Cố Tích Triều vẫn nắm chặt đầu vai hắn, nức nở: “Ta nghĩ ngươi đã.....”
Lời nói đến cửa miệng, lại nuốt trở về. Y không muốn nhắc đến chữ đó.
Thích Thiếu Thương lúc này mới hiểu được y đang lo lắng cho mình, trong phút chốc buồn vui lẫn lộn, hồi lâu sau mới khàn giọng lên tiếng:
“Ta sẽ không chết..... Không phải ta đã nói sao, cùng với ngươi, sống thật tốt....”
Cố Tích Triều không trả lời, chỉ chôn đầu trong cổ hắn, sau một lúc, khẽ ngẩng đầu.
“Chúng ta đi thôi.”
Thích Thiếu Thương kéo tay y, hai bàn tay đan nhau, siết chặt không rời.
Con đường phía trước vẫn thế, phúc chưa biết, họa không hay, nhưng bất luận thế nào, hắn sẽ không buông y ra.
Khi hai người chạy ra khỏi mật đạo, da thịt áo quần đều bị khói lửa ám đen.
Thích Thiếu Thương không để ý đến bản thân, trước giúp y phủi những đốm lửa trên người, lẩm bẩm: “Có thế nào cũng không dám nghĩ ngươi sẽ quay lại”, thanh âm rất khẽ, rất khẽ, như đang nói với chính mình.
Cố Tích Triều ổn định cảm xúc, bất giác có chút khốn quẫn, lại không dám nhìn hắn, chỉ nghiêng đầu qua một bên, nói: “Ta quay lại, chỉ là muốn hỏi đường lên Đào Hoa Cốc.”
Bao năm bôn ba, cuối cùng, đã thấy mệt mỏi rồi.
“Nghe nói cách đây rất xa, ngươi không biết phương hướng, e rằng sẽ lạc đường.” Thích Thiếu Thương đứng thẳng dậy, thấy y nhướng mày muốn phản bác, vội bổ sung thêm một câu, “Trùng hợp, ta cũng phải đi, nếu tiện đường, chi bằng kết bạn đồng hành, thế nào?”
Cố Tích Triều giương mắt trộm nhìn hắn, thấy đồng tử hắn đen láy, lại lộ ra hàm răng trắng như tuyết, cười đến khoái lạc, trong lòng cũng hoan hỉ, nhưng ngoài mặt lại thản nhiên:
“Cũng tốt, có Thích đại hiệp làm hộ vệ, trên đường có lẽ sẽ yên ổn. Bất quá, ta chỉ muốn ngắm hoa đào.”
“Ta cũng vậy.” Thích Thiếu Thương vội nói.
Ngắm hoa nở, cứ xem như, là hữu duyên đồng lộ.
Khi xuống núi, trăng non lên cao, cong như lưỡi liềm, trắng như ngọc, minh quang say động lòng người.
Cố Tích Triều thấy trăng lên, lại nhìn hai người thảm hại, nhíu mi nói: “Ta và ngươi trên người không có một đồng, làm sao có thể rong ruổi ngàn dặm? Hay muốn vào nhà dân cướp của trước?”
Thích Thiếu Thương đã định liệu trước, cười, “Không sợ, chúng ta có xa phu.” Dứt lời đưa tay lên miệng thổi vang vài cái.
Lát sau, một chiếc xe ngựa xuất hiện sau bụi cây, xa phu che khuất gương mặt, phong thái trầm ổn, hẳn là cao thủ cải trang.
Xa phu kia nhảy xuống xe, chắp tay nói với Thích Thiếu Thương: “Nhị gia phái tiểu nhân đến cung hầu.” Nói xong giương mắt xem xét hắn một chút: “Trong xe có y phục, Thích đại hiệp có muốn thay trước khi khởi hành?”
