Không chỉ có trang phục tạo hình cô dâu có điểm khác biệt, bao gồm địa điểm, bối cảnh đều phải hài hòa, nếu Nhĩ Đông Thần đã giơ máy ảnh lên chụp, nhất định phải đạt tới hoàn mỹ, cho nên anh không tiếc tiền để thuê máy bay tư nhân, chỉ định nhân viên làm việc, thậm chí ôm luôn việc ăn ở.
Phương diện lựa chọn khung cảnh đặc biệt, anh không phủ nhận là thay mình kiếm cớ, nghĩ gặp lại được Tất Hạnh Trừng, nhưng mà anh cũng phải thừa nhận, mấy lần thấy biểu hiện của cô quả thực rất xuất sắc, anh tin tưởng cô tuyệt đối có thể hoàn thành tốt yêu cầu của anh.
Trước khi chính thức hợp tác, anh đương nhiên cũng làm chút bài tập, nghe qua tin tức của cô, nhưng sợ có điều gì sơ sót, cũng là anh nghĩ hiểu rõ điều đó là không quan trọng, nhưng hợp tác mấy ngày nay, nghe cô và các nhân viên làm việc nói chuyện phiếm anh mới cảm kích.
Thì ra là, năm ấy sau khi tốt nghiệp, đầu tiên là kinh doanh ảnh viện với bạn bè, không có dư thừa tiền bạc để thuê người mẫu, cô liền nhắm mắt giúp một tay, hiệu quả lại ngoài dự đoán, những bộ trang phục mà cô từng mặc còn đạt kỷ lục đơn đặt hàng, chính cô cũng bắt đầu có hứng thú, dần dần tiến vào con đường làm người mẫu chuyên nghiệp.
Như vậy thực sự như nhân duyên, nhưng anh hiểu biết quá khứ của cô, biến chuyển bây giờ quá lớn, hơn nữa cô chưa bao giờ nhắc tới tại sao lại buông tha chụp hình, nhiệt tình của cô với chụp ảnh như vậy, chẳng lẽ đến nay đều không cảm thấy đáng tiếc?
Tất hạnh Trừng bây giờ không thể nói là không tốt, nhưng anh cảm giác dang vẻ mát mẻ đơn giản mới thích hợp nhất với cô, đặc biệt là ôm máy chụp hình, nở nụ cười rạng rỡ nhìn anh. . . . . .
Đứng ở trước cửa phòng Tất Hạnh Trừng, Nhĩ Đông Thần có cỗ kích động muốn đem lời nói mà nói ra, còn chưa suy nghĩ kĩ lại, ngón tay đã nhanh hơn đại não đè chuông nhấn xuống.
Tất Hạnh Trừng nhìn qua mắt mèo thấy anh, buồn bực anh ta lại muốn gì, nhưng cô đang nghe điện thoại, trước tiên mở cửa cho anh đi vào.
Nhĩ Đông Thần vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi thơm vừa tắm rửa tan trong không khí, mùi xạ hương nhàn nhạt còn hấp dẫn hơn mùi nước hoa cao cấp nào khác.
"Trước kia tôi còn là một người mẫu nhỏ thì tất cả không phải tự mình chuẩn bị sao? Đã sớm huấn luyện nghiêm chỉnh rồi, dù sao còn có thợ trang điểm ở đây, yên tâm, tôi không thành vấn đề."
Cô đang cùng Lương Diệu Giai nói chuyện? Đúng rồi, hôm nay Lương Diệu Giai sớm nhận được điện thoại, trong nhà có việc gấp muốn cô nàng đáo chuyến bay gần nhất về nhà, hiện tại chắc là gọi điện thoại báo bình an đi! Nhĩ Đông Thần thầm nghĩ, vừa quan sát nhất cử nhất động của Tất Hạnh Trừng.
Đây mới là bộ mặt thật của cô? Ha ha! Không thể trách ý niệm đầu tiên của anh là như thế này, từ khi gặp lại tới giờ, anh còn chưa nhìn qua cô khi không trang điểm !
Thật ra thì cô không có thay đổi gì nhiều, chỉ là mất đi vẻ mặt trẻ con mà thay vào đó vẻ khuôn mặt của phụ nữ trầm tĩnh, cẩn thận nhìn chút, cô có thói quen nghe điện thoại thường chớp mắt, khoa tay múa chân, vẫn là Tất Hạnh Trừng anh thích năm đó.
"Vệ Hoàng Khải, tôi nói tôi không thành vấn đề. . . . . . Nghĩ tới tôi? Ha ha, anh dừng đi !" Nịnh hót! Anh cho là cô không rõ lòng dạ Tư Mã Chiêu của anh sao? Trong mấy người chị em của cô, muốn nói chuyện tốt với cô một chút, còn không phải là muốn cô giúp anh ta một tay sao, cầu xin Vi Hoàng tha thứ!"Ấm giường? đàn ông muốn ngủ lại trên giường tôi còn không hết, anh nghĩ giống trước đây, tôi xem anh nên đi rút số rồi xếp hàng đi!" Ai! Vệ Hoàng Khải người đàn ông này đúng là bại hoại, ngu ngốc tự làm tự chịu.
