————————
Bạch Tiên Tiên là học sinh mới chuyển đến Đông Lâm, học lớp 12 ban A, cô vừa mới đi đến lầu 3, đã chịu phải chủ nhiệm ban A bắn tỉa.
"Bạch Tiên Tiên!"
Một người phụ nữ dẫm lên giày cao gót mười phân, dáng người trước đột sau kiều đi tới. Chủ nhiệm lớp Vương Nhược Lan một tay chơi đùa kiểu tóc cuộn sóng của mình, một tay kẹp một tấm thẻ học sinh, ánh mắt từ ảnh chụp dừng trên mặt Bạch Tiên Tiên, đầu tiên là kinh ngạc cảm thán khuôn mặt cô gái tinh tế nhỏ xinh. Sau khi bắt gặp ánh mắt mê mang lười biếng của Bạch Tiên Tiên, Vương Nhược Lan lập tức nổi lửa.
Cô ta thật sự rất tức giận, sáng hôm qua đợi cái học sinh chuyển trường này, đợi ba giờ mới nhận được điện thoại phụ huynh xin nghỉ, có học sinh nào lười nhác nhàn nhã như vậy sao?
Đem việc bị bệnh làm lí do? Ngày đầu tiên chuyển trường liền bồ câu cô ta? Còn có chút ý thức học tập nào hay không!
Đừng tự cho là xinh đẹp, xinh đẹp thì có thể ăn thay cơm sao?
"Em có biết mình là năm cuối cấp ba không? Lớp 12 sắp thi đại học, cô đặc biệt nhắc nhở em không được lại xin nghỉ kéo chân sau của lớp, bằng không cho dù em là học sinh xuất sắc của trường cấp ba ở Ý, cô cũng có thể làm em không tốt nghiệp được!"
Vương Nhược Lan tốt nghiệp Đông Đại, trực tiếp ở lại trường làm giáo viên cấp ba, ở đây có quyền lực không nhỏ, mà cô ta không biết Bạch Tiên Tiên là Diệp gia tiểu thư nên mới trách mắng như vậy.
Vì thế ở trong mắt Bạch Tiên Tiên, chỉ thấy một nữ nhân yêu diễm đi đến đây, giống như súng máy đô đô một chuỗi từ ngữ hiện đại mà cô cái hiểu cái không.
Bạch Tiên Tiên gục đầu xuống, tóc mái dài qua lông mi che khuất đôi mắt, phảng phất như đang tự trách áy náy tiếp thu Vương Nhược Lan phê bình, làm Vương Nhược Lan lập tức bành trướng lên, càng thêm lạnh giọng giáo dục cô.
Hai người liền đứng ở trước cửa sổ ban A, bạn học trong phòng nhìn xuyên qua cửa kính, sôi nổi kinh ngạc nói: "Bạn gái này là học sinh mới đi? Bị Vương lão sư tính tình không tốt bắt được, thật đáng thương, bị mắng đến không ngẩng được đầu."
Nhưng kỳ thật Bạch Tiên Tiên đầu đầy mờ mịt: "Ngân Hà, cô ta đang huyên thuyên nói cái gì vậy?"
Ngân Hà quên đem tư liệu trường học giao cho Bạch Tiên Tiên, thầm mắng đây là sai lầm lớn trong chức nghiệp của mình, nhưng rất nhanh Ngân Hà đã đền bù lại, trực tiếp đem tư liệu quăng vào đầu Bạch Tiên Tiên.
Bạch Tiên Tiên tiêu hóa một lát, thở dài: "Ta đối với một cái chủ nhiệm lớp, cũng không phải không thể OOC đi?"
"Có thể có thể có thể, đối mặt với loại nữ phụ tuyến 28 này, nương nương người cứ tùy tiện OOC, như thế nào đều tùy người."
Ngân Hà nhìn Bạch Tiên Tiên cúi đầu chịu mắng nửa ngày, trong lòng có chút áy náy, vội vàng toàn lực duy trì nàng.
"Vậy là tốt rồi." Bạch Tiên Tiên cười.
