• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Tử Minh cả đêm chuyển ra Lưu Vân uyển, dĩ nhiên, thực ra đó là nói dễ nghe một chút, thật sự thì chính là trực tiếp bị An Tri Cẩm đuổi ra.

Khi hắn ký xong văn tự bán mình, An Tri Cẩm không chút lưu tình đưa đẩy ra ngoài cửa, ngoài phòng tuyết bay bay, hắn ôm thân thể, nhìn màu trắngmênh mông vô bờ, toàn thân run rẩy, chỉ cảm thấy trên thế giới hẳn là không có người so với hắn càng thảm hơn.

Rõ ràng tối nay là hôn lễ hắn, nương tử không ngủ đã không nói rồi, còn bị đánh cho mình đầy thương tích, cuối cùng tại lúc ban đêm khuya khắt, trăng thanh lên cao bị đuổi ra khỏi phòng của mình, hắn thở dài một hơi, trời cao không bỏ qua cho người nào? Hắn cũng không biết là đã tạo cái gì nghiệt nữa.

Định nhấc chân chuẩn bị đi, đã nghe đến cửa phía sau được mở ra, trong lòng hắn cả kinh, chẳng lẽ là nương đau lòng hắn, hồi tâm chuyển ý chịu để cho hắn vào nhà? Xoay người, còn không có thấy bóng người An Tri Cẩm, một cái áo ngủ màu đỏ chót bằng gấm phóng đến.

“Không còn sớm rồi, nhanh ngủ đi.” An Tri Cẩm vừa mới chuẩn bị lên giường ngủ, liền phát hiện trên giường có hai cái chăn, nàng suy nghĩ một chút, Tần Tử Minh nhất định là phu quân của nàng, mặc dù rất uất ức, nhưng cũng coi như có chút dũng khí, đối với hắn quá vô tình cũng không nên.

Vừa dứt lời, cửa liền đóng lại, Tần Tử Minh từ trên đầu giật xuống áo ngủ bằng gấm, ôm vào trong ngực, nhìn cửa phòng đóng chặt, hít mũi một cái, vẻ mặt đưa đám, kéo bước chân nặng nề tìm địa phương để ngủ.

Một đêm này, hắn ở thư phòng, uốn lại một cục trên giường ngủ. Đêm khuya yên tĩnh không tiếng động, trong thư phòng hết sức trong trẻo lạnh lùng, hắn trằn trọc trở mình, không ngủ được, tinh tế nhớ lại mình từ nhỏ đến lớn làm qua chuyện thất đức, chỉ cảm giác trong ngày thường mặc dù ham chơi chút ít, nhưng cũng không có làm gì tàn nhẫn. . . . . .

Hôn nhân là đại sự cả đời, hắn thích nương tử ôn nhu hiền lành, đối với hắn muốn gì được đó, nhưng chánh phi của hắn An Tri Cẩm, cho dù hắn sau này nạp thiếp, vẫn phải cả đời sống dưới bóng ma của nàng, cuộc sống tốt của hắn mới bắt đầu, chẳng lẽ sẽ phải bị mất ở trong tay An Tri Cẩm như vậy sao?

Hắn vốn cũng không muốn thành hôn, chẳng qua là Thái nãi nãi thúc giục gấp, hắn cũng trưởng thành rồi, trùng hợp là An Ngọc thiếu tiền hắn không trả, cuối cùng vẫn là với hắn thổi phồng con gái của mình là cở nào xinh đẹp như hoa, tính tình dịu ngoan, hắn liền đáp ứng đề nghị của An ngọc.

Nếu sớm biết An Tri Cẩm như vậy, cho dù có cho hắn tiền, hắn cũng sẽ không muốn.

Nếu thời gian này không có cách nào vượt qua, vậy thì hưu nàng đi!

Trong đầu vừa xuất hiện ý nghĩ này, Tần Tử Minh chợt từ trên giường bật dậy, trong giọng nói không khỏi tức giận, “Đúng, hưu nàng, ngày mai gia sẽ viết một phong từ thư , đưa nàng về nhà!”

Trong lòng so đo, nhất thời cảm thấy dễ dàng không ít, hắn ngã đầu liền ngủ mất .

Anh nắng ban mai xuyên thấu qua cửa sổ rơi vào trên mặt Tần Tử Minh, trong giấc mộng, hắn nhíu mày, không nhịn được đưa tay che đi ánh sáng, một giây sau, khi hắn ý thức được ngoài cửa sổ đã là thời điểm nào, chợt từ trên giường nhảy lên, mặc quần áo, xuống giường, hướng Lưu Vân uyển chạy tới.

Hắn không thể để cho người của quý phủ biết hắn đêm qua bị đuổi ra, nếu không, hắn đường đường là Vương gia, mặt mũi còn nơi nào?

Bão tuyết đã ngừng, bầu trời xanh thẳm, Lưu Vân sau tuyết có kim quang nhàn nhạt, xem ra hôm nay trời trong, trong viện tuyết tích một tầng thật dầy, sáng sớm rất lạnh.

Tần Tử Minh run rẩy đứng ở cửa phòng mình, do dự có muốn hay không gõ cửa, phía sau đột nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân, “Vương gia, ngài hôm nay làm sao dậy sớm như thế?”

Xoay người, nguyên lai là Tôn quản gia, đang cười híp mắt đem hai nha hoàn tới chờ rửa mặt cho hắn.

Thử nghĩ xem, hắn trong ngày thường ngủ thẳng đến mặt trời lên cao, hôm nay ngay cả gian phòng của mình còn không thể nào vào được, Tần Tử Minh không nhịn được một trận chua xót. . . . . . Sau khi đó, hắn càng thêm kiên định cần làm ý nghĩ đối với An Tri Cẩm.

“Buổi sáng không khí tốt, bản vương đứng lên tản bộ.” Vừa nói, hắn còn làm bộ hít thở sâu vài cái.

Tôn quản gia mang theo hai nha hoàn đứng ở hành lang ngoài cười híp mắt nhìn hắn, chờ hắn mở cửa đi vào thay quần áo, sau đó rửa mặt cho hắn.

Tần Tử Minh sắc mặt nhất thời rất khó coi, hắn xoay người, nhìn cửa lớn trước mặt đóng chặt, cắn răng một cái, hung hăng vỗ cửa phòng hô lớn, “Mở cửa mở cửa, Gia tản bộ trở lại rồi”

Hắn đều nghĩ thông suốt rồi, nếu An Tri Cẩm dám ngay ở trước mặt người trong phủ đánh hắn, vậy hắn liền trước mặt mọi người tuyên bố hưu nàng, cùng lắm liều cho cá chết lưới rách, tất cả mọi người cùng ly biệt.

Trong lòng đang rối rắm, cửa bỗng nhiên mở ra, An Tri Cẩm mặt không thay đổi nhìn hắn một cái, lại thấy được phía sau hắn là Tôn quản gia, trong bụng hiểu rõ, lúc này xoay người đi trở về phòng, để cho hắn đi vào.

Tần Tử Minh thụ sủng nhược kinh, vội vàng vào trong nhà, lúc này mới phát hiện An Tri Cẩm đã sớm mặc chỉnh tề rồi, chẳng qua là, bị cắt hơn phân nửa, ống tay áo còn thật chặt, y phục rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tầm mắt dời xuống chút nữa, hắn lúc này mới phát hiện bị sửa lại không chỉ có thế, còn có kích thước lưng áo cùng phía dưới làn váy. . . . . . Thật tốt một cái váy, bị nàng đổi thành một bộ quần áo bó sát!

Đêm qua cùng Tần Tử Minh đánh nhau, An Tri Cẩm mặc dù hoàn toàn chiếm thế thượng phong, nhưng nàng cũng phát hiện cỗ thân thể này trong ngày thường thiếu hụt rèn luyện, quá gầy quá yếu, dùng hết sức không thích ứng, cho nên quyết định bắt đầu tập thể hình, sáng dậy sớm, trước hết đi vòng quanh Vương Phủ chạy chừng mười vòng, thuận tiện cũng đem Vương Phủ kết cấu thuộc nằm lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK