“ Lúc nhận được điện thoại của Kiều Mã Lỵ, anh thật lo lắng muốn chết! May mắn là em đã bình an vô sự, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Em bị Cảnh Chấn bất ngờ phục kích, lốp xe bị hắn phá hủy mất thăng bằng đụng vào tảng đá lớn ven đường, sau đó em chạy vào khu rừng cây để trốn, vào lúc đó tình thế nghiêm trọng, cho nên em không kịp báo cho anh hay.”
Nàng giải thích ."Sau đó thì sao?"
"Như anh thấy đó, em đã giải quyết hắn."
Nàng ra dáng như mệt mỏi, trên người vẫn còn choàng khăn vừa mới tắm, mái tóc rối bù, giọng nói thực sự không có tình thần.
"Em không sao chứ? Nhược Băng!" Hắn nắm lấy hai vai của nàng, khó nén được sự lo lắng.
"Em không sao, chỉ là mệt chết đi được, nếu phải làm báo cáo, có thể để ngày mai nói sau được không? Em muốn được nghỉ ngơi."
"Yên tâm, anh sẽ xử lý, chúc em ngủ ngon, ngày mai anh sẽ đến tìm em?"
Nàng gật đầu.
Sau khi Bạch Thiệu Phàm vừa rời khỏi được một lúc, Nhược Băng lẳng lặng ngồi một mình ở trước gương, mở rộng áo tắm để lộ da thịt. Trên làn da trắng như tuyết bây giờ đã có vô số vết xanh tím, tất cả đều là"Ấn ký" của Hắc Ưng ."Em là người phụ nữ của tôi!" Lời tuyên bố của hắn vẫn còn văng vẳng bên tai.
Nhược Băng lấy chăn gắt gao bao chặt lấy mình, những cảm xúc của Hắc Ưng trên cơ thể nàng vẫn còn hiện hữu, vừa chân thật lại khắc thật sâu, làm cho nàng nghĩ muốn quên cũng quên không được. Hận! Nàng hận hắn! Nhưng mà không có thật sự ý nghĩ hận hắn. Không dám tìm tòi nghiên cứu chính nội tâm mình, nàng cảm thấy bản thân cần thời gian để bình ổn lại tâm tình của mình, để cho lần sau nếu nàng có gặp lại hắn, sẽ không sợ khi nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn. Thất thân thì đã sao! Từ ngày đầu tiên nàng tham gia công việc trinh thám nguy hiểm này, sớm đã không để ý, phải làm nhiệm vụ bắt hết bọn tội phạm, nhất định sẽ có một sự hy sinh nào đó. Chính là nàng không thể tha thứ chính mình, cuối cùng cũng bị rơi vào vòng hoan ái của nam nữ, lại để mặc cho hắn xâm nhập mà không thể tự kềm chế. Nàng biết thân thể nàng có phản ứng đối với hắn, cũng bởi vì vậy nàng không thể tha thứ chính mình. Qua hôm nay, nàng tự nói cho chính mình, vào ngày mai, khi ánh sáng mặt trời bắt đầu ló dạng, nàng nhất định sẽ hồi phục lại là một Trầm Nhược Băng lạnh lùng tự tin, nhất định sẽ như vậy! Cứ như vậy, nàng cứ mãi chìm trong những suy nghĩ hỗn loạn và bất an, chìm sâu vào giấc ngủ đầy mộng mị….
Trưa ngày hôm sau, đang ngủ say Nhược Băng bị tiếng chuông cửa làm bừng tỉnh.
"Ai?" Nàng nhảy xuống giường đi vào bên cạnh cửa, cẩn thận hỏi.
"Là anh, Thiệu Phàm."
Nàng nhẹ nhàng thở ra, mở cửa để cho hắn tiến vào.
"Bây giờ là mấy giờ rồi ?" Nàng ngã vào sô pha.
"Đã gần giữa trưa , ngủ ngon không?"
"Ngon lắm."
Thiệu Phàm ngồi xuống ở đối diện nàng, có chút đăm chiêu nhìn chằm chằm nàng.
Nhược Băng phát hiện vẻ mặt trầm tự của hắn, liền hỏi: "Làm sao vậy?"
"Vụ án giết người ngày hôm qua, chúng tôi đã phát hiện nguyên nhân cái chết của Cảnh Chấn là do một viên đạn bắn xuyên qua thái dương của hắn, trải qua nhiều cuộc kiểm tra của anh, anh xác định là viên đạn kia không phải của em.”
“ Vậy sao?” Lời đáp lại của nàng như không chút để ý.
"Anh muốn nghe lời giải thích của em."
"Em sẽ đi điều tra, có thể có kẻ thù khác đuổi giết hắn."
"Nhược Băng! Tại sao lại gạt anh."
"Đâu có? Em tại sao phải gạt anh?" Nàng cố tình tỏ vẻ không hiểu.
"Biết tin em gặp chuyện không may, ngoài anh và Kiều Mã Lỵ, còn có Hắc ưng! Mà viên đạn trong đầu của Cảnh Chấn đúng là của Hắc Ưng, là hắn giết Cảnh Chấn, em tại sao không nói cho anh biết?"
Nghe được hai chữ Hắc Ưng, trong lòng của Nhược Băng cảm thấy rùng mình, cố nén trấn tĩnh hỏi: "Cảnh Chấn là Hắc Ưng giết, thật sao? Em đã nghĩ hắn chết lúc lựu đạn phát nổ, hai người này tại sao lại tự giết lẫn nhau?" Bạch Thiệu Phàm rốt cuộc nhịn không được, nắm lấy hai vai của Nhược Băng ra sức lay mạnh, vội vàng hỏi han: "Em là làm sao vậy? Nhược Băng! Chúng ta đã cùng vào sinh ra tử nhiều năm như vậy, chẳng lẽ anh còn không hiểu tính cách của em sao! Đừng đóng kịch nữa, nói cho anh biết rốt cuộc ——" Hắn ngậm chặt miệng lại, không thể tin nổi nhìn chằm chằm vào cổ của Nhược Băng, vì bị lay động nên đã làm cho cổ áo tắm (áo tắm ở đây là áo choàng dài được mặc sau khi tắm) của nàng bị xốc lên, phát hiện ra nhiều dấu vết xanh tím. Sắc mặt Nhược Băng thay đổi, vội vàng che cổ áo lại,cảm thấy hốt hoảng khi để lộ dấu vết.
"Sao lại thế này?" Hắn biết, đó là dấu hôn.
Nàng liên tục vuốt tóc.
"Nhược Băng! Sao lại thế này?" Hắn quát.
"Không liên quan đến anh, đừng chạm vào em!"
"Tại sao lại không liên quan đến anh! Nói cho anh biết! Nhược Băng! Chẳng lẽ là Hắc Ưng. . . . . ."
"Không phải! Đây là vết thương lúc đánh nhau, anh đừng đoán bậy." Nàng đưa lưng về phía hắn.
Giống như có một mũi dao nhọn đâm xuyên qua trái tim Bạch Thiệu Phàm , hắn không thể tin được Hắc Ưng cư nhiên dám chạm vào người phụ nữ mà hắn yêu thương nhất! Thoáng chốc cơn giận như dâng lên đến tận ngực, một cơn giận điên cuồng bỗng dưng bộc phát ra, hắn ôm lấy Nhược Băng."Thiệu Phàm?"
"Anh muốn giết hắn!"
Đau lòng và ghen tị làm cho hắn như mất đi lý trí, vòng tay siết chặt lấy nàng.
"Anh làm đau em, Thiệu Phàm!"
Phút chốc! Hắn làm càn hôn nàng, một người hắn mà hắn bảo vệ và yêu say đắm nhiều năm, lúc nào cũng xem nàng như báu vật lúc nào cũng tôn trọng, không bao giờ muốn tạo áp lực cho nàng. Đối với hành động bất thình lình của Thiệu Phàm, Nhược Băng sửng sốt ba giây, lập tức như vừa chợt tỉnh cơn mơ vội vã nắm lấy cánh tay của hắn."Đừng như vậy, Thiệu Phàm!"
ành vi điên cuồng của hắn làm cho nàng sợ hãi, như thế này thật không giống hắn, không giống cử chỉ nho nhã ngày thường, không còn là một Bạch Thiệu Phàm hài hước khôi hài, giờ phút này hắn trở nên xúc động cuồng dã."Thiệu Phàm!" Trời ơi! Nàng không có sức lực bằng hắn
"Buông cô ấy ra!"
Một họng súng lạnh lẽo để ngay thái dương của Bạch Thiệu Phàm, thoáng chốc chặn đứng ngay hành động của hắn.
Mặt Nhược Băng tái nhợt nhìn về phía chủ nhân của họng súng—— Hắc Ưng,ánh mắt lạnh lẽo của hắn tràn ngập sát ý, giống như ánh mắt hôm qua trước khi giết Cảnh Chấn. Hắn đem Nhược Băng kéo vào trong lòng ngực, họng súng hằn sâu trên thái dương của Thiệu Phàm, lưu lại một dấu đỏ chói Bạch Thiệu Phàm giơ hai tay chậm rãi quay sang hướng hắn."Anh dám giết cảnh sát?"