Cố Tích Triều sóng vai đứng cùng Thích Thiếu Thương, thấy kẻ kia nói chuyện lại vờ như không thấy mình, hừ lạnh một tiếng, xoay người bỏ đi.
Thích Thiếu Thương vội vã giữ chặt y: “Chật vật cả ngày, ngươi cũng mệt rồi, nhanh chóng nghỉ ngơi đi.” Dứt lời, kéo y đi đến xe ngựa, vén mành.
Cố Tích Triều thấy hắn thần sắc tiều tụy, hiểu rằng thời gian qua hắn lao tâm lao lực quá độ, cũng không muốn trái ý, điềm đạm tiến vào trong xe.
Thích Thiếu Thương thấy y đã ngồi vững vàng, phủ mành xuống.
Xa phu thấy thế ngạc nhiên hỏi: “Thích đại hiệp không đi sao?”
Thích Thiếu Thương đi lên trước vài bước, ngồi kế xa phu, cười nói: “Đường đi nhất định sẽ gặp nhiều trở ngại, nhiều người phối hợp chặt chẽ vẫn tốt hơn.”
Xa phu cười sang sảng: “Có thể cùng Thích đại hiệp đánh xe, đây chính là phúc khí mấy đời tu luyện!” Dứt lời vung roi, vó ngựa tung loạn, rừng trúc càng lúc càng nhỏ dần, rồi mất hút phía sau.
Cố Tích Triều trong xe tăm tối, có chút bực mình, cuối cùng vì quá mệt mỏi, nhanh chóng ngủ say.
Đột nhiên, trong mơ truyền đến tiếng ngựa hí vang, y giật mình tỉnh giấc, trong không khí tràn ngập mùi vị nguy hiểm.
Chỉ nghe “coong” một tiếng, Nghịch Thủy Hàn tuốt ra khỏi vỏ. Y rùng mình, tay phải thủ sẵn ở tiểu phủ bên hông, tay trái vén mành xe.
Kết quả, mành xe không chút suy suyển. Bên ngoài là tiếng binh khí giao kích khua vang.
Cố Tích Triều căng thẳng, dùng đến năm thành công lực, nhưng mành cửa như được đúc bằng sắt, không thể lay động mảy may.
Y biết ở đây tất có cơ quan, lập tức tĩnh tâm sờ soạng bốn phía, đang lo lắng, thình lình nghe một tiếng hét thảm thiết, phát ra từ xa phu kia.
Càng thêm bất an, tâm càng thêm loạn. Cẩn thận nhớ đến động tác của Thích Thiếu Thương, vươn tay sờ nơi cửa xe, quả nhiên góc phải có một chỗ hơi nhô lên.
Y vui mừng khôn xiết, nhẹ nhàng ấn xuống, cửa xe văng ra.
Sớm đã nắm chặt tiểu phủ trong tay, thân hình lao vọt ra ngoài, nhảy lên trên thùng xe, ánh mắt đảo qua, thấy xa phu nằm trong vũng máu, đã không còn thở.
Hơn mười tên hắc y nhân đang vây quanh Thích Thiếu Thương, quang ảnh dày đặc, lấp lóe ánh sáng trắng ảm đạm lãnh khốc.
Thích Thiếu Thương tuy bị kiếm khí băng lãnh vây không kẽ hở, lại vẫn điềm tĩnh, không chút rối loạn.
Cố Tích Triều lúc này mới vững tâm, quan sát kẻ cầm đầu, tiểu phủ xé gió, nhằm thẳng đến cổ họng của hắn.
Người nọ nội công thâm hậu, thân người nháy mắt nhảy lên cao, bất động trên không, tránh được một kích chí mạng. Tiểu phủ vẫn không dừng, gào thét lao về phía đồng bọn của hắn.
Mắt thấy yết hầu một tên hắc y nhân đã sắp bị cắt đứt, trong không trung hàn quang chợt lóe, tiểu phủ bị đánh rơi trên mặt đất.
“Thích Thiếu Thương!”
