Cố Nghiêu đưa tay đỡ lấy đầu Tống Tư Thư rồi hôn cậu. Tống Tư Thư lập tức đáp lại hắn. Cố Nghiêu bế Tống Tư Thư lên, vừa hôn vừa đỡ cậu nằm xuống giường.
Trước khi hoàn toàn mất đi lý trí, Tống Tư Thư nghe thấy Cố Nghiêu hỏi: "Em chắc chứ?"
Tống Tư Thư không thể chờ đợi thêm nữa, cậu lập tức gật đầu. Bỗng nhiên cậu thấy biểu cảm của Cố Nghiêu trở nên dịu dàng hơn. Cậu nghe thấy Cố Nghiêu nhẹ nhàng nói: "Đừng sợ, tôi sẽ nhẹ nhàng."
Lúc này Tống Tư Thư vẫn chưa hoàn toàn hiểu hết ý nghĩa câu nói đó. Nhưng ngay sau đó, cảm giác đau đớn lập tức ập đến, nước mắt cậu không kiềm được mà chảy ra. Cố Nghiêu an ủi cậu bằng cách hôn lên mặt và mũi của cậu, đồng thời hôn lên cả những giọt nước mắt của cậu.
Khi cậu tỉnh dậy đã là mấy ngày sau. Trong suốt khoảng thời gian này, Tống Tư Thư hầu như không rời khỏi giường, tất cả các hoạt động đều do Cố Nghiêu thực hiện. Cậu không nhớ rõ những gì đã xảy ra trong khoảng thời gian này. Cậu tỉnh dậy thì thấy cơ thể có điều gì đó khác lạ, ký ức bỗng chốc ùa về như cơn sóng lớn. Nhớ đến những gì đã xảy ra, mặt Tống Tư Thư lập tức đỏ bừng.
Nghe thấy tiếng bước chân đang tiến lại gần, Tống Tư Thư không biết phải đối mặt với Cố Nghiêu thế nào, cậu đành phải nhanh chóng nằm xuống giường giả vờ ngủ. Tống Tư Thư nghe thấy tiếng mở cửa, tiếng bước chân càng lúc càng đến gần, kế đến là tiếng bát đĩa được đặt lên bàn, sau đó không còn tiếng động nào nữa.
Tống Tư Thư tưởng rằng Cố Nghiêu thấy cậu chưa tỉnh lại sẽ ra ngoài, nhưng một lúc sau cậu vẫn không nghe thấy tiếng đóng cửa, Tống Tư Thư không thể giả vờ nữa, cậu âm thầm mở mắt xem Cố Nghiêu đang ở đâu. Khi vừa hé mắt ra, cậu nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
"Tỉnh rồi thì ngồi dậy ăn cơm đi, hay là tôi phải ra ngoài em mới ăn được?"
"Không cần đâu!" Thấy mình đã bị phát hiện, Tống Tư Thư vội vàng ngồi dậy, cậu vừa ngồi dậy là cơn đau lập tức ập tới, cậu không khỏi rên nhẹ một tiếng.
Cố Nghiêu nghe thấy tiếng rên thì không khỏi nhíu mày: "Vẫn còn đau à?" Nói xong, hắn định đưa tay đến kiểm tra.
Mặt Tống Tư Thư đã đỏ như quả cà chua, cậu vội vàng tránh Cố Nghiêu: "Cũng không đau lắm..."
Thái độ của Tống Tư Thư khiến Cố Nghiêu không tin: "Em không muốn sao?" Dù tối hôm đó Cố Nghiêu đã hỏi ý kiến của Tống Tư Thư, nhưng lúc đó đầu óc cậu hoàn toàn không tỉnh táo, nên có thể cậu đã đưa ra quyết định sai lầm. Nghĩ đến đây, Cố Nghiêu trở nên nghiêm nghị.
"Em muốn!" Tống Tư Thư vội vàng khẳng định.
