Beta: Đại Tổng Quản
"Cút đi!"
Nhìn Tần Thất Bảo bị dọa phát sợ, tiểu quỷ lập tức bay tới trước cửa, dữ dằn kêu một tiếng, cả người tỏa ra quỷ khí màu đen, khiến nữ quỷ kia sợ hãi chạy đi mất.
Tiểu quỷ này nhìn nhỏ vậy, không ngờ lại là ác quỷ, còn dữ như thế, thật đáng sợ!
"Bên này, Lưu Tiểu Vũ, bên này còn nữa."
Tên của tiểu quỷ là Lưu Tiểu Vũ, nó đã sớm nhấn mạnh với Tần Thất Bảo rất nhiều lần nhưng cô còn không dám nhìn nó chứ nói chi là gọi tên? Đây chính là lần đầu tiên cô gọi tên nó.
"Không vấn đề gì, cứ để em giải quyết hết cho."
Hai mắt Lưu Tiểu Vũ sáng rực, cảm thấy vô cùng hưng phấn, thiên sư tỷ tỷ đã chịu gọi tên nó, đã vậy còn tán thành với nó, nó nhất định sẽ không làm cô thất vọng.
Thế là Lưu Tiểu Vũ vì muốn Tần Thất Bảo thật lòng giúp nó về báo thù, tinh thần tăng lên 200%, tống cổ mấy con quỷ ở xung quanh đi, thậm chí trong đó còn có cả ác quỷ.
"Em mạnh như vậy... Có thể, có thể làm em trai chị không?"
Tần Thất Bảo thấy những con quỷ xuất hiện xung quanh đều bị Lưu Tiểu Vũ đánh chạy mất, nhịn không được mở miệng hỏi.
Nếu có Lưu Tiểu Vũ làm em trai, vậy thì cô sẽ không cần quấn lấy bác sĩ Phó một cách mất kiểm soát nữa, cũng không bị bắt uống nhiều thuốc như thế. Lưu Tiểu Vũ có bản lĩnh lớn, có thể đuổi đánh những con quỷ khác, nói không chừng nữ quỷ áo trắng lúc trước cũng không đánh lại nó!
"Không được, em báo thù xong thì chắc chắn sẽ bị quỷ sai đưa tới địa phủ, quỷ giết người là vi phạm luật của địa phủ, sẽ bị giam ở địa phủ chịu phạt." Lưu Tiểu Vũ lắc đầu, có vẻ uể oải.
"Vậy sao em còn muốn báo thù? Bố dượng cậu giết em, em báo thù mà còn bị phạt! Lỗ cỡ nào chứ!" Tần Thất Bảo nghe vậy kinh ngạc nói, cô còn không biết Qủy giới còn có luật như thế này. Nhưng mà suy nghĩ kỹ chút thì cũng có lí, quỷ và người vốn đã tách biệt, tội phạm thì sẽ có luật pháp xử lí, nếu để quỷ tùy tiện giết người, vậy xã hội coi như loạn lớn!
"Nếu không em đừng đi báo thù, ở lại làm em trai chị, không phải em đã nói chị là thiên sư sao? Vậy nếu ngày nào đó chị phục hồi trí nhớ thì sẽ dẫn em đi đầu thai, thế nào?" Hai mắt thiếu nữ xoay vòng vòng, cố gắng mỉm cười hỏi.
So với những con quỷ khác, Lưu Tiểu Vũ có vẻ dễ gần hơn nhiều, chỉ cần không hiện nguyên hình, giữ hình dạng một đứa trẻ 6, 7 tuổi, Tần Thất Bảo vẫn tạm chấp nhận được.
Không đúng sao, hôm nay nó đều không chủ động hù dọa, nghe lời giữ khoảng cách với cô, dáng vẻ ngoan ngoãn nịnh nọt, nhìn quen rồi cũng không thấy sợ nữa.
"Không! Em nhất định phải báo thù! Nếu không dù có uống canh Mạnh Bà em cũng không quên được! Không giết ông ta em sẽ không cam tâm!" Tiểu quỷ giơ tay lên thành nắm đấm, trong mắt tràn đầy sự thù hận.
"Thằng nhóc quạ đen này, chất lượng canh Mạnh Bà sao có thể tệ vậy? Nếu mà như em nói thì Mạnh Bà đã sớm bị địa phủ đuổi việc!" Tần Thất Bảo nhịn không được phản bác.
"Thiên sư tỷ tỷ, chị tới địa phủ rồi hả?!" Lưu Tiểu Vũ nghe vậy thu lại sự hung ác trên mặt, mặt hâm mộ nhìn cô.
"Chị không biết, cho dù có đi rồi thì chị cũng không nhớ." Tần thất Bảo lắc đầu.
"Vậy sao chị biết canh Mạnh Bà có chất lượng tốt??" Tiểu quỷ tò mò hỏi.
"Chị ngây ngốc ở bệnh viện lâu vậy còn chưa từng thấy ai nhớ được kiếp trước, cậu nhìn đi, bọn họ còn không tin có quỷ nữa, còn xem tôi là người bệnh tâm thần, người bên ngoài đoán chừng cũng giống vậy, vậy canh Mạnh Bà chất lượng không tốt hả?"
Tần Thất Bảo nói như chuyện đương nhiên, trong giọng nói còn mang theo chút căm hờn, ở đây cô không nơi nương tựa, mặc dù mấy chị y tá rất quan tâm cô nhưng đều nghĩ cô bị bệnh.
Cho nên có đôi lúc cô hi vọng, có một ngày tất cả mọi người có thể nhìn thấy quỷ giống cô, bởi như vậy thì tất cả người trong bệnh viện cũng bị điên, cũng sẽ không xem cô là người điên.
"Nhưng mà, Thiên sư tỷ tỷ, em vẫn muốn báo thù." Tiểu quỷ nghe vậy cúi đầu nói.
Báo thù là chấp niệm của nó, không thể vì vài lời khuyên của người khác mà buông bỏ được.
"Em muốn xuống Địa ngục thì chị cũng không ngăn được, chị không có gì để giúp, nhưng thấy em giúp chị đuổi nhiều như vậy quỷ, có thể lấy chút đồ trong kia của chị coi có gì cần dùng đến, chị cho em mượn."
Tần Thất Bảo không tiếp tục khuyên, đưa tay chỉ vào đống đồ trước mặt, đứng dậy đi về giường.
Những vật này với cô mà nói tạm thời không có tác dụng gì, những lá bùa này rất đẹp, nhưng trông thì ngon mà không dùng được, không có chú ngữ, căn bản khải không thể dùng!
Về phần những đồ khác như lư hương chu sa, cũng là đồ vô dụng với cô, Lưu Tiểu Vũ có thể sử dụng, cho nó cũng không sao.
"Cái này, những thứ này cho em mượn thật hả?!"
Tần Thất Bảo không thấy sao, tiểu quỷ nghe vậy lại trợn tròn hai mắt, vẻ mặt không thể tin.
Mấy thứ này đều là đồ đạo sĩ hay mang theo, không nói tới cái khác, chỉ cần mấy lá bùa do Thiên Sư viết cũng vô cùng quan trọng rồi, đổi lại những đạo sĩ khác, đừng nói là cho quỷ mà bán cho người khác cũng không nỡ đó!
"Em đừng đem đi phá đó!" Tần Thất Bảo nhìn dáng vẻ hưng phấn Lưu Tiểu Vũ, bỗng có chút hối hận, tiến lên che đống đồ của mình lại.
Những lá bùa này cô không biết có tác dụng gì, nhưng Lưu Tiểu Vũ rõ ràng là biết.
"Em không phá đâu, mấy lá bùa này với em cũng vô dụng, em chỉ cần một cái, có thể làm cho em thuận lợi vào trong nhà là được." Tiểu quỷ đưa tay nắm lấy một lá bùa vàng không có chữ nào, cười hì hì nói.
Lá bùa không có gì này có thể để nó để nhờ hồn thể, sau đó không bị trấn trạch phù uy hiếp thuận lợi vào nhà.
"Không cần gì nữa à?" Thấy nó tự giác như thế, Tần Thất Bảo cũng ngẩn người.
"Đương nhiên không cần, chị toàn vẽ bùa tấn công, em cũng không muốn chết thêm lần nữa!"
Tiểu quỷ thấy cô tiện tay cầm một lá "Ngũ Lôi phù", đột nhiên lắc đầu, mặt trắng bệch bay ra xa mấy mét.
Thiếu nữ thấy thế quay đầu nhìn lá bùa trên tay, bỗng nhiên có một chủ ý.
*
"Được rồi, đừng khóc nữa, con nó đã mất hơn một tháng, em khóc thế này nó ở trên trời nhìn thấy cũng sẽ buồn."
Lúc này, trong một khu chung cư cao cấp nằm gần bệnh viện Đệ Tam, một người phụ nữ nhìn mấy đứa học sinh cùng chung cư mình mặc đồng phục tiểu học chạy qua chạy lại trước mặt, bỗng dừng chân, bụm mặt ngồi xổm xuống.
Một người đàn ông theo sát cô ấy cũng ngồi xổm xuống, ôm cô an ủi.
Người phụ nữ này chính là Trần Diệp - mẹ của Lưu Tiểu Vũ, lúc trước cô ấy là một lập trình viên, nhưng sau khi con trai chết thì đã từ chức.
Lương của lập trình viên không thấp, trình độ của Trần Diệp lại cao, những năm gần đây cũng để dành không ít tiền tiết kiệm, chỉ có điều bình thường công việc nhiều, thường xuyên tăng ca, vốn không có thời gian chăm sóc con cái, nên thường giao hết việc chăm con cho chồng mình là Vương Kiến Quốc.
"Đều do mẹ không tốt... Trước đây em không nên chỉ ôm công việc khư khư, nếu em chăm sóc Tiểu Vũ thật tốt, nó sẽ như những đứa bé này, vô cùng vui vẻ đi học rồi về nhà... Huhuhu..."
Trần Diệp suy sụp bụm mặt khóc lớn, nửa năm trước con trai cô sinh bệnh nằm viện vậy mà cô không thèm dành chút thời gian để chăm lo, vào tháng trước làm cho Lưu Tiểu Vũ lén chạy đến tìm, kết quả trên đường bị kẻ xấu làm hại.
Người kia cho Lưu Tiểu Vũ uống thuốc độc, còn đâm mấy nhát lên người nó, tới sáng ngày thứ hai thi thể mới được công nhân vệ sinh phát hiện ở trong đống rác trong ngõ nhỏ, đã hoàn toàn thối rữa.
Nghĩ tới điều này, trái tim Trần Diệp nhói đau không chịu nổi, khóc tới mức không thở được... Tiểu Vũ của cô, lúc chết nhất định vẫn nghĩ tới người mẹ vô trách nhiệm này sao không tới thăm nó, nhất định nó rất đau, rất khó chịu!
"Không phải lỗi của em, là do anh vô dụng, em kiếm tiền là để nuôi gia đình, anh là một người đàn ông lại không thể gánh vác cùng em, không kiếm được tiền không nói mà cả con trau mình cũng trông coi không xong, để nó trốn khỏi bệnh viện bị người giết hại, là do anh vô dụng! Vô dụng, anh thật vô dụng...!"
Vương Kiến Quốc cũng vô cùng kích động, đưa tay đánh mạnh vào đầu mình như muốn đập bể đầu vậy.
"Kiến Quốc, anh đừng như vậy!"
Hai người làm ồn ào khiến không ít người qua đường nhìn qua, Trần Diệp nghe thấy tiếng đánh cũng không quan tâm mình đang khóc, quay lại dùng sưc ôm lấy tây Vương Kiến Quốc kêu lên.
"Tiểu Diệp, mấy năm qua là do anh liên lụy em..."
Bị Trần Diệp ngăn cản như thế, rốt cuộc Vương Kiến Quốc cũng dừng tay, khổ sỡ nói.
Mà Trần Diệp nghe vậy lại khóc nhào vào ngực hắn ta, không nói gì chỉ lắc mạnh đầu.
*
Hai người ôm nhau khóc nức nở, sau khi khóc xong đứng ở dưới lầu điều chỉnh cảm xúc một lát rồi mới đi lên.
"Dì Trần, ba, hai người đã về."
Vừa mở cửa, một thiếu niên nghe thấy âm thanh ở ngoài nên đi ra, chào hỏi bọn họ, cũng chủ động tiến lên cầm đồ giúp, có vẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Thiếu niên này khoảng 14 tuổi, vẫn là một thằng nhóc choai choai, mặc đồng phục trung học, dáng vẻ trắng trẻo sạch sẽ, giống Vướng Kiến Quốc đến mấy phần, chính là con của Vương Kiến Quốc và vợ trước.
"Tử Hoa, con đi làm bài tập đi, cha nấu cơm xong sẽ kêu con."
Vương Kiến Quốc phất tay với con trai mình, dùng mắt ra hiệu cho nó biết tâm trạng Trần Diệp không tốt, kêu nó mau trở về phòng.
"Được, vậy con vào phòng làm bài tập tiếp."
Vương Tử Hoa thấy thế cũng không nhiều lời, quay người về phòng, sau khi đóng cửa lại thì cầm bút quăng tùy ý lên bàn, lên giường cầm điện thoại chơi game.
Cũng không biết ba cậu đã giải quyết "cá bé" xong, khi nào mới giải quyết "cá lớn" đây.
Mau mau chiếm lấy căn nhà của bà già kia, rồi cả xe và tiền tiết kiệm, đến lúc đó cậu sẽ thành phú nhị đại, không cần cố gắng học tập, muốn mua cái gì thì mua cái đó!
Đúng vậy, thật ra hung thủ giết Lưu Tiểu Vũ là Vương Kiến Quốc, nói chính xác hơn là Vương Kiến Quốc và con trai ông ta cùng lập kế hoạch.
Từ ngày bọn họ chuyển tới ở cùng mẹ con Trần Diệp thì đã bắt đầu có kế hoạch, tới giờ đã gần hai năm, một tháng trước mới bắt đầu thực hiện, giết Lưu Tiểu Vũ chỉ là bước đầu tiên, mục đích là làm Trần Diệp suy sụp, sau bước này mới là bước quan trọng.
Vương Kiến Quốc và con trai mình đã sớm bàn bạc xong, hai ngày nay đã bắt tay làm, trước tiên làm một bản di chúc giả, rồi sắp đặt đẩy Trần Diệp từ trên lầu xuống, khiến người khác nghĩ là cô không chấp nhận được việc con trai mình chết nên suy sụp mà nhảy lầu.
Mà Trần Diệp chết, thì tất cả tài sản của cô sẽ trở thành tài sản của cha con họ.