"Chỉ cần kẻ nào chạm đến người của tôi, tôi tuyệt đối không tha! Cho dù là cảnh sát cũng giống nhau." Hắn chuyển động khấu cò súng.
"Đừng giết anh ấy!" Nhược Băng kinh hoàng cầu xin hắn.
"Em giúp hắn cầu xin? Là bởi vì em thương hắn?" Gương mặt của Hắc Ưng trong nháy mắt đông lạnh như được tạc từ băng, hung hăng nhìn chằm chằm Bạch Thiệu Phàm.
"Không phải!" Nàng vội vàng phủ nhận."Anh ấy là người bạn thân nhất của tôi, nếu anh ấy chết, tôi sẽ không tha thứ cho mình Hắc Ưng vẫn là để họng súng ngay mi tâm (điểm giữa hai đầu lông mày) của Bạch Thiệu Phàm, ánh mắt lạnh lẽo sắc bén như ngàn mũi dao nhọn bắn về hướng Bạch Thiệu Phàm.
"Xin anh. . . . . ." Nàng thể hiện bộ dáng yếu đuối van xin chưa từng có , gương mặt Hắc Ưng thoáng chút động lòng.
Vì nàng, hắn có thể ngoại lệ.
"Xoay người lại." Hắn ra lệnh.
Bạch Thiệu Phàm nghe theo lệnh, khí phách của Hắc Ưng làm cho hắn kinh sợ, hoàn toàn cảm nhận được người đàn ông này có thể nói được làm được,chỉ cần có một chút sai sót thì sẽ lập tức mất mạng. Hắc Ưng bất thình lình đánh mạnh vào sau gáy của hắn, Bạch Thiệu Phàm lập tức bất tỉnh, ngã xuống đất.
"Thiệu Phàm!" Nàng sợ hãi kêu lên.
"Đi theo tôi!"
Không cho nàng có cơ hội phản kháng, Hắc Ưng ép buộc nàng bươc đi.
Một lát sau đã đi đến chỗ ở của hắn, Nhược Băng lập tức giãy khỏi vòng ôm ấp của hắn, tức giận hỏi: "Vì sao lại làm anh ấy bị thương?"
"Mạng hắn lớn, nên anh không giết hắn , nếu không phải em ‘ xin anh ’, giờ này hắn đã đi gặp Diêm Vương rồi." Hắn tới gần nàng, ôm nàng xoay nàng lại đối diện với hắn, hai mắt sáng ngời nhìn chăm chú nàng, giọng nói đầy vẻ ghen tị ."Anh không cho phép bất cứ người đàn ông nào chạm vào em, chứ đừng nói đến người đàn ông nào muốn hôn em!" Bị bao quanh bởi hơi thở mãnh liệt của hắn, Nhược Băng cảm thấy khó nhìn thẳng vào ánh mắt hắn, mà trên người nàng vẫn còn mặc nguyện bộ áo tắm, nàng lại càng cảm thấy áp lực hơn. Nhìn đến dấu môi hôn trên da thịt trắng noãn nà của nàng, đôi mắt của Hắc Ưng chuyển sang thâm trầm, hắn lại xúc động muốn có nàng. Ánh mắt hắn đã để lộ ra ý đồ của hắn, Nhược Băng kinh hoàng nắm chặt áo.
Không cho nàng có cơ hội né tránh, Hắc Ưng ôm lấy nàng đi hướng phòng ngủ, môi lưỡi lập tức tấn công.
"Không —— muốn!" Hắn hôn làm cho kháng nghị của nàng đứt quãng.
"Em ‘muốn’ hay không? Không thành vấn đề!"
Nhược Băng xấu hổ và giận dữ đánh hắn, đá hắn, nhưng chỉ là uổng phí sức lực. Chỉ cần hắn muốn, hắn tuyệt đối không cho phép nàng cự tuyệt. Lưu loát gỡ xuống áo tắm của nàng, da thịt xinh đẹp lại bày ra trong đáy mắt, hắn dùng đôi tay mạnh mẽ của hắn đem nàng khóa chặt vào trong lòng ngực cứng rắn. Cho dù nàng có né tránh như thế nào, vẫn không trốn tránh được sự chiếm đoạt ngang ngược của hắn. Lúc này Nhược Băng đã không còn cách nào để giữ được bình tĩnh trước sự đối đãi của hắn,xấu hổ và giận dữ làm hai gò má nàng đỏ ửng, cố gắng bảo vệ thân mình trần trụi, trốn sang góc giường bên kia, nàng không muốn bị thua trước hắn lần nữa chứ.Nhưng dù sao thân thể của nàng cũng không nhanh nhẹn bằng Hắc Ưng, Hắc Ưng ôm eo nàng từ phía sau, cảm giác điên cuồng bỗng dưng chiếm lấy thân thể hắn, ngọn lửa nóng cháy đang thiêu đốt hắn, làm dấy bừng lên dục hỏa của hắn, hắn lại hoàn toàn có được nàng, dùng khí phách cuồng dã mà chiếm giữ, bao phủ lấy nàng.