Bên này Vương Nhược Lan răn dạy không ngừng nghỉ, từ Bạch Tiên Tiên xin nghỉ bệnh sẽ kéo chân sau của lớp đến:
"Học sinh không học vấn không nghề nghiệp như em cô thấy nhiều rồi. Không phải ỷ vào bản thân có cha mẹ tốt, có khuôn mặt xinh đẹp muốn làm gì thì làm sao? Để có được bằng cấp của trường học danh tiếng ở Ý, lại bỏ đống tiền lớn chuyển vào trường học trọng điểm trong nước, phí không ít tiền của cha mẹ em đi? Có phải nhà em biết Đông Lâm là trường trọng điểm có nhiều phú nhị đại, muốn phái em tới câu một cái kim quy tế* không?......"
*Kim quy tế: con rùa vàng/con rể vàng.
Vương Nhược Lan nói đến một nửa, đột nhiên nhìn thấy cô gái trước mặt đưa tay khảy khảy tóc mái, lộ ra một đôi mắt xán lạn tươi đẹp.
Sức sống thanh xuân như vậy, Vương Nhược Lan có lùi lại ba năm cũng không tìm được, cô ta làm chủ nhiệm lớp ba năm, bản thân mới 25 tuổi mà như là 35.
Vương Nhược Lan càng tức, bộ ngực phập phồng một chút, lại thấy đôi mắt của cô gái giống như mèo con cong thành trăng non hình.
"Lão sư, nhà em như thế nào......"
Bạch Tiên Tiên gằn từng chữ một, nâng khuôn mặt xinh đẹp lên, cười hết sức xán lạn: "Liên - quan - gì - đến- cô?"
"Anh trai em là Diệp Đình Thu, cô có việc gì thì đi tìm anh ấy. Đúng rồi, thành phố A Diệp gia Diệp Đình Thu, đừng tìm em, em không tiếp cô."
Có Diệp Đình Thu ở kia, cô còn cần câu kim quy tế?
Quả thực quá khôi hài.
•Wattpad: @_thapbatsonyeu_
Nói xong Bạch Tiên Tiên nghênh ngang rời đi, cũng không thèm vào lớp học.
Ngân Hà có thể nói là cổ động viên, lập tức khen cô lên tận trời: "Nương nương uy vũ! Khí phách! Hệ thống bắn tim cho người!"
Sau đó sợ Bạch Tiên Tiên gặp phải phiền toái, Ngân Hà thật cẩn thận hỏi: "Nhưng mà, chúng ta không đi học sao?"
Thần sắc Bạch Tiên Tiên chợt đổi, cười nhạo một tiếng: "Đi học? Ta lại không phải người ở đây thì đi học làm gì? Nhiệm vụ của ta là công lược Diệp Đình Thu! Nếu đi học không thể giúp ích cho việc công lược, ta lãng phí thời gian còn không bằng bây giờ đi thông đồng Tịch Tử Phong."
Ngân Hà lẩm bẩm: "Nhưng, nhưng trước đó người nói Diệp Đình Thu như vậy, vừa rồi nữ lão sư kia không giống người tốt, khẳng định nói xấu người."
Bạch Tiên Tiên vừa đi vừa nói chuyện: "Ngu ngốc, là nàng ta châm chọc nói móc bổn cung trước, Bồ Tát còn có ba phần tính tình, bổn cung tức giận rời đi là chuyện đương nhiên, cái lý do này ở trước mặt Diệp Đình Thu cũng thích hợp. Hơn nữa ngày đầu tiên xin nghỉ là bởi vì cái gì? Ai cũng không thể biết rõ hơn người anh trai tiện nghi kia."
"Càng không nói đến, khi Diệp Đình Thu cầm tù nguyên chủ cũng không nghĩ tới sẽ để cho cô ấy đi học, hắn đã biến thái không biết xấu hổ như vậy, ngươi còn coi hắn như thân sĩ? Bổn cung nên gọi ngươi là Tiểu Ngân Hà hay là tiểu thiên chân mới tốt đây?"
"Cầm thú văn nhã cũng là cầm thú a." Cuối cùng, cô oán trách một câu.
"..."
