“Rầm!!!” Nam Cung Phong tức giận đánh một chưởng lên bàn.
“Vô Tình, ngươi nói cái gì cũng không thể tra ra sao?”
“Dạ, mặc dù có người của Bạch tiểu thư giúp đỡ nhưng thuộc hạ vẫn không thể tra ra sự việc ngày hôm đó, tuy nhiên có một chuyện làm thuộc hạ thắc mắc.”
“Chuyện gì?”
“Trước khi đến tìm vương gia, Lạc Điềm Điềm đã cho gọi Triệu Doãn tới cung nàng ta. Không chỉ vậy còn giữ hắn ở lại mấy canh giờ ở tẩm phòng.”
Trầm ngâm một chút, Nam Cung Phong hạ lệnh.
“Đi điều tra Triệu Doãn đó cho Bổn vương.”
“Thuộc hạ tuân lệnh.”
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------
Mấy canh giờ sau.
Nhìn tin tức trong tay, Nam Cung Phong mỉm cười đầy thâm ý.
“ Rất tốt, chúng ta không cần phải động thủ cũng có thể khiến nàng ta tự nhận tội.”
“ Vương gia, thuộc hạ không hiểu, tại sao nàng ta lại tự mình nhận đựoc chứ? ”
“ Ngươi nghĩ đi, người như Triệu Doãn có lòng tự trọng rất lớn, nếu hắn biết mình bị người khác lợi dụng thì sẽ như thế nào. ”
“ Thuộc hạ đã hiểu. Thuộc hạ sẽ cho người canh giữ Nghiên Hoa điện. ”
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------
Nghiên Hoa điện
“ Công chúa, đã tối rồi, người đi nghỉ ngơi đi ạ. ” -Xuân Nhi khuyên bảo Lạc Điềm Điềm
“ Được. ”
Lạc Điềm Điềm hiện giờ đang chìm trong vui sướng. Nàng ta nghĩ kế hoạch của mình đã thành công nên Nam Cung Phong thế nào cũng phải cưới nàng.
Sau khi thay y phục cho Lạc Điềm Điềm, Xuân Nhi rời đi, trả lại không gian yên tĩnh để nàng ta nghỉ ngơi.
Ngoài trời gió thổi vù vù, cửa sổ Nghiên Hoa điện đột nhiên bị mở ra. Một bóng người đi vào tẩm phòng, nhìn thấy nữ nhân ngủ say trên giường thì lửa giận bùng phát. Lạc Điềm Điềm, nữ nhân này giỏi lắm, dám lợi dụng hắn để thực hiện âm mưu của mình. Được, nếu nàng đã dám làm thì phải trả giá cho việc này. Bước lại gần giường, Triệu Doãn bỉ ổi nhẹ nhàng thoát đi y phục trên người Lạc Điềm Điềm.
Thấy trên người chợt lạnh, Lạc Điềm Điềm bừng tỉnh. Phát hiện trong phòng có người, ả muốn hét lên nhưng không kịp, cả người bị thân thể Triệu Doãn đè lên, miệng cũng bị bịt kín chỉ có thể phát ra tiếng ô ô.
Khi nhận ra người đó là Triệu Doãn, Lạc Điềm Điềm hoảng sợ không thôi. Nhìn thấy nàng đã thôi giãy dụa, Triệu Doãn không bịt miệng nàng nữa, mở miệng nói:
“ Công chúa, làm người sợ hãi rồi. ”
“ Triệu Doãn, ngươi....ngươi tới đây làm cái gì? Ngươi mau cút đi cho ta, nếu không ta sẽ la lên đó. ”
“ Chậc chậc. Công chúa, sao người lại lạnh lùng đến vậy chứ, không phải trước đây chúng ta đã từng rất vui vẻ sao? ”
Nghe hắn nhắc đến việc nàng đã từng cùng hắn mây mưa, Lạc Điềm Điềm tức giận mắng to:
“ Hừ! Triệu Doãn, bổn công chúa chỉ là lợi dụng ngươi để hoàn thành kế hoạch của ta mà thôi, ngươi đừng có ở đó mà suy nghĩ lung tung. Ta nói cho ngươi biết, ngươi được bổn công chúa lợi dụng là phước ngươi tích được ba đời, ngươi có biết hay không hả?”
