Các nhân viên an ninh vừa mới tiến vào phòng nên vẫn chưa kịp nắm rõ tình huống, có người lên tiếng hỏi một câu theo thường lệ: “Sao lại thế này?!”
Bạch Tưởng há miệng đáp ngay: “Anh bảo vệ, người này giấu súng trong người, vi phạm pháp luật, lại còn dùng vũ lực ép em bồi rượu, anh ta muốn sàm sỡ em, em không chịu, anh ta liền dùng sức mạnh! Anh nhìn cánh tay em bị đánh đến chảy máu đây này! Anh bảo vệ, nơi này tuy là nơi giải trí nhưng cũng là nơi làm ăn đàng hoàng, anh ta dám làm lơ các anh để gây án, hôm nay nhất định phải trừng phạt tên nhà giàu mới nổi này, làm chủ cho em!”
“Còn có loại chuyện này sao? Tôi ngược lại muốn xem ai dám giương oai ở ‘ Ngũ quang thập sắc ’! Đúng là ăn gan hùm mật báo……” Bảo vệ đi ở cuối cùng nghe được lời này lập tức giận dữ, nhưng khi nhìn thấy người đàn ông, anh ta đột nhiên im bặt, chẳng thế còn hít mạnh một hơi.
Sao hôm nay vị gia này lại chạy tới đây?
Anh ta lập tức thẳng lưng theo bản năng, ngoài mặt lộ ra vẻ kính trọng.
Nếu Bạch Tưởng để ý đến anh ta, cô nhất định có thể nhìn ra thái độ của bảo vệ rất khác lạ khi thấy người đàn ông, đáng tiếc, giờ phút này toàn bộ sự chú ý của cô gái họ Bạch nào đó đều đặt ở trên người đàn ông, nào còn để ý đến sự khác thường của bảo vệ?
Cô ôm cánh tay, cười đặc biệt kiêu ngạo, “Tôi nói này tên nhà giàu mới nổi kia, ‘Ngũ quang thập sắc ’ ghét nhất cái loại đàn ông cặn bã sớm nắng chiều mưa như anh! Anh dám trắng trợn táo bạo mang theo tiểu tam tới đây, đúng là không để chúng tôi vào mắt! Bên trong cầm thú còn muốn giả dạng quân tử làm ra vẻ đạo mạo, thật không biết xấu hổ!”
Bạch Tưởng quay đầu nhìn về phía nhân viên an ninh: “Anh bảo vệ, đối phó với loại du côn đã vô lại còn lưu manh thế này, các anh không được lưu tình! Mau, hung hăng dạy dỗ tên đáng ghét này một trận rồi đuổi anh ta đi, còn liếc anh ta thêm một cái, em chỉ sợ mình sẽ đau mắt!”
Hừ! Không phải đánh nhau rất giỏi sao? Bây giờ để tôi xem anh còn bá đạo như thế nào!
Các nhân viên an ninh kinh hoảng muốn rơi cằm.
Nhà giàu mới nổi? Cặn bã? Cầm thú? Tên đáng ghét?
“Hít……”
Tiếng hít không khí liên tiếp vang lên, mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.
Đế thiếu đã lớn như vậy, chỉ sợ chưa từng bị ai mắng lần nào!
Hơn nữa tiểu -- tam……? Căn bản người ta chưa kết hôn có được không!
Các nhân viên an ninh đều nghẹn cười, nhưng bị ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông đảo qua. Trong nháy mắt bọn họ đứng thẳng người, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, một đám dùng đôi mắt nhỏ đầy đáng thương nhìn Bạch Tưởng.
Chậc chậc, cô gái này chọc ai không chọc, một hai phải chọc Thái Tử gia nổi danh lừng lẫy ở thủ đô, hôm nay chỉ sợ cô phải gặp xui xẻo rồi.
Nhìn cô gái trước mặt đắc ý dào dạt, trên người Duật Cảnh Viêm tỏa ra ý lạnh tựa như có thể đóng một lớp băng dày ba thước.
“Bắt lại.”
Đôi mắt anh thâm trầm đến đáng sợ.
Bắt —— bắt lại?
Bạch Tưởng cảm thấy não mình không đủ dùng, anh nói gì? Ai bắt ai?
Đầu óc người đàn ông này bị nước vào sao? Rõ ràng là anh làm sai, lúc này không phải là anh nên xin cô tha thứ à?
Bạch Tưởng nghi hoặc nhìn về phía các nhân viên an ninh, lại thấy bọn họ ưỡn thẳng sống lưng, giọng nói vang dội đồng thanh: “Vâng, Đế thiếu!”
Đế —— Đế thiếu?!!
Bạch Tưởng tự nhận mình rất thông tuệ, nhưng giờ đây cô cũng có chút mông lung. Cô ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt. Cái đầu suy nghĩ nửa phút, lúc này mới kịp phản ứng!
Xong rồi!
Cô đá phải ván sắt!
Đế thiếu!
Người ở thủ đô được tôn xưng như vậy, không có mấy ai, mà vô luận là ai, đều không phải người Bạch Tưởng cô có thể trêu chọc!
Làm sao bây giờ?
…………..