Thời tiết sáng sủa, trong hoàng cung lúc này, thân là vua một nước Hiên Viên Thích lại cực kì buồn bực mà nằm ở trên long sàng của hắn,nhìn bên người một lớn một nhỏ đang ngủ say.
Đêm hôm qua, đúng là mây mưa hơi lâu, vừa mới thỏa mãn được một ít,đương chuẩn bị lấy lại tinh lực để tiếp tục thì Lục hoàng tử Hiên Viên Nghi Khang lại đột nhiên chạy tới.
Lúc trước thấy đứa con này cùng Lâm Duệ Dương có duyên,lại lo lắng tới mẫu thân của Lục hoàng tử đối với Lâm Duệ Dương có điểm bất mãn,vì thế hắn đã hạ thánh chỉ dù bất luận kẻ nào cũng không được ngăn cản hai người gặp mặt,hiện giờ nghĩ đến,thật sự chẳng khác nào tự ném hòn đá vào chân mình.
Đúng thời khắc tình nồng, đứa nhỏ này lại đột nhiên chạy vào, một đường thẳng tắp bổ nhào vào người Lâm Duệ Dương không chịu dậy, kéo như thế nào cũng không chịu đi. Mà bởi vì ý chỉ của chính mình, muốn giáng tội người hầu canh cửa cũng không được.
Cho dù ngày thường không được cưng chiều, Khang nhi dù sao cũng là con của mình, dù thế nào, nhìn đứa nhỏ đêm khuya như vậy chạy tới hắn cũng không nhẫn tâm đuổi đi, Hiên Viên Thích đành phải buồn bực mà để cả ba người cùng ngủ.Vì vậy mà cái ham muốn tiếp tục mây mưa cả một đêm tự nhiên khô kiệt.
Nhìn hai người đương ngủ say sưa,Hiên Viên Thích buồn bực một đêm không ngủ không khỏi càng thêm buồn bực.
Không đành lòng quấy rầy bọn họ, vị vua của một nước thật cẩn thận mà đứng dậy mặc quần áo, trước khi đi còn nhẹ nhàng giúp bọn hắn dịch dịch góc chăn, lúc này mới chậm chạm rời đi.
Lại nói Hiên Viên Thích vừa đi,trước ngực Hiên Viên Nghi Khang ở trên giường vốn đương ngủ say chậm rãi hở ra, động đậy trong chăn, một cái đầu xù lông dần nhô ra ngoài.
“Hô —— nghẹn chết bản hồ tiên!”
Nguyên lai là hồ ly đang tìm kiếm tụ linh hộp, thừa dịp ban đêm từ trong phủ Thụy thân vương trộm chuồn ra,thế nhưng khi vào được trong cung,vừa vặn gặp được Lục hoàng tử Hiên Viên Nghi Khang từ trong cung Thừa Thúy chạy ra.
Hồ ly tuy rằng không biết đường đi rắc rối phức tạp trong hoàng cung, nhưng có thể nhờ vào pháp thuật tìm được vị trí của Hiên Viên Thích.
Nghe thấy Hiên Viên Nghi Khang vừa chạy trong miệng nỉ non “phụ hoàng”,nếu muốn tìm được Lâm Duệ Dương bình thường cùng một chỗ với hoàng đế,suy nghĩ tìm cách che dấu thật tốt,liền một bên dẫn đường Hiên Viên Nghi Khang đến tẩm cung,một bên liền trộm chui vào vạt áo Hiên Viên Nghi Khang,rồi liền bị mang đến tận trên giường
Cũng chính bởi vì nguyên nhân này, Ngọc phi thủy chung không có đuổi kịp Lục hoàng tử,chỉ có thể trơ mắt mà nhìn hắn tiến vào tẩm cung được hộ vệ nghiêm ngặt.
Ban đêm trong cung tuy rằng có đèn ***g, nhưng vẫn rất tối, hơn nữa hồ ly lại nhỏ, Hiên Viên Thích lại bởi vì đêm xuân bị quấy nhiễu nên không có để tâm, thế nhưng khiến cho hồ ly ở trong vạt áo Hiên Viên Nghi Khang ngủ một đêm,giờ phút này Hiên Viên Thích rời đi, hồ ly mới đi ra.
“Uy —— tỉnh tỉnh!”
Dùng bàn tay nhỏ vỗ vỗ mặt Lâm Duệ Dương,nhìn thấy môi đối phương rung rung vài cái,phát ra tiếng “Tạp chi tạp chi” vô nghĩa,hồ ly không khỏi cả kinh,đột nhiên nghĩ tới sự tình lần trước móng vuốt bị “đùa giỡn”.
