho anh thoải mái...... Kỳ thực nếu như anh muốn..". Khâu Ngạn Quân dừng lại, tựa hồ sắp sửa đưa ra quyết định rất gian nan, "Tôi ở phía dưới, cũng là có thể......"
"Cái gì?!?". Tô Cần có chút kinh ngạc, mặt không vui, "Nhưng tôi là thuần 0 a......"
-- Thật vất vả mới tìm được một công thuần lương chính trực chất lượng, lại muốn để hắn rưng rưng làm 1, hắn làm không được có được hay không?
"Nhưng tôi......"
Tô Cần bị dáng vẻ bà mẹ trăm năm khó gặp của đối phương đánh bại, nói rằng: "Không phải là kỹ thuật không tốt sao, tôi dạy cho cậu không phải là được rồi sao?"
"Điều này có thể không?". Vẻ mặt Khâu Ngạn Quân vẫn như là tiểu bạch liên bị làm bẩn, khiến Tô Cần cũng muốn bắt nạt vài lần.
"Tôi ngủ qua nam......" Tô Cần đang muốn nói ra khỏi miệng, lại cảm giác mình lỡ lời, vội vàng sửa miệng "Tôi tốt xấu cũng là so với cậu có nhiều kinh nghiệm hơn chút, cậu có tin tôi không là được rồi?"
Khâu Ngạn Quân còn muốn nói thêm cái gì đó, lại bị Tô Cần ngắt lời: "Chuyện yêu đương mà, quan trọng nhất không phải là tín nhiệm lẫn nhau. Cậu bé ngoan nghe tôi, OK?"
Khâu Ngạn Quân hiếu kì khi đối mặt với sự vật luôn thay đổi vô hạn định, lúc này ở trước mặt Tô Cần ngoan ngoãn nghe Tô Cần "dạy", đi vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ chuẩn bị tiếp nhận dạy dỗ của Tô Cần.
Tô Cần cũng từ trong phòng tắm khoác một cái áo tắm đi ra, phát hiện Khâu Ngạn Quân cứng đờ nằm ở giữa giường hai người, quần áo chỉnh tề, hai tay trùng điệp đặt ở hai bên người.
"Tôi nói cậu căng thẳng cái gì a?" Tô Cần liếc mắt nhìn thấu cả nội tâm bất an của đối phương, nín cười nói.
"Cần Cần......" Khâu Ngạn Quân ngồi dậy nhìn Tô Cần, hai mắt đều tràn đầy oan ức.
Trong nháy mắt, Tô Cần cảm giác mình thực sự là bị người này trong vô thức bán manh, người yêu manh đến trong đầu toàn hình ảnh nai con tán loạn-- Đối phương nước mắt lưng tròng mà nhìn mình, tóc xoa loạn, giống như cún con cỡ lớn hướng về chủ nhân làm nũng.
Không ngủ với Khâu Ngạn Quân thì thật uổng khi làm gay nha?
Tô Cần nghĩ như thế, lập tức nhào vào lòng Khâu Ngạn Quân. Khâu Ngạn Quân cũng tự nhiên mà ôm lấy người yêu mình, tay nhốt lại eo nhỏ Tô Cần, vùi đầu trên cổ Tô Cần, ngửi mùi vị sữa tắm trên người đối phương cùng trên người mình đồng dạng.
Đây cũng có thể xem là mùi vị tình yêu a.
Thừa lúc cậu thất thần, Tô Cần liền đẩy ngả đối phương xuống giường. Tô Cần muốn học theo dáng vẻ tổng tài bá đạo nhếch một bên miệng cười khẩy, nhưng là thần vận học được vớ va vớ vẩn, ngược lại làm cho Khâu Ngạn Quân nhìn vào có chút lo lắng.
"Cần Cần, miệng anh bị rút gân à?"
Tô Cần lúng túng đến cực điểm, lập tức thu hồi nụ cười, vỗ nhẹ mặt Khâu Ngạn Quân: "Cậu nghĩ quá rồi...... Lão công, cậu hiện tại chuẩn bị xong chưa?"
Khâu Ngạn Quân tay chân có chút luống cuống mà nhìn Tô Cần: "Cần Cần, hiện tại chúng ta làm cái gì?"
Tô Cần phi thường hào phóng mà đem áo tắm thoát ném qua một bên, lấy thuốc bôi trơn trong tủ đầu giường ném cho Khâu Ngạn Quân, nói: "Vẫn như cũ, trước tiên bôi trơn a".
Khâu Ngạn Quân nghe vậy liền tiếp nhận thuốc bôi trơn, nghe lời mở ra thuốc bôi trơn, bắt đầu nhuần nhuyễn công tác bôi trơn. Chỉ có điều-- Động tác mở rộng tuy nói là thông thạo, nhưng vẫn không có cái gì là tiến bộ.
"Lão công, cậu...... Tìm tuyến tiền liệt của tôi......"
"Tuyến tiền liệt?" Khâu Ngạn Quân lặp lại một lần, lục lại kiến thức y học trong não, thăm dò tính tìm kiếm nơi kia bên trong hậu huyệt Tô Cần.
Ngón tay bị mị thịt của hậu huyệt Tô Cần bao lấy, đốt ngón tay đều cảm nhận được huyệt thịt muốn cự còn nghênh. Hắn đem dương cụ người yêu từ bên trong móc ra dùng tay nhào nặn xoa bóp. Sau khi đợi được phân thân dần dần lên, Tô Cần lại dùng tay cầm côn thịt cậu, dựa vào trên tay trơn trên dưới tuốt động.
Đại khái là cái tư thế này để Khâu Ngạn Quân cảm giác Tô Cần sẽ quỳ đến có chút khó chịu, liền rút ngón tay ra lên tiếng nói: "Cần Cần, chúng ta thay tư thế khác đi, cái tư thế này tôi sợ anh không thoải mái".
"A......Được......"
Tô Cần cảm thấy người yêu thực sự là quá săn sóc, đến như thế này, còn cầu mong gì!
Hắn linh quang chợt lóe lên, tách ra hai chân nằm nhoài trên người Khâu Ngạn Quân, mặt quay về phía phân thân Khâu Ngạn Quân, mà cái mông của chính mình thì lại quay về đối phương.
[woa~~ 69 huyền thoại đây rồi a]
Khâu Ngạn Quân chỉ cảm giác quy đầu mình bị một vật rất nóng rất ẩm ướt bao hàm lấy. Tư duy đình trệ vài giây mới ý thức được đó chính là Tô Cần đang khẩu giao cho cậu, sự kích động không lời nào có thể diễn tả được.
"Cần Cần, anh......"
Tô Cần trong miệng ngậm lấy côn thịt người yêu, nói hàm hồ không rõ: "Lão công, không phải rất thoải mái a? Ngươi tiếp tục, đừng dừng lại......"
------- Hết chương 7 ---------