-” Hôm nay lớp ta có bạn mới’- cô giáo nói tiếp ,h tất cả im lặng rồi lại nhốn nháo lên
-” Who? Ai vậy ta ”
-” Boy or girl”
Một loạt tiếng xì xầm bàn tán vang lên.
Học sinh mới bước vào lớp , tất cả mọi người ngỡ ngàng. “ÔI cha mẹ ơi lại thêm một hoàng tử”
-” Chào các bạn !Mình là Hoàng Gia Minh có thể gọi mình là Jun cũng được”- Jun vừa nói vừa cười.
Nó vốn ko quan tâm nhưng nghe cái tên này , kí ức ngày đó lại trở về ,nó ko tin vào tai mình mọi thứ như mờ hẳn đi , nó bỗng dưng rơi nước mắt .
Mọi người nhìn nó là bàng hoàng , ko biết tại sao nó lại khóc .Anh 2 nó cũng nghe thấy cái tên này cũng giống như nó vô cùng ngỡ ngàng lại nhìn nó như thế ,anh vô cùng đau lòng lại gần chỗ nó .
Nó cũng đã chấn tỉnh lại được tinh thần nhìn lên và lần này nó đã ko tin vào mắt mình , người đứng trên bục giảng kia là… anh ba của nó đang …cười với nó.
Nó mơ hồ gọi ” anh ba” .
Còn con người đang đứng trên bảng kia nhìn thấy nó và người anh kia thì cũng vui vẻ vô cùng mỉm cười đi đến chỗ nó và anh rồi nói:
-“Chào anh 2 ,chào Băng”
Lần này cả 2 người nó và anh 2 nó chết lặng.
-“Có phải em đó ko Minh”
-“Đúng!là em nè”
-“Anh ba”- nó lại rơi nước mắt
Bất chợt cả ba người ôm lấy nhau , cả lớp và cô giáo chẳng hiểu mô tê gì hết cứ trừng con mắt mà nhìn.
-” 10 năm trước là sao?”-anh 2 và nó đồng thanh vang lên.
-” Cứ từ từ nào’-Jun mỉm cười nói
-” Cô! em ngồi chỗ nào ?”- Jun quay sang hỏi cô giáo.
-” À! Em ngồi trước Alex “cô giáo hoàn hồn nói.
-” Vâng”
…………Reng!….chuông ra chơi vang lên ….
-” Ba ! bà biết đúng ko”
-” Đúng !”
-” Mọi chuyện là sao”
-” Con nghe em con giải thích đi”
Cả trường nhao nhao xuống cangtin , nó anh 2,3 nó cũng xuống cangtin.Mọi ánh mắt tập trung ở ba con người này nhưng ánh mắt lạnh lẽo của anh 2 nó lướt qua làm hầu hết mọi người lạnh sống lưng lui đi hết.
Giờ 3 anh em nó tập trung lại một chỗ , bọn hắn muốn vào nghe nhưng tất cả ko cho nên giờ chỉ có 3 anh em
-” Giải thích đi”-anh 2 nó lạnh lùng lên tiếng
-” Ôi ! ông anh tôi h vẫn thế , từ từ nghe đã nào”- anh 3 nó lên tiếng
Nó từ nãy đến h chẳng nói tiếng nào đi đâu cũng bám theo Jun làm mọi người trố mắt ra nhìn.Nếu ko biết nó là con gái mọi người còn tưởng đây là Gay ( anh em người ta thân thiết thì làm sao).
-“Anh ba”- nó h mới lên tiếng
-“Ôiii! em gái yêu quý của anh càng lớn lại cànggg…đẹp trai”- anh nó chẳng biết nói gì khi nhìn nó trông nó ko khác anh là mấy ,đẹp trai vô cùng , anh nó nhớ hồi bé nó luôn luôn thích mặc váy xinh như con búp bê đáng yêu lắm cơ mà! ( xưa rồi anh)
-” Chuyện là thế này…bla,bla,bla……nói tóm lại là khi em bị bắn ba mẹ tưởng rằng em đã chết nhưng rồi bác sĩ bảo còn sống nhưng là sống thực vật, bà mẹ sợ anh 2 và em buồn lên giấu ,5 năm sau tỉnh lại ,ý thức chưa khôi phục hoàn toàn nên bà mẹ đã đưa ra nước ngoài ,h về đây đoàn tụ với anh 2 và em Băng đấy thôi”- Jun vui vẻ nói, câu biết thế nào 2 người kia cũng chấp nhận được.
-” Được rồi! Hải đã hiểu “- rồi vui mừng ôm này cậu em trai của mình.
-“Ahèm ! còn em thì đang cô đơn một mình đây”- nó cũng rất mừng vì anh ba nó còn sống.
-” Em gái yêu quý của anh ,có 2 anh đây sao cô đơn được “- cả 3 ôm nhau đoàn tụ.
Quay lại tụi hắn nhìn thấy 3 người kia ôm nhau ko hiểu tại sao khó chịu , thật là lạ!
-“Mọi người đây là em trai của tôi Hoàng Gia Minh”-Kin tuyên bố rõng rạc như tuyên bố chủ quyền vậy.
-” Ôi trời ơi họ là anh em của nhau sao”
-“Cả 2 đều thật là đẹp trai quá ”
-“Đúng là anh em có khác”
Mọi người bắt đầu xì xầm to nhỏ , nó và 2 anh rảo chân bước ra cổng trường đi về
Tụi hắn và 2 con bạn nó vẫn cứ đứng đấy như trời trồng rồi cũng định thần ra về.
Sáng hôm sau…..
“AAAAAAAAAAA……..” Tiếng hét như nổ trời rung đất vang lên giữa buổi sáng tươi đẹp,làm ông trời cũng phải giật mình tỉnh giấc.