Bộ lông tuyết trắng lộ ra ánh hồng nhạt, hồ ly có chút thẹn quá hóa giận mà niệm vài câu chú ngữ, một trận sương khói qua đi, làm sao còn có bóng dáng hồ ly? Chỉ thấy một người toàn thân tuyết trắng, da thịt bóng loáng, thiếu niên cả người lộ ra hơi thở vô cùng mị hoặc, trắng trợn mà đứng ở nơi mà hồ ly biến mất.
Thiếu niên túm lấy cái chăn trên người Lâm Duệ Dương bọc lấy thân thể mình,lầu bầu “ Đều đã che kín,nhìn ngươi như thế nào đùa giỡn bản hồ tiên!”,lại dùng bàn tay được chăn bao kín lay tỉnh Lâm Duệ Dương.
“Uy!Nhanh tỉnh dậy a!”
“A —— ân?”
Dụi dụi mắt, thời khắc bị lay tỉnh thì cảm giác đói khát quen thuộc lập tức nảy lên,Lâm Duệ Dương theo phản xạ mà cắn một hơi,một miệng đầy chăn lập tức làm y ngạc nhiên thanh tỉnh.
“Hừ! Biết ngay là ngươi không có hảo tâm!”Thiếu niên cầm lấy phần chăn bông không bị cắn, gõ đầu y một chút, “Bản hồ tiên đến lấy tụ linh hộp,nhanh giao ra đây!”
Lại là tụ linh hộp......
Lại nghe đến cái tên này,giống như phảng phất trong chỗ sâu của bộ não y có biết đến cái này, nhưng lại giống như bị che lấp, như thế nào cũng không thể nhớ rõ ràng, Lâm Duệ Dương kinh ngạc mà nhìn hồ ly, miệng vẫn còn cắn một góc chăn.
“Hừ, đừng cắn, bản hồ tiên mới không cho ngươi tái đùa giỡn ta!”
Thiếu niên mạnh rút chăn từ miệng Lâm Duệ Dương, không để ý tới y bởi vì răng va vào nhau mà hô đau, tiếp tục bắt đầu nói đâu đâu.
“Lần này ngươi tốt nhất nên nói cho ta biết, ngươi khiến cho tinh khí tiết ra ngoài, nếu không phải ta cùng tiểu báo dùng tinh khí của chính mình ngưng kết thành đan cho ngươi ăn, còn khiến người chết kia đi dạy người như thế nào cứu ngươi,nếu không ngươi đã sớm hôn mê đến hồn phi phách tán – hồn vía lên mây.
“Đối với ân nhân cứu mạng, ngươi cho dù không lấy thân báo đáp nhưng dù sao cũng phải cảm tạ một chút đi. Tiểu báo kia thân thể gầy yếu, mệnh số bất quá chỉ còn chín chín tám mươi mốt ngày, nếu không có tụ linh hộp ngưng tụ hồn phách, nhất định sống không quá tám mươi mốt ngày.”
Thiếu niên bước đi thong thả, ở trước giường chắp tay sau đít xoay vòng.
“Lại nói tiếp,tụ linh hộp này còn từng là hồ tộc chi bảo của bản hồ tiên, nghe nói là tiền tiền tiền tiền lão tổ tông đi theo chủ nhân thành tiên sau lưu lại. Đáng tiếc bị cái thối nát đạo sĩ đoạt đi, bằng không hiện giờ chúng ta cũng sẽ không như vậy cố sức mà chạy tới hoàng cung tìm kiếm!”
Nói đến kích động, thiếu niên một phen túm lấy cổ áo Lâm Duệ Dương.
“Ta chính là có bí pháp có thể tìm được tụ linh hộp, tuy rằng chủ yếu dựa vào bản thân, nhưng bản hồ tiên xác định tụ linh hộp cùng ngươi có quan hệ mật thiết, ngươi làm sao có thể không biết nó ở địa phương nào!?
“Đừng tưởng rằng tụ linh hộp trong tay cái đạo sĩ kia nhiều năm như vậy bản hồ tiên cũng chưa cầm lại, không phải bởi vì tìm không thấy, đó là bởi vì, bởi vì......”
Thiếu niên lời nói thoáng ngừng một chút, gương mặt nổi lên hồng nhạt, không biết nhớ tới cái gì, âm điệu bỗng nhiên mềm nhũn một chút, “Đó là bởi vì bản hồ tiên vội vàng tìm kiếm người hữu duyên để hấp thu tinh khí tu luyện, mới không toàn tâm đi tìm...... Nói mau! Tụ linh hộp rốt cuộc ở nơi nào!?”
...... Ta là thật sự không biết a......
Lâm Duệ Dương há mồm, lại không nói ra được.
“Hừ, ngươi cho là không nói bản hồ tiên sẽ không biết tụ linh hộp ở nơi nào sao? Lần trước là bởi vì thời gian cấp bách, bản hồ tiên mới không có tác pháp.Hoàng đế kia vừa mới đi ra ngoài đã ra lệnh không ai được tiến vào quấy rầy, vừa vặn có thể cho bản hồ tiên thi pháp. Nhìn đây —— nhiếp hồn đại pháp —— a a ——”
Thiếu niên mạnh kêu lên, tuy rằng cũng lo sợ gây chú ý với kẻ hầu bên ngoài tiến vào mà đem thanh âm ép tới rất thấp, nhưng vẫn là tràn ngập thê lương.
Nguyên lai hắn mới vừa vươn tay muốn thi pháp, bàn tay nhỏ bé trắng noãn kia đưa đến trước mặt Lâm Duệ Dương liền bị cắn.Thiếu niên run rẩy nói: “Ngươi ngươi ngươi, ngươi lại đùa giỡn ta —— a a ——”
“Ngô ừ ——”
Nhẹ nhàng tước hai cái,bàn tay nhỏ bé trắng nõn trong miệng biến thành tiểu móng vuốt lông xù, một con hồ ly chồm lại đây, dùng sức đem móng vuốt từ trong miệng Lâm Duệ Dương rút ra,nhảy đến trên giường.
“Ừ, hương vị rất quen thuộc, tựa hồ đã từng nếm qua......”Không có chú ý đến biến hóa của thiếu niên, miệng lẩm nhẩm, Lâm Duệ Dương cố gắng nhớ lại. Kỳ quái, cái gì đã từng nếm qua một lần y trên cơ bản đều có thể nhớ rõ a......
“Cái gì quen thuộc! Ngươi cũng dám lại đùa giỡn ta!”Hồ ly tức giận đến cả người phát run, bộ lông tuyết trắng tựa hồ cũng phải dựng thẳng lên, “Chết tiệt,cả gan đem giấu tụ linh hộp ở nơi nào,còn dám lại đùa giỡn ta! Không giáo huấn ngươi một chút, ta tên Hồ Cửu tùy ngươi viết ngược!”
Hai chân trước của hồ ly dựng thẳng lên, chân sau hơi cong, mắt thấy sẽ vồ lấy Lâm Duệ Dương. Nhưng mà ngay tại nháy mắt này, một bàn tay nhỏ giơ lại đây, nhéo cái đuôi hồ ly giơ lên.
“Ca ca, ca ca, cẩu cẩu......”
Nguyên lai Lục hoàng tử Hiên Viên Nghi Khang vừa vặn tỉnh lại, nhìn đến tiểu động vật lông xù trước mắt, lập tức thực cảm thấy hứng thú mà bắt lại.
“Phóng, buông! Bản hồ tiên không phải là cẩu!”Hồ ly nổi giận.
“Ca ca, ca ca, cẩu cẩu ——”
Hiên Viên Nghi Khang chớp đôi mắt to, lấy lòng mà đem hồ ly đến trước mặt Lâm Duệ Dương, “Cẩu cẩu không công......”
“A, nguyên lai người lúc trước kia chính là ngươi a!”Lâm Duệ Dương bừng tỉnh đại ngộ: “Trách không được ta nói hương vị lại quen thuộc như vậy!”
“Ngươi, các ngươi ——”Hồ ly chán nản, “Bản hồ tiên không phải là cẩu! Ôi —— nhẹ nhàng nhẹ nhàng điểm nhẹ!”
Hồ ly tuyết trắng bị Hiên Viên Nghi Khang tò mò mà nhéo mấy cái, đau đến mức nó run rẩy vài cái.
“Uy uy uy, ngươi! Nhanh làm cho hắn đem ta buông! Ngươi liền như vậy đối đãi ân nhân cứu mạng!”
Hồ ly giãy giụa, không phải nó không muốn dùng pháp thuật để trốn thoát, mà là phát thuật bình thường đối với người có huyết mạch thiên tử đều không có tác dụng. Cũng chính bởi vì duyên cớ này, thường xuyên bị Hiên Viên Khanh Thiên nhắc tới, dưỡng thành thói quen dùng móng vuốt vô lực giãy giụa.
“A, tiểu Ngọc,nhanh buông nó ra.”
