• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phi Phi?

Lâm Mặc Ngôn không khỏi liếc nhìn Cố Vân Thâm đang ngồi ở phía bên kia, uống trà.

Thật thân mật.

Hai người bọn họ còn chưa ly hôn, Tần Vũ Phi đã tới khoe khoang với cô rồi sao?

Cố Vân Thâm hắng giọng, không biết anh đang nói chuyện với ai, "Không sao, chỉ là tên thôi, đừng quan tâm."

Lão phu nhân trừng mắt nhìn cháu trai không không đáng tin cậy, "Hiên Hiên mệt mỏi một ngày rồi, bà đã kêo người nấu canh cho con bé, cháu mang ra đi."

Cố Vân Thâm do dự một lát rồi làm theo lời dặn.

Tần Vũ Phi ngồi trên ghế sofa, nhìn anh phục vụ một bát súp, đặt thìa rồi đưa qua, động tác của anh tao nhã và thân mật, gần như đút cho cô, khiến cô ta tức giận một hồi.

Cô ta nghiến răng cười: "Vân Thâm thật sự rất tốt với Mạc Hiên."

"Không hẳn." Cố lão phu nhân trả lời rất tự hào: "Mặc Hiên là con dâu nhà họ Cố chúng tôi hài lòng nhất, Vân Thâm không tốt với con bé thì tốt với ai nữa?"

Sắc mặt Tần Vũ Phi thay đổi, nụ cười gần như không thể duy trì được.

"Chúng luôn có mối quan hệ tốt như vậy." Lão phu nhân vui vẻ, "Đúng rồi, Vũ Phi, cháu cũng không còn nhỏ nữa phải không, khi nào thì đưa bạn trai về ra mắt? Đến lúc đó, bà chắc chắn sẽ tặng một món quà lớn."

Tần Vũ Phi cắn môi, liếc nhìn Cố Vân Thâm vô cùng oan ức.

Trước khi Cố Vân Thâm kịp lên tiếng, lão phu nhân đã giả vờ ngạc nhiên: "Cháu nhìn nó làm gì? Có phải muốn Vân Thâm giới thiệu cho cháu một người không? Điều đó cũng không tệ, nhà họ Cố bây giờ đầy tài năng, có rất nhiều con trai tốt, cháu có điều kiện gì cũng có thể nói với nó trước."

Tần Vũ Phi làm sao nói được gì nữa, cô ta tức muốn chết rồi.

Bà già này, nhất định là cố ý!

Hôm nay cô ta lấy danh nghĩa thăm lão phu nhân, vốn dĩ muốn làm cho Lâm Mặc Hiên chấn động, nhưng cô lại không nói được câu nào.

Hơn nữa không để cô ta gả cho Cố Vân Thâm thì thôi đi, lại còn bảo anh mai mối, hành động như quan tâm cô ta, giả vờ cái gì vậy chứ?

Đối mặt với bà Cố, Tần Vũ Phi không nói được nhiều nên chỉ có thể đối phó, cho Cố Vân Thâm một ánh mắt cầu cứu.

Cố Vân Thâm không còn cách nào khác đành phải cứu vãn hiện trường, "Bà nội, sự nghiệp của Dư Phi đang trên đà phát triển, việc kiếm bạn trai của cô ấy cũng không vội."

"Không vội, không thể tìm trước sao?" Lão phu nhân liếc mắt nhìn hắn, hờ hững nói: "Hay là ngươi rất quan tâm đến hôn sự của cô ta?"

Bầu không khí đột nhiên trở nên hơi căng thẳng.

Cố Vân Thâm cau mày, vẻ mặt bình tĩnh, "Nhà họ Cố và nhà họ Tần có quan hệ cá nhân tốt, cháu quan tâm đến cô ấy là chuyện đương nhiên."

Mặt Tần Vũ Phi hơi đỏ, cô trìu mến liếc nhìn anh.

Lão phu nhân khịt mũi lạnh lùng đầy ẩn ý, "Đối với người, với vật, vẫn nên cân bằng lại, nếu vượt quá giới hạn, người ta sẽ hiểu lầm cháu quan tâm đến người đàn ông đã có gia đình!"

Ngụ ý chính là làm tiểu tam.

Sắc mặt Tần Vũ Phi tái nhợt, đôi môi run rẩy vì tức giận.

Lâm Mặc Hiên không nói gì, lúc này nhìn thấy cô ta buồn bực liền thấy có chút buồn cười.

Biết mình không được lão phu nhân đối xử tốt, mà vẫn còn dám tới, rất có thể ban ngày Cố Vân Thâm không dỗ dành c tô taốt, nên cô ta không nhịn được.

Nghĩ đến đây, Lâm Mặc Hiên đột nhiên cảm thấy buồn bực.

Đấu qua đấu lại, kết quả thì sao?

Những gì cô muốn là một trái tim chân thành, nhưng nó thật khó.

"Bà nội." Lâm Mặc Hiên đứng dậy mỉm cười: "Cháu đi vệ sinh trước."

Trong phòng tắm.

Cô đứng bên bồn rửa mặt, lẳng lặng rửa tay, ánh sáng rực rỡ chiếu xuống, khiến bàn tay cô càng ngày càng trắng như ngọc.

Phía sau cô có tiếng bước chân, sau đó một bóng người cao lớn đứng bên cạnh cô, giễu cợt: "Tôi nghe nói bác sĩ Lâm là trẻ mồ côi, trước kia chắc cô đã phải chịu nhiều đau khổ, nhưng đôi tay này trắng bệch, xem ra mấy năm qua cô đã gặt hái được rất nhiều lợi ích từ nhà họ Cố đúng không?"

Lâm Mặc Hiên vô cảm ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt sáng sủa kiêu ngạo của Tần Vũ Phi, không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo, "Chăm sóc tốt đôi tay này, đủ điều kiện làm bác sĩ là được rồi, hơn nữa tôi là người nhà họ Cố, bất kể cô hay tôi, tôi cũng không quan tâm cô Tần." "

Sắc mặt Tần Vũ Phi méo mó, ánh mắt càng thêm kiêu ngạo," Cô nghĩ cô có thể ở lại nhà họ Cố bao lâu? Cô không có cha mẹ, không có ai dạy dỗ cô, chẳng trách cô có thể vô liêm sỉ quấy rầy Vân Thâm như vậy! "

Vẻ mặt Lâm Mặc Hiên lạnh lùng, cô lại bật vòi nước lên, nhưng bị một bàn tay chặn lại, một đống nước bắn vào cô.

Nước lạnh dội lên tay và mặt cô, Tần Vũ Phi giật mình, lùi lại vài bước," Cô đang làm gì vậy? "

Cô nhìn xuống thì thấy áo sơ mi của mình đã ướt một nửa, cô lập tức tức giận vì sự khiêu khích này," Cô có biết chiếc váy của tôi giá bao nhiêu không? Cô có đủ khả năng trả không? "

" Cô Tần, tốt hơn hết là đừng la hét, nếu không đến cuối cùng cố sẽ không có sắc mặt tốt đâu. "

Lâm Mặc Hiên dựa vào bồn rửa mặt, giọng điệu lười biếng, nhưng ánh mắt lại giống như dòng nước lạnh lẽo này, bắn tung tóe lên người cô, lạnh thấu xương," Cô Tần có cha và mẹ, nhưng gia quy của cô lại tệ như vậy, có cũng như không. "

" Cô! "

Tần Vũ Phi sợ hãi một hồi.

Cô tức giận đến gần, rút ra một vài tờ khăn giấy và lau xung quanh người, như thể cô sắp xé quần áo của mình.

Lâm Mặc Hiên không thèm nói chuyện với cô ta, xoay người rời đi.

Nhưng cô lại nghe thấy Tần Vũ Phi tự hào hét lên:" Này, còn một chuyện nữa, tôi nghĩ cô hẳn là rất muốn biết. "

" Tôi xin lỗi, cô nên giữ cho mình đi. "Cô không dừng lại.

Ánh mắt Tần Vũ Phi tối sầm lại, nắm lấy cánh tay cô, kéo cô trở lại gương, cười xấu xa:" Bác sĩ Lâm, cô không cho rằng chúng ta trông khá giống nhau sao? "

Trong lòng Lâm Mặc Hiên trống rỗng, sắc mặt trở nên lạnh lẽo.

Lần đầu tiên nhìn thấy Tần Vũ Phi, cô quả thật cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng người này trang điểm rất nhiều, cô đang làm việc trong bệnh viện, gần như không trang điểm, cho nên nhất thời không nghĩ tới.

Lúc này, hai người đứng trước gương, sự giống nhau càng ngày càng rõ ràng.

Đặc biệt là đôi mắt đó, khi họ cười, rất giống nhau, nhưng một là lạnh lùng và một là lòe loẹt.

Tần Vũ Phi tiến lại gần, nói từng chữ một:" Cô đã cứu bà nội của Vân Thâm và giành được cuộc hôn nhân này, cô cho rằng cô thực sự thắng sao? Trong ba năm qua, chắc hẳn cô đã rất vất vả để có được Vân Thâm, nhưng đáng tiếc, anh ấy chỉ làm chỗ dựa cho tôi từ đầu đến cuối. "

" Lâm Mặc Hiên, cô sẽ không bao giờ có thể so sánh với tôi! "

Tay Lâm Mặc Hiên lạnh lẽo, trái tim run rẩy.

Mặc dù cô không muốn thừa nhận điều đó, nhưng sự thật đang ở trước mặt cô, hóa ra cô chỉ là một người ngoài, hơn nữa còn là một trò đùa từ đầu đến cuối?

Không, cô là Lâm Mặc Hiên, người duy nhất trên thế giới này.

Cô chậm rãi ngước mắt lên, ánh mắt lạnh lẽo, vẻ mặt bình tĩnh.

Cô đã quen nhìn thấy sự sống và cái chết trong bệnh viện, nhưng cô sẽ không bối rối trước sự khiêu khích này.

" Tôi ở bên cạnh Vân Thâm ba năm, người anh ấy nhớ tới chính là Lâm Mặc Hiên tôi, không phải Tần Vũ Phi cô, đây là chuyện mà cô mãi không thay đổi được!"

Sắc mặt Tần Vũ Phi thay đổi, cô ta trừng mắt nhìn cô một cách dữ tợn.

Cô làm như không nhìn thấy, quay đi, khi cô đi xa thì cô đã gục xuống.

Lời nói của Tần Vũ Phi giống như một con dao, đâm nát tim, gan và phổi của cô.

Chẳng trách anh ấy rõ ràng không thích cuộc hôn nhân này, nhưng anh ấy vẫn rất có trách nhiệm với cô, hóa ra không chỉ vì bà nội Cố, mà còn vì khuôn mặt này.

Thật mỉa mai.

Cố Vân Thâm, Cố Vân Thâm, yêu anh sao lại khó khăn như vậy? Cuối cùng quyết tôi cũng quyết định buông tay nhưng sao tôi lại đau như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK