Đang đi thì đột nhiên Điệp Mị dừng lại rồi bảo “ Vậy ta đi trước,người cứ từ từ ỏe lại gặp mĩ nhân.”
Câu nói hàm ý của Điệp Mị cũng làm Phong Liên phát giác, đúng như nàng nói đi một hồi sau thì nghe thấy tiếng đàn.Thục phi nổi tiếng đàn hay đặc biệt Hoàng Hồng vũ.Vừa nghe tiếng đàn Phong Liên liền nhận ra đây là ai,nếu như Thục phi đã tốn sức như vậy thì chơi với nàng một chút giải khuây cũng không sao.
Bước ra chỗ Thục phi rồi cứ làm bộ làm tịch, vô tay khen Thục phi làm cho thục phi cứ tưởng đã người đã cắn câu.
Chưa gì nàng đã vội vội vàng vàng khoe tài nũng nịu trước mặt Phong lien làm hăn phát bệnh.Mà giỡn với nàng ta càng lâu thì Phong Liên càng thấy chán với loại nữ nhân giả tạo này.
Ở cung 27 năm thứ hắn thấy không ít, với một người quan sát tinh tế như hắn nhìn sơ cũng biết đâu thật đâu giả.Cứ giả bộ hợp ý với Thục quý phi mà nói chuyện.
Phong Liên nhận được tin trong hoàng cung rằng Lý thượng thư và Thục Phi có thông đồng gì đó để quậy Điệp Mị một trận.Cứ dò sét hành động của nàng ta(thục phi) rồi từ từ giải quyết, Phong Liên cũng không nhất thiết quan tâm tới hoàng hậu này nhưng sao gần đây hắn ngày càng chăm sóc nàng, quan tâm nàng.
Thục phi được người của Phong Liên đồn rằng là nàng được đắc sủng, đàn rất hay,cũng rất tốt bụng hiền lương thục đức(nói cung đủ kiểu nịnh bợ sếnh xúa)…
Nghe tin đồn trong cung Thục Phi vô cùng vui sướng,nên bước một của nàng ta có thể coi như thành công mĩ màng.Không chần trừ, nhanh chóng nàng tiến hành bước hai.Cài người làm cho hoàng thượng nghĩ hoàng hậu vụng trộm.
Thục phi nhân cơ hội thêm tí muối tí nắm,nhẹ là lãnh cung nặng thì chết.Tâm địa độc ác của Thục phi quả không tầm thường,nhưng nàng đâu biết được hoàng thượng đã ngấm ngầm biết được.
Đánh cho mấy tên thị vệ canh ở ngoài ngất đi,cho ít thuốc ngủ.Kêu thêm vài tên đứng ngoài ngóng tin cho nàng(thục phi).
Đang ngồi trong phòng Điệp Mị nhận thấy sự bất thường,bỗng nhiên nàng thấy choáng,lúc đấy nàng thấy có một tên nam nhân toàn mùi rượu bần hàn bước vào phòng.
Hắn tới chỗ của nàng,biết rằng tên này làm sao có thể vào đây nếu không có người giúp.Tương kế tựu kế,đánh cho tên kia bất tỉnh nằm dài,nàng lại la lên “A…A….Thiếp muốn….”
Giọng điệu gợi tình làm cho những tên ngoài đứng ngóng tin cũng thèm.Lập tức nhận được tin khoái chí cười,chỉ đợi tới sáng thì kịch hay sẽ có.
Điệp Mị thì trêu đùa với mấy tên kia một lúc sau,mấy tên kia cũng đi.
Một nam nhân ảo ảo bước vào,ánh trăng chiếu rọi,thì ra là Phong Liên. Lạnh cười nhìn Điệp Mị rồi bảo “Nàng cũng thật đáng sợ,true trọc đám đấy làm gì”
Điệp Mị nhìn Phong Liên với ánh mặt kiên nghị nhưng cũng có phần mệt mỏi rồi nói “Phong Liên ngươi ở đây làm gì,bắt gian phu dâm phụ sao?”
“Gian phu dâm phụ,đâu chứ?”Hoàng thượng trêu trọc nói.
“Người cũng thật biết giả bộ,vậy nói cho ta biết ai làm”
Điệp Mị lạnh lùng nói với hắn(Phong Liên)rồi quay mặt đi nhìn trời.
Phong Liên tuy biết ai làm nhưng khó mà nói ra cho nàng biết.
Lý thượng thư dù sao cũng có thế lực không nhỏ trong triều,nếu chút chuyện này mà ảnh hưởng thì không hay.Nhìn nét mặt của Phong Liên nàng biết hắn không nói cho mình biết được,nên nàng đành phải dẹp chuyện thù hằng này qua.
“Phong Liên,tối rồi ngươi về nghỉ đi”Giọng vẫn lạnh,không có chut quan tâm nhưng Phong Liên chưa từng bận tâm những chuyện này.
“Tối rồi,xác tên này làm ta vướng mắt. Ta sẽ kêu người dọn dẹp,trời trở lạnh. Tới cũng đã tới,tối nay ta sẽ ngủ lại đây”Nói xong Phong Liên chợt nhận ra mình vừa mới xưng hô ta chứ không phải trẫm.Trong đầu cứ nghĩ ‘tại sao lại buông lỏng mình’ nhưng với việc này Điệp Mị không có để ý dù là một chút.
Cũng giống lần trước,nhưng hôm nay Điệp Mị vô cùng khó chịu trong người.Bữa đó nàng mặc bộ đồ lề rề đi ngủ vì đã mệt đến không còn sức cởi.Nhưng thói quen 20 năm của nàng không thể đổi,tối nào nàng cũng mặt đồ ngủ do chính nàng làm.
Đồ ngủ tuy dài đến chân nhưng là nàng may bộ đồ theo kiểu hiện đại,hai dây mỏng vải cũng khá mỏng gần như xuyên thấu.Đồ ngủ như vậy là dễ chịu nhất.
Thay xong đồ cho tên vua kia rồi nàng cũng thay đồ của nàng,nàng độc thân lâu nên khá bừa bãi.Mặc kệ có nam nhân nàng vẫn mặc thế đi ngủ.
Đang nằm dài trên giường,thì nhìn thấy Điệp Mị mặc một bộ đồ xuyên thấu.Mặt Phong Liên đỏ hết cả lên,không dám nhìn nữa nhưng sao mắt hắn cứ dán lên người nàng.
Mệt mỏi nàng đang lên giường thì bụp,ngã vào người hắn(Phong Liên)rồi thiếp đi không hay biết.
Ấm ấm,sướng quá,ôm chặt Phong Liên rồi cứ thế mơ.Còn chàng thì cứ như muốn ăn tươi nuốt sống nàng,đâu thể nào biết được hoàng hậu mà lại tùy tiện như vậy.
Nhưng trong lòng của Phong Liên có vài phần rạo rực,chạm vào mái tóc dài đen huyền của nàng,hương thơm làm cho lòng chàng mê muội.(Tối nay kết thúc bằng việc ôm nhau ngủ)