Chương 7: Đóng cửa đánh chó, cô am hiểu nhất!
Edit: Dịt Dịt Kìu😏💅🏻
Cố Oản Dư trong lòng tính toán
"Đương nhiên có thể." Cô sảng khoái đáp ứng sau đó bổ sung: "Chỉ là........Tôi không thể cứ chiếm dụng thân phận vị hôn thế này mãi. Như vậy đi, kỳ hạn ba năm."
Thời gian ba năm, cũng đủ để cô ngược chết đôi cẩu nam nữ kia, củng cố công ty. Báo xong ân tình, sau đó mang theo cha mẹ du lịch vòng quanh thế giới.......
Lục Duyên Thành rũ mắt vuốt ve nhẫn đính hôn trên tay: "Được."
Một bên, Nghiêm trợ lý không hề có cảm giác tồn tại nghe xong toàn bộ ước định, trong lòng điên cuồng hò hét.
Lục tổng, tỉnh tỉnh!
Làm sao lại chấp nhận điều kiện của ương bướng tuỳ hứng bình hoa Cố đại tiểu thư lại còn dạy dỗ mấy vị hỗn thế đại ma vương trong nhà, là ngại cục diện không đủ loạn sao?
Tưởng tượng đến khung cảnh về sau gà bay chó sủa, hắn quyết định khi trở về liền chuẩn bị mấy hộp thuốc trợ tim hiệu quả nhanh.
Ánh đèn nhu hoà tối sầm lại, tiệc đính hôn sắp bắt đầu.
Mọi người đem ánh mắt hướng lên sân khấu nhìn đôi nam nữ sóng vai, hai người chậm rãi từ bên ngoài đi vào.
Cố Tân Nguyệt đã thay đổi lễ phục dạ hội sạch sẽ, thần sắc bình tĩnh, phảng phất như khúc nhạc đệm vừa rồi chưa bao giờ tồn tại. Chỉ có mắt phượng như rắn oán độc, gắt gao nhìn chằm chằm trên nữ nhân có góc nghiêng tuyệt mỹ trên sân khấu.
Cố Oản Dư...... Rõ ràng cô ta ngạo mạn vô lễ còn ngu xuẩn muốn chết, trừ bỏ một người là thân sinh một người là con nuôi, còn điểm nào hơn cô?
Vì cái gì cô ta có thể cùng Lục gia đỉnh cấp hào môn có mối quan hệ! Dựa vào cái gì mà đồ vật cô ước mơ tha thiết, cô ta lại dễ dàng có được!
"Nguyệt nhi?"
Cố Tân Nguyệt kéo suy nghĩ về, đối diện với ánh mắt nghi hoặc của nam nhân bên cạnh, vội vàng buông thả lực đạo ở tay: "Xin lỗi, Hạo Thiên ca ca, có phải em nắm đau tay anh không?."
Cô ta cắn cắn môi, thần sắc có chút cô đơn: "Em, em chỉ là thấy tỷ tỷ hạnh phúc, thực vui vẻ."
Quý Hạo Thiên nhíu mày, nhìn về phía trên đài Cố Oản Dư, vừa thấy cô thế nhưng làm hắn không dời mắt được.
Nữ nhân phía trước đã bỏ đi bộ dáng lôi thôi lúc trước, váy đỏ thướt tha, ngũ quan tinh xảo, cả người tản ra quạnh quẽ khí chất, cùng bên cạnh tuấn mỹ tự phụ nam nhân đứng chung một chỗ, xứng đôi đến cực điểm.
Quý Hạo Thiên bỗng nhiên cảm thấy có chút chói mắt, trong lòng không dễ chịu. Thì ra, Cố Oản Dư lớn lên đẹp như vậy. Cô vì sao không nói?
"Hạo Thiên ca ca, tỷ tỷ có tỷ phu, hẳn là sẽ không làm phiền anh nữa." Bên tai một giọng nữ kiều nhu vang lên, nhiễu loạn suy nghĩ của hắn. Bỗng nhiên nghĩ đến Cố Oản Dư trước kia lì lợm la liếm, hắn chán ghét thu hồi ánh mắt. Lớn lên đẹp thì thế nào, tâm địa ác độc thô tục vô cùng, làm so được với Nguyệt nhi.
"Nguyệt nhi, em yên tâm, sự kiện vừa nãy, anh sẽ giúp em lấy lại công đạo."
Cố Tân Nguyệt cúi đầu: "Hạo Thiên ca ca, nói không chừng tỷ tỷ không phải cố ý."
Nam nhân thở dài: "Nguyệt nhi, em quá thiện lương."
Bên này đậm mùi tình ý, tiệc đính hôn cũng gần kết thúc.
Cố Oản Dư ứng phó cùng vài người kính rượu, sau đó không kiên nhẫn kiếm cớ lui đi.
Cách đó không xa hai cái cái đuôi nhỏ lập tức đi theo, nhận thấy được động tĩnh phía sau, Cố Oản Dư ánh mắt hơi thâm trầm, cố ý chuyển hướng đi tới hướng phòng nghỉ tương đối hẻo lánh.
Đóng cửa đánh chó, cô am hiểu nhất!
Nữ tử chân mới vừa bước vào cửa phòng, giây tiếp theo, một nam tử đuổi theo tiến vào, đứng ở cạnh cửa.
Nhìn thấy gương mặt quen thuộc, Cố Oản Dư đáy mắt hạ nhiệt độ, câu môi cười: "Quý Hạo Thiên, không tiến vào nói?"
Nữ nhân trước mắt khi cười thật xinh đẹp, Quý Hạo Thiên bị nàng làm cho mất thần trí, mơ màng hồ đồ đi đến.
Danh Sách Chương: