Không khí có phần căng thẳng, nhưng hai bên lại không có tiếng động nào. Ván cờ đang đi đến hồi kết nhưng vẫn bất phân thắng bại.
-Hoàng thượng, đệ đang phân tâm...
Người mặc đồ trắng làm tan bầu không khí căng thẳng. Người đối diện không có chút suy chuyển.
-Không có....
Người kia nhếch môi, cười nhưng rất lạnh lẽo.
-Lăng Nguyên, dù đệ đã làm Hoàng đế nhưng không giấu được tâm tư đối với ta đâu.
Người tên Lăng Nguyên mắt khẽ động.
-Hoàng huynh, người che giấu tâm tư là huynh mới phải.
Cả hai cùng bật cười, nụ cười ảm đạm lạnh lẽo, cùng với đó là sự tranh đấu để dành quyền lực.
Hai người này chính là Hoàng đế và Vương gia của Thanh Phong Quốc. Người y phục trắng là Vương gia Vũ Lăng Ngọc, người còn lại Vũ Lăng Nguyên Hoàng đế của Thanh Phong. Có thể nói, từ ngày lên ngôi tình cảm huynh đệ đã không còn như trước.
-Hoàng đệ, có phải đệ lo lắng chuyện trong triều khi sáng?
Ván cờ dường như đã kết thúc, hai người không còn để tâm đến nó.
-Lo lắng, trong từ điển của trẫm đã không có hai chữ đó. Chỉ là bọn quan lại đứng dưới trướng của Tể tướng làm ầm lên việc Hàn Ngọc Yên bị bắt... Chuyện đó cũng không có gì đáng ngại, chỉ là không ngờ có kẻ đêm hôm vào cung đem người đi.
Ánh mắt sắc bén của Lăng Nguyên đặt lên Lăng Ngọc.
-Vậy đệ không có ý đi tìm sao? Dù sao cô ta cũng là người được Tiên hoàng chọn ban hôn cho đệ.
-Cô ta... Chỉ là một quân cờ mà thôi. Tể tướng cho cô ta vào cung cũng chỉ để đạt được mục đích của mình.
Con ngươi của Lăng Ngọc thu lại, miệng cười nói.
-Đệ thực sự muốn từ bỏ tài nữ Bình Thành sao, với lại ta thấy cô ta không phải là người bị lợi dụng đâu...
Lăng Nguyên nhìn Lăng Ngọc, cười giễu cợt.
-Huynh thích nàng ta sao, vậy sao khi tìm được trẫm ban nàng ta cho huynh.
Khuôn mặt Lăng Ngọc khựng lại, nhìn thẳng vào mắt Lăng Nguyên.
-Đệ đúng là không thương hoa tiếc ngọc, ta chỉ muốn xin đệ một cung nữ mà thôi. Sau này nếu ta gặp được nàng cũng không cần xin phép đệ.
Ánh mắt Lăng Nguyên lóe sáng, lườm Lăng Ngọc rất nhanh, thái độ vẫn như cũ.
"Xin phép... Hắn chưa bao giờ xin ta. Chỉ vì tiểu cung nữ mà xin ta sao, chắc chắn có vấn đề "
-Chỉ là một tiểu cung nữ, huynh không cần xin phép trẫm. Nhưng nếu sau này tìm được, đem nàng ta qua gặp trẫm. Trẫm thực sự muốn xem, ai đã làm cho Hoàng huynh mất công tới xin ta.
"Rõ ràng từ chối... Chắc hắn đã phát giác chuyện tối qua "
Lăng Ngọc mỉm cười sắc bén.
-Được, nhưng không phải đệ biết chuyện tối qua rồi sao... Ta đã gặp nàng ta ở đó...
Lăng Nguyên mặt thản như không, hắn biết rằng Lăng Ngọc đã phát hiện hắn cho người theo dõi. Sự lạnh lẽo toát ra từ hai người, không ai thua kém ai, căn phòng trắng lệ bị át đi bởi sát khí nặng nề.
Cả hai cười như không cười, trong lòng đều có tâm tư, nhưng đều che giấu kín đáo để người đối diện không nhận ra. Tuy nhiên, đều chung một suy nghĩ, cả hai đều nghi ngờ cung nữ kia, sau khi cung nữ kia lừa Hoa phu nhân, nàng biến mất một cách bí ẩn chắc chắn liên quan đến Hàn Ngọc Yên. Nhưng họ vẫn không nghi ngờ đó là Hàn Ngọc Yên, vì Ngọc Yên mà theo họ biết nàng không có võ công.
Ánh mắt hai người họ rực lửa nhìn nhau, không kém không khí chói chang ngoài kia.
Ngoài cung.
Thời tiết nóng nực của mùa hạ làm cho con người không muốn ra ngoài. Hơi nóng làm căn phòng nóng rát. Liễu Linh vừa quạt vừa than.
-Tỷ tỷ, thế này làm sao đi...
Đối với Ngọc Yên, cảm giác này đối với nàng cũng như không. Từ năm 10 tuổi, khi được sư phụ thu nhận phải chịu sự khắc nghiệt của mùa hè, sự lạnh lẽo của mùa đông. Nàng cũng không hiểu tại sao sư phụ lại nghiêm khắc với nàng, cách dạy dỗ đối với nàng rất khác biệt. Nàng nhận ra điều đó vì nàng còn có sư huynh là Lục Diệp, cách dạy hoàn toàn rất khác nhau. Thay vì nàng luyện công gần 20 giờ, thì Lục Diệp chỉ 15 tiếng. Võ công của nàng có học khó khăn hơn Lục Diệp, nhưng nàng không hề ghen tị Lục Diệp vì Lục Diệp đối xử với nàng rất tốt. Ngọc Yên từng hỏi sư phụ tại sao đối xử với nàng như vậy nhưng sư phụ chỉ nói là chuẩn bị cho nàng lúc 16 tuổi. Lúc đó nàng không hiểu, nhưng mọi chuyện bây giờ đã rõ ràng, chắc chắn sư phụ đã biết từ đầu. Người kêu nàng ăn trộm cổ ngọc cũng là sư phụ, rõ ràng người ấy liên quan đến chuyện này. Ngọc Yên húp chén trà nóng, vị trà khá chát, chát như lòng nàng.
-Thật là, do người sao? Sư phụ....
Ngọc Yên không hận sư phụ, nàng cũng không thấy chán ghét. Nàng tin tưởng con người ấy, nếu đã đưa nàng tới đây ắt hẳn có lí do.
-Tỷ tỷ, tỷ nghĩ gì mà đăm chiêu vậy.
Liễu Linh phá tan suy nghĩ của Ngọc Yên.
-Không có gì....Chỉ là một số việc...
Liễu Linh từ lúc biết thân phận của nàng, không dám hỏi nhiều, cũng không hành động bừa bãi. Cô biết, nếu Ngọc Yên muốn nói không cần phải hỏi nhiều.
-Muội mặc đồ kiểu gì vậy?
Nàng bật cười lớn, không kiềm chế được cảm xúc. Liễu Linh cũng không chú ý, nàng gần như cởi hết đống đồ chỉ còn lớp áo mỏng tang.
-Tỷ, trời nóng thế này, muội và tỷ đều là con gái nên không sao.
-Vậy hôm nay chưa cần đi đâu, lát nữa trời dịu một chút muội cùng ta đi mua chút đồ.
Liễu Linh hớn hở, tính tình như trẻ con.
-Thật sao, thế là lát nữa muội có thể mua kẹo, bánh....bla....bla
Ngọc Yên chỉ gật nhẹ, trong lòng cười nhạt. Trời đang nóng thế này, nhưng có chút biến đổi chắc lát nữa trời sẽ có một trận mưa to. Quả nhiên, trận mưa kéo dài gần hai tiếng, làm nguội lạnh sức nóng của mặt trời.
-Yên tỷ, trời tạnh mưa rồi, chúng ta có thể ra ngoài được rồi.
Liễu Linh không chờ được, cứ hối thúc làm nàng đau hết cả đầu. Đối với nàng, Liễu Linh không khác gì đứa trẻ lên ba.
-Được rồi, chúng ta đi thôi....Nhưng muội nên nhớ cách xưng hô, ta là Liễu Anh.
Sau cơn mưa, trời quang mây tạnh. Chỉ còn không khí ẩm ướt, vài tiếng tí tách nhỏ. Con đường lại đông đúc như xưa, không khí ồn ào náo nhiệt.
-Công tử, muội muốn mua thứ này... Thứ này... Thứ này... Thứ này nữa..
Liễu Linh chạy quanh khắp thành, nàng chưa bao giờ cảm giác vui như thế này từ khi mất gia đình. Thấy được nụ cười của Liễu Linh, Ngọc Yên có phần an tâm.
-Muội chạy từ từ thôi, cẩn thận đi lạc.
Người sợ đi lạc mới là Ngọc Yên, nàng mới đến đây không thích ứng được kịp thời. Nhưng Liễu Linh thì khác, nàng ta là người ở đây khó mà đi lạc. Có lẽ nàng nghĩ quá nhiều rồi.
-Linh, đi theo ta...
Liễu Linh bây giờ cầm một đống đồ ăn vặt, nhìn như trẻ con. Nàng chạy lăn xăn theo Ngọc Yên đi vào một tiệm bán y phục nam nhân. Bây giờ Ngọc Yên giả nam nên không nghi ngờ gì và chẳng ai để ý đến Liễu Linh nên rất thoải mái.
-A Linh, muội thay bộ này đi.
Nàng đưa cho Liễu Linh y phục màu xanh nhạt, đơn giản mà tinh tế.Nếu mặc vào chẳng khác tiểu thư đồng.
-Công tử, sao ta phải mặc đồ này?
-Để dễ bề hành động, sau này ta sẽ dạy muội một chút võ công để phòng thân.
Liễu Linh tròn mắt nhìn, không ngờ một tiểu thư khuê các lại biết võ công,nhưng cô vô cùng vui vẻ. Ngọc Yên tiếp tục chọn đồ không để ý đến thái độ của Liễu Linh. Vài người trong tiệm thì thầm to nhỏ nhưng đủ để nàng nghe thấy.
-Ngươi biết gì chưa, Hoàng thượng đang ráo riết tìm Ngọc Yên tiểu thư phủ Tể tướng đấy... Nàng ta mới vào cung chắc được Hoàng thượng yêu thích lắm, dù gì cũng là đệ nhất tài nữ...
-Không phải, ta nghe nói Tể tướng uy hiếp Hoàng thượng...
-Nàng ta bị bắt cóc trước mũi mà không biết, chắc cũng không yêu thương gì đâu...
-Nàng ta nổi tiếng vậy... Nhưng nghe nói Hoàng thượng chỉ thích Lương phi phủ Đại tướng quân...
Bla... Bla....
Nhiều người xúm vào, người nói trên mây dưới đất, nói đến mức không biết đời nào mới xong. Nàng cười khẩy.
"Đúng là buôn dưa lê bán dưa chuột, Lương phi? Chắc là sủng phi của hắn đây mà... "
Nàng không muốn quan tâm, nhưng không ngờ tin tức dâng ra trước miệng, có lẽ từ nay không cần phải mua tin chỉ cần tìm chỗ nhiều chuyện như thế này là được rồi.
-Tỷ tỷ...
Giọng khẽ bên tai, nàng quay người lại. Là một khuôn mặt thanh tú, mái tóc vén cao, màu xanh hoà quyện với làn da rất đẹp mắt. Liễu Linh nghe hết chuyện vừa nãy, không khỏi lo lắng cho Ngọc Yên, cô không hiểu sao nàng lại từ bỏ cuộc sống xa hoa, nhưng chắc là vì "ghen " chăng?
Ngọc Yên nhìn thái độ của Liễu Linh, vẻ mặt nói lên tất cả. Nàng khẽ cười.
-Ta không sao?
Vừa nói một cái, ngực nàng quặn đau, cơ thể bũn rủn, trán đầy mồ hôi.
-Công tử, sao vậy?
Liễu Linh vội đỡ Ngọc Yên.Nàng lắc đầu nhẹ, ra vẻ không sao.
"Cơ thể này có triệu chứng suy nhược, lần trước còn khó dùng khinh công. Chắc chắn đã ăn uống gì đó "
Nàng từng được sư phụ dạy về y thuật nên không khó khăn nhận ra. Nàng trấn tĩnh Liễu Linh, trả tiền rồi ra khỏi tiệm.
Binh lính từ đâu chạy qua, may nàng kéo Liễu Linh lui, không thì gặp rắc rối rồi. Mọi người xung quanh chỉ trỏ xì xào bàn tán. Có nhiều binh lính như vậy, rõ ràng là đi tìm nàng.
"Tìm... Không biết tìm thật hay tìm giả ". Nàng cười lạnh, thái độ làm người bên cạnh thấy sợ hãi.
-Từ nay đi cạnh ta phải cẩn trọng.
Nàng nói một câu quả quyết với Liễu Linh, nàng biết nếu không cẩn thận mất mạng như chơi. Liễu Linh cảm thấy hơi sợ hãi, muốn xua đi bầu không khí nặng nề.
-Ta biết rồi tỷ,... Nhân lúc còn ở đây, chúng ta đi chơi một vòng đi!
Ngọc Yên nhìn lên trời, có vẻ sắp tối. Liễu Linh hiểu ý, nũng nịu.
-Tỷ, ta chưa bao giờ được đi chơi đêm...
Thái độ dễ thương như vậy, nàng thật sự không cưỡng lại được, mềm lòng gật đầu đồng ý.
Trời càng khuya, càng náo nhiệt. Đèn lồng được treo lên khắp nơi, ánh sáng len lỏi đến từng nhà. Không khí còn náo nhiệt hơn khi sáng. Lúc này, thời cơ nhân hoà địa lợi của các cặp đôi nam nữ, nhiều lần nàng và Liễu Linh vô tình nhìn thấy đỏ mặt bỏ qua. Nhưng cũng không để ý lắm, con mắt hai người dán vào các gánh xiếc. Ở hiện đại, nàng cũng không được giải trí như thế này, dù là một số kĩ thuật nhỏ nhưng nàng vô cùng thích thú, tiếng cười của hai người hoà vào đám đông, cả hai cùng nhau chơi những trò chơi nhỏ, thật sự rất vui.
Trong đám đông, đột nhiên Ngọc Yên bị đẩy một cái.
-Xin lỗi...
Lời nói lướt qua rất nhanh. Ngọc Yên sững lại.
"Giọng nói, mùi hương lúc nãy... "
Nàng mở to mắt, quay lại nhìn.
-Sư phụ....!