Tiêu Duẫn Kiệt mặc áo blu trắng đứng trong phòng bệnh. Đây không phải là thời gian để thăm bệnh nhân nhưng vì anh là bác sĩ nên có thể vào bất cứ lúc nào.
Cách đây không lâu, anh có nghe thông tin bệnh viện đang chờ hiến tủy để cấy ghép cho một bệnh nhân mắc bệnh bạch cầu cấp tính, nhưng không ngờ được đó lại là Trình Tâm Phi. Cho đến khi nghe đồng nghiệp nói chuyện, anh mới biết bệnh nhân đó chính là vợ của luật sư Tề Diệu.
“Cảm ơn anh đã tới thăm em”. Trình Tâm Phi yếu ớt trả lời.
“Anh đã xem bệnh án của em. Em đừng lo lắng quá, chỉ cần được ghép tủy, em sẽ khỏi bệnh”.
“Cám ơn anh!”
“Em nhất định sẽ được chữa khỏi. Chồng em yêu em như vậy, lại có một cậu nhóc rất đáng yêu. Người ta nói Tề Diệu ngày nào cũng đến gặp bác sĩ điều trị chuyên khoa để hỏi về tình hình bệnh của em”.
Trình Tâm Phi ngạc nhiên. Cô không hề biết anh ngày nào cũng đến gặp bác sĩ.
Hàng ngày, cô nằm trên giường nghe từng câu từng chữ Tề Diệu nói chuyện trước kia của hai người. Anh còn nói về bí mật đêm tân hôn, cô mới biết anh phải đi tìm hiểu “chuyện đó” vì lo không làm được trong đêm đầu tiên thì còn gì là luật sư nổi tiếng nữa.
Cô cứ nghĩ vì cô mắc bệnh nên thái độ của anh, ngay cả cách nói chuyện cũng rất dịu dàng. Rồi khi cô nghe cả chuyện trước đây, cô mới chợt nhận ra, anh thật sự là một người đàn ông dịu dàng.
[Alo: Bơ đã từng kết một bài thơ thế này: Người ấy dịu dàng, người ấy đẹp trai. Người ấy giống anh cũng hào hoa, phong nhã… Bạn nào bít bài thơ này chép cho Bơ dzới. Bơ làm mất tờ báo có bài thơ này òi).
Thật sự là như thế. Anh không phải là người đàn ông dịu dàng thì làm sao có thể lo lắng khi cô ngồi ở cầu thang không vào nhà. Anh không phải là người đàn ông dịu dàng thì làm sao có thể kiên nhẫn kèm cô học khiến môn nào cô cũng đạt điểm cao, nhưng cô lại không nhận ra.
Có lẽ vì lần nào nhìn thấy anh, cô cũng cuống quít, run bắn lên. Mà cũng bởi vì mặt anh rất khó nhìn ra cảm xúc nên cô không thể biết được và đã không chú ý…
Cô cuối cùng cũng không thể nào phủ nhận được rằng anh yêu cô, thật sự yêu cô.
“Tề Diệu giờ cũng như trước đây, luôn coi em là người quan trọng nhất với cậu ta”.
“Anh khóa trên, anh trước đây biết Tề Diệu hả?”. Cô nghi hoặc hỏi.
“Anh chưa nói với em là cậu ta từng đến tìm anh sao?”
“Anh ấy đến tìm anh lúc nào?”. Trình Tâm Phi mở to mắt ngạc nhiên.
Vậy là cô đã không biết một số chuyện.
“Năm học trung học, lúc tan học, cậu ta cầm bức thư tình anh đã đưa cho em đến trước cửa lớp dọa anh”.
“Cái gì?”. Diệu từng cầm lá thư tình đó tới gặp anh khóa trên.