Cố Tích Triều nhận ra đó là Nghịch Thủy Hàn, oán hận kêu lên. Mũi chân điểm trên trần xe, phóng đến bên cạnh hắn.
Thích Thiếu Thương quay đầu lại,hạ giọng nói: “Không được đả thương người khác nữa.”
Cố Tích Triều giận dữ, phất hai tay, ma quái đoạt lấy trường kiếm của hắc y nhân trước mặt.
Lưỡi kiếm lạnh lẽo trên tay, quang hoa tỏa ra tứ phía.
Y lạnh lùng chỉ tên thủ lĩnh: “Ngươi là Lôi Chấnphải không? Muốn lấy mạng Cố Tích Triều, quang minh chính đại tới bắt, đừng dùng thủ đoạn đánh lén!”
Dứt lời giơ tay xuất kiếm.
Lôi Chấn biết võ công của y rất cao, lập tức bế khí ngưng thần, trường đao chặn lại, lao về phía trước. Trong khoảnh khắc, tấn công liên tiếp mười tám đao, nhanh như cắt, khí thế bức nhân.
Cố Tích Triều sống đao hơi nghiêng, thân người cùng trường kiếm hòa nhập làm một trượt đến, đồng thời thuận thế tấn công liên tiếp ở chín đại huyệt của Lôi Chấn. Kiếm quang múa lượn, phá giải mười tám đao kia.
Hai bên đồng thời lùi về sau năm bước.
Gió thổi mạnh, Lôi Chấn hai tay nắm chặt chuôi đao, trường đao chém từ dưới lên trên, đao khí vừa lướt qua, đá vụn văng tứ tung.
Cùng lúc đó, Cố Tích Triều cũng bay lên, trường kiếm xé gió rít gào, nhanh tựa tia chớp. Kiếm khí từ bốn phương tám hướng phân ra dũng mãnh phóng tới, như đại hồng thủy đánh về phía Lôi Chấn.
Lôi Chấn chỉ cảm thấy yết hầu tanh tưởi, biết là do kiếm khí gây thương tích, hoảng sợ cấp tốc lùi về phía sau, nhưng kiếm quang đỏ thắm ma mị truy theo, cách ngực hắn không đến nửa tấc.
“Tích Triều!” Thích Thiếu Thương đột nhiên kêu lên.
Cố Tích Triều phân tâm, tay hơi chậm lại, Lôi Chấn tận dụng thời cơ, ánh đao đột ngột vút lên, xẹt qua cổ tay y.
Cố Tích Triều nghiêng người muốn tránh, đáng tiếc đã quá muộn, chỉ cảm thấy cổ tay tê rần, máu tươi bắn tung tóe, trường kiếm trong tay không thể giữ, rơi xuống đất.
“Chết đi!” Lôi Chấnthi triển kiếm pháp, tay phải lưu quang xoay chuyển, đâm thẳng đến ngực Cố Tích Triều.
Chỉ còn cách một ly, đột nhiên một luồng nội lực như sóng nước dâng trào, tựa cuồng phong nổi loạn, dũng mãnh vọt tới. Lôi Chấn run rẩy, biết Thích Thiếu Thương đương nhiên sẽ ratay, xuất chưởng nghênh đón.
Song chưởng tương giao, nội lực va chạm trong không trung, khuấy động cả trời tĩnh mịch, Thích Thiếu Thương vững vàng đáp xuống đất, Lôi Chấn lại văng ra ngoài, phun ra một ngụm tiên huyết.
“Còn muốn tiếp tục?”
Thích Thiếu Thương rút Nghịch Thủy Hàn chĩa vào hắn. Ngữ khí ôn hòa, thở sâu, rõ ràng vẫn còn thừa sức lực.
Còn Lôi Chấn, đã không còn cường ngạo, thở không ra hơi, huýt sáo một tiếng, hắc y nhân lập tức biến mất trong màn đêm.