Boss Lão Nhị khó đánh hơn Lão Nhất không ít, nhưng vì đám người trong đội cuối cùng cũng biết sắp xếp trong phó bản thế nào, nên đánh thông qua dễ dàng hơn nhiều, ngay cả Em Mới Mười Lăm nhiều lần mắc lỗi, hôm nay cũng hết sức chú ý, không gây ra vấn đề gì lớn. Công Tử Tiêu vốn thao tác tốt, hôm nay lại kỹ năng nào cũng tung nhầm. Tuy ngoài miệng Tiếu Khắc vẫn khích lệ bọn họ, nhưng cứ như vậy thì trước khi Lão Nhị bị diệt thì họ cũng đã chết đi sống lại nhiều lần.
Tiếu Khắc rốt cuộc không cần lo lắng mình có biệt hiệu mới, bởi vì số lần giết boss lần này căn bản là đếm không xuể. Đến lúc bọn họ vật ngã được Lão Nhị đã là chuyện ba giờ sau đó. Tiếu Khắc dứt khoát giải tán đội ngũ, không lưu luyến chút nào. Chưa từng có phó bản nào khiến cậu đánh vất vả như thế.
【 công hội 】Toái Tâm: Chúng ta không thể lúc nào cũng mượn vú em công hội nhà người ta, mấy người ra ngoài tìm mấy vú em về cho tôi.
Hai em gái Chanh với Xoài mỗi lần đánh phó bản xong ngay cả sức để gõ chữ cũng không có nữa, bình thường, vừa giải tán đội một cái là offline luôn. Tiếu Khắc cuối cùng vẫn không nỡ nhờ cậy nữa, cho nên tự mình bồi dưỡng vài vú em trong nhà là thích hợp hơn, sau này dù là đánh phó bản hay chiến trường đều có thể dùng, quan trọng hơn là có thể dùng bất kì lúc nào mà không đau lòng.
Nửa giờ sau.
Tin tức công hội: Thật Sự gia nhập công hội.
Tiếu Khắc mở công hội ra nhìn người mới gia nhập công hội này. Dược sự, cấp 12… Một dược sư cấp 12 giữa một công hội tất cả đều mãn cấp nhìn đặc biệt chói mắt.
【 công hội 】Toái Tâm: Ai tìm ra người này?
【 công hội 】Dữ Thú Đồng Hành: Em tìm đó. Trên kênh thế giới vừa thấy công hội chúng ta tìm vú em, tất cả vú em kỹ thuật đều rủ nhau off hết. Có thể tìm được người này là cũng khó rồi. Em ngồi cắm cọc ở tân thủ thôn nửa tiếng đồng hồ, mới tóm được đó.
【 công hội 】Gió Thổi Đũng Quần Lạnh: Thú Thú, anh là một tên bội bạc. Năm đó đưa tôi đi ngắm sao ngắm trăng, còn gọi người ta là Đũng Đũng bé bỏng, thế mà giờ đây có mới nới cũ, còn đón cậu ta về nhà ~~o(>_<)o~~
【 công hội 】Toái Tâm: …
【 công hội 】Thật Sự: Anh đừng tức giận, em với anh ấy không có quan hệ gì đâu.
【 công hội 】Gió Thổi Đũng Quần Lạnh: Đáng yêu như thế này nhất định là một bé trai.
【 công hội 】Thật Sự: …
【 công hội 】Thật Sự: Em được anh Dữ Thú Đồng Hành thêm vào, đúng rồi, anh đồng hành với loại thú gì vậy? (Dữ: cùng với)
【 công hội 】Em Mới Mười Lăm: Phụt ~ Dữ Thú Đồng Hành
【 công hội 】Gió Thổi Đũng Quần Lạnh: Cầm thú! Anh ta đồng hành với cầm thú, em trai, em nhất định phải cách xa anh ta một chút.
【 công hội 】Dữ Thú Đồng Hành: Anh cũng thấy như thế, hơn nữa, anh thấy anh nên để em hiểu sâu về anh hơn một chút
Tin tức công hội: Dữ Thú Đồng Hành đăng xuất.
Tin tức công hội: Gió Thổi Đũng Quần Lạnh đăng xuất.
【 công hội 】Hạt Dưa: A, ôi, vì sao tôi lại cảm thấy giữa bọn họ có vấn đề?
【 công hội 】Bảy Ơ Đêm: Cậu với đám hủ nữ ở chung lâu quá rồi, mau quay về với cuộc sống bình thường đi.
【 công hội 】Thật Sự: Em không nhỏ, em mười lăm rồi.
【 công hội 】Em Mới Mười Lăm: … Tôi trúng đạn rồi.
【 mật 】Công Tử Tiêu: Em yêu, anh đưa em đến một nơi nhé.