“Nhìn em ngạc nhiên như thế này vậy là không biết rồi. Năm đó anh bị cậu ta túm lấy cổ áo, hung hăng cảnh cáo”. Nhớ lại, anh vẫn thấy buồn cười. “Cậu ta đứng trước mặt anh, giơ bức thư tình lên, nói anh sau này không được viết thư tình cho em nữa. Cậu ta còn nói em là của cậu ta, nhưng vì em còn nhỏ nên sẽ chờ cho tới khi em trưởng thành”
Tề Diệu đi tìm anh khóa trên nói như vậy sao? Theo như lời anh nói thì anh đã yêu cô từ lâu rồi…
“Nói thật, lúc đó anh rất ngại. Anh không hề biết em đã có bạn trai mà bạn trai em lại đẹp trai như vậy, lại học Luật rất giỏi nên sau đó anh đã không nói lại với em”. Tề Diệu vừa tìm gặp anh đã “đánh phủ đầu” nói ra mình là gì của Tâm Phi.
“Giờ nghĩ lại, dân học Luật nên mới có thể uy hiếp đe dọa được người khác. Cậu ta rất sợ em bị người khác cướp đi đó. Ha ha ha!”.
Thấy Tiêu Duẫn Kiệt cười sảng khoái, Trình Tâm Phi lại muốn khóc. Thì ra không phải chỉ có cô “đơn phương yêu” anh thời gian dài mà anh còn yêu cô sớm hơn nữa.
Cả cô và anh sống bên nhau nhưng vì đã quá thân thiết nên không nói ra tình yêu trong lòng.
Nếu cô sớm nhận ra thì tốt biết mấy. Cuộc hôn nhân với anh đã hạnh phúc vô cùng.
“À, còn chuyện này nữa. Anh viết thư tình cho em lâu lắc, vậy mà bữa anh chở em và Duy Duy về nhà gặp chồng em. Cậu ta vẫn còn trừng mắt nhìn anh từ đầu tới cuối. Anh chưa bao giờ thấy ông chồng nào mà ghen như chồng em, làm anh không thể không lái xe đi ngay lập tức. Anh tin anh mà ở lại thêm một giây lập tức bị cậu ta bụp liền”.
Nghe anh Tiêu nói quá lên, Trình Tâm Phi liền bật cười.
Tiêu Duẫn Kiệt thấy cô cười cũng cười theo.
“Ha ha. Em phải cười vui vẻ như thế này, được chứ?”.
Cô cảm kích nhìn anh nói:
“Dzạ, em cảm ơn anh”.
“Em phải nhanh nhanh khỏi bệnh để anh có thể mời “mối tình đầu” của anh đến dự đám cướ, nhưng cấm em đi cùng với ông xã, anh ta tới lại khủng bố anh thì nguy to”.
Trong một công trình mấy tầng đang thi công, các công nhân ra sức đẩy nhanh tiến độ xây dựng.
Kiến trúc sư chính cùng với hai trợ lý đứng bên cạnh Tề Diệu thảo luận về từng văn phòng và cách bài trí của văn phòng Tổng giám đốc từ bàn làm việc cho tới tủ, bàn ghế tiếp khách đều được đầu tư thiết kế kỹ lưỡng.
Hai trợ lý một nam một nữ trước đây chỉ nghe đồn về Luật sư lớn Tề Diệu nay được gặp mặt nên rất phấn chấn. Họ có thể thấy Tề Diệu quả thực là một vị luật sư tài năng mọi lĩnh vực, và là một người đàn ông rất oai nghiêm.
“Văn phòng của tôi, anh muốn thiết kế như thế nào là tùy anh. Tôi không có yêu cầu gì đặc biệt”.
Anh chỉ cần mọi người cố gắng, còn phong thủy hay gì khác không quan trọng. Anh chỉ bản thiết kế.
“Nhưng tôi muốn có một tủ lớn để tài liệu”.
“Vâng, không có vấn đề gì”.
Tề Diệu nhìn đồng hồ.
“4 giờ rưỡi rồi, đã tới lúc tôi phải đến nhà trẻ đón con, rồi còn phải đi mua đồ ăn về nấu. Được rồi, hôm nay tới đây thôi, những vấn đề khác, ngày mai chúng ta lại bàn tiếp”.
Anh không để ý đến vẻ mặt hết sức ngạc nhiên của hai trợ lý kiến trúc sư rời khỏi chỗ đó.
“Kiến trúc sư, chúng ta có nghe nhầm không? Luật sư Tề sao có thể đi đón con, rồi đi mua đồ ăn, còn nấu ăn nữa. Ai nói với tôi đây là thật hay giả?”. Nữ trợ lý mở to mắt.
“Đó mà là luật sư nổi tiếng không có đối thủ với các vụ kiện nhận bào chữa đều có 99% là thắng kiện – Tề Diệu sao?”.Namtrợ lý cũng không thể tin được chính tai mình nghe được. “Một Luật sư lớn chẳng phải chỉ nghiên cứu các vấn đề về Luật Pháp, tại sao lại có thể đi mua đồ ăn về nấu cho một đứa nhóc?”
“Hai người lần đầu tiên nghe nên bất ngờ là tất nhiên. Nhưng đúng là thật đó, cậu ta đi mua đồ ăn về nấu cho con”. Lần nào bàn bạc với Tề Diệu, cứ tới 4 giờ rưỡi là Tề Diệu lại đi đón con, để mặc anh với các kiến trúc sư khác.
Lúc đầu anh rất nghi ngờ, có phải vị luật sư nổi tiếng này chỉ nói đùa nhưng sau đó nghe ông chủ Phương nói vợ Tề Diệu đang mắc bệnh nặng nên anh càng nể Tề Diệu hơn.
Thật ra chỉ cần thuê người giúp việc là mọi việc sẽ ổn thỏa nhưng Tề Diệu lại muốn tự mình làm tất cả càng khiến người ta cảm động. Anh đoán Tề Diệu làm như vậy để bà xã yên tâm chữa bệnh, cũng là để chờ bà xã về nhà.
“Thật đáng ngạc nhiên, luật sư nổi tiếng lại nấu ăn”.
“Đúng rồi, mất phong độ quá. Một giây trước đây còn là một luật sư lớn anh tuấn tự tin, đầy bản lĩnh nhưng một giây sau lại biến thành một ông bố đúng nghĩa, chà, khó tin quá”.Namtrợ lý không thể tưởng tượng ra cảnh Luật sư nổi tiếng đứng trong bếp.
“Ai nói cứ là luật sư nổi tiếng thì không thể làm tốt bổn phận làm chồng làm cha?”
“Thế vợ Tề Luật sư đâu? Vợ anh ấy không làm việc nhà sao?”
“Đúng thật, vừa làm việc ở Sở vừa làm việc nhà, vất vả lắm đó”.
“Hai người tới đây làm việc hay tới đây để tán dóc?”. Kiến trúc sư chính giục hai trợ lý. “Tốt, đem tất cả bản thiết kế cuộn lại, về công ty”.
Một người đàn ông vừa muốn chăm sóc gia đình, vừa muốn chu toàn công việc xem ra cũng mệt đứt hơi. Đối với chuyện gia đình Tề Luật sư, anh rất cảm động nhưng không thể giúp được gì. Điều duy nhất anh có thể làm lúc này là cứ tới 4 giờ rưỡi, tự động thả người.
Lúc lái xe đến nhà trẻ để đón Duy Duy tan học, Tề Diệu nhận được điện thoại gọi từ bệnh viện, mặt anh nhanh chóng biến sắc.
“Tôi biết rồi, tôi sẽ tới ngay lập tức”.
Anh gọi điện về nhà nhờ ba vợ giúp anh đón con. Anh chỉ nói anh có việc bận, Duy Duy có lẽ phải nhờ ba mẹ chăm sóc, không hề nhắc tới tình hình nguy kịch của Tâm Phi mà bệnh viện vừa thông báo.
Anh cấp tốc lái xe tới bệnh viện trong thời gian nhanh nhất có thể, chạy tới phòng cấp cứu.
Vừa nãy y tá gọi điện thông báo cho anh biết Tâm Phi đột ngột sốt cao và cô hiện đang trong tình trạng rất nguy kịch, anh cần phải tới bệnh viện để ký tên vào giấy xác nhận ngay lập tức.
Nguy kịch?…Nguy kịch…. Tim anh đập nhanh và dữ dội. Anh sợ, anh thật sự rất sợ. Nếu cô sốt cao thì sẽ rất nguy hiểm… Mặt anh căng thẳng, cả người cứng đờ.
Một tiếng sau bác sĩ mới ra nói với anh:
“Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch”.
Sự sợ hãi tột cùng trong phút chốc được giải phóng, Tề Diệu ngồi phịch xuống ghế, hai tay run run ôm lấy đầu.
Y tá đẩy vợ anh nằm trên băng ca ra, gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô gầy đi trông thấy.
“Giờ tôi sẽ đưa bệnh nhân về phòng bệnh, nhưng sau khi cô ấy tỉnh thì người nhà mới được phép vào thăm. Anh Tề có thể về, tôi sẽ gọi điện thông báo sau”.
“Không. Tôi sẽ ở lại bệnh viện tới khi nào vợ tôi tỉnh lại”. Anh phải nghe được giọng nói của cô, phải biết chắc chắn một điều rằng cô không sao.
Chờ hơn ba tiếng đồng hồ thì y tá ra nói với anh Tâm Phi đã tỉnh và anh có thể vào thăm cô.
Vừa bước vào trong phòng, Tề Diệu nhìn thấy cô, ngay lập tức cảm xúc lồng ngực anh bùng lên tới mức không thở được. Hai tay anh nắm chặt lấy bàn tay đầy kim tiêm của cô.
Trình Tâm Phi nói nhỏ:
“Anh à, em xin lỗi… làm anh lo lắng…”
“Em, tim anh lúc nãy như ngừng đập. Giờ nó mới đập trở lại”.
“Diệu……”
“Hứa với anh! Cho dù có chuyện gì đi nữa, em cũng phải cố gắng sống, được không em?”. Mắt Tề Diệu hoen đỏ, nghẹn ngào nói: “Phi Phi, anh xin em đấy. Anh không thể nào mất em được”.
Nhìn bàn tay to bè của anh nắm chặt lấy tay cô run run, Trình Tâm Phi bật khóc khi cảm nhận được tình yêu sâu sắc của anh dành cho cô…
“Diệu…”
Cô cứ một mực không muốn là gánh nặng cho anh nhưng anh lại sợ mất cô. Cũng giống như tâm trạng sợ hãi của cô lúc nãy. Cô sợ, sợ không được thấy anh nữa. Rốt cuộc cô cũng đã hiểu. Miệng thì nói anh đừng quan tâm tới cô nhưng thâm tâm lại muốn dựa vào anh.
Nếu như anh không thổ lộ tình cảm với cô, nói cho cô biết anh yêu cô nhiều như thế nào thì có lẽ cô đã không thể chống chọi nổi.
Nhìn chồng yêu vì mình mà khóc, cô thật sự không thể nào mở miệng nói ly hôn nữa.
Anh ấy yêu mình…
“Nếu anh mất em, anh phải làm sao?… Hic…”
Tề Diệu mất tinh thần khiến cả người anh đều run lên. Lòng Trình Tâm Phi đau nhói. Anh yêu cô nhiều như thế mà cô cứ một hai đòi ly hôn làm anh đau khổ đến thế nào. Bất giác cô nghĩ tới việc nếu cô khỏi bệnh và ra viện, cô sẽ yêu anh gấp trăm gấp ngàn lần, nhất định cô sẽ làm mọi thứ để anh được hạnh phúc.
“Phi Phi, em hãy hứa với anh! Hứa đi!”. Căn bệnh của vợ anh không phải là không thể chữa trị, nhưng anh vẫn muốn được nghe chính miệng cô nói để sự sợ hãi trong lòng anh tiêu tan.
