“Cẩu nô tài, bí mật đưa trẫm tới đây làm gì!” Thiệu Duẫn Kỳ nghiêm mặt, bất mãn đi theo Lạc Ảnh chui tới chui lui, lén lút như kẻ trộm, hừ, hắn thân là vua của một nước, sao phải cần che giấu uy nghiêm của mình. Tuy nghĩ như vậy nhưng vẫn nhẹ nhàng đi theo chỉ dẫn của Lạc Ảnh.
Tiến vào một căn phòng, trốn ở một nơi tối tăm, có thể thấy cái giường lớn trong phòng kia, Lạc Ảnh đưa tay lên miệng ý bảo hoàng đế đừng lên tiếng, tay còn lại ôm lấy vòng eo mỏng manh của hắn: “Bệ hạ nhỏ giọng một chút, sau sẽ có thứ hay ho để xem!”
Thân thể giãy dụa tìm tư thế thoải mái dựa vào Lạc Ảnh, bệ hạ đối với những nơi nhỏ hẹp luôn cảm thấy khó chịu, ngón tay lặng lẽ nhéo hông tiểu thái giám, phát tiết tâm tình bất mãn. Tiểu thái giám thở không thông, nắm lấy ngón tay thon dài nhỏ nhắn của bệ hạ: “Bệ hạ tha mạng, nô tài biết sai rồi!”
“Hừ!” Hoàng đế bệ hạ hừ mạnh, ngón tay giao lại một chỗ với Lạc Ảnh: “Cẩu nô tài, trẫm không giáo huấn ngươi, ngươi lại muốn tạo phản, dám đem trẫm tới nơi này làm chuyện hạ lưu, thực sự gan to bằng trời!”
“Xuỵt…” Nghe tiếng mở cửa, tiểu thái giám vội che đôi môi đang lải nhải của Thiệu Duẫn Kỳ, nói nhỏ bên tai hắn: “Có người đến, bệ ha, nhìn vật này bảo đảm khiến bệ hạ dục hỏa đốt người, sau khi trở về nô tài sẽ phục vụ ngài dục tiên dục tử!”
Mặt hiếm khi đỏ lên, Thiệu Duẫn Kỳ chú ý tới người vừa tiến vào, nhìn thấy người phụ nữ kia, hoàng đế suy nghĩ một hồi mới nhớ tới đây là phi tử bên trong hậu cung của mình, cấp bậc hình như rất cao, nhưng hắn cũng không nhớ đây là người nào. Lúc nhìn ra lại, nô tỳ trong phòng tất cả đều lui ra, chỉ còn một cung nữ thân cận giúp nàng lấy trang sức xuống, sau đó trần như nhộng nằm trên giường.
Cung nữ lại lấy một cái hộp trong tủ gỗ ra để trên giường, từ bên trong lấy những vật hình dạng thô to khác nhau, Thiệu Duẫn Kỳ nhìn vậy kia, cùng dương v*t nam nhân không khác lắm, lần này hắn biết cẩu nô tài dẫn hắn tới đây nhìn phi tử của hắn tự an ủi.
“Bệ hạ không sủng hạnh các nàng, nương nương ở hậu cung mỗi đêm cô quạnh khó nhịn, không khỏi tìm chút niềm vui nhỏ!” Giọng Lạc Ảnh đè thấp, ở bên tai hoàng đế giải thích: “Thái giám trong cung không thể làm việc của nam nhân, trong lòng trống rỗng, thích nhất là nhìn chuyện tư mật của các phi tần, giải quyết dục vọng không thể nào biến đi trong lòng.”
Thiệu Duẫn Kỳ nhìn cung nữu sau khi bày đống dương cụ giả ra trên giường, sau đó cởi hết y phục bò lên giường tiến đến giữa hai đùi phi tử, rồi chui đầu vào hạ thể của nàng, sau đó phi tử kia liền phát ra tiếng yêu kiều, Thiện Duẫn Kỳ mặc dù không thấy rõ động tác của cung nữ kia, cũng biết chuyện nàng đang làm làm chuyện Tiểu Lạc Tử hay làm với mình, nghĩ tới đây, hoa huy*t run rẩy một hồi, kích động phun ra một chút chất lỏng, làm ướt đáy quần.