Ngân Hà cảm thấy chỉ số thông minh của mình bị nghiền áp.
Cho đến khi Bạch Tiên Tiên lại nói: "Đừng nói nhảm nữa, báo một chút vị trí của Tịch Tử Phong."
Ngân Hà: "Quán cà phê Từ Mỹ."
- -
"Diệp, Diệp Đình Thu?"
Trường học, Vương Nhược Lan giận tím mặt khi nghe được ba chữ Diệp Đình Thu sắc mặt trắng liền một chút, trường học Đông Lâm có tập đoàn Diệp gia đầu tư, Diệp Đình Thu ở Đông Lâm là điện hạ danh xứng với thực.
"Bạch Tiên Tiên, Diệp Đình Thu?" Vương Nhược Lan đau đầu, trong lòng nói không nghe nói Diệp thiếu có em gái a, còn họ Bạch.
Nhưng mà Diệp thiếu......
Bàn tay ấn huyệt Thái Dương của Vương Nhược Lan buông xuống, đôi mắt bỗng nhiên sáng rọi bốn phía, tiểu tâm tư giấu ở đáy lòng ừng ực ừng ực toát ra, tình tiết trong phim thần tượng ngày thường hay xem kéo đến không dứt.
Ví dụ như sư sinh chi luyến*, chim sẻ biến phượng hoàng?
*Sư sinh chi luyến: tình yêu cô trò.
Vương Nhược Lan phát giác, Bạch Tiên Tiên không hề lễ phép nghênh ngang rời đi, rõ ràng là đưa cho cô ta một cành ôliu cấp hào môm!
Vừa lúc ban A không có tiết của Vương Nhược Lan, cô ta liền dẫm lên giày cao gót, lập tức chạy tới khu nhà đại học.
Khả năng hôm nay vận khí của cô ta vô cùng tốt, ở trên hành lang không hẹn mà gặp Diệp Đình Thu đang đi đến.
"Diệp, Diệp thiếu... À không, bạn học Diệp."
Vương Nhược Lan hít một hơi thật sâu, rụt rè tự giới thiệu: "Tôi là giáo viên cấp ba Vương..."
Nhưng bước chân của Diệp Đình Thu không dừng lại, sườn mặt tuấn mỹ đạm mạc lóe qua trước mắt Vương Nhược Lan, nhanh chóng đi ngang qua cô ta, một cái liếc mắt cũng không thèm bố thí.
Lần đầu tiên Vương Nhược Lan bị coi như không khí, ngốc lăng trong nháy mắt, hốt hoảng xoay người, hướng về bóng dáng hắn hô lên: "Bạn học Diệp, tôi là chủ nhiệm lớp của Bạch Tiên Tiên!"
Bước chân của Diệp Đình Thu dừng lại, nghiêng đầu, nhàn nhạt nói: "Có việc?"
"Bạch Tiên Tiên em ấy..."
Vương Nhược Lan không hiểu sao lại nói lắp, đột nhiên nhớ tới truyền thuyết về vị Diệp thiếu này, năm mười chín tuổi sát phạt quả quyết, trong kỳ nghỉ đông đến công ty chi nhánh của Diệp gia rèn luyện, một lần là bắt được hạng mục năm trăm triệu, giao một phần giải bài thi hoàn mỹ.
Đại thiếu gia có năng lực kinh thương và học tập nghịch thiên như vậy, sao cô ta có thể trèo cao nổi.
Có điều, Vương Nhược Lan tự nhận bản thân gan lớn ngay thẳng, quyết định vẫn đứng ở bên miệng lão hổ thử một lần.
"Tiên Tiên làm sao vậy?" Vừa nghe thấy tên Bạch Tiên Tiên, đôi mắt Diệp Đình Thu nhanh chóng trầm xuống.
"...... Là chút vấn đề riêng của bạn học Bạch. Bạn học Diệp, chúng ta vẫn nên tìm một chỗ thanh tĩnh nói chuyện đi?" Vương Nhược Lan sắp xếp lại ngôn từ, sau đó lớn gan, mị nhãn như tơ nhìn về phía Diệp Đình Thu.
—————-
Thập Bát Sơn Yêu.