Nghe giọng nói của Tất Hạnh Trừng, Nhĩ Đông Thần nhíu chặt lông mày thiếu chút nữa là kẹp được con ruồi, không ngờ Vệ Hoàng Khải cũng đã lên giường của cô, khó trách đối với lại đối với cô như vậy, che chở đầy đủ, anh ban đầu còn tưởng rằng âm nhu kiểu Vệ Hoàng Khải có thể không thích phụ nữ.
Tất Hạnh Trừng không thèm tranh cãi ngu ngố, qua loa chút đã cúp điện thoại, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy mặt Nhĩ Đông Thần xanh mét.
"Tâm tình anh không tốt sao?"
Nhĩ Đông Thần không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm cô.
Tất Hạnh Trừng không giải thích được, anh ta không ngủ sao lại chạy đến phòng cô bày ra sắc mặt kia? Coi như anh ta mất ngủ cũng không nên đem tức giận trút lên người cô chứ?
"Em có thể không dùng giọng điệu này nói chuyện với tôi được không!" Anh đột nhiên cao giọng, khiến cô giật mình.
Anh bây giờ là không thoải mái vì cô không dùng lời ngon tiếng ngọt đối với anh ta? Cũng quá bị coi thường đi! Bỗng dưng bị anh quát, Tất Hạnh Trừng cũng nổi giận.
"Vậy anh hi vọng tôi dùng giọng điệu gì để nói với anh?"
"Tôi hiểu biết rõ em cái gì cũng biết, em đã thật giận tôi, không cần làm bộ như không có chuyện gì xảy ra!"
Anh đang nói khẩu lệnh sao?"Anh nói anh biết tôi hiểu biết rõ cái gì?" Muốn tức chết anh, cô vẫn cố ý giả ngu.
Nhĩ Đông Thần cắn răng nghiến lợi, kìm nén lửa giận ngút trời, "Ngày đó em ở bên ngoài văn phòng, cái gì cũng nghe được có đúng hay không?"
Tất Hạnh Trừng bình tĩnh nhìn anh hồi lâu, rồi sau đó chợt há miệng cười một tiếng, "Anh nói chuyện anh lợi dụng tôi sao? Đúng nha! Tôi đều nghe."
Không ngờ tới cô không thèm để ý, sắc mặt Nhĩ Đông Thần càng khó coi hơn, "Cho nên em bởi vì giận tôi, mới thay đổi như vậy?"
"Thay đổi như vậy? Anh cũng quá khoa trương đi! Anh cho rằng anh đối với tôi có sức ảnh hưởng lớn sao?" Cô cố ý khiêu khích, ngược lại làm cho mình đột nhiên giật mình sự thật này, trong mắt Tất hạnh Trừng nhanh chóng xẹt qua tia ảo não, cô nhanh chóng cười ngọt ngào để che dấu, "Có thể được anh lợi dụng cũng coi là vinh hạnh của tôi, tôi nên cảm thấy may mắn khi đối tượng của anh không phải tôi, may mà tôi chỉ là đá kê chân của anh thôi."
Nhĩ Đông Thần mím chặt môi, giận nụ cười tươi đẹp của cô làm sao, anh muốn xé toang mặt nạ giả tạo của cô, lại không dám xác định rốt cuộc có phải anh tự mình đa tình.
Mấy ngày gần đây cô đối xử với anh và những nhân viên làm việc khác đều là thái độ tự nhiên, không có đối chọi gay gắt, cũng không có cố ý nhiệt tình, giống như chuyện cũ cũng chỉ là chuyện cũ, mặc kệ yêu hay hận, cô chưa bao giờ để ở trong lòng.
Nhưng hiện tại trong lời nói của cô rõ ràng có gai, nếu không cách nào quên, vì sao không tìm để hỏi cho rõ ràng?
"Nếu như, tôi nói ban đầu tôi đối với em là thật tâm , em tin không?" Giọng anh nỉ non, anh đoán không ra nhược cô bây giờ, anh hoàn toàn không nắm giữ được.
"Tin!" Cô không chút nghĩ ngợi trả lời, nói rõ một chút thành ý cũng không có, "Anh đừng làm ra bộ dáng móc tim móc phổi, dù sao tôi cũng không kém." Mặc kệ quá khứ anh làm cô đau lòng, nỗi đau đã trải qua rồi còn có thể kéo lại sao?
Nhĩ Đông Thần thở dài, "Rốt cục em muốn tôi phải làm như thế nào?"
"Nửa đêm canh ba không ngủ, chạy tới phòng tôi hỏi tôi muốn như thế nào? Anh mắc bệnh sao!" Tất Hạnh Trừng cầm lấy nửa dưới tóc ướt, cô vẫn tiếp tục thái đỗ ngụy trang như cũ.
"Tốt! Tôi thừa nhận, khi đó mẹ kiếp, gần em là có rắp tâm khác, nhưng sau . . . . . ."
"Sau khi chung đụng, vô tình yêu tôi?" Cô thật bội phục mình còn có thể làm bộ mặt chế nhạo bật cười, "Xã trưởng, đừng có dùng loại câu này, đổi cách nói khác, có lẽ tôi sẽ cổ vũ anh!" Đầu ngón tay của cô lặng lẽ đâm vào lòng bàn tay, giận anh không có chịu trách nhiệm mà còn ngụy biện, cũng trêu tức cô, cho tới bây giờ cô còn có thể đau lòng như vậy.
Còn nhớ rõ ngày đó cô hào hứng đi làm, như lúc đó cô là độc nhất vô nhị, không thể thay thế được tuyên ngôn, cô có nhiều vui vẻ, nhiều ngọt ngào, lần đầu tiên có người theo đuổi, ngoài bạn bè còn có người khác, hơn nữa còn là người đàn ông như bạch mã hoàng tử, cô thậm chí còn ngu đần siết chặt cánh tay, xác nhận không phải đang nằm mộng; kết quả, trên cánh tay mơ hồ đau đớn, vừa đúng lúc nghe được sự thật tàn nhẫn.
Cô không phải đang nằm mộng! Giống như con ngốc mà rơi vào bể tình, quá đáng, quá buồn cười, cô ngu xuẩn đến nỗi ngay cả mình cũng không muốn đồng tình!
"Tất Hạnh Trừng, tôi nghiêm túc, nếu em không tin, tôi có thể gọi người ra làm chứng." Anh kéo tay cô, ép cô nhìn vào ánh mắt thành khẩn của anh.
Bốn mắt giao nhau, giống như một khắc nào đó của một năm nào đó, nhưng mà lần này cô không né tránh ánh mắt của anh, chỉ nhẹ nhàng nói: "Tôi cũng có thể gọi người ra làm chứng, nói mặt trời mọc từ phía tây, lặn xuống phía đông ."
Nếu như hôm nay cô dùng phương thức tố cáo để nói chuyện, đem lửa giận bộc phát ra, thì Nhĩ Đông Thần sẽ thoải mái hơn, bộ dạng cô cố tình tỏ ra vô tội, giọng nói gió nhẹ nước chảy, không phải đang cô ý hành hạ anh sao?
Anh ngưng mắt nhìn cô một cái cũng không chớp mắt, cô không chịu thua, dũng cảm nghênh đón, cho dù cô quật cường ánh mắt đã không xa lạ gì, Nhĩ Đông Thần vẫn là không có thói quen, hoặc là nên nói, anh không muốn có thói quen.
Bờ môi mềm mại mím chặt, cùng cặp cặp măt rét lạnh, nhìn quá chói mắt, Nhĩ Đông Thần chậm rãi đến gần, muốn làm mềm phòng tuyến của cô; Tất Hạnh Trừng thấy anh đến quá gần, theo bản năng muốn chạy trốn.
"Em không phải nói là em bình thường chỉ lên giường với người nào em có cảm giác thôi sao? Vậy trước tiên hãy thử giữa chúng ta có cảm giác hay không!" Lời cuối chưa dứt, anh không nói thêm lời nào nữa mà hôn cô, trong giây lát Tất hạnh Trừng ngây người ra như phỗng, toàn thân cứng ngắc, người đàn ông này đem nhiệt tình tới không báo trước?
Môi anh nóng rực quét sạch cô, đầu lưỡi linh hoạt xâm nhập khoang miệng, tích cực quấn quýt lấy, dường như dùng đến tòn bộ sức mạnh, bột phát nắm giữ lấy.
Môi lưỡi vội vàng đanh hạ thành trì, tay anh cũng không nhàn rỗi, không nói hai lời chui vào bên trong áo cô, từ từ đi lên, chiếm lĩnh lấy toàn bộ khỏa tròn phía trước.
Hắn gạt mảnh phiền phức che lấp, khiến đôi bồng đảo trắng mịn nhảy ra ngoài, sau đó chiếm lấy một bên gặm cắn tinh tế, ngón tay dài không khách khí chút nào suồng sã ngạo nghễ xoa nắn, sờ đỉnh phấn hồng.
Một cái tay mò xuống phía dưới, thăm dò vào quần lót của cô, khé xoa nắn cửa huyệt mềm mại, khiến cô kích động bắn ra chút dịch làm ướt át quần lót.
Nhĩ Đông Thần tấn công quá nhanh chóng, Tất Hạnh Trừng không kìm nổi, mới ý thức được nên phản kháng.
"Dừng lại. . . . . . Dừng tay. . . . . ." Cô rõ ràng tức giận ngăn cản, sao chính bản thân mình lại nghe thành tiếng nũng nịu rồi???
Anh phách lối một chút thời gian thở cũng không cho cô, ngón tay nhanh chóng tới được khe tiểu huyệt ướt át, liều mạng xoa nắn!
Nhĩ Đông Thần nửa nửa kéo cởi bỏ quần áo của cô, đem cô đến bên giường, trực tiếp ngã xuống giường giường, tiếp tục sự nghiệp lớn mạnh, càng vuốt ve bầu vú cô ngông cuồng hơn, vừa đem quần lót cô kéo xuống một đường, trước sau vuốt ve của huyệt cô.
"Nói cho tôi biết, đây là phương thức em thích sao?" Anh cắn môi dưới của nàng, làm ra bộ dáng trừng phạt cô.
Nếu hỏi người ta vấn đề, sẽ phải đợi người ta trả lời a! Cô mới nắm được thời cơ hít thở, anh đã lập tức đem đầu tiến quân vào khoang miệng cô, tất Hạnh Trừng bắt buộc phải mở miệng, để tránh anh không đi vào được, sẽ phát điên cắn xé miệng cô.