【 mật 】Toái Tâm: Không phải anh thật sự coi tôi là con gái chứ? Tôi không có hứng thú với mấy việc ngắm cảnh này nọ.
【 mật 】Công Tử Tiêu: T^T Em yêu, anh là người vô vị như vậy sao?
【 mật 】Toái Tâm: Không phải.
【 mật 】Công Tử Tiêu: Em yêu, anh biết là em hiểu anh nhất mà.
【 mật 】Toái Tâm: Anh là người còn vô vị hơn thế.
【 mật 】Công Tử Tiêu: …
Dù nói vậy, nhưng Toái Tâm vẫn leo lên con rồng do Công Tử Tiêu biến thành. Tiếu Khắc đột nhiên phát hiện ra rất lâu rồi cậu không dùng tọa kỵ của mình. Công Tử Tiêu thực sự thực hiện lời hứa khi đó của anh — để cậu cưỡi. Công Tử Tiêu thực ra là một hội trưởng không tồi, tìm khắp server cũng chưa chắc đã tìm được một hội trưởng có trách nhiệm, tận tụy như anh. Nhưng là khi ở chiến trường lại không được uy nghiêm như bình thường.
【 phụ cận 】Công Tử Tiêu: Đi theo anh.
Lúc này xung quanh hai người là một mảnh hỗn độn màu vàng, Tiếu Khắc không phân biệt được phương hướng nữa. Công Tử Tiêu biến về hình người, bắt đầu mang theo Toái Tâm chạy, còn không chịu dừng lại điều chỉnh góc độ, cứ chạy một mạch một lúc lâu mới dừng lại. Công Tử Tiêu bỗng giao dịch cho Toái Tâm, trong khung giao dịch là một lọ Phục Sinh. (sống lại tại chỗ, thêm 10% máu)
Sau đó lại mang theo Toái Tâm chạy thêm một lúc nữa, bất thình lình như một bước lên trời, Công Tử Tiêu cùng Toái Tâm bắt đầu rơi xuống. Một mảnh hỗn độn màu vàng ban đầu trở thành vàng nhạt, rồi thành xanh đậm, xanh nhạt, trắng, tiếp đó là một mảnh màu xám, vì ngã chết rồi…
Sau khi Toái Tâm dùng Phục Sinh xong, nơi đó hóa ra là đại lục mới.
【 phụ cận 】Công Tử Tiêu: Nơi này là đại lục mới sắp mở thêm trong game.
【 phụ cận 】Toái Tâm: Sao anh tìm được nơi này?
【 phụ cận 】Công Tử Tiêu: Lần trước anh đi dạo, đi rồi đi thế là ngã xuống đây. Lần trước không mang theo Phục Sinh, cũng không có cách nào sống lại, anh đành ấn bug hồi thành. Lần này anh chi hai vạn vàng mua Phục Sinh.
Hai vạn vàng… Toái Tâm thầm mắng tên tiêu tiền như rác này. Đó chính là một số tiền lớn. Con rồng mà cậu để ý cũng chỉ là ba vạn năm nghìn vàng, thế mà thoáng một cái đã làm mất hai vạn vàng.
【 phụ cận 】Công Tử Tiêu: Kinh tế học đã dạy rồi, chi tiêu quyết định thu nhập, cho nên anh chi ra càng nhiều tiền, thì có thể thu lại càng nhiều tiền.
【 phụ cận 】Công Tử Tiêu: Chúng mình tùy tiện đi dạo một chút chứ?
Bản đồ mới này dùng thảo nguyên làm hình mẫu cơ bản. Trên mặt đất không có quái, chỉ có một vài hình mẫu trâu, ngựa, dê… Toái Tâm vì muốn phù hợp với khung cảnh, nên cũng kiếm ngựa trong đống tọa kỵ ra. Công Tử Tiêu cũng ngồi trên lưng ngựa. Hai người một trước một sau chạy trên thảo nguyên cả buổi, đại khái là dạo hết bản đồ mới một lần.
【 phụ cận 】Công Tử Tiêu: Sau này mình có cơ hội lại đến thảo nguyên nữa nhé.
【 phụ cận 】Toái Tâm: Ừ, sao anh đột nhiên lại muốn đến thảo nguyên thế?
【 phụ cận 】Công Tử Tiêu: Em không cảm thấy cảm giác vừa nãy của hai ta rất giống, em là gió, anh là cát sao ~~~~~~~~
【 phụ cận 】Toái Tâm: Tôi chỉ biết có một vài câu hỏi tôi không nên hỏi.
Sau đó Công Tử Tiêu mang theo Toái Tâm đi dạo lung tung dọc bản đồ mới. Tuy nói là lung tung, nhưng Tiếu Khắc vẫn cảm thấy hành vi suốt dọc đường đi của Công Tử Tiêu giống đang điều tra hơn, như thể mỗi một phiến đất trong bản đồ mới đều được anh ghi nhớ kĩ càng.