Câu nói ấy làm cho Cố Nghiêu nhớ lại lần đầu hắn gặp Tống Tư Thư, khi đó cậu cũng đã nói câu nói tương tự, tuy nhiên thái độ kiên quyết của Tống Tư Thư lúc đó là sự hi sinh vì gia đình. Còn lần này, điều đó thể hiện tình yêu của cậu dành cho Cố Nghiêu.
Thấy vậy, trái tim Cố Nghiêu bỗng trở nên mềm nhũn. Hắn lấy cái bát đang đặt trên bàn xuống: "Được rồi, tôi biết rồi. Mấy ngày nay em vẫn chưa ăn gì, mau ăn một chút đi."
Tống Tư Thư ăn sạch một tô cháo. Thời gian ăn cháo giúp cậu không còn thấy xấu hổ hay đau đơn nữa. Cậu đã hoàn toàn hiểu rõ tình cảm của mình dành cho Cố Nghiêu. Khi Cố Nghiêu đặt bát đĩa xuống rồi ngồi cạnh giường, Tống Tư Thư ôm chặt lấy hắn, im lặng vùi đầu vào cổ của Cố Nghiêu.
Cố Nghiêu ôm chặt Tống Tư Thư, hắn nhẹ nhàng vỗ lưng cậu như vỗ về một đứa trẻ. Theo như bình thường thì bọn họ nên có một quá trình thể hiện tình cảm và hứa hẹn với nhau, nhưng Cố Nghiêu đã không còn ở độ tuổi lãng mạn đó nữa rồi.
Cả hai đều hiểu rõ ý nghĩa của cái ôm này. Bọn họ cứ giữ nguyên tư thế như vậy mãi cho đến khi con mèo lâu ngày không thấy chủ nhảy lên giường, Tống Tư Thư mới hoảng hốt rời khỏi người của Cố Nghiêu, cậu vội vàng ôm lấy con mèo. Cậu vẫn chưa quên đây là phòng của Cố Nghiêu.
"Sao mèo lại vào đây? Xuống đi, mau về phòng của nhóc đi."
"Không sao đâu." Cố Nghiêu ngăn cậu lại, hắn cười hỏi: "Sao phải đuổi nó đi? Sau này em có định ngủ riêng không?"
"Không có... Em chỉ sợ chú không thích nó."
Cố Nghiêu lại kéo Tống Tư Thư vào lòng, Tống Tư Thư cảm nhận được sự chuyển động của thanh quản Cố Nghiêu: "Thích, nhưng tôi thích chủ của nó hơn."
Tống Tư Thư lại một lần nữa chìm đắm trong hạnh phúc, nhưng rồi đột nhiên cậu nghĩ đến điều gì đó, cậu ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Cố Nghiêu.
"Chú đừng coi em như trẻ con nữa! Em biết hết rồi, chú đừng có giấu em chuyện gì nữa. Em cũng có thể uống rượu, không phải chỉ có thể uống mỗi nước trái cây đâu."
Cố Nghiêu không ngờ Tống Tư Thư vẫn còn để ý đến chuyện này, hắn không nhịn được mà bật cười: "Được rồi, tôi sẽ kể cho em tất cả mọi chuyện."
Hắn lại nhớ đến chuyện hôm sinh nhật, sau đó nheo mắt nói: "Lúc uống rượu nhớ phải có chừng mực đấy nhé."
Tống Tư Thư thấy hắn nhắc lại chuyện đó không khỏi rùng mình, cậu không biết mình phải phản bác thế nào, chỉ có thể chớp mắt nhìn hắn.
"Vậy sau này chú sẽ không trải qua kỳ mẫn cảm một mình nữa chứ?"
"Không đâu."
"Chú có đến xem em chơi bóng không?"
"Có."
"Cuộc hôn nhân này sẽ không kết thúc chứ ạ?"
"Không bao giờ, tôi sẽ giữ em bên tôi suốt đời."
......
(Hoàn chính văn)