Này hồ ly còn tức giận nhiều lắm, mới vừa được buông ra liền chạy đến trên đầu Hiên Viên Nghi Khang,bốn tiểu móng vuốt khiến mái tóc vừa mới tỉnh ngủ của hắn rối loạn lên,”Hừ, nhìn ngươi khi dễ ta! Tuổi còn nhỏ không học điều gì tốt, cùng kẻ chết tiệt Hiên Viên Khanh Thiên giống nhau!”
“Ngô......” Lục hoàng tử bị “chà đạp” lại giống như thực hưởng thụ, nheo lại ánh mắt, “Ca ca, cẩu cẩu, mũ......”
“Không phải mũ, tiểu Ngọc.”Đem hồ ly kéo ra, Lâm Duệ Dương thực đứng đắn mà nói: “Này là hồ ly, cẩu cẩu so với nó lớn hơn, mũ cũng không thể động!”
Bị đặt ở trên mặt đất, khóe mắt hồ ly hơi hơi run rẩy, “Bản hồ tiên không phải là cẩu! Lại càng không là mũ! Ta gọi là Hồ Cửu! Hồ Cửu!”
Một phút kích động, quên không khống chế âm lượng, vừa kêu ra một tiếng hồ ly lập tức kịp phản ứng, rất nhanh mà đem móng vuốt trên mặt đất đảo loạn vài cái, tạo thành một cái đồ án vặn vẹo quỷ dị. Một ít bạch quang khó có thể nhận thấy theo đồ án hiện ra,toàn bộ đều hướng tới Lâm Duệ Dương,nháy mắt biến mất trong thân thể y.
“Ngươi, ngươi, ngươi, không nghĩ tới ngươi nhìn giống như ngốc nghếch không biết gì, kỳ thật lại gian trá như thế! Đừng tưởng rằng lần này kinh động đến người ở phía ngoài bản hồ tiên liền không làm gì được ngươi, ta đã muốn ở trên người của ngươi phóng ra ấn ký, ngày sau tùy thời có thể tìm ngươi! Thức thời thì nhanh đem tụ linh hộp chuẩn bị tốt giao ra đây!”
Hồ ly oán hận mà uy hiếp, thị vệ ở ngoài cửa xông tới một khắc trước hồ ly biến mất vô tung.
“Tiểu Ngọc, ngươi nghe có hiểu nó nói cái gì không?”
“Ca ca, cẩu cẩu chạy!”
“......”
Kỳ quái, hồ ly kì quái kia rốt cuộc đang nói cái gì a......
Một tay hướng miệng nhét đồ ăn, Lâm Duệ Dương nghi hoặc mà nghĩ.
“Đang suy nghĩ gì, nghĩ đến như vậy chuyên tâm?”
Bả vai đột nhiên bị người nắm, trong tay gì đó bị lấy đi, một cái ngượng ngùng gì đó lấp kín môi, Lâm Duệ Dương tỉnh lại, nguyên lai Hiên Viên Thích đã trở về, bất mãn bị y xem nhẹ mà hôn y.
Nụ hôn thật dài còn chưa chấm dứt, liền nghe được bên ngoài bẩm báoNgọc phi nương nương tấn kiến, Hiên Viên Thích bất đắc dĩ phải buông ra Lâm Duệ Dương, tuyên Ngọc phi vào.
“Nô tì tham kiến Hoàng Thượng.”
Nhìn thấy Lâm Duệ Dương, thân hình Ngọc phi có chút cứng còng, cũng là nhớ tới chuyện yêu nghiệt như lời Nguyệt Vô Hoa. Nhưng nghĩ lại, rồi lại bình tĩnh mà thi lễ bái hạ, thầm nghĩ tiểu cưng chiều kiêu ngạo này ngày sau có đạo trưởng đối phó, hiện giờ cũng không cần phải làm xấu tâm tình của hoàng thượng.
“Ngọc phi,đến có chuyện gì?”
“Nô tì nghe nói Khang nhi đêm qua tự tiện chạy đến, sợ quấy rầy Hoàng Thượng, liền tới đón Khang nhi trở về.”
“Ân? Khang nhi?”Quay đầu lại nhìn Hiên Viên Nghi Khang tránh ở phía sau Lâm Duệ Dương,kéo lấy tay áo y, khuôn mặt nhỏ nhắn không có biểu tình gì, nhưng ai cũng nhìn ra được hắn không muốn cùng Ngọc phi rời đi.
“Khang nhi cần phải trở về cùng mẫu phi?”
Nếu như bình thường, Hiên Viên Thích đã sớm phái đứa nhỏ đi rồi, nhưng đêm qua ba người cùng ngủ, lại không biết làm,tại sao đối đứa nhỏ ngày thường tự ti không thể nào nói chuyện cùng cảm thấy được có chút thuận mắt.