Một lúc sau, Nhược Băng bị vây ở khuỷu tay của hắn, dư vị hoan ái sau cơn mây mưa vẫn vây quanh nàng,chỉ có thể vô lực mặc hắn tiếp tục ở trên chính thân thể mình hạ xuống những nụ hôn tinh tế trân quý. Nàng hiểu được Hắc Ưng đã chiếm lấy hoàn toàn cuộc sống của nàng,mặc kệ nàng "Muốn" hay"Không muốn" , thì cả đời này, người đàn ông này cũng sẽ không bao giờ buông tha nàng. Mà nàng, nên giải quyết thế nào đây?
"Suy nghĩ cái gì?" Hắn hỏi, ánh mắt sắc bén.
Nàng xoay người đi, im lặng không nói.
Hắc Ưng nắm lấy nàng xoay lại đối diện với đôi mắt hắn.
"Đừng nghĩ trốn khỏi anh, đời này em chỉ có thể đi theo anh. Thiếu chút nữa anh đã quên em là nữ trinh thám thông minh, không ít sát thủ đều thất bại dưới tay em, nhưng đừng bao giờ thử tìm cách trốn thoát khỏi anh, cho dù chân trời góc biển anh nhất định sẽ tìm được em.”
“ Nếu đã biết em là một trinh thám, thì anh cũng nên biết, trinh thám là nguời đại diện cho chính nghĩa, không thể giao du kết thân với một sát thủ hai tay dính dầy máu tanh.”
"Dính đầy máu tanh, chính nghĩa như em cảm thấy là anh tà ác?"
"Không sai."
Hắn cười vô cùng ngông cuồng, khinh thường nói: "Chính nghĩa cùng tà ác trên thế giới này là khó có thể phân biệt được, rất nhiều người nhìn như chính nghĩa lại thường hay làm ra những chuyện tà ác , chẳng qua bọn họ ngụy trang, phải nói là ngụy trang rất tốt, lừa bịp ánh mắt của người đời. Muốn duy trì chính nghĩa đôi khi cũng phải sử dụng những thủ đoạn tà ác." "Anh không thể nói như vậy! Tà ác làm hại những người lương thiện không thể có cuộc sống bình yên, phạm tội phá hoại trật tự xã hội, nếu không phải có rất nhiều người xả thân giữ gìn chính nghĩa, thế giới chẳng phải rối loạn sao? Đừng nên tôn vinh những điều xấu xa tà ác đó, tất cả đều là ngụy biện!" "Không có tà ác nào có thể trợ giúp cho chính nghĩa sao? Cho dù duy trì chính nghĩa, cũng đôi khi phải mượn dùng thủ đoạn đặc biệt , nếu không thì không thể làm nên việc lớn."
Nàng phản đối: "Chẳng lẽ giết người cũng có thể được coi là chính nghĩa?"
"Cảnh sát bắt được tội phạm, nếu ở sau lưng người đó có một thế lực lớn mạnh làm chỗ dựa, cho dù quan tòa duy trì chính nghĩa đến mấy cũng không thể định được tội của hắn, chỉ phải dựa vào lấy ác chế ác, cũng từ đó mà sinh ra những giao dịch giết người, những chuyện đại loại như vầy nhiều đến không thể đếm hết,chỉ là người bình thường không biết thôi."
"Chuyện này hoàn toàn là hai chuyện khác nhau, nói nhiều như vậy, cũng không có thể đem trắng và đen để gộp chung. Tóm lại, tôi với anh là chính tà bất lưỡng lập (chính ta không thể cùng tồn tại)!" Hắn cười điên cuồng! Cười cực kỳ thoải mái.
