Ta luôn cho rằng, d*c vọng sinh ra từ tình cảm.
Gặp được hắn, mới biết không phải vậy.
…
Ban ngày ban mặt, trong khoang thuyền của thuyền hoa lại tối tăm, chỉ có mấy sợi ánh sáng yếu ớt lọt qua khe hở rèm cửa sổ bốn phía chui lọt vào, chiếu vào bụi bặm lơ lửng trong khoang.
Ánh nắng như sợi chỉ, mơ hồ hé lộ đường nét quấn quýt khó phân trên giường.
Bên ngoài khoang thuyền, gió sông lướt qua rừng đào, nhuộm nửa bầu trời thành một mảnh đỏ rực, ý xuân nồng đậm, phủ lên thuyền hoa, tràn vào bên trong khoang thuyền, chảy thành một mảnh kiều diễm.
Một mùi hương thuộc về nữ nhân từ lớp lớp xiêm y rơi xuống tràn ra, lan tỏa trong khoang thuyền không mấy rộng rãi, cũng lượn lờ nơi chóp mũi hắn, tựa như những ngón tay vô hình trêu chọc, khơi gợi hơi thở thô nặng của hắn.
Hắn ngồi trên mép giường, ôm dáng người mảnh khảnh của nàng lên trên chân mình. Thân hình nàng nhẹ nhàng như một cánh hoa rơi, được người yêu hoa nâng niu trong lòng bàn tay, dịu dàng thương tiếc.
Phương Uyển không hề có vẻ thẹn thùng của thiếu nữ, yêu kiều hào phóng, thân thể thành thục yểu điệu khẽ run rẩy, vặn vẹo, bản năng đáp lại những vuốt v3 của hắn trên cơ thể nàng. Dưới những ngón tay thô ráp chai sạn của hắn, làn da trắng như ngọc bích của nàng nổi lên những nốt sần nhỏ, khao khát những vuốt v3 nhẹ nhàng như gió của hắn.
Hắn ngậm lấy nụ hoa trên cành của nàng, đ@u lưỡi ướt át cảm nhận được nó khẽ nở rộ. Cơ thể Phương Uyển lập tức run rẩy, vòng tay ôm lấy hắn, bàn tay nhỏ bé vội vàng cởi dây lưng quần hắn ra, hắn cảm nhận được một vùng ẩm ướt do nàng tiết ra qua lớp vải quần.
Tựa như một ngọn lửa thiêu đốt giữa hai ch@n, nóng rực khó nhịn, hắn ôm chặt lấy thân hình mảnh dẻ kia, một cú th úc mạnh, vùi sâu vào trong…
Một kh0ái cảm tràn lên từ sống lưng, khiến nàng run lên dữ dội, đầu ngửa ra sau, móng tay c ắm vào tấm lưng dày rộng của hắn, vài sợi tóc dính mồ hôi rơi xuống trước xương quai xanh, tăng thêm vài phần yếu đuối và quyến rũ.
Hắn hôn l3n cần cổ trắng ngần của nàng, điên cuồng li3m m*t, mỗi nhịp điệu đều mang đến những đợt sóng hoan lạc, dần dần nuốt chửng lý trí và cảm giác ít ỏi còn sót lại của hắn. Như dòng nước sông ngày hôm đó, từng tấc dâng cao, gần như nhấn chìm hắn.
Nhìn thấy đỉnh cao của hoan lạc, hắn ôm chặt lấy thân hình uyển chuyển kia, dồn sức vào bụng dưới, càng cuồng nhiệt, càng nhanh hơn, hăng hái tinh thần… Trong khoảnh khắc, hắn hoảng hốt nhìn thấy, bàn tay vươn dài của mình, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, giữ lấy dải lụa vẽ, ngay sau đó trọng tâm mất thăng bằng…
Làn sóng kh0ái cảm tràn qua, hắn gần như nghẹt thở.
Hắn và nàng nằm ngã người trên chiếc giường nhỏ, mồ hôi hòa quyện vào nhau. Phương Uyển gối đầu lên vai hắn, trước mắt là một mảnh mờ trắng, một mùi hương nam tính nồng nàn bao quanh nàng, như một vòng ôm dịu dàng vững chãi, nàng trút hết sức lực, toàn thân thả lỏng nằm trong hương thơm đó.
Tâm trí bị d*c vọng cuốn trôi, nàng gần như không thể ghép lại được, ngọn lửa ban đầu, là ai đốt cho ai?
Một vài mảnh vụn ẩn hiện trong tâm trí mơ hồ như sương mù.
"Phu nhân có biết, là Thiếu Du nhờ phụ nhân kia mời Đào Nhi cô nương đi không?"
"Công tử, vì sao?"
"Có một việc, muốn hỏi phu nhân."
"Công tử có chuyện gì muốn hỏi?"
"…Phu nhân, vì sao đêm đêm lại ở trong mộng của Thiếu Du?"
Lời hắn vừa dứt, nàng đã kiễng chân, cắn lấy đôi môi chưa khép của hắn… Là nàng, xúc động vượt qua ranh giới đó.
Rồi, nàng cảm thấy mình bị bế ngang lên, mang vào trong khoang thuyền, chăn nệm phơi ở bên ngoài, trong khoang chỉ còn lại tấm đệm rơm, thô ráp đâm vào da thịt, hắn ôm nàng, đỡ nàng lên trên, không muốn nàng bị đau chút nào.
Phương Uyển cảm thấy nam nhân bên cạnh khẽ trở mình, im lặng không nói gì, chỉ vươn tay ôm nàng vào lòng, nàng trút bỏ mọi phòng bị nằm trong vòng tay hắn, không thắng nổi sự mệt mỏi của cơ thể, nặng nề nhắm mắt lại.
Thật tốt... Hoan lạc như vậy… Đã rất lâu rồi, chưa từng có lại.