【 phụ cận 】Toái Tâm: Anh không phải chỉ muốn đến đây để ngắm cảnh, đúng không?
【 phụ cận 】Công Tử Tiêu: Chết, bị em phát hiện rồi, thực ra anh tới điều tra đó. Bây giờ thăm dò địa hình nơi này tốt một chút, đợi đến khi nâng cấp phiên bản thì chúng ta có thể chiếm được cơ hội tốt hơn.
【 phụ cận 】Toái Tâm: Bao giờ nâng cấp còn chưa biết, anh điều tra bây giờ có phải là quá sớm không.
【 phụ cận 】Công Tử Tiêu: Bao giờ phó bản này mở, nơi này còn có quái nữa.
【 phụ cận 】Toái Tâm: Đợi bao giờ phó bản mới mở, tôi đến cho. Tôi là đạo tặc, hẳn là có thể. Hơn nữa, tôi là dân chuyên nghiệp.
【 phụ cận 】Công Tử Tiêu: Òa, em yêu là cảnh sát sao? ( ⊙o⊙)
【 phụ cận 】Toái Tâm: Tôi là nhân viên thôi…
【 phụ cận 】Công Tử Tiêu: Anh biết là em yêu sẽ giúp anh mà, anh cứ mang em theo, đi điều tra địa hình cơ bản trước đã, đến lúc đó, em sẽ đỡ bận hơn rất nhiều.
【 phụ cận 】Toái Tâm: Không được đâu. Hôm nay muộn rồi, tôi phải out.
【 phụ cận 】Công Tử Tiêu: Vậy à, thật tiếc quá đi. Khó khăn lắm mới có thế giới hai người với honey. Nhưng mà thôi, sức khỏe của honey vẫn quan trọng hơn. ╭(╯3╰)╮ Hôn chúc ngủ ngon nào ~
【 phụ cận 】Toái Tâm: Anh mới mười lăm sao?
【 phụ cận 】Công Tử Tiêu: ? Hả?
【 phụ cận 】Toái Tâm: Nếuanh không phải mới mười lăm, thì đừng có giả đáng yêu. Ngủ ngon.
Tin tức công hội: Toái tâm đăng xuất.
Sau khi rửa mặt đơn giản, Tiếu Khắc liền đi ngủ ngay. Có thể là gần đây chơi game quá nhiều, nên hiện tại, vừa nhắm mắt lại đã thấy cảnh tượng trong game hiện ra. Kỹ năng của đạo tặc tựa như đèn chiếu bóng chớp qua chớp lại trong đầu. Ngay cả khi nằm mơ cũng là mơ đến cảnh đánh Boss, thế nên hôm sau khi Tiếu Khắc thức dậy, đầu đau đến muốn nứt ra, não nhức như sắp nổ.
Hôm nay Phan Triệu Dương hiếm thấy, đến rất sớm. Quầng thâm đen dưới mắt hoàn toàn phơi bày ra vẻ mệt mỏi của y. Y vừa ngồi lên ghế trong văn phòng một cái là cảm giác buồn ngủ sẽ ập đến. Thấy Tiếu Khắc đến mới khàn giọng chào một cái.
Tiếu Khắc yên lặng bắt đầu đặt đồ lên xe đẩy, rồi pha một ly cà phê cho Phan Triệu Dương. Sau khi uống xong cà phê, Phan Triệu Dương coi như là có thêm chút tinh thần, hai người làm xong những việc như hàng ngày rồi mới đọc bản ghi chép. Phòng Tiêu Thụ có một cái bàn cần sửa. WC tầng mười lăm ống nước bị rò, cần mời thợ điện nước tới sửa một chút. Đèn trần trong phòng Tổng Giám đốc hỏng, cần một người tới sửa.
Nhìn bộ dáng như sắp quy tiên của Phan Triệu Dương, Tiếu Khắc tự thu dọn một vài thứ đi sửa chữa. Tổng Giám đốc, một trong những người rỗi rãi nhất công ty trong truyền thuyết, người còn lại là Phó Tổng Giám đốc… Tiếu Khắc đi thang máy lên tầng cao nhất, thì thấy nàng trợ lí mặc váy xanh nước biển đang ngồi trên ghế sửa móng tay.
“Sửa đèn.” Tiếu Khắc nói.
Thư kí giật mình, chớp chớp mắt nhìn Tiếu Khắc nửa ngày, sau đó mới ồ lên: “Anh là người phòng Hậu Cần đúng không?”
Tiếu Khắc gật đầu. Thư kí đưa một ngón tay về phía ống đựng bút, ấn nút gọi điện: “Tổng Giám đốc, người của phòng Hậu Cần đến sửa đèn.”
“Cho cậu ta vào đi.”
Thư kí chỉ chỉ cánh cửa phía sau, bảo Tiếu Khắc đi vào. Tiếu Khắc ôm theo hòm đồ nghề, gõ cửa, thấy bên trong nói “Vào đi” mới đẩy cửa bước vào. Văn phòng Tổng Giám đốc rất lớn, nhưng lại không nhìn ra có bao nhiêu xa hoa, những đồ nội thất theo trường phái giản lược đặt trong một căn phòng làm việc to như thế này, có chút cảm giác lẻ loi trơ trọi.
“Gỡ hết mấy cái đèn chiếu sáng đi cho tôi, rọi vào làm tôi choáng hết cả đầu.”
Tiếu Khắc nhìn thấy người đàn ông đang nói thì sửng sốt một chút. Tuy rằng trong lòng cậu như có một đàn ngựa đang lao qua, nhưng trên mặt vẫn không có thay đổi gì. Người đàn ông này chính là người đàn ông lần trước cậu gặp trong cửa hàng tiện lợi. Tiếu Khắc cảm thấy không biết đã bao lâu rồi, mình mới lần đầu tiên có cảm giác rung động trong tim mãnh liệt như lúc này.
Tiếu Khắc bắt đầu gỡ đèn xuống, vừa gỡ vừa tự hỏi, vừa chuẩn bị những lời mình muốn nói. Gỡ một loạt đèn, chần chần chừ chừ gỡ mất một tiếng đồng hồ, mỗi khi Tiếu Khắc nhìn màn hình máy tính của người đàn ông, người đàn ông lại thu nhỏ cửa sổ vốn rực rỡ sắc màu lại, vẻ mặt nghiêm túc nhìn mặt bàn trống không. Tiếu Khắc nhớ rõ khi mình mười sáu tuổi, làm ổ ở nhà xem GV, lúc cha mẹ đẩy cửa bước vào, cậu cũng đã làm như vậy.
Tiếu Khắc gỡ đèn xong, đứng trước mặt người đàn ông, chỉ vào chính mình: “Tiếu Khắc.” Nghĩ một hồi cảm thấy mình vẫn chưa nói được điều cần nói, lại chỉ vào người đàn ông, nói tiếp: “Dáng người không tồi.”
Sau đó hơi cúi đầu, xoay người nhấc hòm đồ nghề lên, ra ngoài. Người đàn ông bị Tiếu Khắc cho một câu không đầu đuôi, trong mắt đầy nghi hoặc nhìn tiểu viên chức phòng Hậu Cần rời đi. Chẳng lẽ đây chính là bị đùa giỡn trong truyền thuyết?
Sau khi anh mở lại cửa sổ vừa thu nhỏ, một kiếm khách áo trắng gục trên mặt đất, thông báo trên màn hình: Có phóng thích linh hồn không?
【 đội ngũ 】Hạt Dưa: Lão đại, ê, hey, mau sống lại.
【 đội ngũ 】Xác Không Mang Quần: Có khi là bị rớt mạng đó, mặc kệ anh ấy. Tôi đợi ở nhà nửa ngày rồi, cờ này có thả hay không? Tên cướp cờ của đối phương thì phải làm sao?
Người đàn ông gõ xuống kênh đội ngũ.
【 đội trưởng đội ngũ 】Công Tử Tiêu: Giết hết, giết hết! Thắng nhanh! Chúng ta đổi chiến trường khác!
&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&
【 công hội 】Trà Chanh: Lão đại, dạo này chị dâu cũng chẳng thèm liên lạc gì với anh nữa rồi. Anh đã bị bỏ rơi thật rồi.
【 công hội 】Pudding Xoài: Nghe nói dạo này, tình cảm vợ chồng giữa Công Tử Tiêu với Toái Tâm vô cùng hài hòa, đêm đêm đàn hát vui ca. Số lần đêm qua còn không đếm nổi. Em nghe nói sau khi đánh phó bản xong, hai người đó còn đi một nơi không ai biết hẹn hò cơ mà.
【 công hội 】Giang Khương Cưỡng: Nếu không phải khi ấy chị dâu nói ra mình là con trai, bọn họ bây giờ chính là vợ chồng kiểu mẫu của server rồi.
【 công hội 】Viên Đạn Thật: Hơn nữa, dạo này số lần Nam Đường ra ngoài giết người cũng giảm rõ ràng.
【 công hội 】Pudding Xoài: Nhưng mà nghe nói là server mình mới có một công hội mới cũng là một công hội chuyên gây chuyện chuyển tới…
【 công hội 】Hạo Kiếp: Nghe nói sắp nâng cấp phiên bản, chậm lắm cũng không quá tháng mười hai.
【 công hội 】Viên Đạn Thật: Đến lúc đó nhất định là sẽ náo nhiệt lắm… Tôi có thể cam đoan với cái đèn.