"Hừ…ưm!" Anh mút lấy môi cô dùng sức lực thật mạnh, cô bị đau đến ngửa cổ.
Nhĩ Đông Thần duỗi tay kéo cô lại, rồi lập tức kích dây dưa lẫn nhau, mặc dù vẫn chưa ăn đủ, nhưng lại chuẩn bị ngừng??.
Không khí trong phổi không đủ dùng, đầu lưỡi mơ hồ cảm nhận được vị tanh của máu, nháy mắt Tất hạnh Trừng cho rằng anh muốn mưu sát cô, lúc cô gần như không thở nổi, anh đột nhiên buông cô ra.
Không quá nửa giây, Tất hạnh Trừng dường như đã lầm, anh nguyện ý buông đôi môi cô ra, là bởi vì anh muốn công thành chiếm đất, chỉ trong chớp mắt , anh liền ngậm lấy đầu v* cô, điên cuồng bú mút.
Anh công kích quá mạnh mẽ không chừa một đường lui, Tất Hạnh Trừng thiếu chút nữa thét chói tai, bụng dưới thật nhức mỏi, một trận khoái cảm ép cô đến phát điên!
Nhĩ Đông Thần giống không được hài lòng, hai cánh tay anh không lúc nào rảnh rỗi, dùng răng khẽ cắn lôi kéo đỉnh thịt non mềm, không lưu tình đoạt lấy bầu quả của cô, tay kia nâng một bên vú lên vuốt ve, ngón tay linh hoạt không quên trêu chọc nụ hoa bên đó.
"Tôi có tự tin không thua bất kì người đàn ông nào!" Anh nhẹ gặm cắn đầu v* cô, khi vừa nói ra, nhận thức này khiến anh cực kì khó chịu, anh chỉ khó chịu cô đã cùng một người đàn ông nào đó.
"Vậy. . . . . . Đó là bởi vì anh rất phóng túng, vậy sao?" Suy nghĩ nhất thời căng thẳng, cô không chú ý có mùi chua trong lời nói của anh, cũng còn không có phát hiện mình không cẩn thận để lộ ra một tia ghen tị.
"Ai nói với em tôi rất phóng túng?" Trong quá khứ có một giai đoạn anh rất lạm tình, không bài xích cùng đối tượng nào lên giường, nhưng cho tới tùng"phóng túng" gần tới, huống chi kể từ sau khi cô cố ý tránh anh, bỗng nhiên anh không còn khát khao như trước nữa, phát tiết hay gì đó cũng đóng luôn.
Cây đuốc của anh đã tàn một thời gian dài, không hừng hực thiêu đốt như hiện tại, cô còn lên án anh phóng túng, thật là oan uổng cho anh, như tuyết rơi tháng sáu! ( tháng sáu là mùa hè không có khả năng rơi tuyết!!!)
"Nếu muốn người không biết, trừ phi đừng. . . . . . Ừ...! Ưmh. . . . . ." Anh thân thiết bá đạo không nói đạo lý, thần trí cố tập trung của cô từ từ tan rã, thình lình anh đã cắm sâu vào hoa huy*t của cô, "Không cho phép anh. . . . . . Ừm! Lấy ra. . . . . . Nhanh lên một chút. . . . . ."
"Không cho phép tôi lấy ra , nhanh hơn chút là sao?" Uổng phí công cô còn tốt nghiệp hệ tiếng Trung, Trung văn nói xuôi vô số, anh hoàn hảo lý giải câu nói của cô.
"Không phải, tôi, tôi là nói. . . . . . Ưmh. . . . . ."
Dù sao cô cũng không còn hơi sức, Nhĩ Đông Thần định lấy môi chặn miệng cô, không để cho cô phải tốn lời thêm.
Hai ngón tay anh kẹp lấy cánh hoa tư mật, ngón cái ma sát, Tất Hạnh Trừng thở dốc kháng nghị, tay nhỏ bé cũng không đẩy được bức tường thịt này ra ngoài.
Nhĩ Đông Thần đè lên người cô, dùng đầu gối tách ra hai chân cô ra, khiến cho ngon stay có thể tận tình chơi đùa, dưới sự dẫn dắt của anh mật hoa cuồn cuộn trào ra, một trận dâm đãng này có thể trải qua bao lần tôi luyện??
Tâm tình mâu thuẫn khiến lồng ngực anh phập phồng, ngọn lửa bên dưới cũng hừng hực thiêu đốt, ngón tay dừng lại bên trong hoa huy*t thăm dò, cố ý dẫn dụ thật nhiều mật hoa chảy ra.
Chính cô còn chưa hề thăm qua khu vườn mật này, anh chưa được phép viếng thăm đã lớn mật xâm nhập, cô muốn khép hai chân lại, hoa huy*t càng kẹp chặt ngón tay hơn, cô nghe tiếng nước chảy hòa với thân thể, không tự chủ rên rỉ ra tiếng.
Thật lâu trước kia, cô cũng đã từng lâm vào tình trạng bất lực như bây giờ, hiện nay, nên do cô nắm quyền chủ động, cô khinh thường, khinh miệt, hoặc là không quan tâm bất kì thứ gì tiến tới, sao lại để cho anh tùy ý định đoạt, tùy ý dắt mũi đi???
Cô cắn môi dưới, nhẫn nại không phát ra âm thanh, nhưng cô càng không muốn để cho anh vừa lòng đẹp ý, Nhĩ Đông Thần chính là muốn khiêu chiến cực hạn.
Ánh mắt anh chợt lóe, khóe môi cong lên tà khí, anh níu lấy hai mảnh thịt non mềm, cong ngón trỏ lấy ra mật nhụy, ngón tay đang kẹp lấy mảnh thịt trơn trượt, nhưng là quá mức chặt, anh cau mày chậm đưa đảy ngón tay, khiến tiểu huyệt quen thuộc phun ra nuốt vào ngón trỏ, nhục huyệt trào ra một lượng mật dịch lớn, anh nhanh chóng đẩy ngón tay vào.
Thân thể của cô trẻ trung ngoài dự liệu, là bởi vì đối tượng quan hệ là anh, cho nên cô mới đặc biệt căng thẳng sao?
Tại sao cô không lấy ra bản lĩnh thực thụ để ứng chiến? Hoặc là cô thích như vậy?
Nhĩ Đông Thần định chuyển động liên tục, ngón tay đưa đẩy trong tiểu huyệt, mới có mấy giây, hoa huy*t non nớt đã không chịu nổ khoái cảm đến cực hạn.
Tất Hạnh Trừng quên mất hô hào, khoái cảm lên đỉnh, ái dịch nồng đậm cuộn trào ra, đầu óc cô trống rỗng toàn thân vô lực.
Cô khom người cảm nhận cao triều vừa đi qua vẫn còn khiếp sợ, Nhĩ Đông Thần nhanh chóng cở bỏ quần áo của mình, cầm lấy gậy th*t nóng bỏng, nhắm ngay cửa huyệt đỏ tươi của cô chính xác đâm vào, một cỗ mạnh mẽ, xỏ xuyên qua nhụy hoa!
"A. . . . . ." Tất Hạnh Trừng thét chói ta, khuôn mặt nhỏ nhắn phút chốc tê liệt đau đớn trắng bệch ra
Nhĩ Đông Thần không ngu, anh biết rõ mình vừa xuyên qua cái gì, chỉ là, làm sao có thể sẽ. . . . . .
hoa huy*t của cô xoắn chặt lấy gậy th*t, cực độ khoái cảm của anh vùi sâu giữa hai chân cô, đâm thẳng tới gốc, anh phải cắn chặt hàm răng mới có thể nhịn được ý nghĩ điên cuồng dong duỗi trong lối mòn nhỏ hẹp của cô.
Anh nhìn cô từ trên cao, khóe mi cô ướt nước, nhíu chặt mi tâm, lặng lẽ chịu đau đớn, Nhĩ Đông Thần đau lòng mà hôn lên khóe miệng cô.
Bây giờ không phải là lúc truy cứu tại sao cô còn là xử nữ, bởi vì dục vọng của anh nhanh chóng bùng nổ, nhưng anh tùy tiện động, lại sợ cô đau muốn chết.
Tay anh đi tới nơi hai người giao hợp, nhẹ nhàng vuốt ve bắp đùi cô, sau đó là hoa hạch nơi cử động, tiếp theo nơi dung nạp dục vọng của anh.
"Ừ ô. . . . . ." Cô khó chịu co mông lên, cố gắng rút người ra.
Động tác rất nhỏ ấy đem côn th*t trong cơ thể cô xoắn chặt hơn, khoái cảm mãnh liệt kích động côn th*t run run, đau khổ muốn chạy nước rút Nhĩ Đông Thần khẽ rủa một tiếng.
"Cái người ngu ngốc này! Họa là em mang đến, chính em phải chịu trách nhiệm. . . . . ."
Anh không thể nhịn được nữa, hay là hỏi ý kiến cô trước, coi như cô mới biết mùi đời, thân thể không chịu đựng nổi, ít nhất cũng chuẩn bị được tâm lý, ai bảo cô muốn cố ý láo loạn như vạy, hận không thể đùa giỡn cô một phen!
Đối với chuyện cô vẫn là xử nữ, Nhĩ Đông Thần không có chuẩn bị, mới có thể trực tiếp lấp đầy cô, vốn mong đợi kết hợp chặt chẽ như vậy, anh cũng gần như điên cuồng; đặc biệt là chướng ngại của anh không cần thuốc mà khỏe lại, hình như so với quá khứ còn mãnh liệt hơn, khí phách hiên ngang, anh chỉ cần thí nghiệm một lần là sau có hiệu quả, chỉ có thể xin lỗi cô trước!
Anh nhấc hai chân cô để lên vai mình, côn th*t to lớn của anh càng ngày càng xâm nhập sâu vào trong hoa huy*t, khát vọng thần bí cực hạn không thể chịu đựng được nữa, anh điên cuồng ra vào, mỗi lần như muốn đâm thủng cô.