Nghe rõ hô hấp của hoàng đế nặng thêm, Lạc Ảnh không lên tiếng, chỉ đem người tiến vào trong lòng một chút, chuyên tâm nhìn hai nữ nhân đang biểu diễn trên giường.
Phi tử phóng túng kêu, hai tay ôm lấy chân lộ ra hạ thể, để cung nữ kia dễ chọc ghẹo hơn, sau đó bất mãn đẩy cung nữ ra, nũng niu dặn dò nàng cầm lấy dương cụ nhỏ nhắn, cung nữ nghe lời cầm lấy dương cụ giả, đầu tiên liếm láp một hồi, đem dương cụ liếm ướt sau đó đem toàn bộ cắm vào phía dưới của phi tử. Tiếng thét chói tai vang lên chứa đầy đau đớn cùng sung sướng, cung nữ cầm dương cụ rút ra cắm vào, hạ thể bị đâm nhanh đến nơi sâu nhất khiến tiếng kêu của phi tử từ từ biến thành dâm đãng gọi mời.
Hai người núp trong bóng tối bị giọng kêu kia làm thân thể nóng lên, hạ thể Thiệu Duẫn Kỳ phun nước, kinh ngạc nhìn động tác không ngừng nghỉ của cung nữ mà tưởng tượng cảnh dương cụ kia đâm vào trong hoa huy*t của mình làm nó ngày càng nóng lên.
Sau đó phi tử kia bảo cung nữ đổi dương cụ to dài nhất, cung nữ lặp lại động tác trước, đem dương cụ liếm ướt, sau đó rút dương cụ cắm trong hạ thể phi tử ra, đem vật kia từ từ cắm vào, lần này không trôi chảy như lần đầu, tiếng của phi tử cũng biến thành thống khổ nghẹn ngào, cung nữ từ từ mạnh tay mang tới cảm giác sung sướng, phi tử dâm đãng kêu mau lên, thật lớn đủ chuyện, quả thật so với kỹ nữ thanh lâu cùng dâm đãng hơn.
Hoàng đế bị tiếng kêu của nàng làm mặt đỏ tới mang tai, nhìn bộ dạng sảng khoái của nàng mà kinh ngạc, hắn có thể thấy rõ, dương cụ kia thô to thế kia, tuy rằng vật kia của Tiểu Lạc Tử lớn hơn một chút, nữ nhân lại thoải mái ăn vào, còn rất sảng khoái, không thể không nghĩ tới dương cụ đâm vào nơi đó thật sự có thể sảng khoái sao?
Hạ thể dần bị thấm ướt, cảm giác mông mình dán vào vật cứng đứng thẳng, Thiệu Duẫn Kỳ lắc mông ma sát nơi đó mấy lần.
Lạc Ảnh hít vào, kéo bệ hạ đang nhìn đến mê mẩn lặng lẽ lui ra, một đường chạy thẳng về tẩm cung mà không làm kinh động đến ai. Tiểu huyệt Thiệu Duẫn Kỳ bắt đầu tràn ra, nơi nào đó không kịp đợi người tới an ủi, hai người cởi quần áo đối phương xuống, Thiệu Duẫn Kỳ nằm ngửa để Tiểu Lạc Tử an ủi hoa huy*t của hắn.
“A… Vào trong chút… A… Mạnh thật…” hoa huy*t trống rỗng bị miệng lưỡi ấm áp đùa giỡn làm dâng trào cảm giác ngứa ngáy. Lúc này Lạc Ảnh đem lưỡi trong hoa huy*t của bệ hạ rút ra, ngẩng đầu đôi mắt sáng ngời nhìn hắn.
“Bệ ha, đem nhục bổng cắm vào trong tao huyệt của bệ hạ được không?”