Hơn nữa, cái kia ngày thường chỉ biết có ăn Lâm Duệ Dương cùng đứa nhỏ này nhưng lại cũng có chút đắc duyên, vì thế liền sinh ra ý tưởng đem Hiên Viên Nghi Khang trên danh nghĩ cho làm con thừa tự của y.
“Ca ca, phải ca ca......”Hiên Viên Nghi Khang kéo kéo tay áoLâm Duệ Dương,tựa như biết trong lòng Hiên Viên Thích đang suy nghĩ gì, “Phải ca ca, ngoạn, ngoạn......”
Hiên Viên Thích vừa lòng cười, “Đêm qua Khang nhi lại đây, trẫm cũng có chút yêu thích. Hiện tại nhìn hắn còn khônng muốn đi, khiến cho hắn ở bên cạnh mấy ngày, làm cho trẫm tự mình dạy cũng tốt. Ngọc phi chớ nên lo lắng.”
“Này......”Ngọc phi cảm thấy hoảng hốt, Khang nhi có thể nghe được bọn họ nói chuyện, tuy rằng đứa nhỏ này thiên tính tự ti, đừng nói công khóa, đến nay một câu nói đầy đủ cũng chưa nói được,nhưng vạn nhất ở trước mặt Hoàng Thượng lộ ra chút manh mối gì, nàng có thể......
Vừa định mở miệng, lại đón nhận ánh mắt lạnh như băng của Hiên Viên Thích thoáng qua, lập tức cả người lạnh lẽo, chỉ phải lĩnh chỉ, không cam lòng mà nhìn Hiên Viên Nghi Khang liếc mắt một cái, tự nhiên ly khai.
Lâm Duệ Dương lại không có nhiều tâm tư như vậy, thấy người quấy rầy chính mình ăn cơm đi rồi, lập tức lại nhớ tới muốn tiếp tục, lại bị Hiên Viên Thích một phen túm trở lại.
“Trẫm giúp ngươi lưu lại Khang nhi, có cái gì tạ lễ không?”
Tạ lễ? Nhìn nhìn Hiên Viên Nghi Khang không người ngăn cản đã muốn trở lại bàn ăn, Lâm Duệ Dương nghiêng đầu, “Tạ lễ? Ngươi mời hắn ăn cơm của ta, còn theo ta muốn cái gì tạ lễ?”
“Ách.”Hiên Viên Thích bị đả kích một chút, bất quá cũng may gần đây đã tập thành thói quen, rất nhanh nói: “Ngươi ăn gì đó đều là của trẫm, làm sao có thể nói Khang nhi ăn cơm của ngươi?”
“Vậy ngươi cho hắn ăn, ta nhìn, lại có thể nào túm ta lại còn muốn ta cám ơn ngươi?”
“...... Trẫm không phải nói với ngươi như vậy!”Hiên Viên Thích thất bại mà đè cái trán, “Trẫm là nói, trẫm hiện tại giúp ngươi giữ lại Khang nhi, tương lai lập hắn là con thừa tự của ngươi, ngươi ở trong cung cũng có cái tốt để dựa vào.”
“Cho làm con thừa tự? Đó a? Ta vì cái gì phải dựa vào a? Ngươi chính xác là không cho ta ăn cơm!?”Giảng đến đoạn này, Lâm Duệ Dương mắt mở lớn, khẩn trương mà nhìn đồ ăn trên bàn —— chẳng lẽ, này chính là cái kết trong truyền thuyết?
Trẫm là muốn cho ngươi có một hoàng tử, tương lai sau này tốt xấu có thể chiếu ứng lẫn nhau. Nhìn ánh mắt ngây thơ của Lâm Duệ Dương,Hiên Viên Thích không thể nói ra miệng.
Người này, tâm cơ tính kế hoàn toàn không có, lợi hại nửa điểm cũng không biết, trừ ăn ra, chính xác cái gì cũng không quan tâm!
Nhưng là...... Thấy hắn như vậy, trong lòng lại không hiểu sao lại thấy rung động, người ngu ngốc như vậy,trong cung chỉ sợ cũng tìm không thấy. Buồn cười, hắn một đời uy danh, hiện giờ lại trầm luân trong tay một người như vậy, trong lòng còn nửa điểm cũng không kháng cự, hay đây là báo ứng?
Ngẫm lại thấy buồn bực, kéo lấy người phải ngồi được trên bàn, ngăn chặn môi y đang lúc”Có hay không ăn cơm?”, nói chuyện dây dưa, Hiên Viên Thích rốt cục làm cho Lâm Duệ Dương tạm thời quên đi cái bàn đồ ăn rơi vào trong bụng Hiên Viên Nghi Khang.