Tề Nhĩ Luân mở cửa phòng Phòng Quân La, lập tức cảm thấy tinh thần sảng khoái, tức giận trong lòng vơi đi hơn nửa.
Hắn tức giận vì những ngày gần đây nàng và Nhan Nhạc như hình với bóng, vừa nói vừa cười.
Hắn biết tính cách của Nhan Nhạc, cũng biết tất cả hành vi của bọn họ đều rất có lễ; nhưng hắn để ý nàng, vì vậy lòng dạ và tâm trí cũng trở nên hẹp hòi.
Cẩm Tú đang sửa sang lại giường đệm, nghe thấy tiếng mở cửa lập tức quay đầu lại, kinh hoảng thất thố kêu lên: "Vương gia!"
Tề Nhĩ Luân vươn tay ý bảo muốn nàng đừng lên tiếng, sau đó vẫy tay ra lệnh cho nàng lui ra.
Cẩm Tú tất nhiên là không dám trái lệnh, sau khi hành lễ thì lập tức lui xuống.
"Tiểu thư không phải đã nói, sau hôm động phòng Vương gia sẽ không đến tìm nàng nữa sao? Vì sao lúc này Vương gia lại chạy tới đây?" Cẩm Tú rời khỏi phòng ngủ, tránh ở một góc tối, có cảm giác lo lắng không thể giải thích.
Nhưng sau đó Cẩm Tú đột nhiên có suy nghĩ, Vương gia tới tìm tiểu thư chính là chuyện tốt, tránh cho tiểu thư không có con nối dõi, khó giữ được địa vị Vương phi, nàng đang lo lắng điều gì?
Sau khi suy nghĩ một lát, nàng yên tâm quay về phòng đi ngủ.
Tề Nhĩ Luân vòng qua một bình phong có chạm khắc tinh xảo, yên lặng đứng ở bên cạnh thùng tắm.
Gian phòng này là phòng nguyên soái, là gian phòng tốt nhất trong toàn bộ nơi đóng quân.
Trong thau tắm sương khói lượn lờ, tản ra từng đợt hương thơm; Chúng có thể được tạo thành từ trăm hoa kết hợp lại với nhau, hắn không thể xác định được.
Trong sương mù mờ mịt, Tề Nhĩ Luân nhìn thấy thau tắm trong veo thấy đáy, không có bất cứ cánh hoa nào nổi trên mặt nước, vì thế hắn đột nhiên nhìn thấy rõ ràng thân thể tinh tế và thướt tha kia.
Phòng Quân La dựa vào một bên thùng tắm, mái tóc đen như lụa buông xuống ở bên ngoài thau tắm, một cặp vú trắng như tuyết nhẹ nhàng nổi trên mặt nước, tạo ra những gợn sóng dập dìu trong nước.
Mặc dù mấy ngày nay nàng mệt muốn chết, nhưng mỗi khi một mình, trong lòng nàng đều suy nghĩ tới vị hôn phu vô lương tâm, có duyên tựa như vô duyên kia của nàng.
Nàng vốn không thèm để ý, nhưng trời xanh cố tình trêu cợt người. Gương mặt tuấn mỹ đã in sâu vào đáy mắt nàng lại trở thành hôn phu của nàng; Hắn đã vô tâm với nàng, nhưng lại năm lần bảy lượt khiêu khích nàng. Nàng làm thế nào để sống một cách yên bình bây giờ?
Phòng Quân La khẽ thở dài một tiếng, mở miệng nói: "Cẩm Tú, ta biết ngươi đã vào rồi, sao không tới tắm chung với ta? Đừng đứng mãi ở đó."
Thấy Cẩm Tú không có động tĩnh, biết nàng ấy khẳng định không dám tắm cùng nàng. Nàng đứng lên cầm lấy gáo múc nước và nhúng vào trong thau tắm, sau đó đơn giản hắt lên người nàng ấy.
Một gáo nước này của nàng......
"Vương gia, chàng......"
Phòng Quân La nhanh chóng ngồi vào trong nước, đôi tay bảo vệ cảnh xuân tuyết trắng, đỏ mặt, cúi đầu.
"Vương phi thật có nhã hứng, ta sẽ tới tắm cùng Vương phi." Quần áo trên người hắn đã ướt sũng hơn nửa.
"Vương gia, ta tắm xong rồi. Ta muốn đứng lên, thỉnh Vương gia tránh đi một lát."
Tránh đi?
Hôm nay hắn tới đây chính là muốn dùng hành động để nói cho nàng biết về hoàn cảnh hiện tại của nàng. Nàng là Vương phi của hắn, là nữ nhân của hắn, hắn muốn nàng phải giữ khoảng cách với nam nhân khác.
"Thỉnh Vương phi hãy giúp bổn vương lau người."
Giúp hắn lau người? Nàng tất nhiên biết giúp hắn lau người nên như thế nào. Vì để hầu hạ nam nhân, trước khi nàng xuất giá còn phải đặc biệt học qua.
Nàng đứng lên rồi lại ngồi vào trong nước. Nàng không thể khoe cơ thể trần truồng ở trước mắt hắn, vì thế nàng đành phải cãi lại lệnh của hắn, "Vương gia, xin hãy di giá tới phòng của Vận di nương, để Vận di nương hầu hạ đi!"
Nàng càng cự tuyệt, lửa giận trong lòng hắn càng bùng lên.
Hắn một lần nữa mệnh lệnh nói: "Thỉnh Vương phi hầu hạ bổn vương lau người."
Phòng Quân La ngượng ngùng xấu hổ, vạn phần không muốn đứng lên. Nàng chậm rãi bước ra khỏi thau tắm, đi tới trước người Tề Nhĩ Luân giúp hắn cởi áo tháo thắt lưng, đôi tay run rẩy mạnh mẽ, toàn thận nóng bừng giống như đang bị lửa đốt.
Sau khi cởi bỏ quần áo của hắn, trước mắt nàng hiện ra vết thương hai năm trước nàng từng chữa cho hắn, lúc này đã biến thành vết sẹo màu đỏ sậm. Ngón tay Phòng Quân La bất giác nhẹ nhàng mơn trớn vết sẹo kia.
Tề Nhĩ Luân đối mặt với cơ thể trắng tinh không tì vết của nàng, sớm đã không thể khống chế được mình. Khi nàng vừa mới chạm vào hắn như thế, vết sẹo kia còn mẫn cảm hơn cả da thịt bình thường.
"Vương phi, nàng chính là người đã khiêu khích bổn vương trước."
Tề Nhĩ Luân ôm nàng vào trong lòng, hai thân thể nóng như lửa không mặc gì dán chặt vào nhau.
Khi ôm nàng không có cảm giác thoả mãn như thân hình đầy đặn mà Lan Vận mang tới. Nếu nói không thể thỏa mãn, cảm giác kỳ lạ kia lại khiến hắn càng muốn nàng nhiều hơn.
"Vương gia, ta không có." Vì sao hắn lại nói nàng khiêu khích hắn?
"Nàng có."
Hắn bế nàng lên và bước vào trong thau tắm, cùng nàng ngồi xuống, sau đó dựa vào cảm giác phủ lên môi nàng, bàn tay thô ráp giơ đao múa kiếm bắt đầu tàn sát bừa bãi ở trên người nàng.
Không có quần áo ngăn cách, nàng cảm thấy hơi đau bởi bàn ta thô ráp của hắn, nhưng cũng có một loạn cảm giác tuyệt vời khác thường tán loạn chạy ở trong mạch máu, giống như khi luyện công bị tẩu hỏa nhập ma.
Tề Nhĩ Luân muốn nàng đến nỗi mất cả lý trí, trái tim bắt đầu gợn sóng, vì nam nhân bên người nàng khiến hắn tức giận như hải triều dâng; Nhưng hắn lại ngại với ước định đáng chết, ngại với ý tưởng nàng không muốn tranh sủng cùng người, điều đó khiến thể xác và tinh thần hắn chịu đủ tra tấn.
"Vương gia." Phòng Quân La biết nếu còn tiếp xúc da thịt như vậy, sẽ phát sinh hậu quả nàng không mong muốn. "Xin chàng hãy đến chỗ của Vận di nương đi."
"Tối nay bổn vương muốn thị tẩm Vương phi."
"Không......"
Tề Nhĩ Luân không cho phép nàng cự tuyệt, hắn ôm nàng đứng dậy bước ra khỏi thau tắm, trở lại phòng ngủ, đặt nàng ở trên giường, sau đó trở tay thả rèm xuống.
Phòng Quân La tất nhiên biết hắn muốn gì. Nàng kéo chăn che lấp cơ thể trần truồng của mình, vội vàng nói: "Vương gia, chàng thật sự nên đến chỗ Vận di nương đi, thần thiếp không biết nên hầu hạ Vương gia thế nào."
"Một khi bắt đầu, nàng sẽ biết nên làm thế nào." Hắn dịch người tới gần nàng.