Triệu Doãn tức giận siết chặt cằm của nàng ta.
“ Tiện nhân, ta nói cho ngươi biết, ta chỉ thích thân thể của ngươi mà thôi. Suy nghĩ lung tung sao, cả đời ngươi cũng đừng nghĩ tới. Công chúa của ta, nếu ngươi chỉ muốn lợi dụng ta thì ta sẽ cho người lợi dụng đến cùng. ”
“ Ngươi muốn làm cái gì? ”
Không quan tâm đến câu hỏi của Lạc Điềm Điềm, Triệu Doãn vươn tay xé rách y phục còn sót lại trên người nàng.
“ Không được, ngươi dừng lại!!! ”
Đột nhiên cả hai người ngửi thấy một mùi lạ lạ. Triệu Doãn nhận ra mùi vị này nhưng thân thể hắn đột nhiên cứng đờ.
“ Chết tiệt, trúng độc rồi. ”
Tiếng bước chân truyền đến, từ bên ngoài tấm bình phong, đoàn người Nam Cung Khánh bước vào.
“ Tử Liên công chúa, không ngờ cô lại thâm độc như vậy, dám mưu hại đệ đệ của trẫm. Chuyện này trẫm sẽ không tha cho ngươi!!”
Nam Cung Khánh định cho người áp giải hai người họ vào đại lao thì Nam Cung Phong ngăn lại.
“ Hoàng huynh, có thể giao hai người họ cho ta xử lý được không? ”
Giọng nói của Nam Cung Phong không có chút ý tứ cầu xin nào mà là bắt ép.
“ Được, vậy thì ta giao chuyện này cho đệ.”
“Tạ ơn Hoàng huynh. Còn việc bọn họ dâm loạn trong cung, huynh hãy viết thư cho Hỏa Thương Hoàng đế biết để hắn xử lý.”
“Ừm. Huynh biết rồi.”
Nam Cung Phong cáo lui rồi lập tức chạy như bay đến Bạch phủ.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------
Bạch phủ
Sau khi đến nơi Nam Cung Phong lập tức nói tất cả mọi chuyện cho Bạch Nguyệt Ngưng.
“ Ngưng nhi, mọi chuyện là như vậy. Ta thật sự không có chạm vào nàng ta. ”
Nói xong, Nam Cung Phong nhìn sắc mặt của Bạch Nguyệt Ngưng. Thấy nàng vẫn lạnh nhạt thì lòng nóng như lửa đốt, sợ rằng nàng vẫn còn giận hắn.
Đặt ly trà trên tay xuống, Bạch Nguyệt Ngưng nhẹ giọng nói.
“ Được rồi, ngươi đi về đi.”
Rồi nàng đứng dậy bước về phòng. Nam Cung Phong vẻ mặt buồn bã quay về thì đột nhiên ở phía sau truyền đến giọng nói.
“ Ta tin ngươi, Nam Cung Phong.”
Hắn quay đầu lại thì nàng đã bước vào phòng, hắn cười thầm trong lòng rồi cất bước ra khỏi Bạch phủ.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------
Trời se lạnh, tuyết đã bắt đầu tan. Đông qua, xuân sắp tới, một năm nữa lại trôi qua, Hoàng cung bận rộn chuẩn bị đón mừng năm mới. Không chỉ báo hiệu cho niềm vui, mùa xuân còn là lúc tất cả người trong giang hồ thực hiện ước mơ của bọn họ. Đó là ngồi lên vị trí Minh chủ võ lâm.