Nhược Băng giật mình trước phản ứng của hắn, hắn đang cười to, cười đến cuồng vọng mà không kềm chế được, nhưng cũng vô cùng mê người trí mạng đến như vậy. Hắn cười thật đẹp, thật ra từ trước đến nay nàng vẫn luôn nghĩ thế, cho dù là hắn chỉ tươi cười hay tà cười, tất cả đều như có một sức hấp dẫn vô hình làm say đắm lòng người. Nụ cười của hắn làm cho nàng xem đến mê mẩn.
Mãi đến khi ánh mắt sáng ngời của Hắc Ưng nhìn chăm chú nàng, Nhược Băng mới phát hiện mình không tự giác đã để lộ ra tâm tư, nàng xấu hổ nhắm mắt lại. Cố né tránh đôi tay bá đạo của hắn đang ôm lấy gương mặt nàng, để cho nàng đối diện với ánh mắt của hắn.
"Em đang thẹn thùng?"
"Không có!"
"Thế tại sao lại quay mặt đi chỗ khác?"
"Tôi thích thế."
"Nói dối!"
"Tôi không có!"
"Vẻ mặt của anh khi cười có phải rất đẹp trai hay không?" Hắn tà ác hỏi.
"Phách lối!"
Hắn lại ôm nàng cười to, giọng nói trầm thấp của hắn nỉ non bên tai nàng: “Một ngày nào đó, em nhất định sẽ yêu thương anh."
Buổi tối khi quay trở về nhà, Nhược Băng đứng trước tòa cao ốc nhìn vào hàng cây bên đường, thì nhìn thấy vẻ mặt tiều tụy của Bạch Thiệu Phàm. Có vẻ như hắn vẫn canh giữ ở nơi đó chưa từng rời đi."Vẫn còn đứng đây đợi em?"
Hắn gật đầu, ánh mắt u buồn si ngốc nhìn nàng, vẻ tiều tụy mệt mỏi làm cho nàng nhìn thấy không đành lòng.
"Sao không quay về nghỉ ngơi?"
"Lo lắng cho em."
"Yên tâm, em không sao."
Hai người lại lặng im không nói, ai cũng không nhắc tới chuyện của Hắc Ưng.
"Muốn lên nhà ngồi một chút không?" Nàng hỏi.
Hắn lắc đầu."Đã trễ rồi, không quấy rầy em nghỉ ngơi."
"Vậy thì. . . . . . Ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Nhược Băng lướt qua hắn đi về hướng tòa cao ốc, trước khi bước vào cửa là lúc Thiệu Phàm nhịn không được gọi nàng lại .
"Nhược Băng!"
"Chuyện gì?" Nàng quay đầu lại.
"Thật xin lỗi, tha thứ cho sự quá đáng của anh. . . . . ."
"Người nên xin lỗi phải là em."
"Không! Là anh nhất thời xúc động, mất đi lý trí, chính anh cũng không hiểu được tại sao bản thân lại làm như vậy. . . . . ."
"Em không trách anh, quên chuyện này đi."
"Nhược Băng, nói cho anh biết, Hắc Ưng đối với em mà nói là cái gì?" Hắn vẫn là nhịn không được thốt nên lời, nếu đêm nay Nhược Băng không cho hắn một đáp án, hắn tuyệt đối không thể nào ngủ được.
"Không là cái gì cả." Nàng bình tĩnh trả lời.
"Đừng gạt anh! Anh đã nhìn thấy được, giữa hai người không thể nào có chuyện bình thường được, có phải là em đã yêu hắn đúng không?”
"Em không có!"
Bạch Thiệu Phàm lộ ra nụ cười khổ, giọng nói tràn ngập chua sót.
"Nhược Băng, chúng ta quen biết nhau đã bảy năm, chưa bao giờ gặp em tỏ thái độ nhút nhát với bất cứ người đàn ông nào, nhưng hôm nay trước mặt Hắc Ưng em lại tỏ ra nhu nhược, điều mà anh chưa bao giờ gặp qua.”
“Em vì anh nên mới cầu xin hắn, tình thế bắt buột mà.” Nàng cực lực phủ nhận.
"Nhưng thái độ và biểu hiện của em lại giống như biểu hiện của một cô gái."
"Đừng nói nữa! Thiệu Phàm, hôm nay tâm trạng của anh không được tốt, em không muốn nói tiếp chuyện này nữa."
Nàng vào cửa, muốn đóng cánh cửa bằng thủy tinh lại, định chấm dứt cuộc đối thoại này.
"Nhược Băng!" Hắn đưa tay chặn lại, nhìn thẳng vào nàng.
"Còn có chuyện gì?"
"Chúng ta vẫn còn là bạn bè chứ?"
"Đương nhiên." Nàng mỉm cười. "Đã trễ rồi, trở về nghỉ ngơi đi.”