Thân thể Tất hạnh Trừng dâng lên một tầng mồ hôi mỏng, vừa cảm nhận khoái cảm vừa khóc, cô không nói được lời nào, vội vàng ứng phó từng đợt khoái cảm đánh thẳng vào tứ chi, sau khi trải qua đâu đớn cô liền cảm nhận khoái cảm rên rỉ ngâm nga.
Nhĩ Đông Thần thấy hai vú mềm mại, vùi mặt vào ngậm cắn, không chút khách khí ma sát, còn dùng môi lưỡi thưởng thức vị ngọt.
Cô ôm lấy đầu anh vô lực thở gấp, Tất hạnh Trừng sắp bị luồng lửa nóng ép đến điên khùng, còn là ngọn lửa mãnh liệt.
Khi hoa huy*t bị nhồi đầy không có cảm giác đau đớn khó chịu nữa, thân thể căng thẳng được cô buông lỏng, bị tình dục dẫn dắt thân thể bắt đầu mong đợi trêu đùa nhiều hơn; cô chủ động đưa bờ môi mọng đỏ dây dưa cùng anh, ngâm gọi thở dốc, môi lưỡi bóng loáng chất dịch.
Cô đáp lại khiến anh mừng như điên, bị chân chèn ép bầu vú trắng nõn hiện ra mê người, hắn lè lưỡi miêu tả bắp chân cân xứng của cô, sau đó đi tới nơi mềm mại ngửi hương trầm thơm mát.
Anh lúc sâu lúc canh, nhanh chậm không giống nhau gậy th*t mạnh mẽ ra vào lối mòn mềm mại ướt át, hay tay nắm lấy eo nhỏ của ô mà ôn nhu, không thể chờ đợi vui thích mãnh liệt nữa, tiếng nước tiết tấu hòa nhịp tạo thành một mảnh âm thanh dâm mĩ..
"Ưmh. . . . . . Ư…. a. . . . . ." Thật khó chịu, cô thật khó chịu, từng đợt khoái cảm lan ra khắp tứ chi, từng lỗ chân lông cũng khát khao khoái cảm, "Ô! Ừ. . . . . ."
Nước mắt trên mi cô từng giọt lăn xuống, hai má đỏ ửng, không tự chủ được đưa eo mềm mại lên nghênh đón côn tịt to lớn, mảnh thịt non mềm nếm qua mới thấy được vị ngọt, hai chân cô mở rộng hơn, cánh tay phấn mài cũng khoác lên eo anh, bờ mông trắng mịn cũng đưa đẩy, từng chút từng chút cắn nuốt cây gậy th*t.
Trên giường đơn, một mảnh lạc hồng loang lỗ tượng trương cho trinh tiết, cùng ái dịch chảy ra ướt đầm ga giường, hai thân thể trần truồng quấn quýt lấy nhau, hoàn toàn theo bản năng nguyên thủy, như thể dục vọng hai bên đã định đoạt~.
Cô cong chân lên, cực điểm cao triều gần như sắp ào tới, hoa huy*t một trận khoái cảm không ngừng co rút, dưới thân ga giường lại ướt thêm một mảnh nữa.
Nhĩ Đông Thần gầm nhẹ một tiếng, ái dịch cuồn cuộn của cô lần nữa cọ rửa gậy th*t, không cách dập tắt ngọn lửa mãnh liệt, nghiêm chỉnh mà nói căn bản là thêm dầu vào lửa, gậy th*t bỗng nhiên dừng lại trong huyệt động, cảm nhận vách tường non mịn của cô bao chặt lấy, kiêu ngạo vinh hạnh tiếp nhận ái dịch tràn đầy như được rửa tội..
Ôm cô để cô ngồi trên người anh, gậy th*t của Nhĩ Đông Thần thẳng tắp nằm trọn trong hoa huy*t, anh không kịp suy nghĩ ngậm lấy một đầu nhũ hoa, như đứa bé đói khát cắn mút lấy nguồn sống.
"Nhĩ Đông Thần. . . . . . Không cần. . . . . . Tôi không được! Ừ ưmh. . . . . ." Không xác định được kinh nghiệm mấy lần lên cao triều, Tất Hạnh Trừng chỉ cảm thấy thân thể mình như không theo điều khiển của bộ não nữa, đại não vốn không chế quyền chủ động không biết đã rơi vào tay ai???
Môi lưỡi anh quá mức ngông cuồng, tế bào toàn thân cô run rẩy, bàn tay mềm mại nhu nhược khoác lên bờ vai anh, không thể tin được anh sao lại có thể bá đạo đoạt lấy như thế, nhưng chuyện bây giờ cô không tin thì cũng không còn ý nghĩa nữa; sự thật chứng minh, anh đã thao túng toàn bộ cảm xúc cũng như hành động của cô, mà cô thì không có biện pháp nào với anh, thậm chí đã hùa theo.
"Không phải em có kinh nghiệm phong phú sao, thế nào mới vừa bắt đầu đã không được?" kín đáo ngậm chặt đỉnh nhũ, anh là nhắc nhở cô chơi với lửa có ngày bị lửa thiêu cháy.
Anh đỡ lấy eo cô, chậm rãi hướng dẫn cô ngồi xuống, anh cực kì yêu cái tư thế này, dễ dàng để anh vùi sâu vào cô lại có thể ngậm cắn hai khỏa tròn tròn phía trước, đỉnh đầu cao vút có thể chộn thật sâu vào hoa huy*t của cô.
Vừa mới bắt đầu? Rõ ràng cô đã muốn hồn bay phách tán rồi! Bởi vì kích tình nên da thịt trắng nõn của cô nhiễm một tầng hồng, ẩn sâu trong hoa cốc chứa một cỗ xung lượng, đó là cô tự mình làm thì tự chịu, khi cô đang chuẩn bị buông tha chống cự trận xôn xao kia thì không báo trước anh đột ngột dừng lại , đôi mắt sâu không thấy đáy nhìn chằm chằm cô.
"Thành thật nói, em đã có bao nhiêu người đàn ông?" Anh đỡ vòng eo cô hay tay khóa chặt, hơi dùng sức, để hoa khẩu ướt át của cô, đè ép lên gậy th*t nổi đầy gân xanh.
Được tiện nghi còn khoe mẽ! Tất Hạnh Trừng cắn chặt môi, căm giận nhìn chằm chằm anh biết rõ rồi còn hỏi, chỉ tiếc dục niệm trong mắt lại yếu ớt, ngược lại có vẻ kiều mị đáng yêu, không có chút lực sát thương nào.
Nhĩ Đông Thần được voi đòi tiên, lòng bàn tay rộng rãi vuốt ve hai mông tròn của cô, lồng ngực trần trụi ra sức đưa đẩy hai vú cô.
"Nói cho tôi biết, trừ tôi ra, bao nhiêu người đã hôn qua môi em?" Mặc dù đáp án dĩ nhiên không cần hoài nghi , nhưng chỉ là thử dò xé, anh ham muốn giữ lấy nghiêm trọng.
Anh phát hiện mình rất ngây thơ, đòi hỏi lại tham luyến như thế, chỉ là tìm tới ngọn nguồn gốc rễ, vẫn phải làm ra vẻ chứ, oan có đầu nợ có chủ tất nhiên anh sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Trong cơ thể một hồi xôn xao khiến hai người khó nhọc, Tất Hạnh Trừng không kìm nén được khoái cảm, nhưng lại sợ thoát không khỏi vòng luẩn quẩn không thể siêu thoát; chủ động đưa lên môi mọng đỏ ướt át cầu cứu sự giúp đỡ từ anh, cái lưỡi thơm vội vàng quấn lấy anh nhận thua.
Nhĩ Đông Thần hài lòng với biểu hiện của cô, cũng rất kinh ngạc khi cô trở nên mạnh miệng như thế.
Không để đến cô khóc kháng nghị, anh rút gậy th*t ra, ôm lấy cô vào trong ngực, ánh mắt chim ưng chợt lóe, anh chóng gặm lấy nhũ quả đang nở rộ của cô, bàn tay đi tới giữa đùi, giống như muốn cô xấu hổ tới chết; anh dùng một cước cố định mở rộng hai chân cô, để hoa huy*t ướt đẫm lộ ra ngoài ánh sáng.
"Không cần. . . . . . Ưm …ah~ Tha tôi. . . . . ." Cô biết mình sai lầm rồi, không nên khiêu khích vô vị hư vậy! Cô biết mình sai lầm rồi, không nên coi thường bản lĩnh lăng trì người khác của anh như vậy!"Rất mất thể diện, ưmh a. . . . . . Tôi không muốn. . . . . ."
Mặc dù còn sót lại một tia xấu hổ, mặc dù ngoài miệng liều mạng nói không muốn, mặc dù thân thể cũng rất phối hợp đung đưa cự tuyệt. . . . . . Trời ạ! Cô giãy giụa thắt lưng giống như không muốn cự tuyệt, mà là khát vọng nữa!
Nhĩ Đông Thần sớm biết phản ứng của thân thể cô, ngón tay dài theo ướt át chen vào hoa huy*t nhỏ hẹp của cô, mảnh thịt mềm mại, không thể phản kháng mặc sức anh vuốt ve.
hoa huy*t xoắn chặt, kìm ngón tay anh bở giữa, anh lại chui vào trong, vách tường chặt chất mới mở rộng ra chút, rồi lập tức ôm thật chặt, bờ môi anh lại nâng lên nụ cười ma mị, không báo trước lại thêm một ngón tay nữa đi vào.
"A nha! Trời ạ. . . . . . Quá nhiều, quá nhiều. . . . . ." hoa huy*t vội vàng xoắn lại, căn bản là xoắn lấy ngón tay của anh.
Anh mặc kệ cô, mấy năm nay cô không có bên cạnh anh, anh còn có thể khống chế dục vọng, hại anh gặp ác mộng rằng mình không được; sau này gặp lại, cô lại âm thầm cùng anh so tài, len lén xem ai không quan tâm, phải phạt cô thật nặng cô mới nhớ được!
Cô liều chết cầu xin tha thứ, anh càng phách lối đưa đẩy, còn rất nghiêm túc vuốt ve bầu ngực của cô, giống như sờ dây đàn, ngón tay gian ác thay nhau vuốt ve, hoạt động bừa bãi trên nhũ tâm, động tác rất nhanh, nhưng l sức lực rất nhẹ, rất dịu dàng.
"Ngừng. . . . . . Nghỉ ngơi một chút! Đó. . . . . . Tôi không chịu nổi. . . . . . A!" Cô thét chói tai, bởi vì anh cố ý làm trái lại lời cô, bỗng chốc nhanh chóng suồng sã nhũ hoa, cũng tăng nhanh động tác đưa đẩy bên dưới, "Cùng , cùng. . . . . . A! Đừng ngừng, đừng ngừng. . . . . . Tôi. . . . . ."
Không đè nén được sung sướng, khó khăn thở dốc, Tất hạnh Trừng ý loạn tình mê, từng bước bước vào con đường dục vọng vạn kiếp bất phục, hơn nữa vô lực xoay chuyển. . . . . .
Giọt lệ khô dính trên gò má, mờ mịt nóng bỏng, tình dục trải đều toàn thân, dấu vết đỏ ứng như vừa đánh nhau với dã thú , giới hạn dục vọng của phụ nữ, cả người phát ra hơi thở hấp dẫn kiều mỵ.
Tham lam thu hết cảnh đẹp vào mắt, dục hảo không nhịn nổi nửa Nhĩ Đông Thần gặm cắn bờ môi đỏ mọng kiều diễm.
"Em là vì tôi, mới cố ý thay đổi hình tượng mời?" Anh thở hổn hển hỏi.
"Tôi thấy anh nghĩ quá nhiều rồi." Vì phòng tránh đợt sóng tình tiếp theo, cô nhanh chóng tránh né nụ hôn của anh.
Nhĩ Đông Thần nhíu mày, không thích hành động tránh né của cô, "Nhưng em không thể phủ nhận, tôi mang lại cho em cảm giác mãnh liệt."
Tất Hạnh Trừng níu lấy chăn mỏng, đang ảo não hành động này không hề có trong kịch bản, không có tâm tình nói chuyện phiếm với anh, huống chi hiện tại anh muốn cô nhận thua.
Anh không chịu chết tâm, mặc dù trong lòng đã có câu trả lời, nhưng vẫn muốn nghe chính miệng cô nói, "Nếu như trong lòng em không có tôi, tại sao còn cố ý gạt tôi? Tại sao đối với tôi lại có phản ứng mãnh liệt?"
Cô cũng rất muốn hiểu tại sao lại như vậy được chưa! Tất Hạnh Trừng gào thét ở trong lòng một chút.
"Tôi lại không tính chuyện lạnh nhạt, như anh vậy. . . . . ." Lấy cô, đùa giỡn cô, làm cô. . . . . . Sao một câu cũng kì quái vậy?"Ý của tôi là, tôi cũng là có cảm thụ , sao có thể không có phản ứng?" Cố gắng thuyết phục anh, cũng nói với chính mình vậy, nhưng cô không xác định nổi có phải đang gạt mình dối người hay không????
"Ý của em là, bất kỳ một người đàn ông nào đối với em như vậy, em cũng sẽ có biểu hiện mãnh liệt?" Ánh mắt anh buồn bã.
"Có lẽ tôi sẽ tìm cơ hội thử một chút!" Cô nâng khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường, không chịu thua.
Tất Hạnh Trừng lấy hết can đảm để nhìn lại ánh mắt của anh, định làm lại thôi, cô kéo chăn lên quấn quanh người bước xuống giường, nhanh chóng chạy vào phòng tắm.
Cô mặc kệ người đàn ông kia đang rực lửa nằm trên giường, cũng không quản anh sẽ gây chuyện gì, dù sao cô cũng không có can đảm quay đầu lại nhìn.
Chạy như bay vào phòng tắm, Tất hạnh Trừng dựa lên cánh cửa vô lực mà ngồi sụp xuống.
Cô gắng nhắc mình bỏ qua, mặc dù vậy vẫn nhớ mãi không quên, muốn giữ lấy tôn nghiêm cuối cùng, thề sẽ không cùng anh ta có bất kì thứ tình cảm gì ; kết quả, mới chưa được bao lâu, cốt khí, tôn nghiêm hoàn toàn bị đánh tan rồi, ghê tởm hơn chính là, người đàn ông kia thấy dấu vết lạc hồng của cô vẫn cố ý. . . . . .
Năm đó cô không sao giải thích được tâm cô lại rơi trên người anh, cô có thể giải thích là tuổi còn nhỏ chưa hiểu hết, hiện tại lại một lần nữa không giải thích được sự chìm đắm, cô thầm mắng mình vô dụng, cũng không thể thừa nhận anh ta có sức quyến rũ kinh người!
Trời ạ! Cô làm sao lại nhắc tới cái chuyện này cơ chứ?
Nhĩ Đông Thần nói không sai, là cô cố ý chọc giận anh, đó là bởi vì cô khó chịu khi bị anh coi thường, bị anh đùa bỡn như con khỉ, cũng không phải như anh ta cho rằng, đối với anh có cảm giác, tình cảm lúc ban đầu chưa nở đã chết non, mới không phải. . . . . .
Ghét! Tại sao anh ta lại nói lung tung , nhiễu loạn tâm tình của cô? Tại sao muốn dùng thủ đoạn vô sỉ để trêu đùa lý trí của cô?
Tâm tính thiện lương rối loạn, đầu óc trống rỗng, hiện tại, nên làm thế nào đây?