“Dzạ… Em hứa với anh. Vì anh, không cần biết có bất kỳ chuyện gì xảy ra, em sẽ cố gắng chống chọi với bệnh của em”.
Sợ sợ hãi cũng tạm giảm đi một nửa, Tề Diệu xúc động ôm chặt lấy cô:
“Anh cảm ơn em. Anh yêu em, Phi Phi”.
“Em cũng yêu anh”.
“Ừm, hai chúng ta cùng ngoắc tay”. [Bơ lượn qua: “Trẻ con thía anh chị”. Tề Diệu quát: “Đi-chỗ-khác-chơi”. Bơ: “Biến liền”)
Không ngờ anh cũng học cách ngoắc tay của con trai, nước mắt cô càng trào ra.
“Dzạ, anh và em ngoắc tay”.
Cả ngày, Tề Diệu mừng rỡ như phát điên. Anh nói to tới mức các công nhân đều mất hồn, làm ông chủ Phương tới giám sát tiến độ cũng giật mình.
“Tề Diệu, cậu sao thế?”. Ông chủ Phương vội hỏi.
Tề Diệu liền ôm cổ ông chủ Phương.
“Chú Phương, cảm ơn chú đã luôn quan tâm tới cháu. Cả đời này cháu coi chú như cha cháu”.
Thấy Tề Diệu đột nhiên ôm ông chủ Phương nên ai cũng lấy làm lạ.
“Tề Diệu, có phải bệnh viện đã thông báo tin tốt không vậy?”
Ông chủ Phương đoán việc Tề Diệu bất ngờ ôm lấy ông như thế này chắc chỉ xoay quanh việc của vợ.
Gương mặt anh không giấu được sự mừng rỡ.
“Đúng thế. Bệnh viện mới gọi điện tới thông báo cho cháu là đã tìm được ân nhân hiến tủy thích hợp với vợ cháu”
“Thật sao? Chúc mừng cậu. Chắc ông trời cảm động với tất cả những gì cậu đã làm với vợ cậu”. Chính ông còn bị làm cho cảm động nữa là ông trời.
“Cảm ơn chú”.
Công trường ai cũng lên tiếng chúc mừng. Tề Diệu cảm động trước những lời đó còn hơn với lúc đồng nghiệp chúc mừng anh thắng kiện.
“Tôi xin cảm ơn tất cả mọi người”.
“Sao cậu không tới bệnh viện ngay đi?”. Ông chủ Phương cười nhưng mắt lại hơi đỏ.
“Dzạ, cháu muốn xin phép chú cho cháu tới bệnh viện!”.
“Thằng này, xin phép gì mà xin phép. Đi đi!”
“Dzạ!”
“Nhớ sau khi vợ cậu ra viện, tôi mời cả nhà cậu ăn cơm”
Cuộc giải phẫu ghép tủy thành công, không hề phát sinh bất kỳ bài xích nào. Sau đó Trình Tâm Phi bắt đầu điều trị bằng hóa chất. [Hùi xưa, coi phim gì cũng có nói “bài xích”… nôm na là… chuyện gì bất thường)
Nửa năm sau…
Vì mẹ Trình nhất quyết muốn chăm sóc cho con gái nên Tâm Phi tạm thời về sống với mẹ. Tề Diệu cũng đồng ý. Vợ anh dù sao đi nữa cũng còn yếu, cần mẹ chăm sóc.
Sau khi công ty Luật thành lập, anh giao việc cho cấp dưới và chỉ giải quyết những chuyện quan trọng nhất. Trừ khi khách hàng chỉ đích danh muốn anh làm luật sư đại diện, còn không anh đều giao cho các luật sư khác.
Hàng ngày, sau giờ làm việc, anh đi đón nhóc Duy Duy rồi lái xe đến nhà ba mẹ Trình thăm vợ và ở lại ăn cơm. Anh tin, ngày cô về nhà với anh không xa nữa.
Sau bữa tối, Duy Duy xem ti vi cùng ông bà ngoại trong phòng khách. Trình Tâm Phi ra trước ban công ngắm trăng.
Nhìn bầu trời đêm đẹp lung linh, cảm xúc của cô ùa đến.
Bất chợt, người cô được choàng lên bởi một chiếc áo khoác. Cô không cần quay đầu lại cũng biết ai choàng cho mình.
“Ở đây lạnh lắm. Sau này ra đây đứng em phải mặc áo khoác”.
Đúng là hơi lạnh. Hì. Tề Diệu lo lắng quá rồi. Nhưng cô cũng cảm thấy rất ấm áp trước sự chăm sóc của anh.
“Em cảm ơn”. Cô cười. Qua đợt xạ trị bằng hóa chất làm cô rụng hết tóc, giờ phải đội mũ len”.
Tề Diệu nhìn vợ, môi cong lên. Nhìn cô hơi yếu nhưng sắc mặt đang dần trắng hồng trở lại. Anh chắc chắn không bao lâu nữa cô sẽ hoàn toàn khỏe mạnh.
“Sao anh nhìn em? Vì không có tóc nên giống “ni cô”…
Trình Tâm Phi nói chưa hết câu đã bị anh ôm vào lòng, hôn lên môi.
“Anh yêu em, Phi Phi”
Ui trời. Cô còn chưa nói hết câu. Lúc nãy cô chỉ định giỡn chút cho vui.
Không biết tại sao sau khi cô mắc bệnh và phải điều trị lâu dài như thế, cô lại có cảm giác anh và cô lúc đó mới thực sự là vợ chồng, chỉ cần nhìn vào nhau là hiểu được tâm tư tình cảm của nhau.
Rời môi cô, Tề Diệu vẫn ôm chặt lấy cô.
“Cảm ơn em”.
“Sao lại cảm ơn em?”. Cô giương đôi mắt lấp lánh nhìn sâu vào mắt anh.
“Vì chuyện em đã hứa với anh”. Anh lại hôn lên môi cô. “Cảm ơn em đã cố gắng chống chọi với tất cả”. Đợt trị liệu có thể nói là rất khổ, nhưng cô chưa bao giờ mở miệng than vãn, lúc nào cũng vui vẻ.
“Chẳng phải em đã ngoắc tay với anh đó thôi”
“Giờ ngoắc tay nữa em”
“Ủa, sao lại ngoắc nữa?”
“Chúng mình ngoắc tay, phải sống với nhau cả đời”. Tề Diệu giơ ngón tay ra chờ cô cũng giơ ra nhưng lại không thấy. “Phi Phi?”
“Em có được đưa ra điều kiện không?”
“Điều kiện gì? Muốn gì anh cũng chiều”.
“Em muốn sao trên trời kia kìa, anh hái xuống cho em được chứ?”. Trình Tâm Phi nói xong cười khẽ. Biết anh yêu cô nhiều như thế nào nên giờ lòng cô đã không còn bị đè nén như trước kia, vô tư hơn rất nhiều.
“Anh hái xuống cho em liền đây”.
Anh nói xong thì định trèo lên ban công, cô vội ôm chầm lấy anh.
“Anh làm gì thế? Em giỡn, em nói giỡn thôi. Đừng có tưởng thật. Em biết anh sẽ hái xuống cho em mà”.
“Vậy giờ nói điều kiện khác của em đi?”
“Em muốn chúng mình không chỉ sống với nhau cả đời mà còn yêu nhau tới già, được không?”. Cô cười.
“Đồng ý, yêu nhau tới già”.
Cả hai hôn nhau, sau đó ngoắc tay.
“Ba mẹ ơi, Duy Duy cũng thích ngoắc tay”. Tề Duy Duy từ phòng khách chạy ra gọi ba mẹ vào ăn trái cây. Nhìn thấy ba mẹ đang ngoắc tay nên cậu bé cũng chìa ngón tay nhỏ xíu ra.
“Ừm, cả nhà mình cùng ngoắc tay nào!”